Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 316: Bắt đầu chính thức phản kích. (2)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lục Thiếu Hoa thấy bực bội, nguyên nhân là do đã có người dám gọi điện tới chiếc điện thoại vốn đang yên tĩnh của hắn. Hoàn toàn có thể hiểu khi một người đang say giấc lại bị đánh thức, không bực bội mới lạ. Cũng như một người đang ngủ rất say bỗng nhiên bị đánh thức vậy.
Mặc dù có chút bực dọc nhưng hắn vẫn nhấc máy bởi Lục Thiếu Hoa biết những người có số điện thoại ở biệt thự của hắn không nhiều, vì thế người đang gọi tới chắc chắn quen thân với Lục Thiếu Hoa. Hơn nữa còn là có việc quan trọng mới gọi.
Dù biết là có việc quan trọng nên mới gọi tới nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn tức giận nhấc máy với giọng lạnh lùng :
- Ai đấy?
- Chào Tổng giám đốc Lục, tôi là Hứa Gia Thụy!
Trong điện thoại vang lên giọng của Hứa Gia Thụy.
- À! Lục Thiếu Hoa không có phản ứng gì, nghĩ một lát hắn hiểu ra, đoán có liên quan tới chuyện ô tô. Nhưng không chắc chắn, nên hắn hỏi lại :
- Là chuyện liên quan tới ô tô à?
- Đúng vậy! Bên kia đã nhận lời khiêu chiến của chúng ta rồi.
Giọng Hứa Gia Thụy có chút phấn khởi.
- Việc này tôi biết rồi.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng và trả lời :
- Thế này đi, anh bàn với giám đốc Trần, bảo anh ta cử người tới trực tiếp tới tiến hành sự kiện cho xe va chạm nhau này.
- Được, tôi hiểu rồi. À đúng rồi, sự kiện va chạm này sẽ được bắt đầu lúc 10 giờ sáng mai. Tôi cũng đã mời nhiều người trong giới báo chí bên kia cùng tham gia.
Hứa Gia Thụy nói xong, tất cả mọi chuyện kể cả thời gian cử hành cũng đã nói cùng lúc.
- Tốt lắm.
Lục Thiếu Hoa đã dùng 2 chữ “Tốt lắm” để tán dương Hứa Gia Thụy. Sau đó dặn dò lại lần nữa :
- Anh nhất định phải chú ý tới việc này.
- Tôi sẽ làm vậy.
Hứa Gia Thụy vội vàng cam đoan và nói :
- Việc tấn công vào thị trường các nước khác đã chuẩn bị sắp xong, ngày mai có thể khởi động được không?
Thực ra việc tấn công vào thị trường Đông Nam Á, Hứa Gia Thụy đã chuẩn bị từ mấy tháng trước. Chính vì vậy bây giờ mới có thể tiến hành nhanh như thế.
- Việc này không cần vội. Tin tức này cũng cần có thời gian để truyền bá rộng rãi.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp :
- Thế này, đợi khi thời cơ chín muồi, tôi sẽ gọi điện cho anh.
- Vâng bây giờ tôi sẽ gọi cho giám đốc Trần nói anh ta cử người tới trực tiếp hiện trường.
- Được, vậy nhé!
Lục Thiếu Hoa không chờ Hứa Gia Thụy trở lời lập tức cúp máy.
Đến lúc này. Vở kịch đã sắp tới lúc kết thúc. Chỉ cần đợi tới 10 giờ ngày mai khi hai xe đụng nhau, sau đó một bên tức giận tấn công thì toàn bộ lực lượng sẽ phản công. Và thế là kết quả sẽ được định đoạt. Đương nhiên là phải như thế rồi. Với tính cách của Lục Thiếu Hoa nhất định hắn phải dành được chiến thắng hoàn toàn.
Kết quả dù đã sớm được quyết định những Lục Thiếu Hoa vẫn phải tính toán cẩn thận, bởi “chiến dịch” này sẽ mang lại cho hắn những lợi ích rất lớn. Dù sao Lục Thiếu Hoa cũng muốn gặt hái được lợi nhuận cao nhất, mà muốn được như thế thì Lục Thiếu Hoa không thể không cân nhắc kĩ lưỡng.
Tuy nhiên bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa, bây giờ chỉ còn chờ hoàn tất. Lục Thiếu Hoa chỉ còn đợi thu chiến lợi phẩm từ chiến dịch này.
Ăn cơm, xem TV, thời gian trôi qua cũng sắp tới 5 giờ chiều, Lục Hiểu Nhàn từ tập đoàn trở về nhà, cũng vừa lúc chuẩn bị bữa tối những Lục Thiếu Hoa gọi cô lại, bảo cô đi thay quần áo chuẩn bị tới dự tiệc ở nhà Hoắc gia.
Lục Hiểu Nhàn không nghi ngờ gì sự sắp xếp của em trai mà làm theo, từ bỏ ý nghĩ làm bữa tối mà trở về phòng thay quần áo.
