Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 163
“Gõ gõ”
Nguồn dịch: metruyen
Lục Thiếu Hoa không phủ nhận. Đúng là hắn đang thắc mắc thân phận của vị lão gia này. Bởi vì khi bước vào, gã vệ sĩ ra mở cửa khi nãy liền đứng ra phía sau vị lão gia này bảo vệ. Hơn nữa, vừa rồi Tăng Vũ Linh lại tựa vào vị lão gia vô cùng thân thiết như vậy, trông vẻ mặt Tăng Ái Dân với vị ấy cũng tràn đầy tôn kính. Hết thảy những điều đó càng khiến Lục Thiếu Hoa không nghĩ ra.
- Ha ha! Ta tự giới thiệu một chút.
Vị lão gia sang sảng cười.
- Nghe rõ nhé, tiểu bằng hữu. Ta là Tăng Kiến Quốc.
Họ Tăng? Lục Thiếu Hoa tự động loại bỏ những cái tên phía sau họ. Trong đầu suy nghĩ, liên tưởng kết hợp các sự việc vừa diễn ra, rồi đưa ra một kết luận. Rõ ràng Tăng Kiến Quốc, Tăng Ái Dân, bọn họ nhất định có quan hệ.
Có điều là Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng đây chính là một tầng quan hệ gần gũi, chứ không phải là quan hệ bình thường. Tăng Kiến Quốc tiếp lời khiến Lục Thiếu Hoa hoàn toàn hiểu rõ.
- Ta là ông nội của Vũ Linh.
Đúng vậy. Tăng Kiến Quốc chính là phụ thân của Tăng Ái Dân, cũng tức là ông nội của Tăng Vũ Linh. Điều này cũng lý giải sự thân thiết của Tăng Vũ Linh, cùng vẻ tràn đầy tôn kính của Tăng Ái Dân mới vừa rồi. Bởi vì người có thể khiến Tăng Ái Dân tôn kính thực không còn nhiều, lại khiến Tăng Vũ Linh thân thiết như vậy, đáp án đã quá rõ ràng.
Lục Thiếu Hoa chỉ còn biết thản nhiên cười, dù là cười khổ. Thật sự hắn không nghĩ ra nên xưng hô như thế nào với vị Tăng Kiến Quốc nên hắn chỉ có thể cười trừ.
Hiển nhiên vị Tăng Kiến Quốc này là người tinh ý, trông thấy vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa liền cười ha hả nói.
- Cháu cứ gọi Tăng gia gia là được rồi.
- Cháu chào Tăng gia gia.
Lục Thiếu Hoa kêu một tiếng ngọt ngào. Trong lòng nghĩ thầm, đợi đến khi ta có được cháu gái ngươi trong tay, ta sẽ kêu ngươi là ông nội. Đương nhiên những lời này Lục Thiếu Hoa chỉ dám nói trong lòng, ngoài mặt hiển nhiên không dám biểu lộ. Vừa rồi thấy gã đàn ông lạnh lùng đứng phía sau Tăng Kiến Quốc thì hắn biết thân phận của vị này không đơn giản.
- Ha ha! Tiểu tử! Cháu cũng không tệ đâu. Vừa rồi quà cho Vũ Linh hẳn là mua từ Nhật Bản hả?
Tăng Kiến Quốc nói xong, ánh mắt lóe sáng, không nháy mắt mà chằm chằm nhìn Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa vừa nghe hai chữ Nhật Bản trong lòng căng thẳng, vẻ mặt thoáng một tia kinh ngạc. Tuy nhiên rất nhanh, chỉ thoáng chốc rất nhanh, hắn đã lấy lại được vẻ mặt bình thản gật gật đầu tỏ ý đúng là từ Nhật Bản mang về. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Tăng Kiến Quốc làm sao lại biết hắn đi Nhật Bản? Chuyện hắn đi Nhật Bản thật cũng không có nhiều người biết.
Thấy Lục Thiếu Hoa chỉ thoáng kinh ngạc rồi đã trở lại vẻ mặt bình thường rất nhanh như vậy, Tăng Kiến Quốc không khỏi tán thưởng trong lòng, đối với Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ yêu thích, đồng thời cũng ngầm tán dương. “Hảo tiểu tử! Quả nhiên giỏi che dấu. Nếu không dụng tâm chú ý tới, quả thật hoàn toàn không biết hắn che dấu nhiều bí mật như vậy. Quả nhiên là không đơn giản.”
Câu nói vừa rồi hiện lên trong đầu, trong lòng lại toát ra một âm thanh. “Không được. Phải “gõ” hắn một chút. Hiện tại quốc gia có thể rất cần tiền. Sao có thể buông tha triệu phú này được.”
Liền sau đó, âm mưu ‘gõ’ Lục Thiếu Hoa dần dần hình thành trong đầu Tăng Kiến Quốc, trong khi Lục Thiếu Hoa vẫn đang thắc mắc vì sao Tăng Kiến Quốc lại biết hắn đến Nhật Bản.
Một lúc lâu sau, dường như Tăng Kiến Quốc bắt đầu hoàn thành kế hoạch “Gõ”, nói.
- Nghe nói hạng mục xây dựng “Cửa sổ Thế giới” là của cháu hả?
Điểm này thì không thể phủ nhận được. Hạng mục này là cùng Tăng Ái Dân đàm phán. Mà Tăng Ái Dân lại là con của Tăng Kiến Quốc nên để lộ ra điểm này cũng có thể hiểu.
- Đúng vậy. Hạng mục này đã được đặt ra hai năm trước.
- Ừ. Đích thực là đã xác định hai năm trước. Tuy nhiên trong hợp đồng cậu tính toán đầu năm nay mới bắt đầu xây dựng đúng không.
