Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 483: Chuyển đi
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Tính cách của Lục Thiếu Hoa là có thù tất báo, lấy oán trả oán. Vừa phải chịu tổn thất nặng nề bởi kẻ thù, hắn không thể chịu nhịn như vậy được.
Qua chuyến đi tới Châu Phi cùng với sự kiện xe hơi của Tập đoàn Phượng Hoàng, có thể thấy thủ đoạn của Lục Thiếu Hoa hết sức tàn nhẫn, không thẹn với câu "vô độc bất trượng phu”.
Tình huống lần này so với tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, suýt chút nữa là mất mạng. Mặc dù hắn không bị thương, nhưng tám vệ sĩ của hắn bị thương hết bốn, làm sao Lục Thiếu Hoa có thể không báo thù cho được. Chỉ có điều thấy thời gian không còn sớm, hơn nữa cũng không có tin tức gì của Lý Chí Kiệt, việc duy nhất hắn có thể làm lúc này là ngủ.
Một đêm yên bình, cả đêm cũng không có chuyện gì không hay xảy ra, tuy vậy ba anh em Đường Đại Hâm vẫn canh chừng cho Lục Thiếu Hoa suốt đêm, cho đến tận chín giờ sáng ngày hôm sau, khi Lục Thiếu Hoa rời giường bọn họ cũng không rời xa hắn.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, nhiệm vụ của họ là vậy. Cho dù Lục Thiếu Hoa có bảo họ đi nghỉ ngơi, ba anh em họ cũng không rời đi. Cho nên, sau khi rời giường đứng lên, chỉ nhìn họ gật đầu coi như chào một tiếng rồi đi rửa mặt.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Lục Thiếu Hoa vừa định trở lại phòng khách thì chuông điện thoại vang lên, hắn vội bước đến nhận điện thoại:
- Tôi biết rồi, các anh ở dưới đó chờ, tôi cho người xuống đón ngay.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không đợi người bên kia đầu dây kịp phản ứng, liền cúp điện thoại.
Rồi Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu, nhìn Đường Đại Hâm nói:
- Anh Hâm, các đồng đội tới rồi, anh xuống dưới đón họ đi.
Lục Thiếu Hoa đoán không sai, đúng là Lý Chí Kiệt phái người tới, y phái một lượt mười hai người, hơn nữa đều là lính đánh thuê đã được huấn luyện, năng lực chiến đấu rất mạnh, tới đây nhằm bảo vệ an toàn cho Lục Thiếu Hoa.
Đường Đại Hâm cũng không nói gì, gật đầu nhận lệnh rồi đi ra.
Rất nhanh, mười hai người lên tới phòng Lục Thiếu Hoa. Tất cả đều mặc Âu phục màu đen, đeo kính đen, vẻ mặt lạnh như băng. Trên người họ tràn ngập một thứ khí thế đặc biệt, tạo cho người ta một cảm giác rất nguy hiểm.
Lục Thiếu Hoa nhìn họ khắp một lượt, rất hài lòng hỏi:
- Các anh đúng là do anh Chí Kiệt phái tới chứ?
- Dạ đúng, thưa Tổng giám đốc Lục.
Người dẫn đầu gỡ kính râm xuống, nghiêm túc đáp.
- Ừ,
Lục Thiếu Hoa gật đầu, sau đó lại nói:
- Ngồi xuống đi, đừng khách sáo.
Phòng của Lục Thiếu Hoa là "phòng tổng thống", rất rộng, chứa mười mấy hai mươi người không thành vấn đề.
Làm lính đánh thuê, lúc bình thường cũng không cần khuôn phép, Lục Thiếu Hoa bảo họ ngồi, họ cũng không khách sáo, liền ngồi xuống salon.
Thấy bọn họ đã ngồi xuống, Lục Thiếu Hoa gõ nhịp mấy đầu ngón tay trên lan can một lúc mới lên tiếng, hỏi:
- Anh Hâm và mọi người đều biết nhau chứ?
Ba anh em Đường Đại Hâm từng ở trong đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm một thời gian dài, mà mười hai người mới đến cũng là lính của đoàn Hổ Gầm, nói họ là chiến hữu cũng không phải là nói quá.
- Biết, cũng là người quen cũ, trước kia ở cùng tiểu đội.
Đường Đại Hâm tỏ ra rất cao hứng, mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa cười nhẹ, trầm ngâm hồi lâu, nghiêng đầu về phía người cầm đầu, hỏi:
- Anh Chí Kiệt có nhắn gì cho tôi không?
- Không có.
