Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 436: Đưa các cô gái đi dạo phố
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu tầm by 4vn Lục Thiếu Hoa thông minh thế nào, sống đời sau vẫn nhớ chuyện kiếp trước, trong lòng đã hơn bốn mươi tuổi, ăn muối còn nhiều hơn Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda ăn cơm, khi các cô lay cánh tay của mình, Lục Thiếu Hoa đã biết các cô nghĩ gì.
- Muốn đi dạo phố sao?
Không đợi các cô lên tiếng, Lục Thiếu Hoa đã hỏi trước.
- Dạ.
Tăng Vũ Linh gật đầu.
Anten Chiyoda thì không lên tiếng, nhưng ánh mắt cô đã nói rõ tất cả. Đôi mắt chờ đợi nhìn Lục Thiếu Hoa, ra vẻ nếu anh không đồng ý, em sẽ khóc ngay.
Lục Thiếu Hoa cười khổ lắc đầu, không vội trả lời, trêu các cô một chút đã thấy các cô không nhẫn nại nổi, Lục Thiếu Hoa mới cười khẽ, hào phóng nói:
- Được rồi.
Hai cô muốn đến Hong Kong chơi, Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị đi cùng các cô, hơn nữa, tập đoàn Phượng Hoàng đã đi vào quỹ đạo, lại có Lục Hiểu Nhàn giúp hắn giải quyết công việc, làm ông chủ như hắn suốt ngày cũng không có việc gì làm, theo các cô đi dạo cũng tốt, xem như là bồi thường cho việc nhiều năm qua không đưa các cô đi.
- Ôi!
- Ôi!
Hai cô đang rất phấn khích, như thể tìm được kho báu. Nhưng sau khi phấn khởi, Tăng Vũ Linh đã nhanh chóng kêu lên một tiếng:
- À, em phải đi thay quần áo trước đã.
- Ừ, em cũng phải đi.
Anten Chiyoda cũng kêu lên, chạy theo sau Tăng Vũ Linh lên lầu.
“Con gái luôn thích mình xinh đẹp như vậy.” Lục Tiếu Hoa nhìn theo dáng hai cô, lại cười khổ, sau đó đứng ở cửa cầu thang kêu mấy người Lý Thượng Khuê, bảo bọn họ đi xuống để đi ra phố, rồi ngồi đợi trên ghế sô pha.
Không lâu, các cô đã thay quần áo xong. Nhìn thấy các cô đã thay váy liền áo màu trắng rất giống nhau, rất giống hai bông hoa tỷ muội, Lục Thiếu Hoa ngơ ngẩn, vẻ mặt mê muội, đứng yên không nhích như hóa thạch, môi giật giật nửa ngày nói không nên lời.
Thấy vậy, Tăng Vũ Linh trước tiên cười khanh khách, sau im bặt, nhìn Anten Chiyoda, cùng gật đầu, lộ vẻ đắc ý.
Vẫn đang nhìn hai cô, Lục Thiếu Hoa đương nhiên nhìn thất các cô lộ ra vẻ đắc ý, thầm mắng mình. Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, tự hỏi: “Mình bị sao vậy? Trong lòng mình đã hơn bốn mươi tuổi, sao lại bị hai cô gái xinh đẹp này mê hoặc chứ?”
Vần đề này vĩnh viễn không có đáp án, ừ, chính xác là Lục Thiếu Hoa không muốn truy đến cùng. Nhưng dù thế nào cũng được, Lục Thiếu Hoa cuối cùng đành dùng câu nói “Hai em thật đẹp” để cho qua chuyện.
Lắc đầu cật lực, vứt tất cả tất cả tạp niệm khỏi đầu, dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa mới nói:
- Đi, chúng ta xuất phát nào.
- Dạ.
Hai cô gật đầu cùng lúc, nắm tay nhau đến chỗ Lục Thiếu Hoa. Khi đến bên gười hắn, các cô buông tay, mỗi người một bên nắm tay Lục Thiếu Hoa đi ra cửa.
Lục Thiếu Hoa không phải chưa từng cùng các cô đi dạo phố, hắn có kinh nghiệm, biết sở thích của các cô, bèn kêu Hà Cường chạy thẳng đến gần trung tâm thương mại. Sau khi xuống xe, bắt đầu đi dạo từ đầu trung tâm mua sắm.
