Thương Trường Đại Chiến

Chương 152: Chương 152: Chương 0152




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản

Chương 152

Chuẩn bị thu quân

Nguồn dịch: metruyen

Bây giờ đã là cuối tháng một, Lục Thiếu Hoa nghĩ, cũng đến lúc ra tay , mặc dù thị trường cổ phiếu Nhật Bản còn có chiều hướng đi xuống nữa, những biên độ đã hạ xuống ít hơn, không nhanh như đầu tháng nữa.

Với tâm lý của Lục Thiếu Hoa bây giờ, kiếm một chút tiền nhỏ cũng không còn nhiều hứng thú nữa, muốn kiếm thì phải kiếm nhiều, nhân có cơn gió lặng đi thì thu tay lại thôi. Hơn nữa, hắn vẫn còn việc quan trọng hơn cần làm, không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở Nhật kiếm ít tiền.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa không muốn nhiều lời nữa, trầm ngâm một lát hắn nói:

- Bắt đầu từ ngày mai, ngoài việc đến sở chứng khoán Tokyo, toàn bộ cổ phiếu ở hai sở chứng khoán còn lại đều đem bán tháo đi.

- Ừ!

Lưu Minh Chương gật đầu, lại nhíu nhíu mày nói.

- Bán hết toàn bộ hay là bán dần dần?

Do hai lần trước đều là bán dần dần, lần này nghe Lục Thiếu Hoa nói muốn bán tháo toàn bộ, Lưu Minh Chương có chút bất ngờ, chuyện như thế này, đôi khi bởi vì nghe không rõ ràng một câu, mà có thể gây nên tổn thất lớn, vì thế nên Lưu Minh Chương mới hỏi như thế.

Lục Thiếu Hoa liếc nhìn Lưu Minh chương, chỉ nói hai từ:

- Bán hết.

Lưu Minh Chương biết Lục Thiếu Hoa đang định kết thúc chuyến đi Nhật Bản lần này. Lần trước ra tay đã thu được về số tiền lớn là hơn 180 tỉ đô la, y liệu có thể nghĩ lần này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, mặc dù có thể từ số liệu tính ra được kết quả, nhưng như thế quả là phức tạp, y cũng không có thời gian để tính mấy cái đó, dù sao thì sớm muộn cũng phải thu về thôi, đợi đến khi thu về xong, tất cả đều sáng tỏ thôi.

- Được, bây giờ anh sẽ đi gọi điện cho bọn họ.

Nói xong Lưu Minh Chương liền định đi nhấc điện thoại lên gọi, nhưng vừa mới đứng dậy thì đã bị Lục Thiếu Hoa ngăn lại.

- Không vội, em còn chưa nói xong.

Nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lưu Minh Chương lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghi vấn.

- Sau khi đã bán tháo hết, để cho tất cả những người môi giới giải tán, đối với những người môi giới là người Nhật em không tin tưởng lắm.

Sau khi ngừng lại một lúc Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:

- Sau khi đã làm xong mọi việc, để cho hai người bọn họ đến đây, tôi còn có việc quan trọng hơn muốn giao cho bọn họ làm.

Lục Thiếu Hoa có cách suy nghĩ của riêng mình, người Nhật vẫn là người Nhật, không thể cứ để bọn họ ở bên cạnh, đến lúc sẽ lại có chuyện lớn, vả lại, hắn cũng không nhất thiết phải nuôi quá nhiều người môi giới chứng khoán.

- Tôi biết rồi. Nhưng tôi đoán khi các thứ đã được sắp xếp xong, thì lúc đó cũng đã là tháng hai rồi,

Lưu Minh Chương nói.

- Để bọn họ làm nhanh lên là được, trước đây số chi phiếu cũng đã đến hạn, nếu không trả tiền lại cho người ta, thì sợ là cũng sẽ phiền phức đấy.

Lục Thiếu Hoa bình thản nói.

Lúc đo chuyện mua đất, ký thác chi phiếu đến 31 tháng 1 là đến hạn, nếu không thể trả cho người ta hơn một trăm triệu, thì người nào đăng kí pháp nhân cho công ty sẽ gặp phiền toái.

- Đúng rồi! Cũng sắp đến hạn rồi.

Lưu Minh Chương đợi đến lúc này mới nhớ ra là những ngân phiếu đã ký thác cũng sắp đến hạn, có lẽ thời gian gần đây quá là bận rộn, mới quên đi mất việc này. Khi lần thứ nhất bán tháo cổ phiếu, Lưu Minh Chương đã định đề nghị Lục Thiếu Hoa bỏ ra hơn 10 tỉ để chuẩn bị trả nợ, nhưng cuối cùng không nói ra, bởi vì y biết, nếu như nói ra , thì Lục Thiếu Hoa cũng không đồng ý.

- Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại thông báo với họ, để họ nhanh chóng xử lý cho sạch sẽ.

Bây giờ cứ có việc gì Lục Thiếu Hoa đều để Lưu Minh Chương ra mặt tuyên bố, gật gật đầu , nói:

- Anh đi gọi điện đi.

