Thương Trường Đại Chiến

Chương 737: Chương 737: Chương 0737




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 737: Không còn lời nào để nói.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruye

Tăng Ái Dân đến đây, Lục Xương cũng đến. Lục Thiếu Hoa biết bọn họ tới đây làm gì, đơn giản là vì được những nhà lãnh đạo cấp cao của quốc gia phái tới làm thuyết khách, muốn Lục Thiếu Hoa rút lại, để bảo đảm cho thị trường tài chính Hong Kong ổn định.

Nhưng mà những nhà lãnh đạo cấp cao của đất nước lại quên mất rằng khi bọn họ đề xuất một cách áp đặt với Lục Thiếu Hoa, có nghĩ tới cần quá mức như vậy không, cuối cùng không ngăn được Lục Thiếu Hoa trả thù mới phái người tới đây làm thuyết khách, có phải là hơi chậm.

Lục Thiếu Hoa không thể lý giải được cách thực hiện của những người này, cũng không đoán được ý đồ của những nhân vật chính trị, Tăng Ái Dân đến khiến Lục Thiếu Hoa cảm thấy hứng thú. Đối với cha vợ, Lục Thiếu Hoa cũng đã tiếp xúc nhiều, cũng có hiểu biết sâu rộng về ông ta, đó là một người ít cười, đồng thời cũng là một người rất hống hách.

- Chú Tăng, chú đến Hong Kong mà không báo một tiếng để cháu đi đón tiếp.

Lục Thiếu Hoa giả vờ nói một câu, ngược lại gạt chính chú út của mình – Lục Xương sang một bên.

May mà Lục Xương cũng không có để ý, anh ta cũng không phải là thằng ngốc, thời điểm gặp Tăng Ái Dân, ông ta đã kể chuyện Lục Thiếu Hoa tới Bắc Kinh, nói những chuyện xảy ra cho anh ta, anh ta liền hiểu được tại sao cháu trai mình phải làm như vậy.

Mà vào lúc này, Lục Thiếu Hoa giả vờ một phen, Lục Xương đương nhiên biết Lục Thiếu Hoa giả vờ để châm chọc Tăng Ái Dân, cũng là để châm chọc những nhà lãnh đạo cấp cao quốc gia.

Tổng kết một câu: Sớm biết có hôm nay thì sao lại phải làm chuyện khi xưa.

Đây là Lục Xương tự tổng kết ra, biết Lục Thiếu Hoa định trêu chọc, vì sao còn muốn trêu chọc hắn, hiện tại thì ổn rồi, Lục Thiếu Hoa chỉ dùng một tin tức tuyên bố làm rối loạn thị trường tài chính Hong Kong, ngăn chặn không được nên mới nhớ tới Lục Thiếu Hoa, phái người tới làm thuyết khách.

Tăng Ái Dân cũng vậy, ông ta cũng có hiểu biết về Lục Thiếu Hoa, thấy Lục Thiếu Hoa nói như vậy, lập tức vẻ mặt thất thần, có cảm giác xấu hổ.

Trước khi đến Hong Kong, Tăng Ái Dân nhận được mệnh lệnh cấp trên, muốn ông ta thuyết phục Lục Thiếu Hoa, nhưng sau khi nhận được điện thoại của chính cha mình mới biết chuyện xảy ra. Là cha vợ của Lục Thiếu Hoa, vốn nên đứng bên phe Lục Thiếu Hoa, thật trớ trêu, ông ta lại thành đại diện của quốc gia, đứng ở phe đối lập với Lục Thiếu Hoa.

Lại còn, việc thuyết khách không dễ làm, nếu theo những hiểu biết của Tăng Ái Dân về Lục Thiếu Hoa thì biết Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ không buông tha, muốn thuyết phục Lục Thiếu Hoa thì rất khó khăn.

Miễn cưỡng cười lắc đầu, Tăng Ái Dân thở dài một hơi:

- Thật ra ta cũng không muốn đến, nhưng là cán bộ Đảng, ta chỉ có thể phục vụ mệnh lệnh cấp trên, không thể không đến.

Dừng lại một chút, Tăng Ái Dân liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, cũng không đợi Lục Thiếu Hoa nói gì , lại nói tiếp:

- Qua những chuyện xảy ra ta đều biết rằng chuyện này đối với cháu có ý nghĩa như thế nào, cháu làm như vậy là bình thường, ta không trách cháu, nhưng cái ta nghĩ đó là, làm một người Trung Quốc, một thương nhân thành công, cháu nên lo lắng một chút cho đất nước.

