Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 632: Đợt thu lợi nhuận đầu tiên.
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp xong, còn quyết định cuối cùng vẫn là do Lục Thiếu Hoa đưa ra. Mấy người Hoắc Anh Đông đã bảo đảm chắc chắn với hắn là họ sẽ lo phần hậu cần, khi cần sẽ mua vào các cổ phiếu nhỏ lẻ, nhất định sẽ không để xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Mấy người Hoắc Anh Đông đã rời khỏi bệnh viện Nhân Ái, có điều trước khi đi mỗi người đều gửi lại cho hắn một bao lì xì, thực chất bao lì xì đó đều là những tờ ngân phiếu có ghi sáu con số tám, chính là tám trăm tám mươi tám nghìn tám trăm tám tám đô la Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa không thiếu tiền, mà vốn dĩ chuyện sinh con gái cũng không phải là cái cớ để hắn thu phong bì, thế nhưng mấy người Hoắc Anh Đông thì lại cứ nhất định bắt hắn nhận, Lục Thiếu Hoa không thể từ chối, dù sao đây cũng là tấm lòng của họ. Hoắc Anh Đông lại còn nhấn mạnh thêm rằng đó là quà của họ cho đứa bé chứ không phải cho hắn, vậy nên hắn lại càng không biết phải từ chối thế nào.
Cuối cùng thì hắn cũng phải nhận. Chờ cho hội người Hoắc Anh Đông đi rồi thì hắn cũng trở lại phòng bệnh để chăm sóc Tần Tịch Thần. Sau khi rời phòng phẫu thuật và được nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ thì sắc mặt của cô cũng đã khá lên rất nhiều chứ không còn trắng bệch như lúc mới từ phòng phẫu thuật ra nữa.
- Em phải cố gắng nghỉ ngơi để hồi phục lại sức khoẻ đã, còn về con gái thì không phải lo, y tá đã bế nó đi rồi, chắc sáng mai sẽ bế lại đây thôi.
Lục Thiếu Hoa thì thầm bên tai Tần Tịch Thần.
Có lẽ cái đó gọi là thiên tính của người mẹ chăng? Tần Tịch Thần vừa nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đã vội vàng hỏi con gái đang ở đâu. Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể dùng những lời an ủi đó để nói với cô, vì dù sao cô cũng mới sinh xong, sức khoẻ tuy đã hồi phục nhưng cũng đang còn rất yếu, hơn nữa đứa bé vừa chào đời cần phải được vào phòng chăm sóc đặc biệt để điều dưỡng một thời gian, đây chính là phương pháp khoa học của bệnh viện.
- Dạ
Tần Tịch Thần khẽ gật đầu rồi tự nhiên lại hỏi:
- Anh đã đặt tên cho con chưa?
Lục Thiếu Hoa lắc đầu nói:
- Vẫn chưa, em là mẹ thì em đặt tên cho con đi.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến việc chọn cho con một cái tên nghe thật hay, có điều cho dù trình độ của hắn có thể tương đương với trình độ đại học, nhưng tới giờ đến cả bằng tốt nghiệp tiểu học hắn còn chưa có trong khi đó Tần Tịch Thần lại là tiến sỹ, hắn làm sao có thể so sánh được với cô.
Hơn nữa Tần Tịch Thần cũng đã có tuổi rồi, để cô ấy đặt tên cho con gái cũng có thể xem như một sự tôn trọng đồng thời cũng là một niềm an ủi lớn của Lục Thiếu Hoa dành cho cô.
Quả nhiên nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy Tần Tịch Thần đã nở một nụ cười đầy mãn nguyện, cô gật đầu nói với hắn:
- Em sẽ suy nghĩ cật thận để đặt cho con một cái tên nghe thật hay.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa cười rồi nói:
- Tên thì có thể chọn nhưng họ thì không cần phải bàn bạc gì cả, lấy theo họ anh, họ Lục, không được theo họ Tần.
Ở Hồng Kông có rất nhiều đứa trẻ theo họ mẹ, Lục Thiếu Hoa sợ Tần Tịch Thần cao hứng lên lại đặt cho con theo họ của cô nên phải cố ý đem chuyện này ra nói rõ ràng trước.
Biết rồi, Tần Tịch Thần lại cười, có điều nụ cười lần này đầy vẻ biết ơn và nhẹ nhàng vô cùng. Biết nói thế nào được đây? Bản thân Tần Tịch Thần cũng tự hiểu rõ thân phận của mình, cô vốn chỉ là tình nhân của Lục Thiếu Hoa, trong lòng cô luôn lo sợ rằng hắn sẽ để cho đứa bé theo họ Tần, như vậy chẳng khác nào hắn muốn vạch ranh giới rõ ràng với con gái hắn. Giờ Lục Thiếu Hoa lại chủ động nói ra như vậy làm cô cảm thấy an tâm.