Kinh tế Hong Kong phát triển hơn Thâm Quyến rất nhiều, trung tâm thương mại cũng nhiều hơn. Chủng loại hàng hóa bên trong cũng đa dạng hơn Thâm Quyến.
Nói cho cùng, cái gì cũng nhiều hơn bên Thâm Quyến, mà Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đều thích mua sắm. Khi đến trung tâm thương mại, các cô buông Lục Thiếu Hoa ra rất ăn ý, nắm tay nhau đi thẳng vào các cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Hôm nay là ngày Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ nhiều nhất, nhìn thấy hành động của hai cô, Lục Thiếu Hoa lại lắc đầu cười khổ. Tuy nhiên vì an toàn của họ, Lục Thiếu Hoa ra hiệu với Lý Thượng Khuê, bảo anh ta cho người bảo vệ các cô ấy.
Lý Thượng Khuê đi theo Lục Thiếu Hoa được tám năm, hiểu rõ hoàn toàn nhất cử nhất động của Lục Thiếu Hoa, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa ra hiệu, hiểu ý Lục Thiếu Hoa liền khẽ gật đầu, quay lại gật đầu với ba anh em sinh ba đang đi phía sau, đưa mắt nhìn về phía hai cô gái, không cần nói cũng hiểu rõ.
Ba anh em sinh ba không phải đồ ngốc, tổ trưởng vệ sĩ Lý Thượng Khuê đã ra hiệu thì bọn họ cũng hiểu rõ, nhanh chóng rời khỏi đội hình, đi về phía hai cô gái, theo sát các cô nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Thấy mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Lục Thiếu Hoa không nói gì nữa, bước phía sau các cô, nhìn các cô mua sắm, cũng không xen vào.
Hai người con gái mua sắm không cần đàn ông xen vào, ngoại trừ mua y phục để mặc trên người thì mới cần đàn ông tư vấn. Hiện tại Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda không phải mua y phục nên Lục Thiếu Hoa có thể đi xa các cô, không cần đến gần quá.
Trung tâm thương mại hình chữ nhật, để đi được hết, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đi đầu, nhìn thấy cửa hàng nào hấp dẫn liền ghé vào, thỉnh thoảng trao đổi một tí, tiếng cười duyên dáng vang lên không ngớt. Có khi cầm món đồ giống nhau, thương lượng, sau khi quyết định mua thì gọi người bán đóng gói lại, sau đó rời đi, tiến đến mục tiêu kế tiếp, Lục Thiếu Hoa đi sau không cần phải nói gì, chỉ việc trả tiền thôi.
Đi tới đi lui, thời gian thật sự trôi rất nhanh, một giờ đã trôi qua nhưng hai cô không xuất hiện lấy một tia mệt mỏi, vui vẻ đi dạo, càng ngày càng thích thú, như trẻ con được vào công viên trò chơi, cái gì cũng tò mò.
May mà Lục Thiếu Hoa có tính nhẫn nại, không thấy phiền chán chút nào, vẫn đi theo phía sau các cô, trả tiền cho các cô, sau đó lại mang hàng hóa giao lại cho mấy người Lý Thượng Khuê, còn mình thoải mái theo chân hai cô gái.
Lại thêm nửa giờ trôi qua, cũng đã dạo hơn phân nửa khu thương mại, nhưng hai cô cũng không có ý dừng lại, mà đi vào một trung tâm mua sắm lớn, dừng lại bàn bạc một lúc, cùng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa, xoay người níu tay Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh lên tiếng trước:
- Chúng ta vào trung tâm mua sắm này xem một chút đi.
Giọng của Tăng Vũ Linh bắt đầu nũng nịu, nửa hỏi ý Lục Thiếu Hoa, nửa lại không phải, chỉ nói cho Lục Thiếu Hoa một tiếng cho có lệ.
- Sao đây? Biết anh còn ở đây sao? Anh nghĩ các em không còn nhớ đến anh nữa.
Lục Thiếu Hoa giải phóng một chút bất mãn trong lòng, tuy nhiên cũng chỉ là một chút thôi, không có giận dỗi gì thật sự.
- Ôi, người ta không phải vì vui vẻ mà quên anh đâu.
Tăng Vũ Linh dịu dàng nói, lúc nói xong còn không quên lắc lắc cánh tay của Lục Thiếu Hoa làm nũng.
