Thương Trường Đại Chiến

Chương 628: Chương 628: Chương 0628




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 628: Hạ sinh con gái

Dịch: Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruye

- Hả? Phải sinh sao?

Lục Thiếu Hoa căng thẳng một hồi, nghe điện thoại từ bệnh viện gọi đến nói Tần Tịch Thần sắp sinh, mà hắn lại đang ở Sở tổng chỉ huy bên này, khoảng cách giữa hai người vẫn là rất xa, nếu gấp rút đến bệnh viện Nhân Ái cũng phải mất nửa giờ.

Vội vàng đi một nguyên nhân là do hắn lo lắng, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tuổi của Tần Tịch Thần cũng cao rồi, hắn từ đầu đến cuối đều không thực yên tâm, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó là lý do khi nghe nói sắp sinh, đầu hắn bỗng nhiên trống rỗng, rõ ràng là nguyên nhân chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Hít vài hơi thật sâu, hắn mới bình ổn lại một chút những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nhìn thoáng qua Lý Vân Thanh, nói:

- Việc ở đây giao cho anh lo, tôi giờ phải đến bệnh viện gấp.

Lý Vân Thanh nghiêm túc nói:

- Cậu yên tâm đi đi, tôi sẽ làm tốt.

Lúc Lục Thiếu Hoa nhận điện thoại, Lý Vân Thanh đã nghe được toàn bộ sự việc, y cũng sửng sốt, nhưng nhớ tới khoảng thời gian trước nhìn thấy cái bụng to của Tần Tịch Thần, lập tức liền hiểu ra, biết là cô sắp sinh rồi, đồng thời để Lục Thiếu Hoa phấn chấn, y càng nghiêm túc hơn tỏ ý cam đoan với hắn.

- Ừm.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, quay người đi ngay, kêu Lý Thượng Khuê và Lý Vũ Sinh nhanh chóng đi tới bệnh viện Nhân Ái.

Trên đường, hắn trước sau không thể giữ được tâm trạng bình tĩnh, có lẽ là sắp được làm cha, cũng có nguyên nhân lo lắng cho Tần Tịch Thần, nắm chặt tay, còn không ngừng thúc giục lái xe nhanh hơn một chút, mong có thể mau chóng đến bệnh viện Nhân Ái.

Nhưng ông trời lại cố ý không cho hắn toại nguyện, trong khoảnh khắc này, Hoắc Anh Đông gọi điện đến.

Đối với Hoắc Anh Đông mà nói, lúc này ông ta chắc chắn là vui mừng, là phấn khởi, bởi vì trong hành động lần này, kiếm được khoản lời lớn, cùng với ông ta còn có tất cả các Tổng giám đốc trong Thương hội Trung Hoa, cũng chính là những Tổng giám đốc kia, còn nguyên nhân ông ta gọi điện cho Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, đó chính là cảm ơn hắn.

Đúng vậy, Hoắc Anh Đông thay mặt vài người khác gọi điện cảm ơn Lục Thiếu Hoa, cảm ơn hắn giúp họ kiếm tiền, cho họ một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, họ làm sao có thể im lặng không nói chứ.

Cũng thật là khéo, đầu Lục Thiếu Hoa bây giờ đang hỗn loạn, làm sao có thể nghe được lời của Hoắc Anh Đông đây.

- Ông Hoắc à, cháu giờ đang trên đường đến bệnh viện Nhân Ái, nếu ông có việc gì, lát gọi lại sau nhé.

- Cái gì? Bệnh viện Nhân Ái? Xảy ra chuyện gì ...

Hoắc Anh Đông ở đầu dây bên kia cuống cuồng, tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng nghênh đón ông ta là những tiếng còi bin bin, điện thoại đã cắt rồi, câu nói sau cùng của ông ta Lục Thiếu Hoa có nghe thấy hay không, ngay ông ta cũng không biết, tĩnh tâm lại suy nghĩ một lát, Hoắc Anh Đông cũng ngồi không yên, gọi điện cho những người khác, liền sốt ruột rời khỏi phòng chủ tịch của tập đoàn Hoắc Anh Đông, phóng thẳng đến bệnh viện Nhân Ái.

Nhưng điều Hoắc Anh Đông không biết đó là, sau khi ông ta gọi điện đi, dù là Lý Gia Thành hay những người khác, đều hỗn loạn, tưởng là xảy ra chuyện gì rồi, cũng ngồi không yên, đều tới tấp hướng về phía bệnh viện Nhân Ái.

Lục Thiếu Hoa cũng không ngờ đến, một câu nói vô ý của hắn, lại làm mười mấy nhân vật cấp quan trọng trong giới kinh doanh Hongkong, đều triệu tập đến bệnh viện Nhân Ái, rất là náo nhiệt, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa biết, hắn đang nóng lòng như lửa đốt vội đến bệnh viện Nhân Ái đây.

