Thương Trường Đại Chiến

Chương 445: Chương 445: Chương 0445




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.

------oo0oo-----

Chương 445: Sắp xếp trước trận chiến.

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Sưu tầm by 4vn Ba chi nhánh của công ty tài chính Phượng Hoàng đều có chỗ dùng, một chi nhánh thì ngầm hành động trong bóng tối, một chi nhánh hoạt động ở ngoài sáng, một chi nhánh thì hoạt động ở nửa sáng nửa tối, đôi khi đầu tư một chút ở thị trường chứng khoán Hồng Kông, có khi thì biến mất không để lại dấu vết, chỉ hành động ngầm.

Đội ngũ hoạt động nửa sáng nửa tối này do Lưu Minh Chương quản lý, trong ba chi nhánh thì chi nhánh này đứng hạng giữa về mặt kiếm tiền, kiếm được ít hơn một chút so với đội của Lý Tông Ân, nhiều hơn một chút so với đội của Lý Vân Thanh.

Lục Thiếu Hoa cũng rất coi trọng ba chi nhánh này, cho dù kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn rất coi trọng, nguyên nhân là chi nhánh hoạt động công khai thì có thể ra tay bất cứ lúc nào, còn chi nhánh hoạt động ngầm thì có thể giở trò sau lưng, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, tiến thì công, lùi là thủ.

Tuy nhiên lúc này Lục Thiếu Hoa lại chú trọng thành tích, cho dù có ưu thế nào Lục Thiếu Hoa cũng muốn nhìn thấy thành tích, đặc biệt thời điểm này đang cần nhiều vốn, Lục Thiếu Hoa càng hy vọng Lưu Minh Chương đưa ra con số khả quan cho hắn xem.

- Haha, rốt cuộc cũng đến lượt tôi.

Lưu Minh Chương giả vờ giả vịt nói một câu, một lúc lâu sau mới nói tiếp:

- Trong bốn tháng này, đội của tôi tổng cộng làm năm phi vụ kinh doanh, đều đi theo George Soros làm, chỉ có điều khác với hồi trước, lần này George Soros vừa kiếm được chút tiền đã rút, còn chúng ta thì vẫn tiếp tục làm, còn đầu tư thêm, cuối cùng đã có con số tiền lời, chúng ta làm từ đầu đến giờ đã được một vụ thu hoạch lớn.

Lưu Minh Chương cũng không sốt ruột vào đề, trước tiên giải thích, sau đó mới nói tiếp:

- Phi vụ kinh doanh đầu tiên buôn bán lời…

- Đợi đã nào, Lưu Minh Chương, sao giờ anh lại biến thành đàn bà vậy?

Lục Thiếu Hoa châm chọc Lưu Minh Chương, còn tức giận lườm Lưu Minh Chương một cái trắng mắt, sau đó mới nói:

- Nói vào trọng điểm đi, nói con số là được rồi.

Lục Thiếu Hoa không nể mặt Lưu Minh Chương chút nào, không có cách nào khác, hiện tại Lục Thiếu Hoa rất sốt ruột, ước gì anh ta nói nhanh lên một chút, vậy hắn cũng nhanh được biết tình hình tài chính nhiều hay ít, mới có thể nghĩ cách tập hợp một ít tiền để bổ sung vào chỗ thiếu, để có đủ số tiền lên đường đi Mehico.

- Tôi mà giống đàn bà sao?

Lưu Minh Chương đột nhiên hỏi một câu.

- Giống!

Lý Tông Ân phụ họa.

- Rất giống!

Lý Vân Thanh cất giọng.

- Quả đúng là vậy!

Lục Thiếu Hoa đánh giá.

Lưu Minh Chương hết chỗ nói nổi, xấu hổ gãi đầu, lúc này mới trở về như cũ, nói một cách nghiêm túc:

- Làm xong năm phi vụ kinh doanh, hơn nữa làm thêm mấy vụ nho nhỏ phía trước nữa, tổng cộng được khoảng tám tỷ bảy trăm triệu đô la Mỹ.

Tám tỷ bảy trăm triệu đô la Mỹ, đây là đáp án cuối cùng của Lưu Minh Chương, từ đáp án này Lục Thiếu Hoa đại khái cũng có thể đoán được tình trạng doanh thu, rất là vừa lòng, gật gật đầu nói:

- Không tệ!

Chưa xong, Lục Thiếu Hoa khích lệ Lưu Minh Chương chưa hết, lại nói tiếp:

- Lần này được tám tỷ bảy trăm triệu đô la Mỹ, cộng với lúc trước là mười bốn tỷ sáu trăm triệu, tổng cộng là hai mươi ba tỷ ba trăm triệu, à, hình như hơi thiếu.

Không thể phủ nhận khủng hoảng tài chính Mehico lần này Lục Thiếu Hoa chuẩn bị làm một vụ thật lớn, hai mươi tỉ ba trăm triệu đô la Mỹ là không đủ, nhưng ở Hồng Kông chỉ có thể lấy được chừng đó vốn, nhiều nữa không thể được.

