Thương Trường Đại Chiến

Chương 601: Chương 601: Chương 0601




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 601: Viên pháo cuối cùng.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruye

Một buổi chiều sóng gió của thị trường chứng khoán, cuối phiên giao dịch, lúc này Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh đã bán ra các cổ phiếu nắm giữ trong tay, trừ việc Lục Thiếu Hoa bảo giữ lại 5%, còn lại đều bán ra hết.

- Toàn bộ bán xong rồi, số liệu sẽ nhanh chóng đưa về.

Lưu Minh Chương thở phào nhẹ nhõm nói.

- Ừ.

Lục Thiếu Hoa dường như rất vừa lòng, gật gật đầu, sau đó chuyển chuyện khác hỏi:

- Giữ lại 5% kia trên một tài khoản hay là phân tán.

Ban đầu đều không quan trọng, nhưng Lục Thiếu Hoa không cố tình hỏi, nguyên nhân rất đơn giản, thì phải thật cẩn thận. Đúng, nếu trên một tài khoản, rất dễ bị người khác điều tra ra, nếu phân tán, mỗi người giữ một ít, thì điều tra không dễ dàng, nói chung là Lục Thiếu Hoa nói Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân dùng công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng thu mua.

- Không tập trung, chia làm ba mươi tài khoản, mỗi tài khoán chiếm một số lượng không nhiều, hơn nữa đều là tài khoản chưa từng dùng qua, nếu muốn điều tra gần như không có khả năng.

Lưu Minh Chương rất đắc ý nói.

Lưu Minh Chương cũng không phải thằng ngốc, anh ta biết rõ Lục Thiếu Hoa bảo Lý Tông Ân đăng ký nhiều công ty nước ngoài là có dụng ý, mục đích là muốn thật bí mật, lần này lại nói dùng công ty nước ngoài để mở tài khoản, anh ta biết, Lục Thiếu Hoa làm thế là để cho người ngoài không biết Tập đoàn Phượng Hoàng giở trò.

Mà bây giờ Lục Thiếu Hoa hỏi số lượng mỗi tài khoản, Lưu Minh Chương tất nhiên biết dụng ý của Lục Thiếu Hoa, mà việc phân chia tài khoản cũng là do anh ta và Lý Tông Ân bàn bạc, hiện tại đương nhiên là biết chi tiết rồi.

- Không tồi nhỉ.

Lục Thiếu Hoa cười cười, khen bọn họ một câu, ánh mắt cũng nhìn về phía Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, trầm ngâm một lát mời hỏi:

- Số liệu lúc nào mới có?

Trời không còn sớm, Lục Thiếu Hoa không quen thức đêm, nhưng bây giờ mọi việc đã kết thúc, Lục Thiếu Hoa muốn xem số liệu trước một chút, tuy nhiên nếu số liệu phải đợi một thời gian nữa mới chuyển đến được. Lục Thiếu Hoa sẽ không đợi nữa, hôm sau xem cũng thế, nếu không cần đợi lâu, Lục Thiếu Hoa cũng có thể kiên trì chờ một lát.

- Không đến nửa tiếng số liệu có thể chuyển đến.

Lưu Minh Chương khẳng định thời gian.

- Vậy từ từ đi.

Lục Thiếu Hoa gật đầu, ngồi im trên ghế.



Lục Thiếu Hoa im lặng ngồi xuống, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân cũng vội vàng đi làm việc, dù sao những nhân viên sau khi tập hợp số liệu xong cũng sẽ gửi qua đường Inte, sau đó Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân phải tập hợp tất cả các số liệu lại, sau đó đưa số liệu cuối cùng cho Lục Thiếu Hoa.

Nửa giờ trôi qua, trong tay Lục Thiếu Hoa đã có số liệu cuối cùng. Số liệu này không giống số liệu trước, số liệu trước được viết tay, nhưng giờ số liệu này được đánh máy, rất cơ giới hóa, xem cũng rất dễ hiểu.

Theo tính cách của Lục Thiếu Hoa, hắn không có khả năng nhìn từng giao dịch một, hắn chỉ xem tổng số cuối cùng, nhưng lần này ngoại lệ, Lục Thiếu Hoa xem tất cả các giao dịch rồi đến tổng số, xem Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân tập hợp kết quả cuối cùng.

- Ba mươi hai tỷ năm trăm triệu đô la Mỹ?

Lục Thiếu Hoa nhíu mày hỏi.

- Ừ, nhiều hơn năm trăm triệu.

Lần này là Lý Tông Ân trả lời. Trước giờ, Lưu Minh Chương vẫn phát huy vai trò chủ đạo. Tuy nhiên, tổng số cuối cùng lần này do Lý Tông Ân tính ra, anh ta có quyền lên tiếng với con số này, cho nên anh ta mới trả lời Lục Thiếu Hoa.

