Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 553: Đáp án sau cùng
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Nhị hoàng tử cũng không phải người ngu xuẩn. Căn cứ vào lời Lục Thiếu Hoa nói, kết hợp thêm chuyện hắn biết những việc mà Tam hoàng tử làm, đối chiếu lại sẽ không khó thấy được những gì Tam hoàng tử làm chỉ là diễn trò. Kết hợp với những câu trả lời của Tam hoàng tử khi được phụ hoàng triệu kiến. Nhị hoàng tử gần như có thể khẳng định rằng Tam hoàng tử đang diễn trò giả chết bắt quạ.
Đột nhiên biết được điều đó khiến cho toàn bộ kế hoạch của Nhị hoàng tử thay đổi, khiến cho anh ta không còn cách nào khác. Lục Thiếu Hoa đã đồng ý ủng hộ anh ta, như vậy là đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền với anh ta rồi, có khó khăn gì thì chia sẻ. Quan trọng hơn nữa, Lục Thiếu Hoa đang còn trẻ tuổi như vậy mà đã có cơ nghiệp như hiện tại thì có thể thấy được hắn thông minh cỡ nào. Đây mới chính là mấu chốt vấn đề Nhị hoàng tử hỏi ra được, anh ta muốn Lục Thiếu Hoa bày mưu tính kế giúp mình.
Trên thực tế, Lục Thiếu Hoa và Nhị hoàng tử đúng là cùng đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, ích lợi gắn chặt với nhau, nếu tổn hại thì cùng chịu tổn hại, vinh quang thì cùng hưởng, xem như là đồng minh của nhau. Nhị hoàng tử gặp khó khăn thì Lục Thiếu Hoa đương nhiên sẽ không bỏ mặc mà nhất định sẽ tìm cách giúp đỡ.
- Nhị hoàng tử nói tiếng Trung Quốc tốt như vậy, không biết ngài hiểu biết về văn hóa Trung Hoa đến đâu?
Lục Thiếu Hoa cũng không trả lời ngay mà có thái độ hơi khác thường. Hắn hỏi anh ta về vấn đề văn hóa Trung Quốc.
Nhị hoàng tử rõ ràng hơi sửng sốt, ngồi một lúc lâu không nói gì, trong lòng ngầm sốt ruột. Tuy nhiên ngoài mặt anh ta vẫn tỏ vẻ bình thường, hơn nữa còn có vẻ rất bình tĩnh:
- Tôi đúng là hiểu biết chưa nhiều về văn hóa Trung Quốc. Tuy nhiên đúng là tôi cảm thấy rất hứng thú với lịch sử Trung Quốc, đặc biệt là thời kì phong kiến.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to, sau đó hắn phất tay nói:
- Ngài có hiểu biết về lịch sử là tốt rồi. Như vậy chắc hẳn ngài có biết Trung Quốc cổ đại chúng tôi có chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế. Tình hình bây giờ của ngài và chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế của Trung Quốc cổ đại cũng không khác nhau lắm. Nếu không có thủ đoạn nhất định thì cuối cùng sẽ thất bại thảm hại.
Nghe vậy, Nhị hoàng tử thoáng suy nghĩ một chút. Anh ta tự hỏi tại sao đột nhiên Lục Thiếu Hoa lại lôi chuyện Trung Quốc cổ đại tranh giành ngôi vị hoàng đế làm gì. Theo như anh ta biết thì Trung Quốc cổ đại tranh giành ngôi vị hoàng đế, chỉ có một số ít kế vị thành công. Còn lại có rất nhiều trường hợp phải trả giá bằng máu, cuối cùng mới bình định được giang sơn, thậm chí có rất nhiều trường hợp huynh đệ tương tàn, sau cùng kẻ mạnh là kẻ đặt được nền móng đế vương cho mình.
- Huynh đệ tương tàn?
Nhị hoàng tử đột nhiên như nắm được mấu chốt của vấn đề, anh ta đã hiểu được vì sao Lục Thiếu Hoa nói về đề tài này. Nhưng nếu bắt anh ta phải ra tay với anh em của mình, tuy là cùng cha khác mẹ nhưng dù sao cũng là người một nhà, có quan hệ huyết thống với nhau thì đúng là Nhị hoàng tử không thể nào làm được.
- Không, tôi không thể nào ra tay với anh cả và chú ba được.
- Ngài không ra tay với họ thì họ sẽ ra tay hại ngài. Ngài phải suy xét cẩn thận.
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa trở nên cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút tình cảm nào trong đó.
Đối với Lục Thiếu Hoa thì Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều là kẻ lòng lang dạ sói, luôn gây kích động, bất chấp hậu quả. Mà Tam hoàng tử thì ngụy trang rất giỏi, hơn nữa lại giấu mình trong nhiều năm mà không bị người khác phát hiện ra được.
Hai người đó vì sao lại làm như vậy? Mục đích của bọn họ chỉ có một, là nhắm đến ngôi vị hoàng đế. Nếu Nhị hoàng tử lên ngôi thì bọn họ nhất định sẽ gây khó khăn cho anh ta. Nhất định bọn họ sẽ tạo nên tình thế hỗn loạn, khi đó sẽ hạ bệ Nhị hoàng tử.
- Cho dù bọn họ có ra tay với tôi thì tôi cũng không thể nào ra tay với họ. Bởi vì họ có chung huyết thống anh em với tôi. Nếu muốn tôi ra tay với chính anh em của mình thì tôi thà không cần tới vương vị này.
Nhị hoàng tử nói ra quyết tâm của mình, thậm chí còn muốn từ bỏ vương vị.
Lục Thiếu Hoa cười, có vẻ khâm phục suy nghĩ có tình có nghĩa của Nhị hoàng tử. Đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy tiếc, nếu như Nhị hoàng tử từ bỏ vương vị thì ích lợi của Lục Thiếu Hoa sẽ bị tổn hại. Bởi vì Lục Thiếu Hoa đã quyết định không ủng hộ Đại hoàng tử và Tam hoàng tử. Vậy mà giờ đây Nhị hoàng tử lại không muốn ra tay với họ tức là làm khó cho Lục Thiếu Hoa.
- Ai ya.
Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, giải tỏa sự bất đắc dĩ trong lòng và cũng làm cho ý nghĩ của mình rõ ràng hơn, lúc này hắn mới mở miệng nói:
- Thật ra còn một cách khác nữa, chỉ có điều không biết ngài có quyết tâm hay không?
Chuyện đến nước này thì vượt ra ngoài dự kiến của Lục Thiếu Hoa. Nhưng không có cách nào khác, hắn không còn đường lui nữa. Hắn chỉ có thể nghĩ ra một cách có thể vẹn cả đôi đường, như vậy cũng sẽ giữ được lợi ích của hắn.
- Chỉ cần không động tới anh cả và chú ba tôi thì tôi đều có thể làm được.
Nhị vương tử tỏ thái độ.
- Diệt trừ thế lực bên ngoại của họ.
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt khác thường, nói rất nghiêm túc.
Đây là cách mà Lục Thiếu Hoa nghĩ sẽ vẹn cả đôi đường, diệt trừ được thế lực bên ngoại của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử thì sau khi Nhị vương tử kế vị sẽ không có gì uy hiếp được. Bởi vì hai người đó sẽ không có gì để dựa vào, muốn gây loạn cũng không thể.
Nhị hoàng tử lại trầm ngâm không mở miệng. Anh ta tự hỏi mình, đồng thời tính toán cái được cái mất. Ngôi vị anh ta có muốn không? Câu trả lời không cần hoài nghi. Tất nhiên là anh ta muốn. Nhưng diệt trừ thế lực cả một gia tộc thì chính y cũng phải trả giá.
Hơn nữa, Nhị hoàng tử cũng có một chút không đành lòng, bởi vì ngoài việc phải trả giá thì anh ta và gia tộc bên ngoại của Đại hoàng tử cũng có quan hệ thân tình. Nếu bắt anh ta xuống tay thì không ít thì nhiều cũng có chút không đành lòng.
- Tổng giám đốc Lục, có còn cách nào khác nữa không, chỉ cần không phải giết người là được.
- Không có cách nào nữa cả, cho dù là có tôi cũng không nói cho ngài.
Lục Thiếu Hoa lần này nói rất kiên quyết.
Đồng thời Lục Thiếu Hoa còn có một lời chưa nói. Đó chính là Vương vị không dùng máu đổi về thì sẽ không thể duy trì được lâu. Nếu Nhị hoàng tử vẫn giữ quan điểm như vậy, Lục Thiếu Hoa sẽ không ủng hộ anh ta, nguyên nhân rất đơn giản, nếu như ngai vàng dễ dàng có được, không đổ máu nhưng vẫn bình an ngồi lên thì ngôi vị đó rất dễ mất đi, khó mà giữ được.
Lục Thiếu Hoa sẽ đi ủng hộ một người không thể duy trì ngôi vị lên ngôi sao? Câu trả lời rất rõ ràng, hắn sẽ không làm như vậy. Làm như vậy thì hắn quá phí công tổn sức. Chi bằng đem tinh lực đó đi đầu tư nơi khác để thu lợi chứ cần gì phải lãng phí như vậy.
- Cứ như vậy đi, ngài gọi điện thoại cho phụ vương ngài nói những chuyện chúng ta đã bàn bạc, sau đó để cho phụ vương ngài quyết định.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Sau khi bàn bạc với phụ vương của ngài xong, ngài suy nghĩ một chút rồi chiều nay trả lời cho tôi.
Lục Thiếu Hoa bắt Nhị hoàng tử phải chọn, hơn nữa còn đặt ra thời hạn.
Nói đến đây, Nhị hoàng tử cũng không còn gì để nói. Anh ta biết, một khi anh ta không làm theo lời Lục Thiếu Hoa thì hắn sẽ không ủng hộ việc anh ta lên ngôi, đó là điều chắc chắn.
- Vậy được rồi, tôi sẽ liên hệ với phụ vương.
Nhị vương tử bất đắc dĩ nói.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, sau đó ra hiệu cho Dương Dương đang đứng cách đó không xa, bảo Dương Dương đưa hai người bọn họ về phòng nghỉ. Còn hắn thì ngồi lại trên ghế sô pha trong phòng khách, nhắm mắt dưỡng thần.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã có chút hối hận. Hắn cảm thấy mình đã nhìn lầm Nhị hoàng tử. Tuy anh ta thông minh bình tĩnh nhưng tính cách có chút mềm yếu, không được như Lục Thiếu Hoa mong muốn. Một khi đụng tới chuyện tình cảm thì anh ta lại không thể quyết đoán được.
Vua chúa vô tình, đây là điều phải có. Nếu muốn lên ngôi thì chắc chắn phải bỏ qua thân tình, không để tình cảm ảnh hưởng. Tuy nhiên bây giờ còn chưa thể quyết định được, còn phải chờ đợi câu trả lời chiều nay.
- Ai ya.
Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, nói thầm.
- Mặc kệ, nếu không thể nhẫn tâm được thì thây kệ họ.
Đây là quyết định của Lục Thiếu Hoa. Nếu Nhị hoàng tử không đưa ra câu trả lời vừa lòng hắn thì hắn đành phải bỏ qua đất nước Ả rập này vậy. Tuy rằng rất không muốn nhưng Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng không nên quá lãng phí tinh lực như vậy.
…….
Rất nhanh, giờ đã là giữa trưa. Lục Thiếu Hoa cho người dọn bữa trưa thịnh soạn để tiếp đãi Nhị hoàng tử. Dùng bữa trưa xong, Lục Thiếu Hoa dẫn bọn họ lên phòng khách trên lầu hai, lúc này đã là lúc hắn có câu trả lời.
Lần này Lục Thiếu Hoa không mở miệng nói trước tiên mà là Nhị hoàng tử.
- Chủ tịch Lục, vừa rồi tôi đã liên lạc với phụ vương tôi và nói lại toàn bộ không sót điều gì câu chuyện sáng nay của chúng ta.
Nói xong, Nhị hoàng tử tạm dừng một chút rồi nói tiếp:
- Phụ vương tôi tán đồng ý kiến của ngài, và quyết định theo đó mà làm.
Lục Thiếu Hoa đã có được câu trả lời, chỉ có điều hắn không còn thiết tha lắm đến nó, vì đó là quyết định của vua Ả rập. Câu trả lời hắn muốn là từ Nhị hoàng tử, người sắp kế nhiệm kia.
- Vậy câu trả lời của ngài đâu? Ngài nghĩ như thế nào?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Câu trả lời của tôi giống phụ vương tôi, diệt trừ bọn họ.
Dừng lại một chút, Nhị hoàng tử bổ sung thêm.
- Sáng nay tôi đã nghĩ thông suốt cả rồi. Tôi lựa chọn vương vị, những gì ngăn trở bước chân tôi thì tôi đều tiêu diệt, ngay cả anh cả và em trai tôi. Nếu bọn họ muốn chặn bước chân tôi thì tôi cũng sẽ không nể tình.
Lục Thiếu Hoa cười to. Đây mới chính là câu trả lời hắn muốn nghe. Cũng là hình ảnh Nhị hoàng tử hắn muốn thấy, nếu muốn thừa kế ngôi vị thì nhất định phải vứt bỏ mối thâm tình, không thể để tình cảm lấn át được.
- Được, tốt lắm. Ngài có thể nghĩ được như vậy thì rất tốt. Tuy nhiên tôi có chuyện này muốn nói rõ với ngài. Hy vọng ngài sau này sẽ làm như lời ngài nói ngày hôm nay. Nếu khi hành động mà ngài lại nương tay thì tôi sẽ không ủng hộ ngài nữa.
Lục Thiếu Hoa nói rất nghiêm túc.
Ý hắn rất rõ ràng. Nếu Nhị hoàng tử về sau không làm như lời anh ta nói ngày hôm nay thì Lục Thiếu Hoa sẽ đưa anh ta vào chỗ chết.
Nhị hoàng tử biết Lục Thiếu Hoa không nói giỡn. Anh ta gật mạnh đầu nói:
- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ làm như lời tôi nói.
- Như vậy là tốt nhất.
Lục Thiếu Hoa cười cười, nói.
Đến lúc này, việc kế thừa ngôi vị thực sự đã được quyết định. Lục Thiếu Hoa lại có thêm một đồng minh vững chắc.