Thời gian qua từng chút từng chút một, cuối cùng đến bệnh viện Nhân Ái rồi, mười mấy chiếc xe bên hắn tạo thành đoàn xe dừng ở bãi đỗ của bệnh viện Nhân Ái, mà tính từ lúc hắn vừa xuất phát, mới chưa đầy hai mươi phút.

Đến sớm hơn dự đoán mười phút, vì sao lại như vậy?

Không cần thắc mắc, lúc đi trên đường, xe chạy hết trăm phần trăm công suất, chen lấn trên đường, tốc độ lại đạt đến cực đại, có thể đến sớm hơn mười phút cũng là điều đương nhiên.

Đến bệnh viện, Lục Thiếu Hoa thẳng đến phụ khoa, đi tới phòng sinh, nhưng không có cách nào, hắn chỉ có thể đợi ở ngoài phòng phẫu thuật, căn bản là không thể nào vào trong được, chỉ có thể biết một chút tin tức từ các y tá.

Nhưng mà y tá dù sao cũng là y tá, đối với tình hình của Tần Tịch Thần cũng không hiểu nhiều, y tá cũng chỉ có thể nói với hắn, hiện tại tình hình rất phức tạp, đang ở bên trong sinh con, về phần có nguy hiểm gì hay không, họ cũng không thể biết được.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Lục Thiếu Hoa trở đi trở lại hơn sáu vòng ở phòng phẫu thuật, đi tới đi lui giống như canh cổng thành vậy, vẻ mặt càng lạnh lùng đáng sợ, nhìn qua giống như là sư tử đang nổi giận.

Không lâu sau, nhóm Hoắc Anh Đông lần lượt chạy đến, cũng không biết nghe được tin từ đâu, biết Lục Thiếu Hoa đang ở bên phòng phẫu thuật phụ khoa này, mang theo người liền chạy tới.

Hoắc Anh Đông đến bên Lục Thiếu Hoa, nhẹ giọng hỏi:

- Tình hình sao rồi?

Rõ ràng, ông ta đã hỏi thăm hiểu được sự tình, cũng biết người đang sinh ở bên trong chính là Tần Tịch Thần, còn như cô sinh con có liên quan gì với Lục Thiếu Hoa, không cần nghĩ cũng biết, chính là đứa nhỏ trong bụng cô là con của Lục Thiếu Hoa, bằng không thì hắn cũng không lo lắng như thế này.

Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, nói:

- Hiện tại vẫn chưa biết tình hình thế nào.

Nhóm mấy người Hoắc Anh Đông biết quan hệ giữa hắn và Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa tuyệt không để ý đến chuyện đó, suy cho cùng họ đều là người của thế hệ trước, tư tưởng cũng có chút không kịp thời đại, nhưng thời đại của bọn họ cũng là thời đại năm thê bảy thiếp, họ hiểu, lại có, chẳng phải tục ngữ có nói sao, sau lưng người đàn ông thành công không có mấy người phụ nữ chứ.

Lục Thiếu Hoa là người đàn ông thành công sao?

Nếu như hắn không phải là người đàn ông thành công, vậy thì cả Hongkong, thậm chí là toàn thế giới, cũng không tìm ra được một người đàn ông xem như là thành công, cho nên, Lục Thiếu Hoa dù có quan hệ với Tần Tịch Thần, đó cũng là điều người đàn ông thành công có được.

Hoắc Anh Đông nói an ủi:

- Đừng lo lắng, không sao đâu, ông Trần vừa đi theo giám đốc bệnh viện ở đây rồi, ông ta là cổ đông của bệnh viện Nhân Ái, tìm vài bác sĩ đặc biệt đến sẽ không sao.

Nhưng đừng quên, những người cùng Hoắc Anh Đông đến bệnh viện Nhân Ái này đều là ông chủ hạng nhất hạng nhì trong giới kinh doanh Hongkong đó, tập đoàn của họ có cổ phần trong bệnh viện Nhân Ái cũng không phải việc gì ghê gớm.

- Uhm.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, muốn nói vài tiếng cảm ơn, nhưng không nói thành lời, bởi khi hắn định nói cảm ơn nhóm người Hoắc Anh Đông, lại cảm thấy, hắn không thể nói.

Đúng, quan hệ của hắn và nhóm mấy người Hoắc Anh Đông là thế nào chứ, lần này lại lôi kéo họ thừa nước đục thả câu kiếm lời ở thị trường tiền tệ các nước châu Á, nếu chuyện nhỏ này hắn đã nói câu cảm ơn, vậy chẳng phải làm xa quan hệ với nhóm mấy người Hoắc Anh Đông sao.

Sự thực cũng chứng minh cách làm của hắn là đúng, hắn không nói lời cảm ơn, Hoắc Anh Đông ngược lại vui tươi hớn hở vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý hài lòng.

