Thương Trường Đại Chiến

Chương 750: Chương 750: Chương 0750




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 750-Kết quả cuối cùng.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruye

Lục Thiếu Hoa là một thương nhân? Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa quả thực là một thương nhân, chỉ là điều đáng nói đến chính là trước mặt các thương nhân còn thêm hai chữ “khôn khéo”, gọi là thương nhân khôn khéo, tên gọi này mới càng hợp hơn với Lục Thiếu Hoa.

Một thương nhân khôn khéo, bất luận trong kinh doanh hay đối nhân xử thế đều suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định được mà Lục Thiếu Hoa tiếp nối truyền thống này rất tốt, nghĩ mưu rồi mới hành động, làm rõ chuyện, vạch ra kế hoạch xong rồi mới hành động.

Giống như lần này Lục Thiếu Hoa nói cho Tăng Kiến Quốc biết vậy, mục đích là Lục Thiếu Hoa muốn Tăng Kiến Quốc đi Phủ thủ tướng.

Có lẽ sẽ có người hỏi Lục Thiếu Hoa sao mà đoán được Tăng Kiến Quốc sẽ đi Phủ thủ tướng?

Điều này không thể không nhắc một chút sự hiểu biết của Lục Thiếu Hoa về Tăng Kiến Quốc, Tăng Kiến Quốc là người trải qua kháng chiến, danh tướng kháng Mỹ, xem là một kì cựu có công dựng nước tuy là chiến công của ông ta không lừng lẫy vinh quang như thế, nhưng chỉ với chiến công dựng nước cũng đủ thấy được chiến công lừng lẫy của ông ta.

Người có công xây dựng đất nước, luôn trung thành tận tụy với đất nước, sự trưởng thành của đất nước là sự quan tâm của ông ta, mà pháp luật là một luật lệ, mà luật lệ của rất nhiều người lập quốc trước đây để lại, nếu như có người làm trái với luật lệ này, đứng ra đầu tiên chính là người lập ra luật lệ đó.

Tăng Kiến Quốc nếu đã là người xây dựng đất nước thì ông ta cũng là lập ra luật lệ đó, bây giờ lại có người làm trái lại luật lệ đó một cách ngang nhiên, đây chẳng phải là đánh vào mặt ông sao chứ?

Có lẽ trong chốn quan trường có quy tắc ngầm, con của quan chức cao cấp phạm tội có thể phạt hình phạt nhẹ, nhưng mà cũng phải xem chuyện gì, giống như con của ông Phó Thủ tướng, chẳng phải đều là con sâu của đất nước, nếu như suy tính kĩ tất cả những gì mà ba người bọn họ làm, tài sản của đất nước tổn thất ít nhất gần năm trăm triệu nhân dân tệ.

Đất nước có tiền, không, kinh tế Trung Quốc bây giờ đang trên đà phát triển nhanh, nhưng mà thu nhập tài chính còn nằm ở khu vực trung bình, tự nhiên mất đi năm trăm triệu nhân dân tệ, đáng lôi ra để bắn chết.

Tăng Kiến Quốc biết rõ điều này, nhưng mà người của ông ta vẫn là mắt nhắm mắt mở, đưa ra hình phạt chung thân đã đành rồi, để chúng ở trong ngục sám hối, vậy mà Tăng Kiến Quốc không ngờ rằng một Phó Thủ tướng của đất nước lại lợi dụng quyền lực trong tay kéo chúng ra từ nhà giam lại còn muốn đưa chúng ta nước ngoài, điều này có khác gì là phản quốc.

Tóm lại một câu, ông Phó Thủ tướng, gồm tất cả quan chức cao cấp đều tức giận, mà tính khí của Tăng Kiến Quốc cũng không phải tốt lắm, ông ta sao có thể không đến Phủ thủ tướng chứ?

Nếu nói đến thời, Tăng Kiến Quốc cùng thời với ông Đặng, bậc lãnh đạo đất nước bây giờ thấy Tăng Kiến Quốc còn phải gọi là chú Tăng, hơn nữa ông ta là người có công dựng nước, phẫn nộ không phải là quá đáng, cũng không có ai dám nói một lời trước mặt ông ta cả.

Thực tế cũng vậy, khi Tăng Kiến Quốc phẫn nộ tiến vào Phủ thủ tướng, lúc đầu bước vào văn phòng của Thủ trưởng, chất vấn thẳng việc thả con của Phó Thủ tướng, cuối cùng xác định rằng Thủ trưởng cũng biết chuyện này, sau đó liền nổi cáu.

Ông cụ nổi cáu thật không dễ đối phó, người ta bây giờ là cục trưởng của Cục An ninh Quốc gia, một ban ngành có đặc quyền, bên ngoài thì chịu sự cai quản của Phủ thủ tướng, nhưng mà địa vị của người ta ở đó, ai dám ra lệnh với ông ta chứ.

