Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 635: Cơn bão tài chính
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Lục Thiếu Hoa biết rõ chiều hướng phát triển của cơn bão tài chính này, cũng như biết rõ đợt sóng này sẽ kéo dài bao nhiêu ngày, cũng hiểu thời điểm nào nên ra tay là tốt nhất. Hắn hỏi Lý Vân Thanh như vậy chẳng qua là để thử một chút năng lực phán đoán của anh ta mà thôi.
Trước đó không lâu Lục Thiếu Hoa đã giao cho Lý Vân Thanh những số liệu về đợt biến động này, Lý Vân Thanh cũng biết điểm mấu chốt là bao nhiêu, chỉ có điều hắn không ghi rõ ngày tháng vào số tài liệu đó nên giờ là lúc hắn có thể thử Lý Vân Thanh một chút.
Lý Vân Thanh cũng không trả lời ngay mà anh ta trầm tư một lát rồi mới nói:
- Tôi thấy lần này với lần bên Thái Lan có chút không giống nhau. Lần này việc mất giá xảy ra quá đột ngột, từ ngày 26 thì đồng Rupiah Indonesia bắt đầu mất giá, cho đến hôm nay thì biên độ mất giá là quá lớn. Tôi sợ rằng tình hình này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu nữa đâu, theo ước tính của tôi và Minh Chương thì giỏi lắm kéo dài được đến ngày 4 tháng 10, sau đó thì sẽ từ từ bình ổn lại, tốc độ mất giá sẽ không quá nhanh nữa mà có khả năng duy trì ổn định.
Cho dù là thị trường cổ phiếu hay tiền tệ, có những lúc mất giá một cách nghiêm trọng thì cuối cùng cũng chỉ có hai khả năng xảy ra: một là nhanh chóng hồi phục, một là duy trì ổn định, không tăng cũng không hạ. Theo như Lý Vân Thanh suy đoán thì sẽ là loại thứ hai, không tăng không hạ mà duy trì ở con số đó.
- Vậy ý anh là mùng 4 tháng 10 có thể ra tay thanh khoản toàn bộ?
Lục Thiếu Hoa gật đầu cười hỏi.
- Phải, mà cũng không phải.
Lý Vân Thanh gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó nói:
- Thanh khoản, tôi cho rằng chyện này là tất yếu vì tiếp theo đây về cơ bản chúng ta sẽ chẳng còn kiếm chác được gì nữa. Nếu không thanh khoản thì sợ rằng sẽ còn có thể gặp phải chút nguy hiểm. Có điều đó chỉ là nói về mặt tiền tệ, còn về thị trường cổ phiếu thì còn rất nhiều chỗ đáng để đầu cơ, biên độ mất giá cũng sẽ không nhỏ đâu, theo tôi thì cần phải tiếp tục để kiếm thêm chút tiền.
Lục Thiếu Hoa cười, đúng vậy, hắn đang cười, không những thế mà còn cười một cách rất thoải mái. Đáp án mà Lý Vân Thanh đưa ra làm hắn vô cùng vừa lòng.
- Ý cậu là ngày 3 tháng 10, cũng chính là ngày kia có thể ra tay thanh khoản?
Lý Vân Thanh nhíu mày hỏi.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu thở dài:
- Gan thỏ đế mà, chịu không nổi phong ba. Nếu như ngày 4 tháng 10 vẫn duy trì bình ổn thì đến lúc đó muốn thanh khoản cũng khó. Dù sao thì chúng ta cũng đã kiếm được quá nhiều rồi, lần này có mất giá nữa thì cũng sẽ không đáng kể, không cần thiết phải vì một chút tiền mà đối đầu với nguy hiểm.
Lục Thiếu Hoa thật sự là “gan thỏ đế” sao? Không, nếu như hắn thật sự là gan thỏ đế thật thì chẳng bao giờ hắn dám bỏ ra hai trăm tỷ đô la Mỹ để tham gia vào cơn bão tài chính này. Cần phải nhớ rằng đây là hai trăm tỷ đôla Mỹ chứ không phải hai nghìn tệ.
