Thương Trường Đại Chiến

Chương 671: Chương 671: Chương 0671




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 671: Ván bài lật ngửa

Dịch: Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruye

Lục Thiếu Hoa đang do dự, Lục Thiếu Hoa muốn nói thẳng thắn với Tăng Vũ Linh, nói thật, Lục Thiếu Hoa không muốn lừa gạt Tăng Vũ Linh, đặc biệt từ sau khi hắn cùng Tần Tịch Thần sinh đứa nhỏ, Lục Thiếu Hoa càng không muốn lừa gạt Tăng Vũ Linh

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa giờ khắc này cần suy xét một ít vấn đề, vốn hắn cũng đã rất có lỗi với Tăng Vũ Linh, sau khi có Tăng Vũ linh còn có Anten Chiyoda, càng quá đáng hơn là ba người cùng ngủ.

Được rồi, việc này không có gì, Tăng Vũ Linh cũng đã rõ sự tình, nhưng đâu biết sau này, Lục Thiếu Hoa lại gây ra sự việc gì, cũng không nói đến chuyện của Hoắc Tiểu Nguyệt nhiều, đây là chuyện đã được thừa nhận, Tăng Vũ Linh cũng sớm nhận Hoắc Tiểu Nguyệt là chị em tương xứng.

Có ba người, Lục Thiếu Hoa cũng đã quá mức, nhưng thật trớ trêu, hắn không ngờ lại cùng Tần Tịch Thần sinh ra đứa nhỏ, sự thật này không thể nào nói nổi, do một lần bất đắc dĩ, Tần Tịch Thần bị người ta cho uống độc dược, Lục Thiếu Hoa lại không thể không cứu, điều này khiến Lục Thiếu Hoa phải đi gánh vác trách nhiệm với những việc hắn đã làm.

Lục Thiếu Hoa là một người có trách nhiệm, hắn sẽ không đưa một phụ nữ lên giường rồi đá liền một cái, vì vậy Tần Tịch Thần trở thành một trong những người tình của hắn.

Mỗi một người đàn ông thành công, sau lung sao lại không có mấy người phụ nữ, Lục Thiếu Hoa rất hiểu điều này, Lục Thiếu Hoa cũng tin Tăng Vũ Linh có thể hiểu, nhưng vấn đề hiện tại là đã sinh ra con gái, Lục Thiếu Hoa không thể không đối mặt với vấn đề này.

Giấu diếm?

Không phải Lục Thiếu Hoa không từng nghĩ qua, nhưng có thể được sao? Có thể lừa gạt nhất thời, chứ không thể lừa cả đời, hơn nữa, nếu tiếp tục giấu diếm, sẽ là không công bằng đối với Lục Vũ Đình, đó cũng là dòng máu do hắn đích thân sinh ra, Lục Thiếu Hoa cũng không thể không giải quyết.

Cần phải đem sự tình nói cho Tăng Vũ Linh chứ?

Tăng Vũ Linh sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ có nhiều phản ứng. Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng nó sẽ như thế nào.

Đây cũng là những mâu thuẫn tồn tại trong đầu Lục Thiếu Hoa, nếu đem sự thật nói với Tăng Vũ Linh, trong một khoảng thời gian ngắn, không suy nghĩ được gì, sẽ không được vui, nhưng tiếp tục giấu diếm, chẳng những cuối cùng sẽ bị nói toạc ra, như vậy sẽ càng không thể cứu vãn.

Quan trọng hơn là nếu giấu diếm càng lâu, đối với Lục Vũ Đình mà nói thương tổn càng lớn, với Tăng Vũ Linh cũng vậy.

Thẳng thắn? Giấu diếm?

Lục Thiếu Hoa không có cơ hội lựa chọn thứ ba, hoặc là chính hắn nói ra sự thật, hoặc là sẽ giấu diếm, có thể giấu càng lâu càng tốt.





Càng nghĩ, Lục Thiếu Hoa càng không thể ngủ, không biết quyết định như thế nào, hai âm thanh bất đồng đang giao chiến ở trong đầu.

Cuối cùng, lý trí chiến thắng, Lục Thiếu Hoa quyết định thẳng thắn, hi vọng Tăng Vũ Linh sẽ thông cảm, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, Tăng Vũ Linh đã mệt mỏi, nặng nề ngủ, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai, chọn một thời điểm tốt để nói cho cô.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa tỉnh dậy sớm, nghĩ Tăng Vũ linh còn ngủ, nhưng Lục Thiếu Hoa nhìn về phía Tăng Vũ Linh, phía gương mặt hồng hào kia lại phát hiện hắn đã sai lầm, cặp mắt Tăng Vũ Linh sớm đã mở.

Tăng Vũ Linh đã sớm tỉnh, đây là trực giác của Lục Thiếu Hoa, trên thực tế cũng vậy, Tăng Vũ Linh quả thực đã dậy sớm, chỉ có điều cô không kêu Lục Thiếu Hoa, mà nhìn chằm chằm mặt Lục Thiếu Hoa, có chút nhập thần

Mặt Tăng Vũ Linh không chút biểu cảm, thậm chí có chút thất thần, và khi tiếp xúc ánh mắt Lục Thiếu Hoa, ánh mắt cô lại hơi xa rời, ý tứ tránh né, không biết cô suy nghĩ gì.

Rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Hoa chỉ có khuôn mặt tươi cười để chống đõ, hai tay dùng sức, ôm Tăng Vũ Linh vào lòng, ôm thật lâu rồi mới nói:

- Em đã sớm dậy

- Vâng

Tăng Vũ Linh khẽ gật đầu, giống như lười nói chuyện, chỉ nói một từ.

- Suy nghĩ cái gì vậy?

Lục Thiếu Hoa lại hỏi một câu

- Không… không nghĩ cái gì

Tăng Vũ Linh ấp a ấp úng đáp lại một câu.

Lục Thiếu Hoa ý thức được có vấn đề, chỉ có điều cho dù Lục Thiếu Hoa nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra là gì, lập tức trong lòng chuẩn bị ngôn ngữ, bắt đầu thẳng thắn với ‘hành vi tội phạm’ của chính mình.

- Vũ Linh, anh có chuyện phải nói với em…

Lục Thiếu Hoa cố ý kéo dài câu nói, sau khi không thấy Tăng Vũ Linh nói gì, cố lấy dũng khí nói tiếp.

- Em hẳn đã biết Tần Tịch Thần, chính là Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng…, anh cùng với cô ấy đã sinh một con gái.

Lục Thiếu Hoa nói đến đây, đã không nói nữa, im lặng chờ Tăng Vũ Linh phê phán.

Chỉ có điều ngoài dự kiến của Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh cũng không có phản ứng gì đặc biệt, rất bình tĩnh như đã biết chuyện này từ trước.

Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa thấy hết sức kỳ quái, theo lý thuyết, Tăng Vũ Linh sẽ phải phản ứng, nếu không khóc thì phải làm gì đó, nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, Tăng Vũ Linh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

“Chẳng lẽ cô ấy đã sớm biết?”Lục Thiếu Hoa âm thầm đoán.

Nhưng đúng như Lục Thiếu Hoa đoán, Tăng Vũ Linh đã biết một chút, sau đó Tăng Vũ Linh đã xác nhận tất cả.

- Anh có thể thẳng thắn với em, em thật sự vui mừng, thật sự, em thật rất vui, anh đã không giấu em…

Tăng Vũ Linh cố nói, đồng thời nín thở, muốn thật bình tĩnh, nhưng cuối cùng làm không tốt, nói xong câu cuối, giọng nói Tăng Vũ Linh trở lên nghẹn ngào, òa khóc nức nở.

Lục Thiếu Hoa còn có thể làm gì, chỉ cố ôm thật chặt thân thể Tăng Vũ Linh, để an ủi cô, cũng không nói điều gì, có lẽ để Tăng Vũ Linh khóc là cách tốt nhất để giải tỏa uất ức.

Không thể không nói, Tăng Vũ Linh giờ đã không phải Tăng Vũ Linh năm đó, mặc kệ tâm tính hay tính cách, cô đều có thể khống chế chính mình rất tốt, nếu cảm thấy uất ức thật lớn, cô cũng chỉ khóc một hồi là xong.

- Kỳ thực việc anh ở cùng với chị Thần em đã sớm biết, sau khi sinh Vũ Đình em cũng biết, vốn đã nghĩ tới việc đi đến Hồng Kông xem thực hư thế nào, nhưng em đã không làm được, thật sự em không làm được, em sợ sẽ không khống chế được bản thân mà bùng nổ…

Tăng Vũ Linh vừa nói vừa lau từng giọt nước mắt.

Đừng tưởng Tăng Vũ Linh bình thường dịu dàng, kỳ thật cô cũng là một cô gái ngoài mềm trong cứng, rất nhiều chuyện đều để trong lòng không nói ra.

Người như thế mới là đáng sợ, nếu một khi nhịn quá mức, bộc phát ra, kết quả sẽ không lường trước được, cũng biết tính cách chính mình, Tăng Vũ Linh mới không đi Hồng Kông, nên mọi việc mới yên ổn.

Nhưng bây giờ, Lục Thiếu Hoa chủ động thẳng thắn, khiến trong lòng Tăng Vũ Linh được an ủi rất lớn, uất ức hồi lâu cũng tan thành mây khói, tuy nhiên trong lòng cũng khó tránh khỏi chua xót, có điều khóc xong rồi mọi chuyện lại coi như bình thường.

Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, hắn cũng không thể nói gì, chỉ có thể dùng hơi ấm cơ thể để an ủi Tăng Vũ Linh

Một quãng thời gian trôi qua, Tăng Vũ Linh cũng dần dần bình phục, lại nói.

- Chẳng những em biết việc sinh ra Vũ Đình, mà việc anh và Tiểu Nguyệt em cũng biết, anh có thể sẽ cảm thấy kỳ lạ vì sao em biết toàn bộ mọi việc?