Mọi người đều nói con gái cần nhiều thời gian để trang điểm, nhưng Lục Hiểu Nhàn là một ngoại lệ. Cô không biết tự trang điểm, chỉ thay bộ đồ công sở bằng một bộ âu phục, sau đó đi xuống lầu, nở một nụ cười, tựa hồ như nói với Lục Thiếu Hoa mình đã sẵn sàng đi.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, không phải đợi nửa tiếng đến một tiếng là hắn thấy vui rồi. Tự mình chỉnh trang lại quần áo rồi phẩy tay ra hiệu cho mấy người Lý Thượng Khuê.
Việc Lục Thiếu Hoa tới nhà Hoắc gia dự tiệc đã được thông báo cho mấy người Lý Thượng Khuê, vì vậy khi Lục Thiếu Hoa và Lục Hiểu Nhàn ra cửa biệt thự đã có xe chờ sẵn, chỉ đợi Lục Thiếu Hoa lên xe là có thể xuất phát.
Xe chuyển bánh, Lục Hiểu Nhàn không ngồi xe riêng của mình mà cùng với Lục Thiếu Hoa ngồi ở ghế dưới xe Rolls-Royce.
- Chị, tiệc hôm nay là của Hoắc gia, là một gia đình rất nổi tiếng ở Hong Kong.
Lục Thiếu Hoa ngừng một lúc vì hắn thấy có chút không đúng.
Hoắc gia đúng là một gia tộc có tiếng nhưng Lục Hiểu Nhàn chỉ mới tới Hong Kong, nhất định không thể biết điều này.
- À, không cần biết họ nổi tiếng hay không, chỉ cần biểu hiện như mọi ngày là được, không cần lo lắng.
- Ừ, chị biết rồi.
Lục Hiểu Nhàn gật đầu đáp, lộ dáng vẻ thoải mái. Nhưng thực sự trong lòng thấy rất bồn chồn.
Lục Thiếu Hoa cũng cảm nhận được là Lục Hiểu nhàn chỉ giả bộ thoải mái, nhưng hắn cũng không có ý vạch trần cô mà chỉ nở một nụ cười động viên rồi không nói gì nữa.
Xe chạy rất nhanh, một lúc đã tới biệt thự Hoắc gia. Lục Thiếu Hoa xuống xe một cách tự nhiên, sau đó đưa tay đỡ Lục Hiểu Nhàn xuống đi vào phía trong biệt thự.
Tiến vào biệt thự Hoắc gia, Hoắc Anh Đông vẫn như mọi ngày, không nói nhiều mà ngồi ở đại sảnh. Thấy Lục Thiếu Hoa bước vào, y cười gọi Lục Thiếu Hoa tới ngồi, sau đó mới nhìn sang Lục Hiểu Nhàn hỏi :
- Cháu là chị của Lục Thiếu Hoa?
Lục Hiểu Nhàn không biết trả lời sao, chỉ mỉm cười và gật đầu đáp lời Hoắc Anh Đông.
- Haha.
Hoắc Anh Đông cười haha, không để ý tới sự lo lắng của Lục Hiểu Nhàn nói tiếp :
- Thiếu Hoa gọi ta là ông, cháu là chị của nó, cứ gọi ta một tiếng ông là được.
- Haha. Ông Hoắc, ông muốn nhận họ hàng hả. Muốn nhận họ hàng thì mau đưa lì xì!
Lục Thiếu Hoa cười đáp.
- Thằng quỷ này.
Hoắc Anh Đông cười vui vẻ đáp lại.
- Này, mới nói tới tiền lì xì đã rút lui. Thật nhỏ mọn.
Nói xong Lục Thiếu Hoa không đợi Hoắc Anh Đông phản bác, quay sang giới thiệu với Lục Hiểu Nhàn:
- Chị, vị này là chủ tịch một tập đoàn rất có tiếng ở Hong Kong - Hoắc Anh Đông. Sau này chị sẽ biết tới.
Lục Hiểu Nhàn chỉ gật đầu đồng ý, từ đầu tới giờ không nói một lời.
Thấy vậy Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, quay ra tán gẫu với Hoắc Anh Đông về sự kiện ô tô lần này. Thấy Hoắc Anh Đông cũng rất chú ý tới việc này, Lục Thiếu Hoa nói không chút giấu diếm, ngay cả những dự định của mình cũng đều nói ra.
Nói xong lời cuối, Hoắc Anh Đông nói một câu:
- Được.
Để bình luận về kế hoạch lần này của Lục Thiếu Hoa.
- Haiz.
Lục Thiếu Hoa thở dài nói:
- Bị người khác tới tận cửa nhà đánh, không đánh trả không phải là phong cách của cháu.
- Ồ, chỉ là một ”Bổng Tử Quốc (Hàn Quốc) nhỏ mà cũng dám tới khiêu chiến. thật không biết sống chết là gì!
Hoắc Anh là một nhân sĩ yêu nước điển hình, với việc "Bổng Tử Quốc” dám nói văn hóa Trung Quốc là quốc gia của chúng - Hoắc Anh Đông không mấy thiện cảm, tức giận nói.
- Haha. Hành vi xuẩn ngốc của bọn chúng sẽ phải trả giá.