Quan trọng hơn là Tăng Kiến Quốc đã lên tiếng, nói là hành vi của Phó Thủ tướng là hành vi phạm pháp hoàn toàn có thể lôi ra ngoài xử bắn.

Chuyện này không phải đùa giỡn, nếu như có người dám làm trái lời của ông, nói không chừng ông ta phẫn nộ còn có thể lôi ông Phó Thủ tướng ra trị tội, nhưng mà vì không muốn ảnh hưởng đến hình tượng quốc gia, giới quan chức cao cấp cũng chỉ có thể cười trừ làm cho Tăng Kiến Quốc mệt mỏi.

Tuy nhiên, lúc Tăng Kiến Quốc mệt mỏi, lúc bình tĩnh lại, mới nhớ tin này là Lục Thiếu Hoa báo cho ông, theo sự hiểu biết về Lục Thiếu Hoa của Tăng Kiến Quốc, kẻ thù của hắn không xảy ra chuyện gì cả, chắc chắn sẽ có hành động mới.

Không, lúc mà Tăng Kiến Quốc tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là điện thoại cho Lục Thiếu Hoa, nói Lục Thiếu Hoa đừng loan chuyện này ra ngoài, không thì hình tượng của quốc gia coi như tiêu.

Nhưng mà khi điện thoại kết nối, Tăng Kiến Quốc chưa nói ra ý của ông thì Lục Thiếu Hoa nói trước:

-Ông Tăng à, cháu biết ông định nói với cháu điều gì, nhưng mà ông không cần nói nữa, nói cũng đã muộn rồi, ông xem tin tức trên kênh truyền hình Phượng Hoàng, trên ti vi sẽ cho ông câu trả lời.

Tăng Kiến Quốc từ chỗ ở chạy đến Phủ thủ tướng mất nửa tiếng, ở Phủ thủ tướng làm ầm ĩ nửa tiếng, thời gian cộng lại khoảng một tiếng, mà Lục Thiếu Hoa sau khi điện cho Tăng Kiến Quốc xong, đã đem chứng cứ đến đài truyền hình Phượng Hoàng đồng thời ra lệnh lập tức phát đi.

Mà từ chỗ của Lục Thiếu Hoa đến đài truyền hình Phượng Hoàng vừa vặn khoảng nửa tiếng bốn mươi phút, trước khoảng hai mươi phút, trong hai mươi phút này có thể biên tập một chút, để đưa tin cả một sự kiện, một tiếng của vừa đủ.

-Cháu…

Cơn tức giận của Tăng Kiến Quốc lại trào lên, muốn mắng Lục Thiếu Hoa, nhưng mà lại không nói ra, trở nên im lặng không nói gì.

Thực ra Tăng Kiến Quốc không phải không muốn mắng Lục Thiếu Hoa, mà ông ta thực sự không thể và không nên mắng Lục Thiếu Hoa, suy cho cùng trong chuyện này Lục Thiếu Hoa là bên bị hại, là quốc gia nên xin lỗi Lục Thiếu Hoa, chứ không phải Lục Thiếu Hoa xin lỗi quốc gia, Lục Thiếu Hoa làm như vậy cũng không có gì đáng trách cả.

Ngay từ đầu, Tăng Kiến Quốc không muốn Lục Thiếu Hoa bị chèn ép, bởi vì ông hiểu Lục Thiếu Hoa, nhưng mà cuối cùng Tăng Kiến Quốc vẫn thay đổi, cũng không phải Tăng Kiến Quốc làm việc không có nguyên tắc mà là Tăng Kiến Quốc cho rằng sẽ mua được kỹ thuật hỏa tiễn đường dài và máy bay chiến đấu.

Có suy nghĩ như vậy, Tăng Kiến Quốc cũng đành chấp nhận đề nghị của ông Phó Thủ tướng, cuối cùng mới thành ra như vậy.

Tăng Kiến Quốc hối hận, hối hận ban đầu không nên có suy nghĩ như vậy, cũng hối hận không phản đối đề nghị đó, cuối cùng mới thành ra chuyện như thế này, nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, bây giờ Tăng Kiến Quốc không biết làm sao giải quyết nguy cơ trước mắt.

-Hai.

Tăng Kiến Quốc thở dài, sau đó không nói gì với Lục Thiếu Hoa nữa ngắt điện thoại.

Chuyện tiếp theo không cần nói nhiều, Tăng Kiến Quốc thở dài một hơi, để cho giới quan chức cao cấp của quốc gia nghĩ đối sách với tin tức mà Lục Thiếu Hoa đưa đến đài truyền hình Phượng Hoàng, ông ta cũng không đi lo chuyện này, quay lưng rời khỏi Phủ thủ tướng, trở về lại chỗ ở của mình.

