Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 194: Bồi dưỡng thế lực
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lục Thiếu Hoa đến Liên Xô chỉ để thực hiện ba mục tiêu. Vả lại cả ba mục tiêu này phải được liên kết với nhau từ trình tự cho đến thực hành để có thể đạt được thành công.
Nếu không thiết lập những mối quan hệ tốt đẹp với quân đội thì cho dù có đào tạo được nhân tài đi chăng nữa cũng không thể quay về Thâm Quyến làm việc. Khi đào tạo nhân tài tại Liên Xô phải bao gồm luôn cả nhân tài về quân sự nếu không thì trong hậu trường bối cảnh kia, muốn chết cũng là điều không khó gì. Cho nên, thiết lập được mối quan hệ với tầng lớp quân đội cao cấp là điều quan trọng nhất. Nếu không thì tất cả những việc còn lại đều là vô ích.
Một khi mối quan hệ đã được thiết lập, việc kế tiếp chính là đem tiền ra để củng cố mối quan hệ đó, thiết lập sự tin tưởng lẫn nhau. Nếu thực hiện được điều đó thì việc đào tạo nhân tài của Lục Thiếu Hoa sẽ được thông qua.
Một điểm liên kết không kém phần quan trọng nữa là phải có mối quan hệ nhất định về mạng lưới chính trị. Nếu muốn đạt được mục đích thì nhất định phải có thế lực chính trị. Cho nên cần phải bồi dưỡng thế lực về chính trị. Nếu bồi dưỡng thành công thì khẳng định cần có người bảo vệ. Và việc bảo vệ sẽ tự nhiên do quân đội đảm đương. Có sự bảo vệ của quân đội so với việc Lục Thiếu Hoa tự mình sai người bảo vệ thì có sức mạnh hơn nhiều. Dù sao thì người ta cũng đặt quân đội lên hàng đầu, xử lý mọi việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tón lại, mặc kệ là kết nối quan hệ hay là bồi dưỡng thế lực chính trị thì mỗi mắc xích đều phải thành công. Chỉ cần ba mắc xích thành công thì Lục Thiếu Hoa sẽ muốn gì được nấy. Thậm chí có những việc nhỏ chỉ cần một câu nói đầu tiên cũng có thể hoàn thành.
- Anh hai, anh đã đến Liên Xô lâu như vậy thì hiểu biết tương đối nhiều. Ngoại trừ quân đội bên ngoài, em còn muốn bồi dưỡng thêm một người về phía chính trị. Người này sẽ giao cho anh tuyển chọn.
Lục Thiếu Hoa đem vấn đề này nói với Trần Quốc Bang vì dù sao ở Liên Xô y cũng có tiếng nói.
Trần Quốc Bang nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
- Về phía chính trị thì anh ít giao tiếp hơn. Nhưng anh thấy có một người rất thích hợp để tuyển dụng.
- Ừ, vậy thì anh mau liên hệ với người đó đi. Nếu ổn thì anh tiến hành bồi dưỡng luôn.
Lục Thiếu Hoa đem tất cả mọi việc giao cho Trần Quốc Bang xử lý.
- Được!
Trần Quốc Bang trả lời.
Còn về mục đích tại sao phải bồi dưỡng thế lực chính trị thì Lục Thiếu Hoa nghĩ không cần thiết phải nói với Trần Quốc Bang. Nếu muốn nói thẳng ra mình muốn nắm giữ nguồn năng lượng thì phải tốn nhiều nước bọt để giải thích những điều khó lý giải trong đó. Dù sao Lục Thiếu Hoa cũng dựa vào trí nhớ của mình để tìm kiếm lợi ích. Khi giải thích thì không thể nói là trí nhớ đã mách bảo cho hắn. Còn không thì không nên giải thích nhiều làm gì.
Những ngày kế tiếp hoàn toàn không thấy bóng dáng của Trần Quốc Bân. Đôi khi buổi tối cũng không thấy trở về nhà. Khi về đến nhà thì cũng say như chết khiến cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy mình có sai lầm không khi sai Trần Quốc Bang giải quyết cả hai bên quân đội và chính trị.
Phía chính trị thì dễ thuyết phục hơn nhưng bên quân đội thì không dễ như vậy. Trường hợp xã giao sẽ xảy ra nhiều hơn. Tửu lượng của quân nhân thì cao hơn so với người bình thường. Cho nên khi thấy Trần Quốc Bang trở về nhà trong bộ dạng say khướt thì Lục Thiếu Hoa chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Liên tục một tuần trôi qua, Lục Thiếu Hoa cả ngày không rời khỏi nhà. Cũng may là trong nhà vẫn còn nhiều người nên cuộc sống của hắn cũng không đến nỗi nhàm chán. Đang ở một đất nước xa lạ, ngôn ngữ bất đồng chính là một nan đề lớn nhất. Muốn xem TV cũng không hiểu là nó nói gì.
