Thương Trường Đại Chiến

Chương 760: Chương 760: Chương 0760




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ

Chương 760: Thống trị tiểu quốc châu Phi?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruye

Kỳ thật Hoàng gia Ảrập đã không có lựa chọn nào khác, bởi vì bọn họ không thể rời khỏi sự che chở của căn cứ Hổ Gầm, không thể rời khỏi sự che chở của Lục Thiếu Hoa đối với Hoàng gia Ảrập bọn họ, một khi rời bỏ sự che chở đó họ sẽ luôn phải đối mặt với những phiền phức không ngừng kéo đến, cho nên lựa chọn khôn ngoan lúc này là lúc nào cũng gắn chặt mình vào của Lục Thiếu Hoa.

Huống chi, Lục Thiếu Hoa cũng không hề có ý nghĩ phải áp đặt bọn họ, thay vào đó hắn nghĩ ra cách hai bên cùng có lợi để giải quyết khó khăn, kết cục có thể nói là rất vẹn toàn, đối với Lục Thiếu Hoa hay là Hoàng gia thì đó vẫn là kế hoạch tuyệt vời, hai bên cùng có lợi, cùng hợp tác tốt đẹp.

Sau khi quyết định bắt tay hợp tác, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại tại Ảrập lâu. Sau một ngày nghỉ ngơi, Lục Thiếu Hoa khởi hành rời khỏi Ảrập, cùng rời khỏi với hắn có Lý Chí Kiệt, cả hai ngồi chuyên cơ rời khỏi, vội vàng tranh thủ bay về lại châu Phi.

Trong kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, vàng và dầu mỏ là hai mặt hàng phải cùng tiến quân vào cùng một lúc, về phần dầu mỏ thì kế hoạch đã đi được một nửa rồi, phần còn lại chỉ là quay ngược về châu Phi xem xét lại lần nữa mới quyết định chắc chắn.

Vàng thì không giống dầu mỏ, theo kế hoạch đã định, Lục Thiếu Hoa nếu muốn khống chế lượng xuất khẩu của vàng thì phải dựa vào sức ảnh hưởng lớn của căn cứ Hổ Gầm. Khi ngồi trên máy bay Lục Thiếu Hoa đem nội dung kế hoạch của mình nói cho Lý Chí Kiệt biết, Lý Chí Kiệt khi đó đã đưa ra một đáp án không tốt cho lắm.

- Chắc cậu không hiểu rõ người châu Phi rồi, người của vùng đất này rất đáng sợ, nếu cậu không cho bọn họ một chút lợi lộc, họ sẽ không khuất phục trước uy lực của chúng ta.

Sắc mặt Lý Chí Kiệt trở nên rất lạnh lung, chứng tỏ anh ta đang rất nghiêm túc:

- Ừ, cho là họ sẽ khuất phục trước uy lực của chúng ta, nhưng đó cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, sau lưng chúng ta họ chắc chắn có hành động khác.

Chưa xong, nói tới đây, Lý Chí Kiệt còn không quên nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa, muốn nhìn xem Lục Thiếu Hoa có phản ứng gì không, nhưng Lý Chí Kiệt thất vọng rồi, anh ta nhìn thấy vẻ mặt rất bình tĩnh của Lục Thiếu Hoa , không có phản ứng gì nhiều, thấy thế nên trong lòng Lý Chí Kiệt cũng thầm thấy nhẹ nhõm.

Kế hoạch của Lục Thiếu Hoa bị một câu nói của anh ta phủ quyết, nếu tư duy theo lối thông thường, Lục Thiếu Hoa hẳn là sẽ tức giận, nhưng như Lý Chí Kiệt nhìn thấy, Lục Thiếu Hoa dường như không có phản ứng gì là tức giận, đó chính là nguyên nhân vì sao trong lòng Lý Chí Kiệt cũng thầm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi thấy Lục Thiếu Hoa không có phản ứng gì là tức giận, Lý Chí Kiệt hiểu được là không cần phải che giấu làm gì, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, trình bày quan điểm của mình ra:

- Tôi đã sống ở châu Phi được mười năm, con người nên đó tôi hiểu rất rõ, ngoài cái nghèo ra, bọn họ còn một đặc điểm nữa, tham lam, tham không thấy đáy. Lấy một ví dụ đơn giản như thế này thôi, cậu cho họ một đồng, bọn họ rất vui mừng, nhưng đó chỉ là niềm vui trong phút chốc, sau một thời gian, cái họ muốn không phải là một đồng nữa mà là mười đồng, thậm chí là một trăm đồng.