Muốn thuyết phục Lục Thiếu Hoa, Tăng Ái Dân không biết nên bắt đầu từ phương diện nào, cho nên ông ta mới đưa chú út Lục Xương đến, hy vọng hắn có thể nể mặt chú và cha vợ mà dừng lại, đem chuyện nhân dân ra, Tăng Ái Dân cảm thấy như vậy chắc chắn có thể thuyết phục được Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa yêu nước sao? Đáp án không cần nghi vấn, Lục Thiếu Hoa là người yêu nước. Như vậy Lục Thiếu Hoa là người yêu dân sao? Đáp án cũng đúng như vậy, bằng không trong lúc đất nước gặp nạn lũ lụt Lục Thiếu Hoa đã không rộng rãi quyên góp hàng trăm triệu nhân dân tệ.

Cũng nhìn trúng điểm này, Tăng Ái Dân mới cảm thấy việc thuyết phục Lục Thiếu Hoa có một chút chắc chắn.

Nhưng mà Tăng Ái Dân đã sai lầm rồi, quá sai lầm, ông ta đã xem nhẹ quyết tâm của Lục Thiếu Hoa, cũng nhìn lầm nhiều điều kiện trung gian, đồng thời cũng không đứng ở lập trường của Lục Thiếu Hoa mà suy xét.

Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ những nhà lãnh đạo cấp cao lại nhốn nháo như vậy, nhưng Lục Thiếu Hoa không thể không làm như vậy, bởi vì tầm mắt Lục Thiếu Hoa nhìn về lâu dài, một khi một lần phá lệ, có lần đầu đè nén sẽ có lần thứ hai, đến lúc đó có thể toàn bộ đều áp bức, khiến Lục Thiếu Hoa giống như chủ tịch tập đoàn thiết bị điện tử Quốc Mỹ, bỗng dưng phải ngồi tù.

- Chú Tăng, nói đến đây, cháu cũng không vờ vịt với chú nữa, cháu sẽ nói thẳng.

Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa cố ý tạm dừng một chút, tiếp đó còn nhìn Tăng Ái Dân liếc mắt một cái, thấy người ta không có phản ứng, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp.

- Cháu là người Trung Quốc không sai, cháu yêu nước cũng không có sai, nhưng với thân phận, cháu là một thương nhân đồng thời cũng là một người bình thường, điều đầu tiên cháu nhìn đến là lợi ích của bản thân, còn sau lợi ích, mà lúc này đây yêu cầu đơn giản còn chưa tính đến, nhũng vấn đề xa xa không đơn giản như trong tưởng tượng đâu.

- Lần trước, sự kiện tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến, có người thừa dịp chú và chú út xuất ngoại khảo sát, đã cấu kết với một quan chức, muốn dùng hai tỷ nhân dân tệ hòng chiếm 51% cổ phần tập đoàn Phượng Hoàng, mà kết quả là cháu bị mọi người giáo huấn.

Lục Thiếu Hoa vẻ mặt nghiêm túc, giống như một học giả đang giảng giải.

- Cháu đều ghi nhớ kỹ về việc này, nhưng hiện tại sóng gió lại nổi lên, điều này có ý nghĩa là gì, thử nghĩ xem, điểm mấu chốt.

- Chú hiểu chưa? Cháu đang nghĩ điểm mấu chốt…à…

Lục Thiếu Hoa đột nhiên cao giọng, hướng đến Tăng Ái Dân, hai mắt chĩa mũi nhọn hiểm lạnh, thẳng mặt nhìn chằm chằm Tăng Ái Dân.

Haiz

Hô một hơi thật dài, bình tĩnh một chút, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp.

- Chú Tăng, chú trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, cũng có nhiều hiểu biết, chú đứng ở lập trường của cháu mà nghĩ một chút, một khi biết được điểm mấu chốt, như vậy chờ đón cháu sẽ là cái gì, cháu nghĩ chú hẳn là hiểu được.

- Cho nên, mặc kệ là như thế nào cháu cũng sẽ không thỏa hiệp, đã có người có ý định thăm dò, cũng có người xem như kịch vui, như vậy nếu cháu nói cho bọn họ điểm mấu chốt là gì, khiến họ xem như một trò hay.

Giọng điệu Lục Thiếu Hoa lại một lần nữa chuyển biến, trong có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ai nghe ra đều thấy mang đầy sát khí.

Không thể nghi ngờ, rất nhiều người cho rằng Lục Thiếu Hoa sẽ nén giận, thậm chí là ngoan ngoãn giao tên lửa đạn đạo tầm trung và máy bay chiến đấu, đổi một ít tiền, nịnh bợ những nhà lãnh đạo cấp cao một chút. Nhưng sự tình lại đi ngược lại, khiến thần kinh Lục Thiếu Hoa đau đớn, cũng làm lửa giận của Lục Thiếu Hoa nổi lên.

Mà khiến Lục Thiếu Hoa nổi giận sau đó sẽ là cái gì, là điền cuồng trả thù.

Trả thù, không nể mặt trả thù, đây là điểm mấu chốt của Lục Thiếu Hoa, cũng là thực lực Lục Thiếu Hoa bắt đầu bày ra.

- …

Tăng Ái Dân không lời nào để nói, chỉ có thể cười gượng, đắng ngắt trong đầu.

