Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 701: Thị sát căn cứ. (1)
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Trong một buổi chiều, Lục Thiếu Hoa không thể đi tham quan và xem hết toàn bộ các phân xưởng sản xuất của căn cứ Phượng Hoàng cho nên sau khi tham quan hết phân xưởng sản xuất thức uống Lục Thiếu Hoa quyết định tạm dừng, rồi đi đến văn phòng làm việc của Chử Lỗi, tính toán xem các tài liệu để biết tình hình cơ bản của toàn bộ căn cứ một chút.
Căn cứ Phượng Hoàng thậm chí cả tập đoàn Phượng Hoàng cứ cuối mỗi tháng đều có tài liệu báo cáo tổng kết. Đây là một quy tắc của tập đoàn Phượng Hoàng từ trước đến nay, cũng là quyết định của Lục Thiếu Hoa. Chử Lỗi mỗi tháng đều có thói quen tổng kết để Lục Thiếu Hoa có tài liệu kiểm tra.
Suốt một buổi chiều, Lục Thiếu Hoa đều im lặng ngồi giữa đống tài liệu chi chít. Tuy Lục Thiếu Hoa ghét xem tài liệu nhưng đây là tài liệu liên quan đến tình hình thực tế của toàn bộ căn cứ Phượng Hoàng. Cho dù ghét thì Lục Thiếu Hoa cũng vẫn phải bắt buộc mình xem.
Suốt một buổi chiều tìm hiểu tình hình thực tế của căn cứ Phượng Hoàng, khi mặt trời hạ xuống phía tây thì Lục Thiếu Hoa mới xem xong toàn bộ tài liệu. Gấp tài liệu lại, hô to một hơi, dụi dụi mắt rồi mới nói với Chử Lỗi vài câu. Lúc này mới rời khỏi căn cứ Phượng Hoàng trở về biệt thự ở Thâm Quyến.
Thâm Quyến nhá nhem tối, toàn bộ đèn đường được bật lên, trên vỉa hè có rất nhiều người đi lại vội vã, hẳn là vừa mới tan ca sốt ruột trở về nhà.
Đây là nhịp điệu cuộc sống ở Thâm Quyến. Mỗi thời khắc đều nhanh như đuổi, tan ca chạy về nhà, ăn cơm, nghỉ ngơi. Một vài thanh niên nam nữ thì dành chút thời gian để hẹn hò, đi dạo phố, rồi thưởng thức cuộc sống về đêm một chút, sau đó sẽ chờ đợi ngày hôm sau đến.
Nhìn thấy đoàn người bên đường, Lục Thiếu Hoa tràn đầy cảm xúc. Trong kiếp trước, Lục Thiếu Hoa sống ở Thâm Quyến 10 năm. Trong 10 năm ấy, nhịp điệu cuộc sống của Lục Thiếu Hoa chẳng phải đuổi thời gian sao. Mãi cho đến giai đoạn sau, Lục Thiếu Hoa thành công nhận được lời mời lên làm quản lý kỹ thuật trang mạng, lúc này mới thay đổi ký túc xá và công việc.
Chỉ có điều là hiện tại mọi thứ đều thay đổi. Lục Thiếu Hoa hiện tại là một tỷ phú thực sự không cần phải sống như kiếp trước. Gia đình hắn hằng năm đều gọi điện thoại thúc giục hắn về ăn tết. Ba mẹ hắn trước đây cả một đời đều bận rộn với ruộng nương.
Trong một lần tất cả đều thay đổi, Lục Thiếu Hoa tuy là liên tục chịu đựng áp lực nhưng mà Lục Thiếu Hoa không bao giờ hối hận. Ông trời cho hắn tái sinh một lần, Lục Thiếu Hoa sẽ sửa lại vận mệnh từ bỏ hoàn toàn số phận trước đây.
Sự thật cũng chứng minh Lục Thiếu Hoa thành công rồi. Kiếp trước đây quá nghèo, gia đình sống cuộc sống nghèo khổ. Hiện tại không cần, cuộc sống gia đình đã giàu có. Lục Thiếu Hoa cũng có sổ tiết kiệm xài vĩnh viễn, của cải không ai so bì được. Một người tất nhiên không thể hình dung được vì quá nhiều.
Suy nghĩ lung tung, Lục Thiếu Hoa nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ có chút sững sờ, ký ức ngày trước và hình ảnh hiện tại hòa hợp âm thầm trong đầu nhưng Lục Thiếu Hoa lại quên mất đoàn xe của hắn sang trọng cỡ nào. Mười một chiếc xe, tất cả đều mang thương hiệu Phượng Hoàng, là xe xa hoa có rèm che, hoành tráng như thế nào, tự nhiên đưa tới nhiều người tò mò xem.