Tăng Kiến Quốc nói xong liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái rồi tiếp.
- Dường như vấn đề hiện tại không phải do tiền. Vậy vì sao còn chậm trễ tiến hành kiến thiết?
Lúc này sắc mặt Lục Thiếu Hoa thay đổi, trở nên thật nghiêm trọng. Hắn hiểu Tăng Kiến Quốc nói những lời này là có ý gì. Điều này có nghĩa là tất thảy hành trình hắn đến Nhật Bản đều đã bị bại lộ. Hít một hơi tự trấn an mình, hắn lúc này còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Tăng Kiến Quốc nói những lời này là mục đích ra sao, nên chỉ có thể thành thật đáp.
- Đúng vậy. Quả thật hiện tại vấn đề không phải là tiền. Thời gian trước cháu rất bận, hiện tại trở về chuẩn bị khởi công xây dựng.
Thấy Lục Thiếu Hoa sắc mặt nghiêm trọng, Tăng Kiến Quốc trong lòng hớn hở. “Ha ha! Ta đã khiến tiểu tử nhà ngươi phải trấn tĩnh, khiến tiểu tử nhà ngươi phải trấn tĩnh. Vậy sao không “gõ gõ” ngươi được chứ.”
Không thể không nói Tăng Kiến Quốc là một lão già bướng bỉnh. Cái gọi là thân đã già nhưng tâm chưa già chẳng qua là do tâm chí vẫn còn trẻ trung mà thôi. Đương nhiên trong mắt lão, từ khi biết Lục Thiếu Hoa bí mật đến Nhật Bản thì lão đã không còn coi hắn như một đứa trẻ hơn mười tuổi nữa, mà hoàn toàn trở thành một nam tử trưởng thành.
- Ồ! Ta còn nghe nói ở bên Hong Kong có một công ty Phượng Hoàng gì đó. Đúng rồi, công ty tài chính Phượng Hoàng. Đúng là nguồn tài chính dồi dào. Còn đầu tư 2 tỉ mở cuộc họp báo mời ký giả tới trong một buổi sáng.
Tăng Kiến Quốc nói như thể là một câu cảm thán thông thường.
- Ồ! Có như vậy thật sao? A! Thật đúng không phải là dạng có tiền bình thường mà.
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng Tăng Kiến Quốc, làm bộ kinh ngạc nói. Hắn thật sự là không chắc điều Tăng Kiến Quốc hoài nghi là điều gì. Bởi vì mọi việc của Lục Thiếu Hoa toàn bộ là bí mật. Đặc biệt là công ty tài chính Phượng Hoàng. Bởi vì đại diện đăng ký pháp lý là Lưu Minh Chương, cho nên người bình thường nếu muốn đi điều tra cũng khó có thể tra ra. Nhưng xem chừng Tăng Kiến Quốc đã hiểu rành mạch.
Tăng Kiến Quốc liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, trong lòng thầm nhủ: “ Giả bộ, giả bộ, giả bộ. Ta đã khiến tiểu tử nhà người phải giả bộ”. Tuy nhiên cũng chỉ là dám nói trong lòng vậy thôi, ngoài mặt xem vẫn hoàn toàn bình thường, lão mỉm cười nói.
- Đúng đấy. Công ty đó thực là có tiền. Tuy nhiên theo ta được biết, ông chủ đứng đằng sau kêu là Lục gì đó, đúng rồi, kêu Lục Thiếu Hoa.
- Ồ! Lục Thiếu Hoa! Vậy không phải trùng tên trùng họ với cháu ư?
Lúc này Tăng Ái Dân cũng tham gia, vô tình phụ họa cùng Tăng Kiến Quốc. Tăng Ái Dân không biết phụ thân mình là đang cố ý “gõ” Lục Thiếu Hoa.
Nhìn hai người họ phụ xướng tử tùy, Lục Thiếu Hoa còn có thể làm sao bây giờ, đành lại dùng chiêu “ Giả tự quyết”, đáng thương hề hề nói.
- Ôi! Đáng tiếc. Tên cháu thì giống mà cháu lại không phải là người có tiền.
Hai cha con Tăng Ái Dân lúc này nghĩt “Tiểu tử này rất có thể là đang giả bộ”. Chỉ có thể lắc lắc đầu cười khổ. Bọn họ cũng hết cách, Lục Thiếu Hoa đã không thừa nhận, bọn họ còn có thể nói được gì nữa. Cuối cùng là Tăng Kiến Quốc mở lời.
- Được rồi, tiểu tử. Cậu không cần phải giả bộ nữa. Có ai không biết chuyện này chứ.
- Ồ! Tăng gia gia! Sự tình là như thế nào vậy? Cháu thực sự không hiểu người đang nói cái gì?
Lục Thiếu Hoa giả vờ không biết, nói.
- A! Tốt lắm, tốt lắm. Ta nhận thua cũng không được.
Tăng Kiến Quốc cười khổ lắc đầu, vẻ mặt chợt nghiêm túc, nói.
- Ta lần này cũng chính vì chuyện của cậu mà đến Thâm Quyến. Chuyện của cậu hết thảy Trung Ương đều đã biết rành mạch. Cho nên cậu cũng không cần phải giấu diếm nữa. Kế tiếp chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chính.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa còn không biết vì sao bọn họ lại biết được những bí mật này. Vậy hắn cũng không xứng làm một người tái sinh. Hóa ra hắn được cả cơ quan quốc gia chú ý.
- Vậy ông nói đi. Chính sự gì, cháu xin chăm chú lắng nghe.
.