- Phải!

Lưu Minh Chương gật đầu nghiêm túc, đồng ý với Lục Thiếu Hoa, lại nói tiếp

- Trong khoảng thời gian này tôi đã nghiên cứu tình hình Mehico một cách nghiêm túc, đoán chừng ban đầu không có được ba mươi tỷ đô la Mỹ thì chúng ta rất khó có được lợi nhuận lớn nhất.

- Nói như vậy, anh đã có phương án rồi sao?

Lục Thiếu Hoa hỏi.

- Ừ, Lưu Minh Chương gật đầu.

Từ lần trước nghe Lục Thiếu Hoa nói nhắm mục tiêu vào Mehico, Lưu Minh Chương liền bắt đầu điều tra về quốc gia này, rồi lại đối chiếu với những gì Lục Thiếu Hoa nói, suy diễn một chút, có khả năng phát sinh khủng hoảng tài chính, từ từ anh ta liền có kế hoạch của chính mình, cũng chính vì vậy nên anh ta mới dám tự tin dùng nhiều vốn để đầu tư lấy được lợi nhuận lớn nhất.

Nghe khẳng định của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa khá cao hứng, tuy nhiên như vậy không có nghĩa là hắn liền đồng ý khi chưa xem qua kế hoạch, cũng không phải vì lo Lưu Minh Chương nghĩ ra kế hoạch không tốt, mà là hắn muốn giảm mức độ rủi ro tài chính, không có số liệu chính xác đặt ra thì sẽ không có biện pháp lấy được lợi nhuận lớn nhất.

- Kế hoạch của anh có viết thành văn bản chưa?

Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu.

- Có rồi.

Lưu Minh Chương lôi văn bản ra từ trong cặp, lấy ra một tập chỉ có ba tờ giấy, đưa cho Lục Thiếu Hoa, giống như đã biết trước sẽ có cảnh tượng này.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, nhận lấy văn bản, tuy nhiên hắn không xem ngay lập tức mà để nó qua một bên, sau đó nói:

- Kế hoạch này tôi sẽ xem cẩn thận.

Dừng một chút Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:

Lần này tôi sẽ tự mình đi Mehico, tuy nhiên trước đó Minh Chương và Tông Ân, hai anh phải đi trước một bước, dẫn một đội qua bên đó.

- Không thành vấn đề.

Lý Tông Ân gật đầu, mở miệng nói trước.

- Tôi cũng không có vấn đề gì, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Lưu Minh Chương cũng gật đầu nói theo, tay nắm thành nắm đấm, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

- Được

Lục Thiếu Hoa lên tiếng, mắt nhìn qua Lý Vân Thanh, nói có chút bất đắc dĩ:

- Vân Thanh, có khả năng anh không tham gia vụ này được, Hồng Kông bên này không thiếu anh được.

- Chuyện này tôi biết.

Tuy rằng Lý Vân Thanh che giấu sắc mặt rất khá, nhưng ai cũng có thể nghe được trong giọng anh ta có chút tiếc hận.

Cho dù là khủng hoảng chứng khoán Nhật bản năm 89, hay là chặn đồng bảng Anh năm 92, tất cả đều không có phần của Lý Vân Thanh, trừ việc năm 89 anh ta có được tham gia hành động lầm cuối cùng, còn lại đều không có phần của anh ta, anh ta cũng có khát vọng được tham gia đại chiến một lần, nhưng cũng vì như Lục Thiếu Hoa đã nói, Hồng Kông không thể không có anh ta được.

Còn nữa, Lý Vân Thanh theo sau Lưu Minh Chương làm cho công ty tài chính Phượng Hoàng, anh ta làm Tổng giám đốc cũng dần dần trở thành người phát ngôn của công ty tài chính Phượng Hoàng, nếu rời khỏi Hồng Kông, bị giới truyền thông phát hiện, có thể gây nguy hại.

Lục Thiếu Hoa cũng không phải thằng ngốc, cũng đương nhiên là nhìn ra được việc Lý Vân Thanh hy vọng được tham gia những lần đại chiến như thế này, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không có cách nào cho anh ta đi cùng được, bởi vì nguy cơ khủng hoảng tài chính ở Mehico lần này có thể sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán toàn cầu, ở Hồng Kông cũng có thể bị ảnh hưởng một chút. Nếu không có Lý Vân Thanh trấn thủ thì Lục Thiếu Hoa chắc chắn không yên tâm.

- Yên tâm đi, lần sau sẽ có phần của anh, đến lúc đó sẽ cho anh làm chủ soái, để cho Minh Chương và Tông Ân nghe theo lệnh của anh.

Lục Thiếu Hoa còn nói một câu nghiêm túc, những lời này là hắn nói thực lòng, còn câu nói cuối cùng thì nửa thật nửa giả, cái gì mà nghe lệnh hay không nghe lệnh, đến thời điểm đó, thì mỗi người một việc, cũng chẳng ai ra lệnh cho ai được.