May là tốc độ của đoàn xe không chậm, cũng chỉ chợt lóe qua, đám người bên đường cũng chỉ có thể nhìn đoàn xe chạy qua, trong lòng thèm muốn. Sau đó nhìn đoàn xe rời khỏi tầm mắt của bọn họ, biến mất không thấy nữa.
…
Về tới biệt thự, Lục Thiếu Hoa cũng có chút mệt mỏi, gọi một cú điện thoại cho Ông Phúc Minh, cũng là người Lục Thiếu Hoa phải gọi là bác, để ông ta mang chút đồ về đây. Sau đó liền đi vào phòng tắm, lúc sau đi xuống ăn cơm, nghỉ ngơi một hồi sau đó lên giường đi ngủ.
Lúc ánh dương ngày hôm sau xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng thì Lục Thiếu Hoa mới mở mắt, nhìn giờ một chút, phát hiện đã không còn sớm rồi. Lúc ấy mới đứng dậy rửa mặt.
Lục Thiếu Hoa trở về Thâm Quyến tuy nói phải ở một thời gian, thời điểm này cũng không phải sốt ruột nhưng hiện tại trở về rồi, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda lại đều không có ở Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể dốc hết tinh thần và thể lực vào công việc.
Đi thị sát, đây là bước đầu tiên Lục Thiếu Hoa phải làm, mà đi thị sát trạm thứ nhất không phải nơi nào khác, mà chính là tất cả căn cứ Phượng. Hôm qua đã xem qua nơi sản xuất thức uống rồi như vậy hôm nay xem nơi sản xuất ô tô, máy tính, điện gia dụng, còn có công ty an ninh Phượng Hoàng nữa.
Trở lại Thâm Quyến rồi, trụ sở chính của công ty an ninh Phượng Hoàng lại ở căn cứ Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không thể thiếu việc gặp Trần Quốc Bang một lần rồi. Thuận tiện xem qua tình hình bên trong một chút, cho nên công ty an ninh Phượng Hoàng trở thành trạm thứ nhất Lục Thiếu Hoa đi thị sát.
Kết quả cũng rất rõ ràng, Trần Quốc Bang cũng không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng. Công ty an ninh Phượng Hoàng được sắp xếp ngăn nắp, kỷ luật hoàn toàn nghiêm minh, theo hình thức quản lý khép kín của các xí nghiệp lớn.
Trần Quốc Bang xuất thân là bộ đội tuy nhiên cũng xuất ngũ nhiều năm rồi. Hơn nữa mấy năm nay cũng qua lại trên thương trường bất chấp tính cách hay tác phong xử lý đều có thay đổi rất lớn. Đây cũng nguyên nhân chủ yếu khiến công ty an ninh Phượng Hoàng biến thành như bây giờ.
Đương nhiên, khu bảo hành Phượng Hoàng vẫn có một đặc điểm, đó chính là bầu không khí của doanh trại quân đội. Đây cũng là điều duy nhất của Trần Quốc Bang không có thay đổi. Anh ta trước sau vẫn không quên anh ta đã từng là một người lính. Hơn nữa công ty an ninh Phượng Hoàng cũng tuyển những người lính xuất ngũ. Lúc này sẽ làm bên trong khu bảo hành Phượng Hoàng càng thêm không khí như doanh trại quân đội.
Công ty an ninh Phượng Hoàng có được không khí như hiện tại đều là công lao của Trần Quốc Bang. Bởi vì ở đây là Trần Quốc Bang một mình quản lý, Chử Lỗi không tham dự vào, mà hiện tại thành tích xuất hiện rồi. Đương nhiên công lao được tính cho Trần Quốc Bang rồi.
Tuy nhiên với quan hệ của Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang thì không cần nói chuyện công lao. Nói trắng ra là Trần Quốc Bang hiện tại coi như là một thành viên của Lục gia. Lục Thiếu Hoa không cần phải khách sáo với anh ta.
Trần Quốc Bang cũng không cần lời cảm ơn từ Lục Thiếu Hoa về chuyện lập công. Sau khi Lục Thiếu Hoa xem xong công ty an ninh Phượng Hoàng, bởi vì còn một số việc khác còn cần anh ta đi xử lý, Trần Quốc Bnag phải cáo từ mà đi để Lục Thiếu Hoa một mình đi thị sát nơi khác.