Người kia lắc đầu, sau đó nói thêm:
- Chúng tôi cùng đến với Thủ lĩnh, chỉ là chúng tôi tới đây trước, anh ấy đi sau, chừng một lát nữa sẽ tới.
Thủ lĩnh? Người xứng đáng để xưng hô thế này có nhiều, nhưng ở đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, chỉ có ba người, đó là Lý Chí Kiệt, Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm. Ba người ngày ở đoàn Hổ Gầm được gọi là "ba ông lớn", phụ trách mọi việc trong căn cứ của đoàn Hổ Gầm.
Khi Lục Thiếu Hoa hỏi đến Lý Chí Kiệt, người kia dùng từ "Thủ lĩnh", chắc chắn là đang nói đến Lý Chí Kiệt.
- Anh ấy rất có lòng, xa xôi vậy mà vội chạy đến ngay.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Hắn biết Lý Chí Kiệt tự mình tới là để điều tra rõ chuyện vừa rồi. Hắn thở phào một hơi thật dài, buông lỏng cơ thể một chút, rồi bảo:
- Anh Hâm, các anh đã canh phòng suốt đêm, giờ đi nghỉ ngơi một lát đi. Lát nữa sẽ chuyển sang chỗ khác.
Đã có mười hai vệ sĩ mới tới, Đường Đại Hâm cũng không còn lo lắng nhiều nữa, gật đầu, rồi vẫy vẫy tay về phía hai em, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đó, người chỉ huy nhóm mới tới gọi Đường Đại Hâm lại, không đợi Đường Đại Hâm mở miệng, y mở cái túi mang theo bên người, lục lọi một lúc, rồi lấy ra ba khẩu Desert Eagle, ném về phía ba anh em Đường Đại Hâm, nói:
- Đây là súng do Thủ lĩnh bảo tôi mang đến.
Có súng, ba anh em Đường Đại Hâm rất mừng rỡ, Đường Đại Hâm xúc động nói:
- Nếu tối hôm qua có mấy khẩu súng này, mình cũng không đến nỗi chật vật như vậy. Ài, không nói nữa, chúng tôi đi ngủ trước đây.
Lời y nói không sai. Quả thật, nếu tối hôm qua có súng, cho dù đối phương có mười mấy người, mấy người Lục Thiếu Hoa cũng có thể an toàn rút lui, chứ không đến nổi bị thương. Ba anh em Đường Đại Hâm rời đi chưa tới mười phút, Lý Chí Kiệt đã lên tới, gõ cửa, rồi cũng không đợi người trong phòng lên tiếng, đẩy cửa bước vào. Sau khi ngồi xuống ghế, y cũng không nói lời nào, lấy mấy tờ giấy trong một cái túi nhỏ ra đưa cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa biết, đó chính là kết quả điều tra về thế lực hậu thuẫn bọn người tối hôm qua. Tại sao lại phải điều tra người hậu thuẫn bọn chúng? Rất đơn giản, mười mấy tên đó, đều mang súng, còn dám trên đường phố bắn mấy người Lý Thượng Khuê bị thương, hiển nhiên là có chỗ dựa vững chắc, bằng không, chúng cũng không thể hành động một cách chuyên nghiệp và táo tợn như vậy.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, tập trung xem nội dung mấy tờ giấy rất kỹ lưỡng. Xem xong, hắn nhìn về phía Lý Chí Kiệt, thật lâu không nói.
- Là tổ chức lớn nhất Châu Âu về súng ống ư?
Cuối cùng, Lục Thiếu Hoa chau mày, cất tiếng hỏi.
Vẻ mặt Lý Chí Kiệt rất nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đúng là bọn chúng. Đây là tổ chức của một gia tộc ở Châu Âu, có thế lực rất lớn, đặc biệt, Mỹ cũng có đại bản doanh của chúng. Ở đây, ngay cả Mafia Mỹ cũng không dám ra mặt đối địch với bọn chúng.
Dừng một chút, Lý Chí Kiệt lại nói tiếp:
- Bề ngoài , bọn chúng là một tổ chức xã hội đen, từ buôn lậu, ma túy, bắt cóc, cho đến cướp bóc đều nhúng tay vào, nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc, chủ yếu là chúng kinh doanh súng ống.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, vẻ mặt rất khó coi, như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau hắn mới hỏi:
- Lần này anh mang tới mấy người?
Trực giác của Lục Thiếu Hoa nói cho hắn biết, Lý Chí Kiệt không chỉ mang tới mười hai người, chắc chắn là còn có người chưa ra mặt. Quả đúng như hắn nghĩ, Lý Chí Kiệt mau mắn đáp:
- Tôi mang theo một đại đội, gồm một trăm người.