Lục Thiếu Hoa cười nói - giọng cười ẩn chứa sự ác ý.
- Haha!
Hoắc Anh Đông cũng cười lớn khi biết được toàn bộ kế hoạch của Lục Thiếu Hoa. Hoắc Đông Anh cũng đoán được kết quả sẽ ra sao, nhưng vẫn nhắc nhở:
- Cháu vẫn nên cẩn thận. Bọn chúng đấu với cháu thua chắc rồi. Nhưng cũng nên tính toán tỉ mỉ.
Về mặt chiến đấu trên thương trường, Hoắc Anh Đông nhiều kinh nghiệm hơn Lục Thiếu Hoa. Vả lại trên phương diện thắng thua càng phải tính đến việc bị đánh lén sau lưng. Tục ngữ có câu "chó cùng dứt dậu". Huống chi "Bổng Tử Quốc " không phải con cún nhỏ mà là một bầy chó hoang, bức chúng tới bước đường cùng thì việc bị cắn trộm rất có khả năng xảy ra. Đương nhiên Hoắc Anh Đông cũng chỉ dự đoán dựa trên những kinh nghiệm của bản thân, không nhất định là như vậy.
Nghe lời cảnh tỉnh của Hoắc Anh Đông. Thiếu Hoa không bộc lộ gì chỉ gật đầu đáp:
- Cháu sẽ chuẩn bị kĩ càng.
- Vậy thì tốt.
Hoắc Anh Đông thấy vẻ cương quyết của Thiếu Hoa cũng không nhiều lời. Nhìn đồng hồ trong tay nói:
- Cũng tới giờ ăn rồi, đi thôi, nhập tiệc nào!
Ăn cơm, Lục Thiếu Hoa không phản đối, đứng dậy ra hiệu cho Lục Hiểu Nhàn cùng đi. Sau đó cùng với Hoắc Anh Đông tiến vào phòng ăn.
Một bữa tiệc đơn giản nhưng trang nhã. Ăn xong cũng tầm một tiếng, Lục Thiếu Hoa ở lại Hoắc gia một lát rồi trở về biệt thự của mình.
Trên đường trở về, Lục Hiểu Nhàn đã thoải mái hơn cùng nói chuyện với Thiếu Hoa.
- Thiếu Hoa, lúc nãy ở nhà họ Hoắc, có phải là Hoắc Thị không? Lục Hiểu Nhàn hỏi.
- Ừ, đó là tập đoàn của Hoắc Anh Đông, nhưng gọi là tập đoàn Hoắc thị.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
- Là tập đoàn hợp tác với chúng ta bên bất động sản? Lục Hiểu Nhàn hỏi lại.
- Không sai, chính là họ. Cùng lúc cũng hợp tác với ta ở hai hạng mục, giống như công ty đầu tư mạo hiểm Long Đằng. Ông ta có nắm giữ cổ phần trong đó, còn một hạng mục nữa chính là sản xuất phim. - Thiếu Hoa giải thích tỉ mỉ.
Lục hiểu Nhàn gật đầu nói:
- Hôm nay chị đã xem qua văn bản, chính là liên quan tới công ty Đầu tư mạo hiểm Long Đằng, cũng cùng lúc đầu tư cho công ty công nghiệp Trường Giang.
- Đúng vậy, công ty Đầu tư mạo hiểm Long Đằng là do 3 tập đoàn cùng góp vốn. Chúng ta cũng có một phần trong đó, còn lại là của công ty công nghiệp Trường Giang. Chủ tịch Trường Giang là đồng hương với chúng ta, tên là Triều San Nhân. Khi nào rảnh sẽ dẫn chị tới gặp ông ta.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
- Được.
Lục Hiểu Nhàn hiểu việc làm của em trai, chính là muốn giới thiệu để cô quen với các nhân vật quan trọng trên thương trường, cũng vì con đường công danh trước mắt của cô.
Thấy Lục Hiểu Nhàn đồng ý, Lục Thiếu Hoa cũng không nói thêm, chuyển chủ đề tới việc thường ngày trong nhà, hỏi cô đã quen với các việc ở tập đoàn Phượng Hoàng chưa. Hiểu Nhàn đáp lại tự nhiên là đã nắm được cơ bản về tình hình tập đoàn Phượng Hoàng.
Kết quả đương nhiên tốt rồi. Đùa một chút chứ là chị của chủ tịch tập đoàn, không cần nói nhiều cũng biết được quan tâm thế nào. Ai dám sai bảo chứ. Đặc biệt là Tần Tịch Thần, cô ta đối với Lục hiểu Nhàn rất tốt, không còn có dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi mà là nhiệt tình giúp đỡ Lục Hiểu Nhàn.
Lục Thiếu Hoa nghe lời nói của Lục Hiểu Nhàn cũng biết tình hình cô ở tập đoàn Phượng Hoàng rất tốt. Lúc này hắn mới an tâm, thẳng tiến về nhà, không nói gì thêm nữa mà trở về phòng ngủ của mình, ngủ để chờ đợi tới ngày mai….