Hôm nay đã thị sát xong trạm thứ nhất rồi, mục tiêu tiếp theo là ở nơi xản xuất ô tô mà nơi sản xuất ô tô Phượng Hoàng là toàn bộ khu phía sau của căn cứ Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa phải tốn chút thời gian cho chuyến đi này.
Căn cứ Phượng Hoàng to lớn làm sao. Từ cổng căn cứ Phượng Hoàng đến điểm cuối cùng, nếu đi bộ ít nhất phải hai mươi phút. Đây là bước nhanh, còn nếu bước chậm ít nhất phải mất nửa giờ mới đến được.
15 phút đồng hồ, Lục Thiếu Hoa mất 15 phút mới tới được nơi sản xuất xe ô tô Phượng Hoàng. Đó là cao ốc cao mười tầng. Toàn bộ lầu đều dùng để sản xuất ô tô Phượng Hoàng. Kiến trúc bên ngoài thực ra không có gì đặc biệt, nhưng đi vào bên trong, Lục Thiếu Hoa mới phát hiện tất cả đều là sai lầm.
Do sản xuất ô tô nên tầng một và hai đều là khâu cuối cùng để cho ra một chiếc ô tô. Bất đắc dĩ khi thiết kế cao ốc không thể không thêm một thang máy bằng phẳng có thể cho ô tô từ lầu hai xuống.
Phía dưới phân xưởng sản xuất ô tô còn có một sân rộng. Đây là sân rộng ngầm chính là một kho hàng xe ô tô. Tất cả ô tô sản xuất đặt ở đây, xe kiểm tra đạt chất lượng sẽ được đưa đến nhà kho ngầm trong khi chờ gửi đi.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng đi xuống dưới nhà kho xem qua. Hắn biết được tình hình thực tế nhà kho dưới đất hoàn toàn là do Chử Lỗi đã giới thiệu. Kho hàng ngầm có hai tầng chiếm diện tích cực lớn, lượng ô tô đỗ đạt đến 876 chiếc.
Nghe con số đó, Lục Thiếu Hoa cũng hoảng sợ, tuy nhiên nhớ đến số lượng ô tô Phượng Hoàng tiêu thụ thì cũng bình thường trở lại, nếu không có không gian lớn như vậy, ô tô Phượng Hoàng đoán chừng không thể đủ cung cấp được.
Tuy nhiên, số lượng này vẫn không đủ thỏa mãn. Hiện tại có thể thỏa mãn cũng chỉ có thể nói là thỏa mãn bước đầu. Theo thời gian biến đổi, cá nhân mỗi người có xe ô tô tăng lên, ô tô Phượng Hoàng nhất định phải tăng sản lượng. Mà kho hàng cũng phải tăng lên mới được.
Lục Thiếu Hoa liền ra chỉ thị ngay tại chỗ yêu cầu Chử Lỗi phải chuẩn bị tăng lượng sản xuất, có phòng ngừa chu đáo, sau này mới không bị luống cuống chân tay, dẫn đến tình trạng làm việc gấp rút.
Chử Lỗi hình như cũng tự hiểu. Tuy nhiên trong kế hoạch của Chử Lỗi, anh ta cho rằng trước mắt xưởng sản xuất ô tô đã đạt đến cực hạn rồi, chưa kể lúc xây dựng nền móng chỉ làm để xây hơn 20 tầng lầu, phía dưới nhà kho ngầm cũng đào đến cực hạn của móng nhà rồi, không còn biện pháp mở rộng thêm không gian. Nếu muốn mở rộng toàn bộ quy mô nơi sản xuất, nhất định phải xây lại cả tòa nhà, sau đó lại đào nhà kho dưới đất.
- Tôi nghĩ mua quả núi nhỏ ở cạnh căn cứ của chúng ta, sau đó chỉnh đốn và cải cách, tiến hành mở rộng.
Chử Lỗi nói ra những gì mình suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Lục Thiếu Hoa, chờ hắn trả lời.
Lục Thiếu Hoa cũng không sốt ruột lên tiếng mà lại nhìn con số của thang máy liên tục nhảy lên. Thật lâu sau mới hỏi
- Đất phía sau ấy có bán đi không?
Mua một khối đất, Lục Thiếu Hoa có cả đống tiền. Chỉ sợ là đất đã có chủ, không thể mua của người ta. Nếu như đất vẫn còn trong tay chính phủ ở Thâm Quyến, vậy dễ dàng hơn, nói với Tăng Ái Dân một tiếng là có thể thuận lợi mua được rồi.
- Tôi có hỏi thăm qua, do một quả núi nhỏ này muốn biến thành đất phẳng cần rất nhiều chi phí. Cho nên vẫn chưa có bán.