Hóa ra khi tập trung vốn, tổng số là ba mươi hai tỷ đô la Mỹ, hiện nay tổng số là ba mươi hai tỷ năm trăm triệu đô la Mỹ. Nói cách khác, chiến dịch này Lục Thiếu Hoa lời năm trăm triệu đô la Mỹ và còn có thêm 5% cổ phần của các công ty kia.

Năm trăm triệu đô la Mỹ với Lục Thiếu Hoa hiện nay không đáng gì so với tài sản của hắn, nhưng với một gia đình bình thường, họ có thể sống cả đời giàu sang.

Đây là khoảng cách giữa Lục Thiếu Hoa và người bình thường. Vào lúc này, Lục Thiếu Hoa đã chứng minh một câu tục ngữ “tiền đẻ ra tiền”. Những lời này ý nói là tiền lại sinh ra tiền, nói dễ hiểu một chút thì có tiền muốn kiếm tiền rất dễ, ngược lại không có tiền thì kiếm tiền rất khó.

Nghĩ lại cũng đúng, Lục Thiếu Hoa hiện giờ chính là kẻ có tiền, hắn chỉ cần vài ngày, trên thị trường chứng khoán có thể kiếm ra năm trăm triệu đô la Mỹ, nếu người khác, muốn kiếm được năm trăm triệu đô la Mỹ, có lẽ cả đời cũng không kiếm được.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa đúng là không thèm để ý đến năm trăm triệu đô la Mỹ kia, hắn để ý chính là 5% cổ phần, đó mới chính là tài sản. Mặc dù hiện tại bốn công ty đó giá trị không lớn, nhưng 5% cổ phần cũng tương đương hơn hai tỷ đô la Mỹ.

Chiếm 5% cổ phần của bốn công ty, dùng cách tính đơn giản, 5% tương đương hai tỷ đô la Mỹ, bốn công ty, chẳng phải tám tỷ đô la Mỹ sao. Tám tỷ đô la Mỹ, so với tiền mặt kiếm được là năm trăm triệu đô la Mỹ thì hơn nhiều.

Mấy người Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân dùng mấy ngày, đúng ra là bốn ngày, gần bốn ngày, đã lời được tám tỷ năm trăm triệu đô la Mỹ, kinh khủng như thế nào. Lúc này Lục Thiếu Hoa xem giống như là cướp tiền hơn.

- Tốt lắm, nên nhanh chóng trích phần trăm cần trích, để mọi người nghỉ ngơi vài ngày đi, sau đó sắp xếp làm việc tiếp theo.

Lục Thiếu Hoa nói ra kết luận cuối cùng.

Về việc Lục Thiếu Hoa nói sắp xếp, không cần nói nhiều cũng hiểu, Lưu Minh Chương nghe cũng hiểu được, đơn giản chính là sắp xếp thị trường tài chính các nước Châu Á, vì sắp xảy ra cơn lốc tài chính Châu Á.

- Tốt.

- Tốt.

Cả Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân đều cười cười nói.

Đến lúc này, chiến dịch ngăn chặn thị trường cổ phiếu của Microsoft, IBM, Apple, Dell, cũng đã đến hồi kết, viên pháo phản kích cuối cùng của Lục Thiếu Hoa đã kết thúc mọi chtuyện, Lục Thiếu Hoa coi như đã trả thù được họ một phen, trong lòng rất cao hứng, vẻ mặt tươi cười đi về chỗ ở vào lúc sáng sớm.

Về đến chỗ ở thời gian đã là buổi sáng sớm, Lục Thiếu Hoa chưa ngủ ngay, bảo Tần Tịch Thần dọn bữa sáng, ăn xong mới về phòng, chui vào chăn ngủ một giấc.

...

Lúc Lục Thiếu Hoa tỉnh dậy là buổi chiều, rửa mặt rồi xuống tầng dưới, cầm hộp sữa lạnh uống, xem như là món ăn trưa. Không có cách nào vì bữa chiều đã sắp đến, nếu ăn gì đó vào lúc này sẽ đầy bụng, đến bữa sẽ không ăn được cơm.

Gần đến chiều, Tần Tịch Thần trở về, không giống như bình thường, Tần Tịch Thần về không đi vào bếp ngay mà mở bao công văn ra, mang ra một tập công văn dày, đưa cho Lục Thiếu Hoa, sau đó mới nói:

- Đây là tài liệu về việc Phượng Hoàng chúng ta bị giành mất thị phần trên thị trường, anh xem đi.

- ...

