Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 224: Lĩnh vực đồ giải khát
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Công ty giải trí là kế hoạch thứ hai nhằm thu hút công chúng do Lưu Minh Chương đề xuất, Lục Thiếu Hoa giải thích rõ ràng
- Muốn chen chân vào giới giải trí ở Hồng Kông không phải là chuyện dễ dàng gì, không có chỗ dựa chắc chắn thì rất dễ bị chèn ép, cho nên trong lúc thành lập công ty giải trí Lục Thiếu Hoa đã nghĩ tới rất nhiều điều, sau này mới quyết định dựa vào cách thức đầu tư để tiến vào thị trường giải trí, như vậy sẽ bớt bị người ta chèn ép hơn.
Ngoại trừ việc chèn ép ra, Lục Thiếu Hoa còn lý do khác nữa, đó chính là Đài truyền hình vệ tinh sau này của Phượng Hoàng, sự phát triển, giá trị thị trường, tần suất bạn xem đài và sức ảnh hưởng sau này của Đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng đều đạt tới một bước tiến đáng kể. Nắm trong tay một đài truyền hình có sức ảnh hưởng lớn như vậy không những có thể kiếm tiền mà còn khống chế được dư luận, cũng có thể quảng bá thêm cho công ty của mình, một mũi tên trúng ba đích, Lục Thiếu Hoa thật không thể nào vui vẻ hơn được nữa.
Đương nhiên trước kia không nhúng tay vào giới giải trí không có nghĩa là bây giờ sẽ không nhúng tay vào, bây giờ cái mà tập đoàn Phượng Hoàng đang có chính là thế lực, tiến vào ngành này tuy sẽ bị người khác chèn ép nhưng sẽ không ai dám đàn áp, cho dù là ở Hồng Kông người nào có thế lực tới đâu, đụng tới tập đoàn Phượng Hoàng cũng phải cẩn thận một chút, trừ phi công ty bạn không mở rộng ra thị trường, nếu không chỉ đành ngồi chờ chết mà thôi.
- Nhiệm vụ lần này chỉ được thành công không được thất bại, cho dù phải trả giá đắt hơn nữa cũng phải hoàn thành cho được.
Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói
- Ông Trần, ngành giải trí là do ông phụ trách, tôi nghĩ chắc hẳn ông cũng có chú ý tới một công ty có tên là Truyền Thông Sao Trời, công ty này năm nay sẽ mở thêm một kênh truyền hình vệ tinh mà nhiệm vụ lần này của ông là dùng mọi cách để mua lại kênh truyền hình này, còn những chuyện khác thì tôi không cần ông phải lo đến.
Bước vào năm mới chưa lâu, dựa theo tin tức mà Lục Thiếu Hoa có được thì đài truyền hình mới của công ty Truyền Thông Sao Trời vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng bên ngoài thì sớm đã có tin đồn là đài này sắp phát sóng rồi, chỉ là chưa biết chắc chắn lúc nào sẽ phát sóng thôi, nhân lúc hiện giờ vẫn chưa phát sóng thì Lục Thiếu Hoa đã bước trước một bước mua lại đài này để kinh doanh, vậy thì không ai biết được là sau khi thành lập nó sẽ có ảnh hưởng thế nào, không chừng sẽ rẻ hơn một chút.
- Uh, tôi có nhận được tin tức, hình như là khoảng một hay hai tháng nữa là sẽ phát sóng.
Trần Đạt Vinh trả lời
- Được, vậy thì ông hãy nhanh chóng mua lại đi.
Lục Thiếu Hoa ra lệnh
Lúc này, Trần Đạt Vinh lộ ra vẻ mặt khó xử, theo ý của Lục Thiếu Hoa thì nhân lúc chưa phát sóng thì phải mua lại. Nhưng Trần Đạt Vinh biết, tổng giám đốc của Truyền Thông Sao Trời không phải là thằng ngốc, giờ vẫn chưa phát sóng mà đã bán, đợi tới lúc có sức ảnh hưởng lớn thì giá tiền chắc chắn sẽ khác hẳn rồi, cho nên đã khó còn khó hơn.
Thấy Trần Đạt Vinh nhíu mày, Lục Thiếu Hoa hỏi
- Có khó khăn gì sao?