Chử Lỗi trả lời rất nhanh.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tạm dừng vài giây mới nói
- Vậy mua đi, ừ, sắp tới mua đi, sau đó bảo mấy người Tề Toàn tìm người thiết kế bản mẫu, mau chóng khởi công.
Lục Thiếu Hoa làm vậy cũng là không có cách nào khác. Căn cứ Phượng Hoàng đúng là rất lớn nhưng căn cứ ô tô đã hoàn thành xây dựng từ trước rồi, không còn cách nào để thiết kế lại. Nếu muốn mở rộng, nhất định phải về phía sau theo pháp luật.
Chử Lỗi cũng có ý nghĩ như vậy. Cuối cùng, trùng với ý tưởng của Lục Thiếu Hoa, không mưu mà hợp. Nhìn lại hiện tại đã là năm 1998 rồi, chuẩn bị sang năm 1999, Lục Thiếu Hoa không thể không hạ quyết tâm, bắt đầu xây dựng.
Năm 1999, là năm kinh tế Trung Quốc phát triển rất nhanh. Theo sự phát triển nhanh như bay của kinh tế, nhu cầu về lượng xe ô tô cũng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa Lục Thiếu Hoa có ý định tranh giành thị phần ô tô ở các quốc gia khác. Mở rộng, gia tăng sản xuất là việc nhất định phải hoàn thành.
.
Một buổi sáng, Lục Thiếu Hoa thị sát công ty bảo an Phượng Hoàng và công ty ô tô Phượng Hoàng, hai công ty quan trọng, giữa trưa ăn cơm ở căn cứ Phượng Hoàng, buổi chiều tiếp tục hành trình thị sát.*
Theo mong muốn lúc ban đầu của Lục Thiếu Hoa, là đi từ đầu đến cuối, chỉ có điều tưởng cuối cùng bị nhỡ, bởi vì bếp ăn của căn cứ ở giữa, lại vừa ăn cơm xong, Lục Thiếu Hoa không muốn đi quá xa, chỉ có thể bắt đầu ở chỗ gần nhất.
Nơi gần nhất là giai đoạn cuối của công trường xây dựng nhà máy bao bì, tên gọi là công ty bao bì Phượng Hoàng, nhưng đừng xem thường nhà máy bao bì, toàn bộ Tập đoàn Phượng Hoàng có duy nhất một nhà máy bao bì, nhà máy này sẽ không tiếp nhận đơn đặt hàng bên ngoài, chỉ tiếp nhận đơn đặt hàng của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Không có cách nào, Tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất nhiều sản phẩm lắm, mỗi sản phẩm sản xuất ra đều cần bao bì để đóng gói, điều này làm cho đơn đặt hàng của nhà máy bao bì tấp nập không ngừng, ngành nghề có thể nói phát triển không ngừng.
Trước đây, do làm theo Chử Lỗi ý của Chử Lỗi, khi mới thành lập, công ty bao bì Phượng Hoàng chiếm một không gian rất lớn, sản phẩm sản xuất ra cũng nhiều, với ý định sẽ nhận cả đơn đặt hàng từ bên ngoài, nhưng khi chính thức đầu tư là lúc, Chử Lỗi phát hiện anh ta đã sai, hơn nữa sai quá lớn.
Trong căn cứ Phượng Hoàng có rất nhiều sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng, ví dụ như máy tính Phượng Hoàng, tủ lạnh Phượng Hoàng, ti vi Phượng Hoàng, DVD Phượng Hoàng, sản phẩm đồ uống Phượng Hoàng ... Mà trong đó còn phân ra nhiều loại, như máy tính Phượng Hoàng thì mỗi bộ cần hai bao bì khác nhau, một là cây (case) máy tính, hai là màn hình. Mà máy tính Phượng Hoàng mỗi ngày xuất xưởng bao nhiêu bộ, nhu cầu về bao bì cũng nhiều hơn.
Về các mặt hàng khác thì càng nhiều, giống như đồ uống Phượng Hoàng, trà Phượng Hoàng còn có ba loại, có hai loại đồ uống khô, một loại đồ uống trong bình, đều cần bao bì riêng biệt, mà một ngày sản xuất một lượng lớn, cần bao bì cũng rất nhiều.
Cho dù công ty bao bì Phượng Hoàng chiếm diện tích đất rất lớn, sản lượng cao tới đâu, chỉ một mình đồ uống Phượng Hoàngđã làm cho công ty bao bì phải chạy hết công suất, huống chi còn rất nhiều sản phẩm cần giấy đóng gói, khiến cho công ty bao bì làm không kịp.