Tham gia vào cuộc khủng hoảng này vốn dĩ đã tồn tại rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần sơ sót một chút cũng sẽ rơi vào tình trạng bị động không đường thoát thân. Thế nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn không hề ngần ngại điều đi hai trăm tỷ đô la Mỹ, từ đó có thể thất gan hắn phải là “gan cóc tía” mới đúng.
Còn một điều nữa có liên quan đến chuyện bên Thái Lan. Từ ngày 2 tháng 7 bên đó đã bắt đầu nổi gió nổi bão, bất kể là tiền Bath Thái hay thị trường cổ phiếu Thái đều mất giá. Nếu như Lục Thiếu Hoa là gan thỏ đế thật thì hắn đã sớm thanh lý hết sau đợt biến động thứ nhất. Thế nhưng hắn vẫn chờ cho đến mãi ngày 25 tháng 9 mới hạ lệnh, trong chuyện đó tồn tại biết bao nguy hiểm là điều ai cũng biết. Nói như vậy cũng là để một lần nữa chứng minh gan của hắn lớn hơn của thiên hạ rất nhiều.
Thế nhưng sao hắn lại tự nói mình là gan thỏ đế?
Vấn đề đó thì chỉ có hắn biết. Thực ra hắn nói như vậy chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi. Căn bản là hắn không nắm bắt rõ lắm tình hình thị trường sau ngày 4 tháng 10 nên mới cương quyết chọn ngày mùng 3 ra tay bán toàn bộ số tiền đang tích trữ.
- Vậy thì toàn bộ tiền đang tích trữ đều bán ra hết vào phiên chiều ngày mùng 3 sao?
Lý Vân Thanh lại hỏi.
Trên lý thuyết thì Lục Thiếu Hoa không tham dự vào chuyện bên này, mọi thứ đều do Lý Vân Thanh toàn quyền xử lý. Thế nhưng Lục Thiếu Hoa dù sao cũng là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, lời của hắn vẫn là trên hết. Dù rằng mồm hắn nói là không can thiệp thế nhưng mệnh lệnh của hắn thì vẫn phải thi hành vô điều kiện. Điều này thì Lý Vân Thanh và mọi người trong tập đoàn đều phải hiểu và chấp nhận.
“Không” Lục Thiếu Hoa lắc đầu sửa lại lời Lý Vân Thanh:
- Không thể bán hết ra cùng một lúc. Đô la Singapore tốt nhất là bán ra hết vào phiên sáng ngày 3 tháng 10. Ừ, toàn bộ, bao gồm cả cổ phiếu cũng bán hết ra.
Không thể không nói rằng đô la Singapore mạnh. Trận khủng hoảng này đã kéo dài được gần ba tháng, thế mà gần như đô la Singapore không bị ảnh hưởng nhiều lắm, cho mãi đến đợt công kích thứ hai mới bắt đầu mất giá. Có điều theo như trí nhớ của hắn thì từ sau ngày 4 tháng 10 đô la Singapore sẽ bắt đầu ổn định và hồi phục rất nhanh, nếu không nhanh tay bán ra thì kết quả sẽ rất thảm hại.
- Được, tôi sẽ sắp xếp mọi thứ.
Lý Vân Thanh nghiêm túc nói.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa đáp rồi lại chuyển chủ đề:
- Còn về thị trường cổ phiếu thì anh thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa lại thử năng lực phán đoán của Lý Vân Thanh về lĩnh vực này.
Về vấn đề tiền tệ thì Lý Vân Thanh đã dự đoán khá chuẩn, thời gian chỉ chênh lệch một ngày, cho dù trong chuyện này thì một ngày là vô cùng quan trọng nhưng có thể dự đoán được như vậy đã là khá lắm rồi. Từ đó có thể thấy năng lực phán đoán của Lý Vân Thanh rất mạnh, tiền tệ có thể phán đoán chính xác như vậy còn thị trường cổ phiếu thì sao?
- Tôi thấy có thể duy trì đến đầu tháng mười một.
Lý Vân Thanh lần này không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời.