Lục Thiếu Hoa được một phen không nói được gì, hắn vốn ghét nhất xem giấy tờ sổ sách, lần này Tần Tịch Thần đưa cho hắn không đến năm trăm trang thì cũng là hai trăm trang, bảo Lục Thiếu Hoa sẽ thấy thế nào:

- Việc xong rồi thì cho xong đi, chúng ta nên nói về việc trước mắt, việc anh muốn biết nhất là chúng ta giành lại được bao nhiêu thị phần trên thị trường.

Không có cách nào, Lục Thiếu Hoa đành dùng cách này để làm cớ không phải xem tập tài liệu dày kia, Tuy Lục Thiếu Hoa có thể nói thẳng là không xem, nhưng dù sao hắn cũng là chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, với tư cách là một chủ tịch, tư liệu này cần phải xem.

Vấn đề chính là đây, là Lục Thiếu Hoa phải xem văn kiện, nhưng Lục Thiếu Hoa thật sự không muốn xem, cũng chỉ có thể mượn cớ nói muốn biết về chuyện gì xảy ra sau này để qua ải.

Nhưng Tần Tịch Thần vẫn chưa để Lục Thiếu Hoa thoái mái, sau khi nghe Lục Thiếu Hoa nói quan tâm đến tình hình thị phần trên thị trường cô lại nói:

- Bên trong là số liệu chốt lại đến hết ngày hôm nay, anh có thể xem.

- Trời.

Lục Thiếu Hoa toát mồ hôi, thật sự không biết phải làm sao. May mà, hắn có khả năng bình tĩnh rất tốt, rất nhanh chóng bình thường trở lại, sau đó nói:

- Như vậy đi, em nói tình hình cụ thể cho anh nghe.

Thấy thế, Tần Tịch Thần còn có thể nói gì nữa, cô vẫn biết Lục Thiếu Hoa không thích đọc tài liệu, giấy tờ, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, hắng giọng, sau đó bắt đầu báo cáo:

- Lần này thị phần bị giành mất, sản phẩm bị mất thị phần nghiêm trọng nhất là máy tính Phượng Hoàng, hệ điều hành Phượng Hoàng, và ô tô Phương Hoàng, cho đến hôm nay, thị trường của ô tô Phượng Hoàng đã ổn định lại, theo thống kê, tất cả thị phần bị mất đều được khôi phục lại, ngày mai công ty tiêu thụ Phượng Hoàng bắt đầu tấn công để mở rộng thị phần trên thị trường.

Có liên quan đến sự việc của ô tô Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa đã biết tình hình, sau khi Tần Tịch Thần nói xong, Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được, sau đó “Ừ” một tiếng, ý bảo Tần Tịch Thần tiếp tục nói.

Tần Tịch Thần cũng hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, nghiêm túc nói tiếp:

- Về hệ điều hành Phượng Hoàng tình hình cũng không có gì khác lắm, thị phần mất đi hôm qua đã giành lại, hiện tại đang gia tăng tấn công thị trường Mỹ, có khả năng có thể mở rộng thị trường.

Lần này, hệ điều hành Phượng Hoàng bị giành thị phần, nhưng tình hình không nghiêm trọng lắm, chỉ mất thị trường Mỹ, nhưng được thì rất nhiều. Mà sau khi Hứa Gia Thụy tổ chức cuộc họp báo, tất cả thị phần ngay lập tức được khôi phục, hơn nữa thị phần của Microsoft cũng có nguy cơ bị hệ điều hành của Phượng Hoàng xâm chiếm.

- Tiếp tục cố gắng.

Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói một câu, cũng không phải tình riêng gì, vẻ mặt Lục Thiếu Hoa cực kỳ nghiêm trọng:

- Em, nói về máy tính Phượng Hoàng đi.

- Máy tính Phượng Hoàng có vẻ nghiêm trọng hơn, thị phần bị mất gần 7%, tổn thất lớn nhất, hiện tại đang từng bước khôi phục, tuy nhiên tốc độ chậm, giành lại không đến 1%.

Tần Tịch Thần có chút nổi giận nói.

Máy tính là sản phẩm công nghệ cao, không phải mọi người đều mua được, mà sự việc lần này, người muốn mua máy tính đã bị ba công ty kia giành mất, hiện giờ cho dù máy tính Phượng Hoàng đã khôi phục lại danh dự, nhưng người mua máy tính cũng không nhiều, tổn thất về thị phần không thể dễ dàng khôi phục lại được.

Tuy nhiên đó chỉ là lúc này, không lâu sau, thị phần trên thị trường của máy tính Phượng Hoàng nhất định sẽ giành lại được, vả lại còn mở rộng thị trường, Lục Thiếu Hoa rất tin điểm này, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã bố trí cụ thể, thu hồi đất bị mất và tiến thêm một bước vào thị trường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.