Bởi vậy, đôi khi vào thời điểm khẩn cấp, Chử Lỗi phải đặt hàngmột phần ở nơi khác, thường là tại nhà máy sản xuất bao bì của Ông Văn Đức, nếu nhà máy của Ông Văn Đức không đáp ứng được thì trao cho nhà máy của Trấn Hải làm.
Ban đầu Ông Văn Đức không muốn sản xuất bao bì, nhưng sau khi Chử Lỗi thuyết phục, mặc kệ kiếm tiền lớn hay kiếm tiền xu, đều giống nhau, lúc đó Ông Văn Đức mới thành lập một nhà máy sản xuất bao bì, tiếp nhận đơn đặt hàng của căn cứ Phượng Hoàng. Tuy nhiên phải khẳng định một chút đó là phải ưu tiên đơn đặt hàng của căn cứ Phượng Hoàng.
Theo như lời của Ông Văn Đức thì anh ta tình nguyện vi phạm hợp đồng, kéo dài đơn đặt hàng của người khác chứ không kéo dài đơn đặt hàng của căn cứ Phượng Hoàng. Về phần chất lượng và quy cách thì không cần phải nói, tuyệt đối là hạng nhất, Ông văn Đức rất nghiêm túc.
Mà Phó Trấn Hải thì cũng là do Lục Thiếu Hoa chỉ cho anh ta một con đường. Lúc đầu, Phó Trấn Hải từ Nhật Bản đến đây, tính toán đầu tư bất động sản ở Thâm Quyến, cuối cùng cũng thành công, chiếm một vị trí nhỏ ở Thâm Quyến, nhưng sau khi công ty phát triển đến một thời điểm thìổn định, không có bước phát triển đột phá nữa, chỉ có thể duy trì hoạt động bình thường, giậm chân tại chỗ thôi.
Tuy nhiên cho dù là Phó Trấn Hải hay Phó Hải Đào, cha con bọn họ đều có dã tâm. Không cam lòng duy trì hiện tại, có quan hệ với Lục Thiếu Hoa và Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa liền cho bọn hắn một con đường.
Con đường này không phải con đường nào khác, mà giống như Ông Văn Đức, mua một khu đất bên cạnh, xây nhà xưởng, sau đó tiếp nhận đơn đặt hàng của căn cứ Phượng Hoàng, đứng giữa kiếm tiền.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa trao cho Trấn Hải một con đường, nhưngcũng chính là cho mình một con đường. Căn cứ Phượng Hoàng mỗi công đoạn đều yêu cầu nghiêm khắc, nếu để cho người khác làm, Lục Thiếu Hoa còn lo lắng, nhưng cho người có quan hệ tốt làm, yêu cầu thế nào cũng được, muốn chất lượng có chất lượng, giá cả lại tốt.
Huống chi Phó Hải Đào là cha của Anten Chiyoda, nếu sau này Phó Hải Đào và Phó Trấn Hải rời khỏi nhân thế thì tài sản chỉ để lại cho Anten Chiyoda thôi.
Anten Chiyoda là người phụ nữ thứ hai của Lục Thiếu Hoa, bản thân cô không thích buôn bán, cuối cùng thì sản nghiệp mà cha con Phó Trấn Hải và Phó Hải Đào làm ra không phải đều về tay Lục Thiếu Hoa sao.
Với tài sản hiện tại của Lục Thiếu Hoa, thì số tài sản này hắn không để vào mắt, nhưng tài sản vẫn là tài sản, mặt kệ nhiều hay ít, thêu gấm thêu hoa một phen, LụcThiếu Hoa cũng rất vui.
- Ừ, như vậy không tồi, chúng ta không có cách nào làm hết, cho người ngoài làm một chút cũng tốt.
Sau khi Chử Lỗi báo cáo, Lục Thiếu Hoa gật đầu tỏ vẻ tán thành.
- Hiện tại cơ bản đều là như thế, chúng ta không có khả năng sản xuất toàn bộ, cho nên đưa một ít ra ngoài cho Văn Đức sản xuất.
Chử Lỗi cười cười nói.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, tuy nhiên trên mặt có nét cười, cho Chử Lỗi biết là hắn vừa lòng.
Lục Thiếu Hoa còn có cái gì không hài lòng chứ, lúc ấy mấy người Ông Văn Đức và Hoắc Anh Đông xây dựng nhà máy gần căn cứ Phượng Hoàng là do một tay Lục Thiếu Hoa tạo thành, hiện nay Chử Lỗi sắp xếp như vậy đơn giản chính là suy nghĩ cho sự phát triển của căn cứ Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa còn có gì để nói đâu.
...