Lục Thiếu Hoa vốn không tức giận, hơn nữa Tăng Vũ Linh đã xuất độc chiêu của cô ra nên không nói được gì.
- Được rồi, được rối, muốn vào thì vào.
Lần này Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda không kêu thành tiếng nhưng các cô lại đưa tay làm dấu chiến thắng.
Rất không may, lúc các cô làm dấu hiệu chiến thắng đã bị Lục Thiếu Hoa bắt được, nhưng Lục Thiếu Hoa không nói gì thêm, chỉ lại lắc đầu cười khổ, sau đó bước qua cửa của trung tâm mua sắm.
Đi qua cửa trung tâm thương mại, Lục Thiếu Hoa cố ý bước chậm, ngẩng đầu nhìn lên mặt tiền cửa hàng, chỉ thấy bốn chữ vàng to chói lóa: Mậu dịch Lợi Thái
“Lợi Thái?” Lục Thiếu Hoa cảm thấy hai chữ này rất quen thuộc, nhưng nghĩ đến nát óc cũng không ra, cuối cùng đành mang theo nghi vấn đi vào trung tâm mua sắm.
Vì gọi là trung tâm thương mại nên chủng loại hàng hóa rất đa dạng, có quầy chuyên mua bán vàng ngọc, có quầy chuyên mua bán quần áo, cũng có quầy kinh doanh đồ trang sức… nói chung là cái gì cũng có, rất đầy đủ.
Vừa vào đến trung tâm mua sắm Lợi Thái, trước tiên Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda không hẹn mà cùng lôi kéo Lục Thiếu Hoa về phía khu quần áo, dừng lại trước một quầy chuyên kinh doanh trang phục Chanel, cùng buông tay Lục Thiếu Hoa ra rồi hai cô đi vào.
Chanel là hàng hiệu đằng cấp quốc tế, chuyên kinh doanh sản phẩm phụ nữ, dù là nước hoa hay trang phục, Chanel cũng nổi tiếng như nhau. Ở Hong Kong, Chanel mở rất nhiều chi nhánh, gần như khắp nơi đều nhìn thấy, ở trung tâm Lợi Thái cũng vậy, có một chi nhánh.
Nhìn hai cô hào hứng chọn lựa quần áo, Lục Thiếu Hoa mỉm cười đi theo phía sau các cô, hắn biết hai cô nhất định sẽ để hắn tư vấn.
Quả nhiên Lục Thiếu Hoa đoán đúng, không bao lâu, Tăng Vũ Linh lấy một bộ quần áo ướm thử lên người cô, hỏi Lục Thiếu Hoa:
- Bộ đồ này đẹp không?
Lục Thiếu Hoa không vội trả lời mà quan sát một lúc, cuối cùng mới giả vờ gật gù nói:
- Cũng không tệ lắm.
Bình thường, khi các chàng trai tháp tùng cô gái đi dạo phố, lúc cô gái hỏi trang phục có đẹp không, chàng trai sẽ nói một câu đầy tính đối phó là “Đẹp”. Nhưng Lục Thiếu Hoa không như vậy, hắn trước tiên quan sát một chút rồi mới trả lời, làm động tác giả rất đúng chỗ.
Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa như thế, Tăng Vũ Linh hài lòng gật đầu, cho rằng Lục Thiếu Hoa có để ý xem kỹ, tươi cười nói:
- Em đi mặc thử cho anh xem nha.
- Được, đi đi.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi đi. Nói đùa sao, chẳng lẽ Lục Thiếu Hoa lại có thể nói là khó coi quá? Chắc chắn là không rồi.
Tăng Vũ Linh cười khanh khách với Lục Thiếu Hoa rồi cầm quần áo đi.
Tăng Vũ Linh đã đi thử quần áo nhưng Anten Chiyoda còn đang chọn. Thấy Tăng Vũ Linh đã đi thử quần áo, cô cũng chọn một cái váy, đứng trước mặt Lục Thiếu Hoa, cũng như Tăng Vũ Linh, ướm trên người mình, hỏi:
- Cái này của em có đẹp không?
Lục Thiếu Hoa cũng như vừa rồi, xem kỹ một chút mới gật đầu nói:
- Cái này cũng không tệ, đi thử xem.
Anten Chiyoda cũng rất vừa lòng, cầm quần áo mang vào phòng thử