Lý Vân Thanh trả lời nhanh như vậy không có nghĩa là anh ta không suy nghĩ mà ngược lại chứng tỏ anh ta đã phải tính toán chuyện này rất nhiều mới cho ra được kết quả như vậy. Nguyên nhân là do khi đợt sóng thứ hai ập đến thì anh ta cũng đã bắt đầu phân tích và ngay khi Lục Thiếu Hoa vừa hỏi thì anh ta đã có ngay câu trả lời.
- Tại sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Thị trường cổ phiếu không giống thị trường tiền tệ. Mặc dù cả hai cùng chịu ảnh hưởng và nhất loạt mất giá, thế nhưng tiền tệ thì rất dễ hồi phục trong khi cổ phiếu thì không. Nếu muốn thị trường cổ phiếu hồi phục lại thì cần phải đầu tư rất nhiều tiền vào nó, hơn nữa nó lại có liên quan đến tình hình kinh tế của một nước, hiện tại nền kinh tế Châu Á đang hỗn loạn như vậy thì làm sao có thể nhanh chóng hồi phục được?
Nói tới đây Lý Vân Thanh dừng lại một chút rồi tiếp:
- Còn một nguyên nhân quan trọng không kém có liên quan đến Hồng Kông. Hồng Kông có thể nói là thành phố phải đứng mũi chịu sào trong trận phong ba này. Nếu như Hồng Kông chịu phải sự công kích rồi rơi vào tình trạng mất giá thì nhất định nó cũng sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền làm ảnh hưởng đến thị trường cổ phiếu của các nước khác. Vậy nên tôi cho rằng cổ phiếu sẽ còn mất giá cho tới tháng mười một mới có khả năng phục hồi.
Lý Vân Thanh nói một cách đầy chắc chắn, cho thấy anh ta rất tự tin với suy đoán của mình.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý với kết quả phân tích của Lý Vân Thanh. Nếu như bên Hồng Kông xuất hiện động tĩnh gì thì chuyện ảnh hưởng đến các quốc gia khác là điều chắc chắn. Hiện giờ cơ bản đã có thể khẳng định rằng bọn George Soros nhất định sẽ công kích Hồng Kông, vậy thì thị trường cổ phiếu của các quốc gia lân cận sẽ tiếp tục mất giá là điều đương nhiên.
- Thị trường cổ phiếu đúng là sẽ tiếp tục mất giá, tôi cũng dự đoán rằng đến tháng mười một mới có thể bán ra. Có điều chúng ta phải tiếp tục quan sát xem tình hình tiến triển như thế nào rồi mới có thể quyết định thời gian cụ thể để ra tay. Đến lúc đó các anh xem xét rồi tự quyết định cũng được, hoặc là tôi sẽ thông báo với các anh sau.
Lục Thiếu Hoa đưa ra đáp án cuối cùng cho Lý Vân Thanh, dừng lại một chút rồi hắn lại đổi chủ đề:
- Cục diện bên Đài Loan thế nào rồi?
Đài Loan là mục tiêu của đợt sóng gió thứ ba, biên độ mất giá sẽ rất lớn nên đương nhiên hắn phải quan tâm. Lần này lại có thể kiếm tiền, bảo hắn không quản sao được.
Ở Đài Loan, mấy người Lưu Minh Chương tiến hành kế hoạch thành ba đợt, đợt một là đợt sớm nhất, Lưu Minh Chương dùng số tiền còn lại của bọn họ cộng với khoản tiền sau khi bán sạch số cổ phiếu của Lý Tông Ân để đối phó với tình hình đang trở nên xấu đi ở các nước châu Á.
Về đợt hai, họ dùng khoản tiền một trăm tỉ đô la Mỹ mà Lục Thiếu Hoa huy động từ bên châu Phi sang, để đầu tư đợt hai, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, còn khoản tiền đợt ba lại là khoản tiền thu hồi về sau khi rút khỏi Thái Lan cách đó vài ngày để thực hiện đợt ba của kế hoạch.