- À phải rồi, hôm nay anh sang bên kia kết quả thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa biết Tần Tịch Thần chính là đang hỏi về chuyện tài chính:
- Đã bắt đầu ra tay rồi, vừa thu hồi từ bên Thái Lan về là cho bán đổ bán tháo ra ngay. Chưa kịp kiểm tra số liệu thì đã nhận được điện của bệnh viện nên phải vội đến đây.
- Ôi, vậy anh về đi, cũng đã bận rộn cả một ngày rồi còn gì, em ở đây đã có y tá chăm sóc nên anh không cần lo.
Tần Tịch Thần tỏ vẻ lo lắng nói.
Tần Tịch Thần biết nhìn bên ngoài Lục Thiếu Hoa có vẻ rất nhàn rỗi nhưng thực tế đầu óc hắn lúc nào cũng bận rộn, nhiều khi đầu óc phải làm việc còn mệt nhọc hơn cả thể xác. Quan trọng hơn tần Tịch Thần cũng rất hiểu hắn, giờ mọi việc bên Thái Lan đã vào hồi kết thúc, Lục Thiếu Hoa nhất định rất muốn xem con số lợi nhuận đã thu được, nếu không phải vì cô sinh thì nhất định hắn sẽ không bỏ dở việc mà về.
Lục Thiếu Hoa thực sự cũng hơi mệt, lúc nãy hắn không để ý nhưng nghe Tần Tịch Thần nói vậy thì hắn cũng cảm thấy thế thật. Gượng cười một cái, hắn chỉ có thể gật đầu rồi nói:
- Vậy anh về đây, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngày mai anh lại vào.
- Dạ.
Lục Thiếu Hoa rời khỏi bệnh viện mới phát hiện trời đã nhá nhem tối. Nhìn đồng hồ thì đã là hơn năm giờ chiều, một ngày lại đã trôi qua.
Về đến biệt thự hắn liền gọi ngay cho Lý Vân Thanh yêu cầu anh ta chuyển toàn bộ số tài liệu sang cho hắn, sau đó hắn cúp điện thoại, ăn cơm tối, tắm rửa một lát rồi mới lên phòng làm việc mở máy tính để kiểm tra số liệu mà Lý Vân Thanh đã chuyển qua.
Nhờ có inte mà giờ đây mọi chuyện đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Nếu ngày trước cần phải in ra một đống văn kiện rồi đích thân mang tới tận nơi thì giờ đây chỉ cần mở email rồi nhập toàn bộ thông tin vào đó rồi gửi đi là xong.
Thế nhưng đối với bên Lý Vân Thanh thì mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy còn đối với hắn thì không. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi nhưng khi những con số cuối cùng xuất hiện thì hắn không thể giữ cho trái tim không nhảy lên trong lồng ngực.
Không vì lí do gì khác, chỉ là vì những con số mà hắn nhận được quá khổng lồ.
Lục Thiếu Hoa biết lần này hắn đã kiếm được không ít tiền từ bên Thái Lan, nhưng thực sự hắn không thể ngờ được rằng chỉ với một lần tỉ giá hối đoái của đồng Bath Thái cùng với thị thị trường cổ phiếu mất giá, thêm vào đó là mấy người Lưu Minh Chương đã trăm phương nghìn kế để mượn được tiền từ ngân hàng Thái Lan, dùng tiền đó để đổi ra đô la, rồi lại dùng đô la đó để đổi về tiền Thái, chỉ ăn số tiền chênh lệch đó thôi mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Một trăm bốn mươi ba phẩy bảy tỉ đô la mỹ, 143,7 tỉ đô la mỹ, mà đó chỉ là những con số mở đầu thôi, theo sau nó còn có một dãy dài những số hàng nghìn, hàng trăm, hàng chục, nếu như làm tròn lên thì con số thu được sẽ là 144 tỉ đô la Mỹ.
Những số liệu mà Lý Vân Thanh chuyển đến cho hắn rất đầy đủ, bao gồm số tiền đầu tư vào là bao nhiêu, mỗi một đồng đầu tư vào thì kiếm lời được bao nhiêu, số tiền mượn được từ ngân hàng Thái Lan là bao nhiêu, đổi sang đô la Mỹ rồi lại từ đô la Mỹ đổi về tiền Thái thì quá trình trung gian đó kiếm được bao nhiêu, tất cả đều được Lý Vân Thanh tính toán ghi chép rất rõ ràng rành mạch.
Thế nhưng vấn đề là Lục Thiếu Hoa không rãnh rỗi để ngồi xem xét cẩn thận từng ấy số liệu, dù sao thì chúng cũng quá phức tạp và rắc rối, nếu bắt hắn ngồi xem từ đầu đến cuối thì chắc mất cả ngày cũng chưa xong.