Trong một tuần, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ gặp qua có hai người. Một người hang ngày theo chuyến tàu vận chuyển hàng tiêu dùng hàng ngày từ Hongkong sang Liên Xô. Còn người kia là thân thích của Ông Văn Đức, thay mặt Ông Văn Đức quán xuyến việc buôn lậu rượu sang nước ngoài.
Hắn gặp gỡ hai người kia với mục đích rất đơn giản, chỉ hỏi bọn họ có gì khó khăn hay không? Nếu có khó khăn thì hắn sẽ trợ giúp ngay lập tức. Còn không thì coi như một lần nói chuyện thôi.
Tất nhiên, hai người này đều có sự hỗ trợ của Trần Quốc Bang cho nên cũng không có khó khăn gì. Nhưng trong giọng điệu của họ thì dường như là có sự bận rộn quá sức. Đến Liên Xô cũng được ba năm, thị trường càng ngày càng mở rộng ra, việc kham không nổi cũng là điều dễ hiểu. Đặc biệt là phụ trách việc vận chuyển đồ dùng hàng ngày của Lục Thiếu Hoa thì đây là một công việc đặc biệt. Một người thì khó mà đảm đương nổi.
Nếu như lúc trước Lục Thiếu Hoa không biết thì thôi. Nếu như đã biết thì phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Vì thế khi hai người này đi khỏi, Lục Thiếu Hoa liền gọi cho Lưu Minh Chương, bảo y tìm thêm một người nữa tại Hongkong. Sau đó, hắn tiếp tục gọi cho Ông Văn Đức nói về chuyện này. Nhưng còn tìm người hay không thì là chuyện của gã. Còn đây là việc kinh doanh của hắn nên hắn phải có ý kiến.
Tuy nhiên, nguồn thu lợi hiện tại của Ông Văn Đức chính là buôn lậu. Nhắc đến việc tuyển thêm người thì nói chưa đầy hai câu gã đã cúp máy, không hề đả động gì đến việc có tìm hay không. Nghe tiếng cúp máy cái rụp, Lục Thiếu Hoa trợn tròn mắt, nhìn điện thoại cười khổ, thì thào nói với chính mình:
- Có cần phải gấp như vậy không chứ?
Lục Thiếu Hoa đã ngủ quên cho đến tận 11h sáng ngày hôm sau. Trong giấc mơ, hắn thấy mình đang cùng với Chu công ôn chuyện, không ngờ bị một dòng nước lạnh lao đến. Đang say ngủ, đột nhiên chăn của Lục Thiếu Hoa bị cuốn lên khiến hắn cảm thấy một cơn ớn lạnh buốt cả người liền quơ tay muốn tìm cái gì đó để sưởi ấm. Nhưng sờ soạng mãi cũng không thấy cái gì. Chậm rãi mở to mắt ra, hắn thấy người mà xốc chăn của hắn lên đó chính là Trần Quốc Bang.
- Anh hai, em lạnh hết cả người rồi. Anh có thể trả lại cho em cái chăn không?
Lục Thiếu Hoa bực mình nói.
Trần Quốc Bang lập tức ném lại cái chăn cho Lục Thiếu Hoa rồi mới mở miệng nói:
- Nhanh lên đi, anh có chuyện cần nói với em.
- Ừ, có chuyện gì thì anh nói đi. Em đang nghe đây.
Miệng nói nhưng hai mắt Lục Thiếu Hoa vẫn nhắm lại, dường như vẫn ngủ chưa đủ.
- Ái chà, có thể nói chuyện nghiêm túc với anh một chút được không? Anh muốn nói với em một chuyện vô cùng hệ trọng.
Giọng điệu của Trần Quốc Bang dường như hơi nóng nảy. Đêm hôm qua, y phải tiếp khách hai nơi mới được trở về nhà trong tình trạng bất tỉnh nhân sự. Tuy nhiên, sáng nay y cũng vẫn thức dậy một cách tỉnh táo, dẫn đầu một đoàn người chạy bộ đằng trước tòa nhà đến tám giờ sáng mới kết thúc. Sau khi tắm xong, y chờ cho Lục Thiếu Hoa thức dậy nhưng mãi đến mười giờ vẫn chưa thấy Lục Thiếu Hoa rời khỏi giường. Bất đắc dĩ lắm mới kéo tấm chăn của Lục Thiếu Hoa trong tâm trạng hơi bất mãn một chút.