Số tiền thu hồi về từ Thái Lan có thể coi như là để ứng phó với đợt ba của cuộc khủng hoảng, đồng thời, cũng là khoản tiền thứ ba mà Lục Thiếu Hoa đã nói trước đây. Đúng vậy, toàn bộ số tiền sau khi rút khỏi Thái Lan chính là khoản tiền thứ ba mà Lục Thiếu Hoa đã nói, thật sự là khoản tiền lớn, một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ là rất lớn.
Đã nhiều ngày trôi qua, cũng phải tới bốn, năm ngày rồi, theo lý mà nói thì kế hoạch đã hoàn thành rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa không kìm nổi sự sốt ruột, nên hỏi với vẻ rất quan tâm.
- Đã hoàn thành rồi, khoản tiền đó tôi và mấy người Lưu Minh Chương cũng đã thương lượng để phân tán đầu tư, đối với Hàn quốc, Nhật Bản và Đài Loan ba khu vực này đều cùng lúc tăng mức đầu tư, nên số tiền còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lý Vân Thanh cười đáp.
Lục Thiếu Hoa là người thế nào, mấy người Lý Vân Thanh lại không rõ sao, từ sau khi rút lui khỏi Thái Lan, Lục Thiếu Hoa cũng chưa có dịp cùng bọn họ bàn về khoản tiền một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, điều này cũng có nghĩa là, số tiền một trăm bốn mươi tỉ đô la đó tùy ba người bọn họ quyết định, không cần phải thông qua sự đồng ý của Lục Thiếu Hoa.
Cũng chính vì mấy người Lý Vân Thanh hiểu quá rõ phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa, cho nên cũng khỏi cần phải hỏi ý kiến của Lục Thiếu Hoa, số tiền hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ đó, ba người họ quyết định đầu tư vào thị trường chứng khoán và ngoại tệ của ba quốc gia, họ đã dốc toàn bộ số tiền đó vào vụ này.
Lục Thiếu Hoa vốn là người cực kì có dã tâm, số tiền hơn tám mươi tỉ đô la kiếm được từ Thái lan, lại cộng thêm hơn sáu mươi tỉ đô la Mỹ vốn đầu tư ban đầu, tính ra là hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa sao có thể để khoản tiền đó nằm yên trong ngân hàng được chứ.
Vốn có máu cờ bạc, hắn thích đánh bạc và một khi đã thích thì cũng muốn mình phải là một tay chơi siêu hạng, cũng như bây giờ vậy, chẳng phải là hắn đang đánh một ván bạc lớn sao!
Một trăm bốn mươi đô la Mỹ cũng chẳng phải là ít, nói đầu tư là đầu tư luôn, không những vậy lại đầu tư vào thị trường tiền tệ có nhiều rủi ro, chẳng khác nào một kẻ đánh bạc liều lĩnh.
- Rất tốt, tôi tưởng các anh còn e dè chỉ dám đầu tư một phần, giữ lại một phần.
Lục Thiếu Hoa thoải mái nói.
Việc lần này, Lục Thiếu Hoa chẳng phải là đang thử mấy người Lý Vân Thanh hay sao? Hắn xem bọn họ có dám đầu tư hết số tiền đó không, nếu dám tức là bọn họ đã làm đúng ý hắn, nếu chưa dám đầu tư thì cũng không phải sốt ruột vì bây giờ Lục Thiếu Hoa chẳng phải là đang hỏi về việc này hay sao, giờ mới đi đầu tư cũng vẫn chưa muộn.
- Cậu còn phải nói, khi đó chúng tôi đã rất do dự.
Lý Vân Thanh ngập ngừng lắc đầu, tiếp tục phân trần:
- Nhưng sau đó Lưu Minh Chương nói rằng đã đánh cuộc thì phải đánh lớn, đánh nhiều thì thắng nhiều, đánh ít thì thắng ít, sao không liều một phen cho xứng dân cờ bạc siêu cấp.
Nói dứt tiếng, Lý Vân Thanh cũng không quên liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, thấy hắn không có bất cứ phản ứng gì, Lý Vân Thanh lại đắc ý nói tiếp:
- Hơn nữa, lần này hai trăm tỉ đô la Mỹ đều đã tung ra đầu tư hết, giờ lại đầu tư thêm một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát.