Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 652: Thanh khoản.
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Lúc bình thường Lục Thiếu Hoa đối với mấy người Lưu Minh Chương luôn giống như bạn bè. Trong công việc, mặc dù Lục Thiếu Hoa có tỏ vẻ là ông chủ uy nghiêm nhưng phần lớn vẫn giống như bạn bè nên mấy người Lưu Minh Chương lúc nào cũng thấy vui vẻ thoải mái.
Từ khi bắt đầu thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa không phải không nghĩ đến việc chia cổ phần cho mấy người Lưu Minh Chương làm cho bọn họ trung thành với mình. Dù sao có cổ phần cũng có nghĩa là Tập đoàn Phượng Hoàng cũng là công ty của bọn họ. Làm cho bọn họ sau này vì chính công ty của mình mà cố gắng.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không làm như vậy, hắn không đưa ra một chút cổ phần nào. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn biết tương lai Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ lớn mạnh thế nào. Việc hắn chia cố phần cho mấy người Lưu Minh Chương là không có khả năng đó, bởi vì Lục Thiếu Hoa không ngốc.
Nhân tài lớn, Tập đoàn Phượng Hoàng không chỉ có tài năng của mấy người Lưu Minh Chương, cho dù không có bọn họ, Lục Thiếu Hoa cũng có thể nâng đỡ mấy người thậm chí mấy chục người tài năng giống mấy người Lưu Minh Chương, vì Tập đoàn Phượng Hoàng phục vụ. Cho nên nếu mấy người Lưu Minh Chương cuối cùng rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng thì Lục Thiếu Hoa không có gì để tiếc nuối.
Ngược lại, nếu mấy người Lưu Minh Chương không để ý đến việc tri ân người bồi dưỡng dứt khoát rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng thì Lục Thiếu Hoa cũng không có gì để nói, chỉ biết rằng bọn họ sẽ bị tổn thất.
Những năm gần đây mấy người Lưu Minh Chương đều trở thành tỷ phú cả, ai cho bọn họ. Là Tập đoàn Phượng Hoàng, đúng vậy, chính là Tập đoàn Phượng Hoàng cho bọn họ, cũng là Lục Thiếu Hoa cho bọn họ. Mà mấy người Lưu Minh Chương có được thành tích hiện tại cũng là nhờ Lục Thiếu Hoa gián tiếp giúp họ.
Nếu bọn họ rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng bọn họ sẽ không còn là những ngôi sao nữa, hay còn có thể giống như ở Tập đoàn Phượng Hoàng có được tài sản hơn trăm triệu đô la Mỹ, điều này không thể đoán trước được. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa có thể khẳng định một chút rằng, rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng, mấy người họ không thể tìm được công ty giống như Tập đoàn Phượng Hoàng.
Đương nhiên, với tài năng của mấy người Lưu Minh Chương, trên thị trường tài chính có thể có triển vọng, nhưng có triển vọng như thế nào nếu không có Lục Thiếu Hoa biết trước mọi việc, để bọn họ dốc sức vào thị trường tài chính có thể kiếm tiền. Nhưng kiếm tiền có thể không bằng việc ở lại làm nhân viên của Lục Thiếu Hoa lấy tiền phần trăm.
Song mấy người Lưu Minh Chương cũng không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng, đã nhiều năm trôi qua, mấy người họ vẫn cùng Tập đoàn Phượng Hoàng cố gắng, giúp Lục Thiếu Hoa xử lý hết thảy mọi việc của Tập đoàn Phượng Hoàng, có thể nói không oán trách hay hối hận gì.
Với những người như vậy, Lục Thiếu Hoa không coi họ là bạn bè thân thiết thì sao được. Thậm chí trong lòng Lục Thiếu Hoa còn coi mấy người Lưu Minh Chương như người thân. Bởi có đôi khi vì lợi ích của chính mình người nhà còn bán rẻ nhau, nhưng mấy người Lưu Minh Chương với Lục Thiếu Hoa không có quan hệ thân thích, huyết thống nào lại hết sức tận tâm giúp đỡ.
Dĩ nhiên mấy người Lưu Minh Chương có nghĩ tới việc rời Tập đoàn Phượng Hoàng hay không Lục Thiếu Hoa không biết cũng không muốn biết, bởi vì hiện tại rất tốt, mấy người Lưu Minh Chương vẫn như trước kia không thay đổi, không có rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa không thừa nhận mình có sức hấp dẫn lớn, khí chất có thể làm say mê rất nhiều cấp dưới. Hắn cũng chỉ có thể cho mấy người Lưu Minh Chương một thân phận bình đẳng, làm cho bọn họ cảm nhận được nhiều tình cảm như gia đình.