- Uh, theo sự hiểu biết của tôi thì tổng giám đốc của công ty Truyền Thông Sao Trời là một con cáo già, giờ vẫn chưa phát sóng mà đã bàn tới chuyện mua lại thì không thực thế cho lắm, họ nhất định sẽ tăng giá lên.
Trần Đạt Vinh nói ra ý kiến của mình.
- Hửm?
Lục Thiếu Hoa cũng nhíu mày, nghĩ lại thật sự hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
- Vậy đi, ông hãy bàn bạc với anh ta trước, nếu anh ta dễ dàng bán đi ngay thì anh cứ mua lại ngay, nếu anh ta không bán ngay thì đợi cho họ phát sóng rồi hãy bàn tiếp chuyện này cũng được. Vẫn là câu nói đó, bất kể là phải tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải mua lại cho được cái kênh truyền hình đó.
Những người có mặt ở đó đều không hiểu, với thế lực hiện nay của tập đoàn Phượng Hoàng, tuy muốn thành lập một đài truyền hình cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng Lục Thiếu Hoa cứ khăng khăng đi mua lại đài của người khác thì thật sự khiến cho họ không thể hiểu nổi. Nhưng ai cũng biết là Lục Thiếu Hoa lại là người rất sợ phiền phức, những thứ có sẵn thì phải mua trước, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền thì hắn cũng không muốn thành lập cái đài khác, hơn nữa, muốn thành lập một đài nào đó thì không phải là một chuyện đơn giản.
- Thôi được, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Trần Đạt Vinh thật lòng nói
Một cuộc họp đơn giản trên tầng cao nhất của tòa nhà được sắp xếp theo chủ ý của Lục Thiếu Hoa khiến cho Trần Đạt Vinh càng thêm bận rộn, Hà Thừa Ích và Trần Đạt Vinh hai người họ đều bận rộn với công việc của mình, chỉ còn Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh vẫn còn nán lại trong phòng họp, không phải hai người họ không muốn đi mà do Lục Thiếu Hoa bắt họ ở lại.
- Minh Chương, Vân Thanh, ở Hồng Kông các anh có tìm được một vài nhân tài kĩ thuật có trình độ chuyên môn về đồ giải khát không?
Lục Thiếu Hoa hỏi với thái độ quan tâm
Trong tương lai, giải khát là lĩnh vực kiếm được nhiều tiền nhất trên thị trường, cùng với sự khởi động của các dự án ở thành phố Thâm Quyến, cơ hội kinh doanh lớn như vậy thì Lục Thiếu Hoa làm sao có thể bỏ qua được chứ, huống hồ muốn mở rộng thị trường trong lĩnh vực đồ giải khát bắt buộc phải thông qua con đường này. Có thể gián tiếp hình thành nên một tuyến đường tiêu thụ nên Lục Thiếu Hoa dự định tự sản xuất ra thức uống riêng.
Lục Thiếu Hoa được tái sinh từ những thập niên trước, tự nhiên hắn cũng biết được loại đồ giải khát đó vào thời điểm nhất định sẽ nhận được sự chào đón của khá nhiều người, lại thêm trí nhớ của hắn ở tiền kiếp về con đường tiêu thụ và các cách thức kinh doanh tiêu thụ khá đặc biệt thì muốn làm mưa làm gió về lĩnh vực đồ giải khát thì chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
- Những nhân tài về lĩnh vực này thì tôi không quen biết ai cả, nhưng nếu muốn tìm thì dựa vào uy tín hiện giờ của Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta thì chắc chắn sẽ tìm được.
Lưu Minh Chương sau khi suy nghĩ thấu đáo đã nói ra ý kiến của mình
- Uh, tôi cũng không quen biết ai cả, nhưng Lưu Minh Chương nói quả không sai, muốn tìm được người thì không thành vấn đề.
Lý Vân Thanh cũng nói theo
- Vậy thì tốt, các anh hãy bắt đầu tìm đi, chủ yếu là tìm những người hiểu biết về trà và trái cây, còn về phần đồ giải khát có ga thì hiện nay tôi đã có sẵn một người rồi.