Lục Thiếu Hoa không nói, vẫn tiếp tục yên lặng, bởi vì hắn biết, vào lúc này, Tăng Vũ Linh không cần hắn trả lời.

Sự thật đúng là như vậy, Tăng Vũ Linh nói xong, tạm dừng mấy giây, lại tiếp tục:

- Tất cả mọi việc đều là Tiểu Nguyệt gọi điện nói cho em biết, bao gồm chuyện của cô ấy và của Vũ Đình, cô ấy rất thẳng thắn, không giống anh, giấu diếm em lâu như vậy.

Hết thảy chân tướng sự việc đã rõ, Lục Thiếu Hoa cũng thật không ngờ, người mật báo lại là Hoắc Tiểu Nguyệt, Lục Thiếu Hoa vốn tưởng là do cục trưởng tình báo quốc gia Tăng Kiến Quốc mật báo.

Tăng Kiến Quốc làm cục trưởng cục an ninh Quốc gia, ông ta quản lý một mạng lưới tình báo lớn, Lục Thiếu Hoa là cháu rể ông ta, Tăng Kiến Quốc phải chú ý tới chứ, quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần giấu diếm được rất nhiều người nhưng lại không giấu được Tăng Kiến Quốc.

Nếu Tăng Kiến Quốc cáo mật, Lục Thiếu Hoa có lẽ không thể làm gì ông ta, nhưng Hoắc Tiểu Nguyệt cáo mật, vậy là khác nhau rất lớn, Lục Thiếu Hoa thậm chí đã nghĩ tới từ giờ, sau khi trở về Hồng Kông, sẽ ‘trừng phạt’ một chút Hoắc Tiểu Nguyệt.

Nhưng Tăng Vũ Linh lại như con giun trong bụng Lục Thiếu Hoa, như biết được ý đồ Lục Thiếu Hoa, sẽ đổ lỗi lên Hoắc Tiểu Nguyệt, đứng dậy nói.

- Anh cũng không nên trách Tiểu Nguyệt, cũng vì em ép cô ấy, cô ấy bất đắc dĩ mới phải nói.

Ngẫm lại cũng bởi vì Lục Thiếu Hoa đã có quan hệ vui vẻ với Hoắc Tiểu Nguyệt, nhưng những chuyện này, một cô gái giống như Hoắc Tiểu Nguyệt, quả là không thể nói ra khắp nơi được.

Nhưng hiện tại, Hoắc Tiểu Nguyệt lại đem chuyện xảy ra giữa cô ta và Lục Thiếu Hoa nói cho Tăng Vũ Linh biết, nếu không ai ép cô ta, cô ta nói ra mới là lạ

Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì, hiện tại Tăng Vũ Linh lớn nhất, Lục Thiếu Hoa đã làm mọi chuyện không phải với cô.

- Anh không trách cô ta, không trách cô ta.

Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng có nghĩ vậy hay không, điều này không ai có thể biết, chỉ có Lục Thiếu Hoa là hiểu rõ.

- Được rồi, mọi chuyện đều đã nói ra, em cũng không muốn nói gì, em biết, anh không phải một người có thể trói buộc được, còn nữa, về phương diện kia… nhu cầu của anh rất mạnh, chỉ dựa vào em và Chiyoda là không có khả năng thỏa mãn, cũng nên tìm thêm vài người nữa.

Tăng Vũ Linh thở dài một hơi, chuyển đề tài câu chuyện hỏi.

- Có thể nói cho em chuyện giữa anh và chị Thần xảy ra như thế nào không?

Tăng Vũ Linh đã biết về quan hệ với Tần Tịch Thần, nhưng Tăng Vũ Linh cũng không cho rằng một phụ nữ lớn hơn Lục Thiếu Hoa vài tuổi sẽ ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa, càng không phải vì tình cảm văn phòng lưu luyến, như vậy việc này là do đâu? Tăng Vũ Linh rất tò mò.

- Cô ta lúc ấy bị người ta bỏ độc dược, độc tính rất mãnh liệt, nếu trễ…có thể uy hiếp đến tính mạng

Lục Thiếu Hoa nói rất thẳng thắn, không có gọt giũa, gọn gàng dứt khoát.

- Sự việc đã xảy ra, anh phải chịu trách nhiệm, cho dù Tịch Thần không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng anh là một người đàn ông, anh phải làm như vậy.

Nói đến trách nhiệm, Lục Thiếu Hoa không thiếu tự tin, Lục Thiếu Hoa cũng không che giấu điều này, nhất là thời điểm đối mặt Tăng Vũ Linh, hắn cho rằng không cần phải... che giấu, là chịu trách nhiệm, cũng không phải là lấy cớ trách nhiệm.

- À…

Tăng Vũ Linh rất kinh ngạc, cô cũng không ngờ mọi chuyện là như vậy, hơi có phản ứng, tuy nhiên những chuyện này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Tăng Vũ Linh liền bình phục trở lại, một lúc sau thản nhiên nói

Hóa ra là như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.