Tăng Ái Dân rõ ràng rằng y không thể thuyết phục Lục Thiếu Hoa, nếu còn như vậy tiếp, nói không chừng còn khiến Lục Thiếu Hoa tức giận thêm, cho nên, ông ta lựa chọn buông ta, đem củ khoai lang nóng đẩy đi, ai muốn làm gì thì làm.

-…

Lục Xương cũng vậy, anh ta cũng không thể nói gì hơn, không, ngay từ đầu, Lục Xương đã không có lời nào để nói.

Lục Thiếu Hoa chứ không phải ai khác, người là cháu trai anh ta, cho dù Lục Xương say mê quan trường như thế nào, cũng không thay đổi được chuyện này, nếu phải lựa chọn giữa đại nghĩa quốc gia và con người Lục Xương quyết định sẽ chọn người thân của mình.

Lục Xương không vĩ đại như vậy, anh ta cũng không phải là chính trị gia, người thân trong lòng anh ta chiếm vị trí rất lớn, nếu Tăng Ái Dân không đi đến Hong Kong, Lục Xương tuyệt đối sẽ không cùng ông ta đi đến trước mặt Lục Thiếu Hoa.

Mà Lục Thiếu Hoa thế nào, trong lòng hắn biết rõ, Tăng Ái Dân đã hết hi vọng, tiếp theo sẽ không dùng nhiều lời. Vì thế Lục Thiếu Hoa thôi dừng tay, mở miệng nói.

- Chú Tăng, hay là chú trở về đi, cháu nghĩ Thâm Quyến đang cần chú.

Thời điểm Lục Thiếu Hoa nói đến chữ “ Cần”, đặc biệt nhấn mạnh, hình thành một tín hiệu, một tín hiệu nguy hiểm đặc biệt.

Tăng Ái Dân đã hết hi vọng, nhưng một câu của Lục Thiếu Hoa, Tăng Ái Dân đã nghe rõ, sau khi Lục Thiếu Hoa nói xong, Tăng Ái Dân dường như cũng cảm thấy vậy, có chút thâm ý nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa hỏi.

- Có phải cháu muốn tiếp tục hành động ở Thâm Quyến.

Tăng Ái Dân dường như nhạy cảm, hơn nữa ông ta cũng hiểu biết về Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa nếu muốn trả thù tuyệt đối sẽ không chỉ quấy rối tại Hong Kong, nước bên kia cũng có thể sẽ ra tay.

- Đúng vậy

Lục Thiếu Hoa rất nhanh đưa ra đáp án, lại nói.

- Nếu để cho một số người một bài học, làm sai có thể cho người ta biết Lục Thiếu Hoa cháu đây không dễ động đến đâu, đương nhiên, chái hiện tại cũng thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền.

Nếu đặt vào thời điểm trước kia, có người sẽ nói Lục Thiếu Hoa kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng sau khi Lục Thiếu Hoa mời dự họp báo một lần ở Hong Kong, ra kêu gọi, liền không có người nói Lục Thiếu Hoa kiêu ngạo, ngông cuồng, ngược lại, còn tỏ ra e ngại Lục Thiếu Hoa.

Cơ quan quốc gia lại làm vậy sao, hùng mạnh là hùng mạnh, nhưng đối với Lục Thiếu Hoa không thể dùng biện pháp cứng rắn, thủ đoạn mạnh mẽ, duy nhất chỉ có thể giảng hòa, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không muốn hòa giải, làm sao bây giờ?

Phòng thủ.

Đây là biện pháp duy nhất, chỉ có thể phòng thủ, bởi vì cho dù là một quốc gia, cũng không thể đứng trên Lục Thiếu Hoa trên thị trường tài chính.

Bản thân Lục Thiếu Hoa giàu có trong nước, có thể rất nhanh triệu tập được một lượng tài chính, trong tay có rất nhiều người môi giới chứng khoán, đó là thực lực.

Mà quốc gia thì sao, đương nhiên là hùng mạnh, nếu phải triệu tập tài chính cũng không quá ít, nhưng thời gian sao đủ? Quốc gia đã không có thời gian, bọn họ không có khả năng triệu tập tài chính trong một khoảng thời gian ngắn đến khi có cứu viện.

Quan trọng hơn là nhân tài, đất nước mênh mông có nhiều người mới, nhưng Lục Thiếu Hoa xem ra cái gọi là nhân tài chỉ là một đám trẻ con thông minh, có thể khiến Lục Thiếu Hoa coi trọng cũng chỉ có một, ông Phùng, đó là người duy nhất làm được việc.

- Ta quay về Thâm Quyến vậy.

Đây là câu cuối cùng của Tăng Ái Dân, đứng dậy, cũng không quay đầu lại, xoay người bước ra.

Tăng Ái Dân sốt ruột, ông ta hận không thể bay ngay lập tức trở về Thâm Quyến bố trí phòng vệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.