- Nói thật sao?

Lý Vân Thanh cao hứng, tuy nhiên anh ta cũng không khẳng định được nên chỉ có thể xác nhận một chút.

- Là thật.

Lục Thiếu Hoa nói một câu khẳng định, sau đó lại bổ sung thêm:

- Tuy nhiên có thể sẽ lơi lâu nữa mới có.

- Chỉ cần được tham gia hành động là được rồi.

Ý đã rất rõ ràng, Lý Vân Thanh cũng liền thỏa mãn.

Lục Thiếu Hoa mỉm cười gật đầu, không nói tiếp đề tài đó nữa, khoát tay nói:

- Các anh cứ ngồi đi, tôi gọi điện thoại một chút đã.

Lục Thiếu Hoa nghĩ để cho Lý Vân Thanh một chút động lực và hứa hẹn, còn chuyện khi nào thực hiện thì Lục Thiếu Hoa nghĩ không cần phải nói. Lúc này vấn đề mấu chốt là xử lý tình hình tài chính, dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa, cũng cần vài ngày mới tập hợp đủ tài chính, nếu không xử lý cho nhanh, đến lúc đó khả năng sẽ kéo dài toàn bộ kế hoạch của hắn.

Nói xong Lục Thiếu Hoa cũng không để ý tới vẻ mặt của ba người Lưu Minh Chương nữa, cũng không giấu diếm bọn họ cái gì, tự cầm điện thoại, gọi nhanh một số, sau đó chờ nghe máy.

- Alo!

- Là tôi, Lục Thiếu Hoa đây.

Sau khi bên kia có tiếng đáp, Lục Thiếu Hoa tự xưng tên, sau đó hỏi thẳng:

- Bên kia có thể điều động tài chính qua đây không?

- Có thể, nhiều hay ít?

Người ở đầu bên kia đáp lại.

- Từ hai mươi tỷ năm trăm triệu đến ba mươi tỷ đô la Mỹ

Lục Thiếu Hoa nói ra con số.

- Không thành vấn đề, nhưng số lượng quá lớn, cần thời gian hai đến ba ngày.

- Được, làm nhanh nhé.

Nói xong Lục Thiếu Hoa liền gác máy.

Cú điện thoại này không phải gọi cho ai khác mà chính là cho Tạ Kiên Vĩ ở căn cứ Châu Phi, Tạ Kiên Vĩ quản lý căn cứ bí mật, đồng thời cũng quản lý tài chính, giao dịch tài chính của toàn bộ căn cứ đều nằm trong tay anh ta, Lục Thiếu Hoa muốn tài chính thì phải tìm anh ta.

Căn cứ bên kia có rất nhiều vốn, nhưng chỗ vốn đó cũng có việc dùng, không đến mức bất đắc dĩ thì Lục Thiếu Hoa sẽ không điều động tài chính từ bên đó. Nhưng hiện tại không có cách nào khác, Lục Thiếu Hoa cần vốn, phi vụ này cần càng nhiều vốn càng tốt, biện pháp duy nhất là điều động tài chính từ căn cứ bên kia sang.

Nhưng Lục Thiếu Hoa vừa gọi một cú điện thoại là có thể lấy được hai mươi tỷ năm trăm triệu đến ba mươi tỷ đô la Mỹ, khiến cả ba người Lưu Minh Chương sửng sốt, sau đó là đến kinh ngạc, không biết Lục Thiếu Hoa điều động ở đâu, trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi.

Lục Thiếu Hoa cũng nhận ra là bọn họ thắc mắc, tuy nhiên hắn cũng chẳng giải thích, căn cứ ở Châu Phi là bí mật của hắn, cho dù có tin tưởng Lưu Minh Chương hắn cũng không tiết lộ bí mật ra ngoài, không thể không nói, dù sao càng ít người biết thì tỷ lệ bị tiết lộ ra ngoài càng thấp, Lục Thiếu Hoa sẽ không mạo hiểm làm như vậy.

- Dựa theo tình huống trước mắt, lần này chắc chúng ta sẽ có hơn năm mươi gần sáu mươi tỷ đô la Mỹ

Nói xong Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, lại nói tiếp.

- Ừ, ba ngày, ba ngày nữa phần vốn còn lại sẽ đến đây, Minh Chương là người quản lý tài chính, sắp xếp sau đó bốn ngày đi Mehico.

- Không thành vấn đề.

Lưu Minh Chương gật đầu nói.

- Tốt lắm, cứ như vậy đi, trước tiên Tông Ân đi Mehico tiền trạm đã, sau đó Minh Chương sẽ đi, Vân Thanh ở lại Hồng Kông giữ nhà.

Lục Thiếu Hoa tổng kết lại, còn chính hắn khi nào lên đường đi Mehico thì không nói đến


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.