Lục Thiếu Hoa suy nghĩ một lúc nói
Những đồ uống có ga thường thì có Cocacola, Pepsi, Kiện Lực Bảo, bây giờ là những năm chuyển tiếp, những đồ uống có hương vị trà vẫn chưa xuất hiện… và được công chúng chào đón. Mà đồ uống có ga trong thị trường chỉ còn tồn tại hai dạng, Khấu Trúc, Pepsi thì không cần nhắc tới, Lục Thiếu Hoa không thể thu mua hết toàn bộ, khi đó hắn phái Lý Vân Thanh đi Mĩ cũng là vì muốn thu mua cổ phiếu thôi, còn về Kiện Lực Bảo thì mới là mục đích chính của hắn, xí nghiệp này hiện nay cũng rất có tiếng, nhưng sau này không hiểu vì lý do gì mà từ từ tan rã trên thị trường.
Bất kể là đồ uống có vị trà sau này mới xuất hiện hay là đồ uống có ga đi nữa, Lục Thiếu Hoa đều muốn phát triển cả hai, cứ cho là đồ uống vị trà hiện nay vẫn chưa nhận được sự chào đón của mọi người, nhưng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có cách để họ có thể dễ dàng tiếp nhận nó, hắn có lòng tin sẽ làm được.
Được thôi, mai chúng ta sẽ bắt đầu triển khai dựa theo lời của Lưu Minh Chương.
- Uh, người thì phải tìm, nhưng về chuyện phòng nghiên cứu thì trước tiên phải thuê một nơi ở đây để tạm dùng trước, đợi sau này chế ra công thức thành công thì mới chuyển sang bên Thâm Quyến sản xuất.
Lục Thiếu Hoa sau khi gõ từng nhịp nói
Ở Hồng Kông thì không có cách nào để xây dựng cơ sở sản xuất lớn như vậy, chỉ có thể trông chờ vào bên Thâm Quyến thôi. Nhưng nếu thật như vậy thì ở Thâm Quyến sẽ phải mua thêm đất và xây thêm một vài xưởng sản xuất nữa, cũng may là thời gian không quá gấp, cứ để cho Lâm Tề Toàn lo việc đội ngũ xây dựng, hoàn toàn có thể để sau khi điều chế công thức thành công rồi mới xây dựng.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Lưu Minh Chương lộ ra nét cười, dường như trút bỏ được gánh nặng, nhưng không lâu sau nét mặt của y lại nghiêm túc trở lại, nói
- Thiếu hoa, tôi cảm thấy công ty chúng ta cần tuyển thêm một người nữa.
- Hửm? Người nào?
Lục Thiếu Hoa hỏi
- Tổng giám đốc, Tổng giám đốc điều hành, anh cũng biết đó, tôi chỉ rành mặt tài chính, hiện nay quy mô tập đoàn cũng không nhỏ nữa, cũng tới lúc nên tìm người nào đó có năng lực để đảm đương rồi, cứ để tôi nhận lấy chức vụ giám đốc cũng không tốt.
Lưu Minh Chương nói ra khúc mắt bấy lâu nay của mình, từ trước tới giờ, Lục Thiếu Hoa tín nhiệm y, y cũng biết rõ, nhưng y tự thấy mình năng lực có hạn, cứ gắn mãi chức danh giám đốc điều hành trên người cũng không được gì, hơn nữa lại thêm nhiều chuyện rắc rối khiến y không thể tập trung vào lĩnh vực thuộc sở trường của mình.
Lục Thiếu Hoa nhìn Lưu Minh Chương với ánh mắt hiểu ý, chức vụ giám đốc điều hành này thực sự đến lúc phải tuyển rồi, tất nhiên giám đốc điều hành là nắm trong tay toàn bộ công ty, phải tìm một người tài năng hơn người để đảm đương mới được, vậy mới có thể tránh được nhiều rắc rối không đáng có.
- Uh, vậy thì giám đốc điều hành sẽ tuyển cùng lúc với nhân tài kỹ thuật giải khát đi.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, chợt nói
- Về việc tuyển giám đốc điều hành hai người các anh cứ lập danh sách trước, xác định những người được chọn, sau đó tôi tôi mới trực tiếp phỏng vấn tiếp.