Tất cả là đánh giá của Lý Chí Kiệt về con người vùng đất châu Phi, cũng là những gì anh ta hiểu được, trong ấn tượng của anh ta, người châu Phi là thế đó. Trên thực tế cũng không có gì sai, châu Phi là vùng đất nghèo, chính vì nghèo nên con người mới trở nên tham lam, không biết thỏa mãn.

Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa đúng là hiểu biết rất ít về con người châu Phi, về mặt này thì Lý Chí Kiệt là chuyên gia, tìm đến anh ta là đúng nhất, bởi thế nên Lục Thiếu Hoa nghe xong cũng bị Lý Chí Kiệt thuyết phục.

Kế hoạch không thể thực thi, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói thì rất khó chấp nhận, cũng không còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể thay đổi hoàn toàn kế hoạch ban đầu, lập nên một kế hoạch mới.

Không thể phủ nhận rằng Lục Thiếu Hoa đúng là không có tý gì trong đầu về con người châu Phi, một chút hiểu biết cũng không, nếu muốn vạch ra một kế hoạch mới hẳn sẽ rất khó khăn, may mà bên cạnh hắn giờ có một người có thể xem là người một nửa là người châu Phi Lý Chí Kiệt đây, hoàn toàn có thể giúp hắn bổ sung về mặt này.

- Kế hoạch khống chế số lượng vàng xuất khẩu nhất định phải thực hiện.

Lục Thiếu Hoa đưa ra phương hướng của kế hoạch trước, sau đó quay trở lại vấn đề chính, hỏi:

- Anh có biện pháp nào giúp giải quyết vấn đề này không?

Ảnh hưởng của căn cứ Hổ Gầm tại châu Phi tất nhiên là rất lớn, đến chính phủ của quốc gia mà căn cứ Hổ Gầm đặt cơ sở tuy không ưa gì nhưng cũng phải tỏ ra bình thường hoá quan hệ, sợ một khi gây tội với căn cứ Hổ Gầm thì sẽ bị căn cứ Hổ Gầm trả thù. Nhưng sợ hãi là một mặt, ngấm ngầm ra tay trong bóng tối lại là một mặt khác, căn bản là hai việc tách rời nhau.

- Cách thì có rất nhiều, chỉ xem cậu có đồng ý làm hay không thôi.

Lý Chí Kiệt nói cứ như đùa, nhưng khi nhìn sắc mặt lúc nói thì đúng là không giống như đang nói đùa, ngược lại rất nghiêm túc là khác:

- Châu Phi rất lớn, lớn không tưởng tượng nổi, tôi không thể kể từng quốc gia một, điển hình chỉ nói về quốc gia mà chúng ta đặt cơ sở của căn cứ thôi.

- Ở quốc gia mà chúng ta đặt cơ sở của căn cứ, tài nguyên khoáng sản rất phong phú, trong đó gồm có vàng và mỏ kim cương là hai nguồn khoáng sản chủ chốt, thế nhưng sở hữu mỏ khoáng sản như thế sao vẫn cứ nghèo?

Lý Chí Kiệt không chờ Lục Thiếu Hoa mở miệng hỏi, anh ta hỏi luôn một câu.

Lý Chí Kiệt không đợi Lục Thiếu Hoa trả lời, tự mình hỏi và cũng tự mình trả lời:

- Đây chính là do sự ích kỷ mà ra cả, những tài nguyên khoáng sản phong phú đều bị một thế lực chiếm lĩnh, nói trắng ra, chính là người nào đó có thế lực, bọn họ sẽ rất giàu có, còn những người không có thế lực thì nghèo sơ nghèo xác, không thể không chọn con đường đi làm lính đánh thuê, kiếm miếng ăn trên đầu dao miệng súng.

Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, nhưng hành động khẽ gật đầu của hắn cho biết hắn đang nghe, cũng là đang truyền đạt đến Lý Chí Kiệt một tin tức, hắn muốn Lý Chí Kiệt nói tiếp.

Lý Chí Kiệt cũng không khiến Lục Thiếu Hoa chờ đợi lâu, hiểu ý Lục Thiếu Hoa, anh ta tiếp tục nói:

- Tuy nhiên nói đi thì cũng nên nói lại, những thế lực và gia tộc có trong tay những tài nguyên khoáng sản đó bản thân cũng chịu sự áp bức, những khoáng sản sau khi khai thác xong và được bán đi với giá cực kỳ thấp, kiếm được lợi nhiều nhất vẫn là quốc gia khác, ví như Mỹ chẳng hạn, họ ngấm ngầm ủng hộ gia tộc hoặc thế lực nào đó, và tất nhiên cũng sẽ thu được lợi ích từ đó.

Là người đứng đầu mạng tình báo của căn cứ Hổ Gầm, những thông tin mà Lý Chí Kiệt nắm được tất nhiên là phải hơn người khác rất nhiều rồi, anh ta đương nhiên biết được việc Mỹ hoặc một cường quốc nào đó đã và đang tiến dần về châu Phi, mà mục đích của việc này chính là nhắm vào nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú ở đây.

Lục Thiếu Hoa tuy rằng không hiểu lắm tình hình của châu Phi, nhưng tình hình thế giới thì hắn có biết đôi chút, đặc biệt là Mỹ. Lục Thiếu Hoa là người sống qua hai kiếp, càng hiểu rõ hơn cách làm của người Mỹ và chính sách của nước Mỹ.

- Cái này tôi biết, nhưng liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?

Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu.

- Sao lại không liên quan đến?

Lý Chí Kiệt cũng hỏi lại một câu, sau một lát trầm ngâm, Lý Chí Kiệt lại nói tiếp:

- Theo như tôi thấy, chúng ta muốn khống chế giá cả của vàng trên thế giới, chỉ có hai con đường có thể đi, một là chúng ta thay thế một quốc gia nào đó hoặc thế lực nào đó chẳng hạn, trở thành thế lực che chở đỡ đầu, che chở đỡ đầu cho những gia tộc có sở hữu mỏ vàng, sau đó mua vào vàng của họ với mức giá hợp lý, như thế là đã gián tiếp khống chế sản lượng vàng rồi.

Lục Thiếu Hoa lại lần nữa im lặng không lên tiếng, bởi vì hắn biết, Lý Chí Kiệt vẫn còn chưa nói xong.

Đúng thế thật, Lý Chí Kiệt vẫn còn chưa nói xong, sau khi ngừng lại ít giây, anh ta lại tiếp tục:

- Nếu chúng ta làm như thế, thì sẽ phải đối diện với hai vấn đề, vấn đề thứ nhất là có thể sẽ trở thành rất kẻ thù của nhiều thế lực và quốc gia, bởi việc chúng ta làm khác nào là cướp đi quyền lợi của họ, tất nhiên khiến họ có lý do xem chúng ta là kẻ thù rồi. Theo tình hình tài chính hiện tại của căn cứ, chúng ta không cách nào chi ra một khoản tiền lớn như vậy để thực hiện như đã bàn nãy giờ.

Những gia tộc sở hữu mỏ tài nguyên khoáng sản cũng cần phải sinh tồn, ưu thế duy nhất của những gia tộc này là những khoáng sản đáng giá, như vàng chẳng hạn, nếu như Lục Thiếu Hoa che chở bảo hộ cho bọn họ và không để bọn họ khống chế sản lượng, thì họ không cách nào mà tiếp tục sinh tồn, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể dùng thân phận là ‘ nhà buôn’ để thu vào thôi.