Nhưng vào lúc này, Lục Thiếu Hoa mới phát hiện, tất cả cấp cao trong Thương hôi Trung Hoa, ngoài ông Trần mà Hoắc Anh Đông vừa nói đã đi tìm giám đốc bệnh viện ra, thì họ cùng với mấy chục vệ sĩ bên hắn, vây tầng trệt phụ khoa này chật nêm như cối, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

Hắn tất nhiên không thể nói gì rồi, chỉ cười một tiếng khổ sở, vốn không nghĩ làm tình hình lớn như vậy, bây giờ hay rồi, trong lúc vô ý làm tình cảnh trở thành thế này đây, mà hắn cũng không thể để bảo vệ tản đi, dù sao những người đến đây đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, là chuyện không làm được.

Không lâu sau, ông Trần mà Hoắc Anh Đông nói đi đến, Lục Thiếu Hoa cũng biết ông ta, quan hệ giữa hai bên có thể nói là rất khăng khít, sau ông ta, còn có ba vị khoác chiếc áo trắng của bệnh viện, một nam hai nữ, tuổi của người nam khá cao, tuổi của hai người nữ cũng không ít, cũng phải ngót bốn mươi.

1

Lục Thiếu Hoa cũng là một người có tiếng tăm, ở Hongkong, người biết mặt hắn không ít, vị bác sĩ nam đến trước mặt hắn, tự giới thiệu một hồi:

- Chào chủ tịch Lục, tôi là giám đốc bệnh viện Nhân Ái, tôi đã gọi hai chuyên gia sản khoa đến, xin anh yên tâm.

Lục Thiếu Hoa không nhiều lời, chỉ nói hai chữ cho qua:

- Cảm ơn.

Nhưng hai chữ này nói ra từ miệng hắn, lại không được rõ ràng, phải biết rằng hắn là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, một vị chủ tịch giàu có huyền thoại, “Cảm ơn” nói ra từ miệng hắn, không giống những câu cảm ơn bình thường được, bất luận là trên ý nghĩa hay trên phương diện nào khác, đều không giống nhau.

Giám đốc bệnh viện cười cười nói:

- Đây là việc chúng tôi nên làm.

Lục Thiếu Hoa biết vị giám đốc bệnh viện này là dựa đà leo lên, tuy nhiên vào lúc này, hắn không có tâm trạng để quản nhiều như vậy.

Nói vui gì chứ, một lần sinh con đưa ra hai chuyên gia sản khoa, vậy mà nói là việc nên làm? Đánh chết hắn cũng không tin, lúc bình thường, hai chuyên gia này mắt cao hơn trán, muốn mời họ ra tay thật là muôn vàn khó khăn, bây giờ hay rồi, một lát đã có hai người đến, có thể gọi là việc họ nên làm mà!

- Tốt rồi, bây giờ thời gian không đợi người, nên để bác sĩ vào trong đi.

Ông Trần lúc này mới mở miệng, là cổ đông của bệnh viện Nhân Ái, họ sẽ không giữ thể diện cho những chuyên gia đó, ai bảo họ là ông chủ của những chuyên gia đó.

Ông chủ lên tiếng, giám đốc bệnh viện cũng không dám nói gì, bảo hai chuyên gia vào phòng phẫu thuật, mà ông ta chỉ hướng về Lục Thiếu Hoa gật gật đầu mỉm cười, đứng ở bên cạnh, cùng đợi.

Ông Trần đi đến vỗ vỗ vào vai Lục Thiếu Hoa, nhẹ nhàng nói một câu:

- Tiểu Hoa, đừng lo lắng, không sao đâu.

- Dạ.

Hắn gật gật đầu, lộ ra một nụ cười thoải mái, cũng không nói gì, tất cả đều im lặng.

Thời gian từ từ trôi qua, gần một giờ trôi qua, trong phòng phẫu thuật vẫn không có động tĩnh gì, nhìn từ bên ngoài, bên trong rất yên lặng, chỉ có hai chuyên viên và số y tá với vài vị bác sĩ đang bận rộn, đỡ đẻ cho Tần Tịch Thần.

Mà thời gian trôi qua càng lúc càng lâu, Lục Thiếu Hoa cũng dần dần nôn nóng, ngồi cũng ngồi không yên, đứng cũng đứng không được, tự cố trở đi trở lại, làm giảm tâm trạng căng thẳng.

Cuối cùng, khi qua một tiếng hai mươi phút, trong phòng phẫu thuật truyền ra tiếng trẻ con khóc, cách chiếc cửa, tiếng khóc tuy nhỏ, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn nghe thấy, lúc này đây, trong lòng hắn nhẹ dịu xuống, vẻ mặt căng thẳng ban đầu cũng dần chuyển thành tươi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.