...
“Ầy, càng khuếch trương thì việc tất sẽ càng nhiều”. Lục Thiếu Hoa xúc động lẩm bẩm.
Lục Thiếu Hoa nói không sai chút nào, Tập đoàn Phượng Hoàng càng lúc càng lớn mạnh, việc Lục Thiếu Hoa cần suy nghĩ càng nhiều, việc kinh doanh, việc đối nhân xử thế, còn cả việc mấy người chủ chốt của tập đoàn như mấy người Lưu Minh Chương Lục Thiếu Hoa cũng chú ý một chút đến cảm nhận của họ, đây là việc cần thiết.
Cũng may là Tập đoàn Phượng Hoàng đã trải qua vài lần sóng gió, cuối cùng vẫn đứng vững, ngược lại còn làm cho Tập đoàn Phượng Hoàng tiến thêm một bước trở thành một huyền thoại, hùng mạnh, trở thành tập đoàn đa ngành nghề, trên thương trường quốc tế có tiếng nói.
Năm 1997 trên bảng xếp hạng các tập đoàn thế giới, Tập đoàn Phượng Hoàng được xếp đầu bảng, bỏ xa công ty xếp thứ hai, hình thành một khoảng cách lớn không thể vượt qua.
Có điều khác ngày xưa, lần đầu tiên tham dự diễn đàn các tập đoàn xếp hàng đầu thế giới là lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa xuất hiện Nhưng lần này Lục Thiếu Hoa không có mấy hứng thú. Nguyên nhân là hắn đã ẩn mình lâu rồi, khi đi tham dự diễn đàn đầu tiên là cơ hội để hắn công khai, nhưng giờ diễn đàn đó đã không còn ý nghĩa như thế nữa.
Tuy nhiên lúc Lục Thiếu Hoa nhận được thư mời, đúng lúc có việc. Chỉ có điều đó lại là một cớ tốt để từ chối. Đó là Tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông có sự cố phức tạp, không thể tham dự.
Không có lỗi ngoài ra Lục Thiếu Hoa còn tránh được nhiều phiền toái, có thể ung dung ở Hồng Kông nhìn việc rút lui khỏi Indonesia và các quốc gia khác.
Lần này là đơn phương rút khỏi, chỉ rút lui khỏi thị trường chứng khoán, bởi vì tiền rất lớn nên phải rút lui sớm.
Ngày 4 tháng 11, đây là một ngày đặc biệt, ngày rút lui khỏi Đài Loan. Với Lý Vân Thanh cầm đầu đội tài chính lộ ra vẻ mặt dữ tợn, cả ba quốc gia Indonesia, Philipines, Malaysia cùng ra tay.
Nước ngoài dù sao cũng là nước ngoài, lúc rút lui không thể không có chút lưu luyến, có thể không cần nghĩ tới cảm xúc của bọn họ, không cần băn khoăn nhiều, ra tay chính là thanh khoản toàn bộ, chỉ suy nghĩ đến lợi ích của mình.
- Truyền lệnh, không tiếc gì, bằng mọi giá phải thanh khoản, giữa buổi sáng phải báo cáo, phải rút lui 30 phần trăm trở lên.
Lý Vân Thanh quyết đoán nói.
Mặc dù ở cả ba thị trường chứng khoán Indonesia, Philipines, Malaysia đều vẫn đang giảm như cũ. Theo tính toán sắp xếp ban đầu thì đây là giai đoạn giữa, vẫn có thể kiếm tiền. Nhưng Lục Thiếu Hoa đã quyết định rút lui thì mấy người Lý Vân Thanh không thể làm khác chỉ có thể rút lui.
Đương nhiên ở cả ba thị trường Indonesia, Philippines và Malaysia, Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương cùng với Lý Tông Ân cũng cùng ý kiến với hắn. Bọn họ cũng cho rằng nếu tiếp tục đầu tư sẽ không kiếm được bao nhiêu nữa, không bằng việc sớm rút lui, đổi thành tiền mặt, chắc chắn một chút.
- Ha ha! Tôi cảm thấy hẳn là rút lui một nửa mới được.
Lưu Minh Chương cười ha hả nói tiếp một câu.
Lưu Minh Chương cười ha hả không ngừng, nói chuyện có chút đùa giỡn. Nhưng anh ta cũng đang nói ra đề nghị của anh ta, đồng thời cũng là nhắc nhở người chỉ huy Lý Vân Thanh.