- Chuyện hệ trọng?
Lục Thiếu Hoa mở to mắt nhìn Trần Quốc Bang, cứ tưởng là y nói giỡn nhưng sự thật không phải vậy.
Có thể khiến cho Trần Quốc Bang xem là chuyện hệ trọng thì không phải là chuyện bồi dưỡng thế lực chính trị thì cũng là có tin tức về phía quân đội. Chuyện nào đối với Lục Thiếu Hoa cũng quan trọng cả. Nghe thấy vậy, Lục Thiếu Hoa lập tức tỉnh táo lại, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất:
- Anh lên lầu ba đợi em nha. Em đi rửa mặt một chút rồi sẽ gặp anh ngay.
- Được!
Trần Quốc Bang không nói thêm lời nào, liền bước ra khỏi phòng.
Không lâu sau, Lục Thiếu Hoa đã bước vào phòng trên lầu ba. Trong khoảng thời gian đánh răng, rửa mặt, hắn luôn suy nghĩ về chuyện hệ trọng mà Trần Quốc Bang muốn nói là điều gì? Quân đội hay là chính trị? Nếu là chính trị thì có phải là đã có chuyện không hay? Còn về phía quân đội thì có phải là họ đã đồng ý bán thứ mà hắn muốn mua?
Nghĩ tới nghĩ lui đều không đoán ra được, Lục Thiếu Hoa thở dài. Thôi thì chờ một chút là sẽ có đáp án ngay thôi mà, cần gì mà phải suy nghĩ cho mệt óc.
- Anh hai, có chuyện gì thì nói đi!
- Ừ, có hai việc cần nói với em!
Trần Quốc Bang dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chuyện thứ nhất là về phía chính trị. Trong khoảng thời gian này anh đã có tiếp xúc với người đó. Theo quan sát của anh thì người này rất có tiềm năng. Mặc kệ là phương diện xử sự hay là làm việc đều có sự khéo léo. Trong chốn quan trường cũng đã tạo cho mình một vị trí vững chắc. Nếu chúng ta có được người này thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn.
Trần Quốc Bang nhìn Lục Thiếu Hoa trình bày những quan sát của mình về người kia rồi chờ xem quyết định của Lục Thiếu Hoa là như thế nào? Bồi dưỡng y hay là tuyển dụng người khác?
- Tất cả mọi việc đều thuận lợi chứ?
Lục Thiếu Hoa thì thào.
- Có chỗ đứng trong giới chính trị quả là rất cẩn thiết. Tuy nhiên những người như vầy cần phải có sự khống chế. Nếu không khi họ đủ mạnh họ sẽ bay đi mất.
- Ừ, đây cũng chính là điều mà anh lo lắng nhất. Nhưng để tìm một người có thể trà trộn một cách khéo léo trong chốn quan trường thì không phải dễ.
Trần Quốc Bang nói thẳng.
Có thể khống chế được hay không thì Lục Thiếu Hoa phải thận trọng cân nhắc. Nếu khống chế không được thì người đó sẽ hướng mình làm theo ý của y. Ngược lại mình sẽ rơi vào thế bị động.
- Anh có điều tra được thân phận của người đó không?
- Đã điều tra. Tất cả đều bình thường.
Trần Quốc Bang đáp.
- Tốt, vậy thì anh hãy tiến hành bồi dưỡng người đó đi.
Lục Thiếu Hoa ra quyết định.
Suy nghĩ một cách cặn kẽ, Lục Thiếu Hoa thấy là nên bồi dưỡng người đó trước vì dù sao hiện nay hắn cũng đang rất cần nhân tài để nâng cao thế lực chính trị. Một mặt hắn bồi dưỡng người đó, mặt khác nghĩ ra biện pháp khống chế khiến cho người đó không thể thoái ly hắn một cách dễ dàng. Cho dù y có thể thoát ly được thì cũng phải mất vài năm. Đừng quên, chuyện Liên Xô tan rã sau sự hỗn loạn là mười năm. Khi đó Lục Thiếu Hoa đã sớm an bài cho nhân viên của mình rời khỏi Liên Xô, vậy thì còn cần đến thế lực chính trị làm chi nữa?
- Ừ, để anh đi nói chuyện lại với người đó.
Trần Quốc Bang thản nhiên nói.
- Được, anh mau chóng đi đi!
Lục Thiếu Hoa gật đầu.
- Còn chuyện thứ hai mà anh muốn nói là chuyện gì?
- Ừ, chuyện thứ hai mà anh muốn nói với em là…!