- Tất cả đều vũ trang à?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
- Ừ.
Lý Chí Kiệt gật đầu, rồi có vẻ hơi khó xử, thở dài, nói:
- Nơi này dù sao cũng là nước Mỹ, không phải Trung Đông, muốn dẫn người sang đây rất khó, vũ trang cũng không được đầy đủ.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa hiểu điều này. Dù sao Mỹ cũng là một quốc gia rất chặt chẽ về an ninh, mấy người Lý Chí Kiệt không thể mang vũ khí cỡ lớn theo được, mang được súng ngắn là tốt lắm rồi.
- Chuyện này khoan hãy nói, điều tra xong tổ chức chống lưng cho bọn chúng rồi tính sau.
Ngừng lại một lát, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Còn nữa, tôi có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Địa vị Tổng giám đốc của tôi vừa mới bị bên ngoài biết vài tiếng đồng hồ, thì đã có người ra tay hại tôi, chuyện này không bình thường, nếu tổ chức này muốn giết tôi, trước tiên phải tìm hiểu nguồn gốc, lai lịch rồi mới ra tay chứ. Thế nhưng bọn chúng lại vội vã như thế, tôi nghĩ không đơn giản chút nào.
Lục Thiếu Hoa suy luận rất rành mạch: Chuyện này chắc chắn còn có uẩn khúc, chứ không phải chỉ là bắt cóc như vẻ bề ngoài, hẳn là còn có nguyên nhân khác.
- Tô sẽ điều tra rõ ràng.
Lý Chí Kiệt gật đầu, nói.
- Tổ chức này là có đúng là thuộc về gia tộc kia không? Sao không có trong tư liệu của anh?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Lý Chí Kiệt lắc đầu, có vẻ khó xử, hồi lâu mới nói:
- Theo biểu hiện bên ngoài thì tổ chức này là của một gia tộc. Thông tin này đã được kiểm chứng, chỉ có điều nó có thuộc về gia tộc kia hay không thì đến giờ vẫn chưa điều tra rõ.
- Vậy thì nhanh chóng điều tra vấn đề này đi, không ảnh hưởng đến việc điều tra nội tình của chúng đâu. Tiến hành điều tra đồng thời cả hai việc luôn.
Lục Thiếu Hoa phất tay nói.
- Tôi sẽ lo việc này.
Lý Chí Kiệt nghiêm chỉnh đáp một tiếng, trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp:
- Phía ngoài khách sạn này hiện có đầy tai mắt của bọn chúng, tôi thấy cậu không nên tiếp tục ở đây, tốt nhất là chuyển chỗ ở.
- Chuyện này tôi đã thu xếp rồi, lát nữa sẽ chuyển đi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
Tối hôm qua Lục Thiếu Hoa đã sắp xếp việc chuyển chỗ ở, sở dĩ chưa đi ngay vì còn chờ Lý Chí Kiệt. Vả lại, vào mười giờ rưỡi sáng nay, mấy người Lưu Minh Chương mới lên máy bay, chờ bọn họ rời đi, Lục Thiếu Hoa mới có thể rút lui.
Lục Thiếu Hoa đã nói như vậy, Lý Chí Kiệt cũng không nói gì, chỉ gật đầu, cầm lấy điện thoại vệ tinh gọi đi.
Không lâu sau, Lưu Minh Chương và Hứa Gia Thụy tới. Thoạt tiên, khi nhìn thấy mười hai khuôn mặt lạ hoắc trong phòng Lục Thiếu Hoa, họ sửng sốt, sau đó bình thường lại, biết là người mình, cũng không nhiều lời, nhìn Lục Thiếu Hoa chào tạm biệt rồi rời đi.
Bọn họ tới từ biệt, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, hắn cũng muốn nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút, nhưng định để đến lúc họ sắp lên máy bay, hắn sẽ nói luôn thể.
Mục tiêu của bọn chúng là Lục Thiếu Hoa, không phải mấy người Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải đưa họ đi. Hai người đi rồi, hắn đứng ở trong phòng, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, lúc 10 giờ 20, Lưu Minh Chương gọi điện thoại, báo cho Lục Thiếu Hoa biết họ đã tới sân bay an toàn, đang chuẩn bị lên máy bay.
Lục Thiếu Hoa đã yên tâm, đứng lên rời salon, giọng bình thản đến không ngờ:
- Gọi mấy anh em anh Hâm đi. Chúng ta đi.