Nói thật, nếu không phải năng lực của Lưu Minh Chương có hạn thì hắn không dự định sẽ tuyển giám đốc điều hành mới, nói thế nào đi nữa thì Lưu Minh Chương cũng đã theo hắn suốt sáu năm trời rồi, y làm gì hắn cũng đều rất yên tâm, đột nhiên có thêm người mới, làm việc cũng không được vừa ý như vậy nữa.
- Ha ha, cuối cùng tôi cũng có thể chuyên tâm làm tài chính rồi.
Lưu Minh Chương cảm động nói
Lục Thiếu Hoa trợn mắt nói
- Anh không làm Tổng giám đốc điều hành, nhưng chức vụ phó giám đốc điều hành thì anh bắt buộc phải làm.
Bị Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lưu Minh Chương nhất thời tức giận, miệng cử động muốn nói gì đó nhưng không ngờ Lục Thiếu Hoa lại mở miệng nói tiếp
- Hửm, người gì đâu, em vẫn chưa nói xong mà, anh là phó giám đốc điều hành chỉ phụ trách về tài chính, còn những việc khác thì không cần anh nhúng tay vào.
Tài chính chính là cây trụ tiền tệ chính để Lục Thiếu Hoa dựa vào, sau này cho dù có tuyển được Tổng giám đốc điều hành đi nữa thì tài chính của công ty Phượng Hoàng cũng không thể dễ dàng rơi vào tay người khác đươc, một mình thành lập công ty tập đoàn, vẫn cứ để cho Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh hai người họ quản lý.
- Haiiiiiiiiii.
Lưu Minh Chương lớn tiếng thở dài, biểu hiện trên nét mặt khiến ai cũng có thể nhận ra là hắn đang rất vui vẻ, chỉ thiếu điều là không thể nhảy ra khỏi ghế thôi.
- Ai ya, xem kìa, xem kìa, anh cũng đã ba mươi tuổi hơn rồi, mà vẫn còn y như trẻ con vậy, hèn gì vẫn chưa được cô nào để ý tới.
Lục Thiếu Hoa lại gườm gườm Lưu Minh Chương nói
- Xí, tôi đang ở lứa tuổi đẹp nhất, còn lâu mới tới tuổi lấy vợ…
Nói xong, Lưu Minh Chương vờ như đang đắn đo suy nghĩ gì đó, rồi mặt dày nói
- Đây mà muốn lấy vợ thì, hehe! Chỉ cần vẫy tay một cái thì con gái ở Hồng Kông này đều tự nguyện ngã vào lòng tôi hết, chỉ là tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp thôi.
- Ặc
- Ặc
Lời vừa nói ra, hai âm thanh như muốn nôn mửa liền vọng lại, lúc này người bình tĩnh như Lý Vân Thanh cũng nhịn hết nổi rồi, y nói với giọng đùa cợt
- Nhà ngươi, đã không đẹp trai thì thôi, ngay cả tướng tá cũng ốm như khỉ, ai ya! Tuy là có chút tiền nhưng cũng không được đến vậy đâu.
- Uh, tôi đồng ý với quan điểm này.
Lục Thiếu Hoa làm ra bộ dạng khá nghiêm túc.
- Nè, nè! Hai người này đúng là không biết nhìn người mà, ngoại hình của tôi như vậy mới là chuẩn, còn về đẹp trai hả, người ta đều nói, những người đẹp trai đều không an toàn. Còn về tiền bạc thì dù nói thế nào đi nữa tôi cũng được tính là tỷ phú đó nha.
Lưu Minh Chương khăng khăng phản bác lại.
Phòng hội nghị lúc này bắt đầu có khẩu chiến, nhưng cũng không còn cách nào, Lưu Minh Chương đã luyện tới cảnh giới cực kỳ mặt dày rồi. Dù cho Lục Thiếu Hoa hai người họ có công kích thế nào thì y cũng có thể đỡ lại một cách dễ dàng.
- Ha ha, được rồi, không nói nữa, tôi về văn phòng gọi điện thoại phân công một chút.
Giải trí một hồi, cười cũng đã cười rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều nữa, mẹ của hắn – Trần Lệ vẫn còn ngồi đợi ở văn phòng, hơn nữa, cuộc điện thoại mà hắn muốn gọi lần này cũng rất quan trọng, không thể chần chừ được.