Còn Lục Thiếu Hoa, hắn ngồi ở HôngKông đương nhiên không biết chuyện xảy ra ở Phủ thủ tướng, không, nói một cách chuẩn xác, Lục Thiếu Hoa cho dù biết, hắn chỉ có thể cười mà thôi, chứ không đi hỏi thăm và quan tâm đến.

Nguyên nhân rất đơn giản, người đau đầu bây giờ không phải là Lục Thiếu Hoa mà là giới quan chức cao cấp, sau khi tin tức mà Lục Thiếu Hoa đưa chứng cứ đến đài truyền hình Phượng Hoàng phát đi, những chuyện khác không cần Lục Thiếu Hoa phải lo nữa, giới quan chức sẽ đứng ra thu dọn tàn cuộc.

Còn nữa, Lục Thiếu Hoa còn đặc biệt đề nghị đài truyền hình Phượng Hoàng chọn một kênh có sức ảnh hưởng rất lớn, làm một chuyên đề thảo luận về vấn đề tham ô của mười mấy Chủ tịch thành phố và Chủ tịch tỉnh cùng với mấy chục cán bộ khác nữa, tất cả đều dùng tên thật và chức vụ, có thể nói người liên lụy tới chuyện này đều nêu ra cả, còn làm sao giải quyết đó là chuyện của giới quan chức.

Không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa không độc ác, chiêu này có ý đồ “bức vua thoái vị”.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đang ép cung, giới quan chức nhà nước chẳng phải giải quyết một cách khiêm tốn sao? Vậy tốt, tôi sẽ tung ra ngoài, xem mấy người có thể giải quyết khiêm tốn được không, phơi bày ra ánh sáng pháp luật nhà nước, mời một vài luật sư nổi tiếng tham gia vào chương trình, nhận xét giới quan chức như vậy sẽ phải bị phạt mấy năm, Lãnh đạo nhà nước không xử lý việc này thì không ổn.

Cuối cùng, vai trò của đài truyền hình Phượng Hoàng đã phát huy được tác dụng, từ khi mới thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng không bao lâu, Lục Thiếu Hoa nhúng tay vào ngành truyền thông, mua đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng vừa phát sóng không bao lâu, qua mấy năm phát triển, sức ảnh hưởng của đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng ngày một lớn, đến bây giờ cuối cùng có thể dùng đến vào thời khắc quan trọng.

Thực ra trước đây rất lâu rồi, Lục Thiếu Hoa sớm biết sự cản trở trong kinh doanh trong nước, nên mua đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng cũng vì mục đích chủ đạo là dư luận và dùng làm chiêu quyết định, chỉ là Lục Thiếu Hoa thật không ngờ, đối tượng đối kháng của hắn lại là giới quan chức.

Đúng thật không ngờ, Lục Thiếu Hoa có mơ cũng không mơ có ngày hôm nay, cũng may là sức ảnh hưởng của đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng lớn, hơn nữa có căn cứ Hổ gầm hậu thuẫn đằng sau, bằng không thì trong cuộc đối kháng này Lục Thiếu Hoa đã thất bại, cuối cùng có thể sẽ có kết cục tan xương nát thịt.

Điều này là ngoài ý muốn, Lục Thiếu Hoa xem nhẹ lợi thế hùng mạnh, sức ảnh hưởng của đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng , Lục Thiếu Hoa cũng không ngờ đối tượng đối kháng lại là giới quan chức quốc gia, à, nên nói là máy móc của quốc gia.

Điều đáng nói là Lục Thiếu Hoa đã thắng, trong cuộc đối kháng này, Lục Thiếu Hoa giành thắng lợi, từ lúc hắn đưa chứng cứ đến đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng, chuyện này xem như đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc, Lục Thiếu Hoa cũng không cần bận tâm lo lắng nữa.

Sức ảnh hưởng của đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng lan rộng khắp châu Á, thậm chí là đài truyền hình xếp đầu bảng trên thế giới, tin tức như vậy được phát đi, nếu như giới quan chức không để ý đến hình tượng thì thôi, nhưng mà nếu như chú ý đến hình tượng vậy thì cho dù là giới quan chức hay là ông Phó Thủ tướng hay là con của ông Phó Thủ tướng đều không trốn được sự trừng phạt của pháp luật.

Lục Thiếu Hoa dường như đã biết kết quả, sự việc kết thúc Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng có thể nhàn rỗi được rồi, ở HôngKông sắp xếp một việc cuối cùng rồi muốn nhanh chóng qua châu Phi, sắp xếp việc giao hàng vàng và xăng dầu đúng kỳ hạn.

Nhưng mà, ông trời cứ cố tình không cho Lục Thiếu Hoa toại nguyện, lúc Lục Thiếu Hoa một lần nữa muốn rời khỏi thì lại xảy ra chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.