Hắn chỉ xem qua thị trường cổ phiếu tổng thể kiếm về được bao nhiêu, đầu cơ tiền Bath Thái kiếm về được bao nhiêu và khoản đổi tiền trung gian kiếm về được bao nhiêu, còn về việc đã đầu tư bao nhiêu thì thực sự Lục Thiếu Hoa chẳng có tâm trạng mà xem.
So sánh một chút những con số này thì có thể thấy đầu cơ tiền Thái là kiếm về được nhiều lợi nhuận nhất, hơn bảy tám tỉ đô la, thị trường cổ phiếu cũng không thua kém, trên sáu mươi lăm tỷ đô la lợi nhuận, thêm vào đó là ăn tiền lời trung gian từ số tiền mượn được vào khoảng năm trăm triệu đô la, tổng cộng là được gần một trăm bốn mươi tư tỷ đô la Mỹ.
Tất nhiên trong đó đã bao gồm cả tiền vốn rồi, nếu không thì một trăm bốn mươi tư tỷ đô la Mỹ có đến cả đất nước Thái Lan cũng chẳng thể chuyển được nhiều tiền như thế. Có điều theo như hắn tính toán thì số vốn ban đầu bỏ ra là khoảng sáu mươi tỷ đô la Mỹ, như vậy thì số tiền kiếm được sau vụ này vào khoảng hơn tám mươi tỷ đô la.
Hơn tám mươi tỷ đô la Mỹ, đây chính là con số lợi nhuận, Lục Thiếu Hoa cũng coi như là vừa lòng rồi. Vì lần này với lần ở Nhật Bản là không giống nhau, năm đó ở Nhật cổ phiếu xuống rất nhanh mà lên cũng rất nhanh, Lục Thiếu Hoa mới có thể kiếm được hơn bốn trăm hai mươi tỷ đô la Mỹ.
Hai lần phát sinh biến cố là không giống nhau, nền kinh tế của Nhật Bản năm đó hùng mạnh hơn của Thái Lan rất nhiều, Lục Thiếu Hoa có thể kiếm được nhiều tiền như thế cũng là bình thường, còn tình hình hiện tại của Thái Lan lại khác, nền kinh tế đang trên đà xuống dốc, phải cần một thời gian dài mới có thể khôi phục được, vậy nên có kiếm ít tiền hơn lần trước cũng là chuyện có thể hiểu được.
Bắt đầu tính từ ngày mùng hai tháng bảy, đến nay vẫn chưa được tròn hai tháng, thế mà trong khoảng thời gian chưa đến hai tháng đó hắn đã kiếm được hơn tám mươi tỷ đô la Mỹ tiền lợi nhuận, việc này còn dễ hơn cả việc đi cướp ngân hàng, cho dù là buôn Heroin hay súng đạn cũng không thể sánh bằng, hắn còn gì để không vừa lòng đây?
Đúng vậy, cũng đã đến lúc nên thoả mãn rồi. Dù sao thì trận bão táp tiền tệ này ở Châu Á vẫn chưa kết thúc đâu.
Không, nói chính xác hơn thì bây giờ nó mới chính thức bắt đầu, còn xa lắm mới đến ngày kết thúc. Như vậy cũng có thể nói trận phong ba này còn phải kéo dài trong một khoảng thời gian nữa, cũng có nghĩa là cơ hội phát tài của hắn còn nhiều.
Malaysia, Philippines, Indonesia, Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản, Nga, tất cả những khu vực và quốc gia đó đều sẽ phải chịu sự công kích, chỉ Nga là có thể chịu được trận công kích này còn các quốc gia khác đều sẽ gánh chịu những đả kích mạnh mẽ, đây cũng là cơ hội tốt cho hắn đi cướp tiền của thiên hạ.
Căn cứ vào trí nhớ của hắn thì trận bão táp tài chính trong hai năm 97 và 98 này chỉ có Hồng Kông và Nga là chống đỡ được đến phút cuối cùng, thế nhưng đó chỉ là phần kết thôi, còn trong khoảng thời gian bị công kích thì bất kể là tỉ giá hối đoái hay thị trường chứng khoán đều không ổn định. Chính sự không ổn định đó là cơ hội tốt cho hắn thừa nước đục thả câu, chỉ có điều làn này sẽ không giống với lần ở Thái Lan, không thể đầu tư lâu dài mà phải tốc chiến tốc thắng.
“ Hơ…!” Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng rồi lầm rầm tự nói với chính mình: “Vẫn còn sớm mà.”
Đúng vậy, vẫn còn sớm mà, cơn bão lốc tài chính này ở Châu Á còn dài, hắn vẫn còn thời gian để đi vơ vét tiền, không chỉ còn mà là còn rất nhiều thời gian.