Vốn Lưu Minh Chương không cần thông qua việc này để nhắc nhở Lý Vân Thanh nhưng nhanh quá, gần như bắt đầu mở cửa phiên giao dịch hôm nay tất cả mọi việc sẽ triển khai, mà trước đó ba người họ có một tuần thay phiên nhau nghỉ, không có thời gian gặp gỡ, nên giờ mới có chuyện Lưu Minh Chương không đồng ý.
Mà không đồng ý cũng không phải không có căn cứ. Ở thị trường chứng khoán của ba quốc gia này đầu tư thật sự là quá lớn, cũng rất phân tán. Cho dù lần này triệu tập lại đây đội ngũ đông đảo, nhưng có người môi giới chứng khoán nắm giữ đến năm tài khoản của khách hàng, áp lực rất lớn.
Nắm giữ tài khoản của khách hàng, việc thanh khoản cần một thời gian, dù sao người môi giới chứng khoán cũng chỉ là người không phải là thần thánh, thanh khoản xong một người, rồi lại làm số liệu cho người tiếp, có thế số liệu sẽ hơi loạn. Nếu không kéo dài thời gian, có thể sẽ có sai sót.
Mà theo lời của Lý Vân Thanh, nửa buổi sáng phải thanh khoản được 30 phần trăm, hiển nhiên là có chút thoải mái, nhưng còn 70 phần trăm còn lại thì có vẻ phải cố hết sức. Cho nên tốt nhất là chia ra 50 phần trăm, duy trì mức cân bằng, áp lức sẽ không quá lớn.
Thấy Lưu Minh Chương nói như vậy Lý Vân Thanh không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút, rất nhanh đã hiểu rõ sự việc, quay sang phía Lưu Minh Chương gật gật đầu, sửa lại lời vừa nói:
- Hủy lệnh vừa rồi, đổi thành 50 phần trăm, cuối ngày phải báo cáo thanh khoản được 50 phần trăm.
- Được!
Bà xã của Lưu Minh Chương vẫn như trước là người truyền đạt mệnh lệnh, đáp lại mênh lệnh vừa phát ra.
Mệnh lệnh vừa nói ra, người phụ trách môi giới chứng khoán ở ba thị trường vội đứng dậy, đi làm việc.
Một lượng lớn cổ phiếu được bán ra ngoài, thị trường chứng khoán chắc chắn sẽ có chút biến động, sẽ bị ảnh hưởng, chỉ số chứng khoán của ba quốc gia đó bắt đầu xuất hiện giao động, vốn đang giảm lại càng giảm trầm trọng thêm.
Mặc kệ, chuyện này không liên quan đến mấy ngươi Lý Vân Thanh, hiện tại việc duy nhất mấy người họ cần làm đó là thanh khoản, thanh khoản hết cổ phiếu trong tay, sau đó để Lục Thiếu Hoa hài lòng, ngoài ra không có chuyện gì bọn họ cần lo lắng.
Tới lúc báo cáo buổi sáng, kết quả đã thanh khoản được 50.3 phần trăm, đạt được mục tiêu đề ra. Lý Vân Thanh lúc này mới trấn tĩnh lại, cười vui vẻ chuẩn bị ăn cơm
Buổi sáng bắt đầu phiên giao dịch, đang lo lắng công việc mấy người Lý Vân Thanh không dám lơ là, chỉ ăn qua loa. Nhưng giờ thì khác, việc thanh khoản không còn đáng lo nữa, nên Lưu Minh Chương đề nghị mọi người ra ngoài gần khách sản để ăn uống một chầu.
Lục Thiếu Hoa hiển nhiên cũng tham gia, hắn không có ý định về biệt thự, mà đi theo mấy người Lý Vân Thanh ăn cơm. Sau đó lại quay về nơi chỉ huy, chuẩn bị cho giờ mở cửa thị trường buổi chiều.
Buổi chiều khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, Lý Vân Thanh cũng truyền đạt mệnh lệnh, mệnh lệnh lần này không nói gì đến định mức, chỉ nói một câu:
- Giữa buổi báo cáo, toàn bộ phải thanh khoản xong.
Nếu như bình thường, một hai giờ đồng hồ mà nói là rất dài, nhưng lúc này, một hai giờ đồng hồ thấy qua rất nhanh. Ừ mà đứng ở vị trí của người môi giới chứng khoán mà nói, thì thật sự rất nhanh, bởi vì họ phải thao tác nhiều tài khoản, nhiều lắm, nếu không kịp thì sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.
May là, ở tình huống áp lực lớn, người môi giới chứng khoán hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, lúc báo cáo cuối ngày, tin tức báo về tất cả đã hoàn thành nhiệm vụ. Làm cho Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương không thể không hét lên một tiếng.