Thương Trường Đại Chiến

Chương 570: Chương 570: Chương 0570




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 570: Chủ động

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruye

Nếu có người hỏi, Lục Thiếu Hoa phải chăng là quỷ háo sắc, hắn nhất định sẽ trả lời hắn chính là quỷ háo sắc. Đặc biệt là khi đứng trước một tuyệt sắc mỹ nữ như Tần Tịch Thần, hắn không thể kiềm chế nổi dục vọng, lại thêm lúc này cô chỉ mặc độc chiếc áo ngủ, bên trong không mặc gì, trong lúc đi lại, cặp đùi như ẩn như hiện, càng làm tăng ham muốn trong hắn. Xả nước, tiếng nước trong phòng tắm vang lên, ngừng lại, mặc quần áo, chân không bước ra. Lau mái tóc ướt, sau đó vén chăn chui vào trong, thuận thế ôm lấy Tần Tịch Thần, hôn lên môi cô, hôn đến khi không thở nổi mới thôi.

- Khà khà!

Hắn ha hả cười gian xảo một hồi, đắm đuối ngắm Tần Tịch Thần, một tay vuốt ve khuôn mặt cô, rất lâu sau mới nói:

- Bà xã, sao anh cảm thấy hôm nay em xinh đẹp quá vậy?

- Hứ!

Tần Tịch Thần “hứ” một tiếng lạnh lùng. Ngoảnh mặt, nói:

- Lẽ nào bình thường em không đẹp sao!

- Không phải, không phải.

Lục Thiếu Hoa gãi gãi đầu xấu hổ, hơi ngượng ngùng, sau đó nháy nháy mắt, như đang suy nghĩ gì đó, thì thầm:

- Bình thường thật đúng là không để ý thấy.

Tuy nói nhỏ, nhưng hắn và cô ở gần như thế, Tần Tịch Thần đúng là nghe thấy rất rõ. Nhịn không được lại lườm hắn một cái, vẫn chưa nguôi giận, giơ tay nắm lấy tai Lục Thiếu Hoa. Kéo đi, trút hết sự bất mãn trong lòng.

- Đau, á, bà xã chị, đau lắm.

Lục Thiếu Hoa kêu lên thảm thiết, cứ cuống lên là không chú ý, ngay cả từ “bà xã chị” cũng nói ra được, nhưng thật ra gọi như vậy rất chuẩn xác, cũng dễ làm người ta có cách nghĩ khác, rõ ràng là có ý muốn chống cự.

Tần Tịch Thần lớn hơn Lục Thiếu Hoa mười mấy tuổi là sự thật không thể chối, cô cũng biết, cô chấp nhận hắn cũng là bởi vì suy nghĩ của hắn chín chắn hơn cô, nhưng bây giờ Lục Thiếu Hoa lại nói như vậy, cô chợt tỉnh táo lại, dường như đúng là như vậy.

- Kha kha! Ta đây là trâu già gặm cỏ non rồi.

Tần Tịch Thần cười tươi như hoa, nói ra thật không dễ dàng chút nào.

- Đâu có đâu.

Dứt lời, Lục Thiếu Hoa lại ha hả cười gian xảo, nói tiếp:

- Anh là mầm non ăn cỏ già.

- Chết đi.

Tần Tịch Thần tức giận thúc, trong lòng cũng không nghĩ gì hơn.

- Chết sao?

Lục Thiếu Hoa nhăn mày, hình như khá bất mãn với từ này, lập tức không khách sáo. Đưa tay về phía ngực cô. Cho qua áo ngủ.

Cô cơ bản cũng đã quen với hành động của Lục Thiếu Hoa rồi, không chống cự, trái lại rất phối hợp. Chủ động hôn lên môi, xích lại gần hắn, tay dường như cũng không chịu thua, luồn qua áo ngủ xoa xoa thân thể cường tráng của hắn.

Sự tiếp xúc giữa tay và thân thể làm Lục Thiếu Hoa rung động, hơi giật mình, bởi vì nhìn dáng vẻ của Tần Tịch Thần, dường như là cố gắng can đảm, đúng vậy, bình thường, cô chưa từng chủ động như vậy. Không! Phải nói bình thường cô không chủ động nhanh như vậy.

Bình thường, Tần Tịch Thần thường khi mất phương hướng mới có thể chủ động như vậy, nhưng hôm nay khúc nhạc dạo vừa mới bắt đầu, cô đã chủ động ngay. Lục Thiếu Hoa giật mình một chút cũng là điều bình thường.

Đàn ông, ở một số phương diện đều thích phụ nữ chủ động, Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn cũng thích phụ nữ chủ động một chút ở trên giường, đặc biệt là tuyệt sắc mỹ nữ như Tần Tịch Thần, hắn càng thích cô là phu nhân lịch thiệp ở bên ngoài, lão luyện khi trên giường.

Ngay lập tức, hắn không ngần ngại, tăng tiết tấu, tiến vào trong áo ngủ của Tần Tịch Thần, miệng thì mút đầu lưỡi ngọt ngào của cô.

Sau phong ba bão táp. Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần đều thở hổn hển, mồ hôi trên trán chảy không ngừng, giống như vừa trải qua hai mươi phút chạy đường dài vậy.

- Ông xã, em muốn sinh cho anh một đứa con.

Tần Tịch Thần chợt phá vỡ sự trầm lặng, giọng nói trong trẻo.

Đây không phải là lần đầu Lục Thiếu Hoa nghe câu nói này, lần trước Tần Tịch Thần đã nói qua, chỉ có điều lần trước cô nói là chín mười năm sau. Cũng chính là chờ sau khi hắn qua được cuộc khủng hoảng tài chính châu Á xong mới sinh con.

Nhưng bây giờ khác rồi. Tần Tịch Thần sau khi trải qua sự việc này, cô ý thức được sự mỏng manh của mạng sống. Suy nghĩ đã thay đổi, mới muốn sinh con cho hắn.

Lục Thiếu Hoa nhíu nhíu mày, hỏi:

- Thật em muốn sinh con?

Kỳ thực hắn cũng không muốn Tần Tịch Thần sinh con sớm như vậy, suy cho cùng, sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, nền kinh tế Thế giới dù ít hay nhiều cũng sẽ rối loạn, loạn thành vòng tròn, mà tập đoàn Phượng Hoàng chủ yếu tập trung vào thị trường kinh tế, càng rối loạn hơn, ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn Phượng Hoàng, nếu như không có Tần Tịch Thần làm Tổng giám đốc điều hành quản lý tập đoàn, hắn rất lo lắng.

Tần Tịch Thần sao lại không biết điều này chứ, cô cũng biết sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, kinh tế sẽ loạn thành một vòng tròn. Tập đoàn Phượng Hoàng càng không thể tránh khỏi. Mà nếu như cô có thai, thì không thể mang cái bụng to đi làm được rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn thấy cô như vậy.

- Uhm, em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn sinh em bé.

Tần Tịch Thần nói giọng chắc chắn, đôi mắt to nhìn Lục Thiếu Hoa không chớp, muốn biết thái độ của hắn qua sắc mặt xem có vui hay không, nhưng điều cô thật không ngờ chính là, con người sau đó cô thấy cũng không có biểu cảm gì khác trước mấy, chỉ có điều sau khi giật mình thì chỉ ưu sầu, cô yên tâm hơn nhiều, lúc này mới nói tiếp:

- Ông xã. Em đã nghĩ rồi, nền kinh tế sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á sẽ loạn thành một vòng tròn. Tập đoàn Phượng Hoàng không thể không có em, mà em nếu mang thai, đến lúc đó sẽ có thêm cái bụng to, nhưng bảy, tám tháng không sao, vẫn có thể đi làm mà. Cho dù không thể đi làm lâu cũng có thể để tâm lo giải quyết việc quan trọng trước.

Chưa xong, ngừng một chút, thấy Lục Thiếu Hoa vẫn yên lặng lắng nghe, cô lại nói tiếp:

- Thư ký của em, cũng là người trong mộng của anh Lý, em đã hỏi cô ấy rồi, họ đã bàn đến chuyện kết hôn rồi, nếu thời gian cho phép, không lâu nữa họ sẽ kết hôn, kết hôn xong, là người một nhà rồi, em cũng có thể yên tâm thăng chức cho cô ấy.

- Ừ.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, không nói gì thêm, vốn vì hắn biết cô vẫn chưa nói xong.

Đúng như dự đoán, Tần Tịch Thần lõa thể dựa vào hắn, sau đó nói tiếp:

- Cô ấy theo em nhiều năm rồi, giúp đỡ em rất nhiều, mà việc trong tập đoàn cô ấy cũng rất thành thạo, em để cô ấy làm Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, uhm, cũng giống như chị gái anh hồi trước, có thể giúp em giải quyết tài liệu.

Nói đến Lục Hiểu Nhàn, Tần Tịch Thần vẫn có chút không tự nhiên, lúc trước gọi là Lục Hiểu Nhàn, cô đều gọi là em Hiểu Nhàn, nhưng bây giờ thì khác, cô và Lục Thiếu Hoa đã có quan hệ thân mật, tự cho mình là vợ của Lục Thiếu Hoa, thân phận của Lục Hiểu Nhàn vì vậy mà nâng lên, từ em gái chuyển thành chị chồng.

Nhìn trộm Lục Thiếu Hoa, thấy hắn không vì việc mình gọi Lục Hiểu Nhàn là chị chồng mà không hài lòng hay có thái độ gì, thở phào nhẹ nhõm. Tần Tịch thần lúc này mới nói tiếp:

- Năng lực của cô thư ký đó của em không vấn đề gì. Có thể đảm nhận việc lớn, chỉ cần chỉ bảo một chút là được, mà cho đến lúc lúc đó, em quay lại làm, việc lớn em có thể giải quyết, việc nhỏ giao cho cô ấy xử lý. Có thể ứng phó được.

Ý lộ ra trong lời nói của Tần Tịch Thần rất rõ ràng, cô muốn cố mang cái bụng to đi làm.

Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa cũng chịu, bởi vì Tần Tịch Thần nói rất kiên quyết, còn nghĩ hết cả việc sau này rồi, hơn nữa có thu xếp chắc chắn. Lại thêm việc ban chiều, làm cô khiếp sợ. Hắn chung quy không thể từ chối cô được.

- Được thôi, tuy nhiên anh nói cho em hay. Đến khi mang cái bụng to, em sẽ không được liều mạng như bây giờ.

Lục Thiếu Hoa phục kích, có chút ý cảnh cáo ban đầu.

Đồng ý rồi, Lục Thiếu Hoa đồng ý rồi, cô tràn ngập niềm vui, vui đến không nói nên lời. Cảm động, vô cùng cảm động, chủ động hôn lên môi, sau đó nói nhỏ vào tai hắn:

- Em bây giờ không phải kỳ kiêng kỵ.

Hấp dẫn, sự quyến rũ trần trụi, cám dỗ hắn phạm tội. Lục Thiếu Hoa đương nhiên sẽ không nói rồi, qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, hắn đã hồi phục tinh thần, cũng không qua nhạc dạo, cầm thương xông trận, bắt đầu kế hoạch.

Tỉnh lược.

Mai khai nhị độ, Lục Thiếu Hoa cũng không phải là sắt thép, qua phong ba bão táp luôn luôn cần an tĩnh. Vậy thôi. Lục Thiếu Hoa thở hổn hển từng hồi, đồng thời đạt được thỏa mãn, toàn thân cũng cảm thấy mệt mỏi chưa từng thấy.

Nhưng mà như thế này là xong sao? Không. Hắn là muốn nghỉ ngơi, còn đối với việc Tần Tịch Thần muốn sinh con, như vậy chưa đủ, để tăng tỷ lệ cơ hội thành công, cô phải làm hết sức, nghỉ ngơi một lát, phục hồi sức, cô chủ động trêu ghẹo hắn.

- Ông xã nhỏ, anh thật lợi hại, vừa rồi cũng dùng nhiều sức thế.

Tần Tịch Thần cố ý dùng giọng điệu hấp dẫn nói bên tai hắn. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cũng ra vẻ, đưa về phía hắn, có thể nói là phối hợp song song. Lục Thiếu Hoa vốn là một chàng trai nhiệt huyết, Tần Tịch Thần khiêu khích như vậy nhưng hắn vẫn chưa phục hồi được sức, hắn muốn cầm thương ra trận cũng cần có chút sức chứ!

Hắn nói:

- Em đang đùa với lửa đấy.

- Em đang đùa với lửa, ông xã phải chăng không thể à!

- Đàn ông không nói không thể.

Đúng vậy, đàn ông không nói không thể. Nhưng những việc đó bình thường đều là việc trọng đại phải dùng sức, vừa rồi lại mai khai nhị độ, hắn đã “múa kiếm” nhưng năng lực có hạn. Hắn cũng hết cách.

Dường như cảm giác được Lục Thiếu Hoa có phần mệt mỏi, Tần Tịch Thần liền chủ động đến cùng, xoay người về phía hắn, tìm đúng vị trí, gắng sức ngồi xuống…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.