Lưu Minh Chương vừa mới bấm số xong, thì Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân đã biết, Lục Thiếu Hoa muốn thu tay lại. Tuy vậy hai bọn họ vẫn cùng lúc đưa ra một câu hỏi nghi vấn, đó chính là câu cuối cùng của Lưu Minh Chương:

- Còn có việc quan trọng hơn cần bọn họ làm?

Liệu còn có việc gì nữa?

Lục Thiếu Hoa cũng không lộ ra là việc gì cần bọn họ đi làm, nên Lưu Minh chương cũng không biết được, y tự mình cũng không biết, thì làm sao nói được với Lý Vân Thanh bọn họ. Chỉ là theo như lời Lục Thiếu Hoa, có việc quan trọng hơn đang đợi bọn họ làm.

- Nghi vấn lại hoàn nghi vấn, Lý Vân Thanh bọn họ cũng chỉ biết là trước tiên hoàn thành việc của Lục Thiếu Hoa phân công, sau đó trở về Tokyo tất cả sẽ được biết. Nên đến ngày hôm sau, thị trường cổ phiếu vừa mở cửa, hai người bọn họ đã ra lệnh cho thuộc hạ ra tay.

Lúc này, tình hình Nhật Bản không thể dùng con mắt hàng ngày để nhìn được, chính là việc Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân hai người đã bán tháo toàn bộ số cổ phiếu trong tay, cũng không có ảnh hưởng nhiều, cổ phiếu vừa mới bán đi, không thấy bất cứ suy chuyển gì, thị trường vẫn từ từ hạ giá.

Đây nói lên điều gì, nói lên là có người cho rằng thị trường chứng khoán sẽ đi xuống, nên đã bán hết các cổ phiếu, chỉ một lát là có người lại mua vào.

Về điểm này, Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ rồi, coi như họ đã bán tháo toàn bộ cũng không thể làm thị trường chứng khoán đảo chiều được, nên bọn họ mới dám ra lệnh bán hết như vậy

Hai ngày sau, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân hai người cũng đã thanh lý được toàn bộ số cổ phiếu trong tay, nhìn thời gian, đã là ngày 29 tháng một, chỉ còn có 2 ngày nữa là sang tháng hai, nhanh chóng phải thực hiện theo hợp đồng đã kí, phải nhanh chóng chia phần trăm hoa hồng cho những người môi giới chứng khoán dưới quyền, sau đó trở về Tokyo.

Tuy nhiên lúc trở về Tokyo, đã là chiều ngày 31, nói đùa một chút, tính ra cũng không phải là đơn giản, cuối cùng lúc đấy phải chia số người môi giới chứng khoán chia thành mấy tổ, mỗi tổ lại kiếm được số lượng không giống nhau. Số lượng không giống nhau thì số tiền kiếm được cũng không giống, nên tính phần trăm hoa hồng cho bọn họ cũng phải mất đến một ngày. Cuối cùng sau khi chia tiền cho bọn họ thì mới giải quyết xong việc với mấy người môi giới chứng khoán.

Lần bán tháo này, bọn họ cũng không đem số liệu nộp cho Lưu Minh Chương, mà sau khi đã tự thống kê xong, lúc chuẩn bị trở về họ đưa tất cả những số liệu mấy tháng vừa qua đưa cho Lục Thiếu Hoa. Đây cũng là muốn tranh công một chút, dù sao bọn họ lần này cũng giúp Lục Thiếu Hoa kiếm được không ít tiền. Ai chả muốn trước mặt ông chủ được khen một tiếng.

- Ha ha! Thời gian vừa rồi các anh vất vả rồi!

Lục Thiếu Hoa cười, giọng dỗ dành.

- À à!

Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân không ai bảo ai cũng gãi gãi đầu nói.

Ngay sau đó, Lục Vân Thanh liền lấy ra một tập giấy dày đưa cho Lục thiếu Hoa và nói đây là các số liệu hoạt động trong thời gian vừa rồi, sau đó ngồi xuống ghế trước.

Nhìn thấy Lý Vân Thanh như vậy, Lý Tông Ân cũng học theo, cũng lấy ra một tập giấy đưa cho Lục Thiếu Hoa, nhưng anh ta không nói gì, mà ngồi luôn xuống bên cạnh Lý Vân Thanh.

Lục Thiếu Hoa nhận lấy hai tập giấy, nhưng không như trước lật ra xem, mà lại để sang một bên. Bây giờ việc đã kết thúc, hắn ta chỉ cần biết kết quả mà thôi, hoàn toàn có thể đợi có thời gian rồi xem lại. Trước hết chủ yếu là cũng ngồi nói chuyện với hai vị “đại tướng” này, để cho bọn họ thoải mái, dù sao thì người ta cũng là người có công, có một số điều cũng nên nói một chút.

Kể lể chuyện nhà, khích lệ bọn họ một chút, hắn không hề để ý, một tiếng đồng hồ cũng nhanh chóng qua đi. Cuối cùng, Lục Thiếu Hoa cũng không còn gì để nói nữa, vẻ mặt nghiêm trang nói:

- Bây giờ vẫn còn một vài việc quan trọng nữa muốn giao cho hai anh, làm xong việc này, chuyến đi Nhật Bản của chúng ta chính thức kết thúc ở đây.

- Còn chuyện gì cần chúng tôi xử lý?

Lý Vân Thanh và Lý Ân Tông cùng đồng thanh hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.