Thêm vào đó là tính cách của Lục Thiếu Hoa, sau lưng hắn còn một ngân hàng Phượng Hoàng, nếu như có thể tích trữ được một lượng lớn vàng, hắn còn có thể bán ra sao? Tất nhiên là không, Lục Thiếu Hoa không có thói quen thịt ăn vào miệng rồi lại phải phun ra, đó không phải là tính cách của Lục Thiếu Hoa.

Nếu đã như vậy, con đường thứ nhất mà Lý Chí Kiệt đề xuất khi nãy là không thể đi được rồi, bởi gây hấn với nhiều thế lực và quốc gia là một cách lựa chọn không được khôn ngoan cho lắm, biết rằng căn cứ Hổ Gầm rất mạnh, nhưng cũng không nên gây thù hằn với nhiều thế lực như vậy. Điều đó không có lợi cho căn cứ Hổ Gầm chút nào.

- Con đường thứ hai thì sao?

Lục Thiếu Hoa lại lần nữa đặt vấn đề, nhưng lần này vấn đề hắn hỏi rất đơn giản, nhưng lại đầy đủ ý nghĩa vô cùng.

- Con đường thứ hai rất đơn giản, nhưng thực hiện thì lớn.

Lý Chí Kiệt cảm thấy cần thiết phải tiêm trước cho Lục Thiếu Hoa một mũi dự phòng, bởi vì những điều anh ta sắp nói ra đây có chút chấn động:

- Đánh một vài quốc gia. Không sai, chính là tiến đánh một vài quốc gia, để chúng ta vào thống trị, đến lúc đó, những gia tộc và thế lực bất phục cách quản chế của chúng ta sẽ bị tiêu diệt và quét sạch dần, không phải khi đó chúng ta đã có thể khống chế được lượng vàng xuất khẩu rồi sao, gián tiếp đạt được mục đích khống chế giá cả.

Đây đúng là một bom tấn hạng nặng do Lý Chí Kiệt chế tạo.

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ ban đầu của Lý Chí Kiệt mà thôi. Còn làm như thế nào, Lý Chí Kiệt không vội nói, mà để cho Lục Thiếu Hoa có chút thời gian để suy nghĩ.

Lục Thiếu Hoa quả thật bị làm cho hoảng sợ, nhưng vốn là người có sức chịu đựng hơn hẳn người bình thường nên rất nhanh Lục Thiếu Hoa đã kịp phản ứng lại, trở nên bình tĩnh, nói:

- Tôi vẫn đang nghe, anh cứ tiếp tục nói.

- Ừ.

Lý Chí Kiệt gật gật đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười mỉm nhưng không dễ gì nhìn ra, anh ta nói tiếp:

- Tôi suy nghĩ là như vậy, chúng ta có thể âm thầm ra tay, đưa người thân tín cài vào làm nội gián, thống trị quốc gia, thêm vào đó là lợi dụng ưu thế về súng ống đạn dược của căn cứ tạo nên chiến tranh, à, tất cả đều ra tay trong bí mật, chúng ta không thể lộ diện, bởi khi ra mặt, chúng ta khác nào đang tự gây thù.

- À, còn nữa, nếu như chúng ta ra tay tham gia chiến tranh, kỳ thật cũng đạt tới mục đích tạm thời khống chế giá cả vàng, bởi khi có chiến tranh, cục diện khi đó rất khẩn trương, giá cả khoáng sản tất sẽ bị nâng lên.

Lý Chí Kiệt nghiêm túc nói.

Từ xưa đến nay, cả thế giới có biết bao nhiêu là ví dụ điển hình, không nói gì xa xôi, chỉ nói về dầu mỏ thôi, khu vực Trung Đông một khi chiến sự xảy ra, giá dầu tất sẽ tăng. Và vẫn còn một ví dụ khác nữa, cũng rất điển hình, theo những gì còn trong ký ức Lục Thiếu Hoa, vào kiếp trước của hắn, Chile có trận động đất rất mạnh, hệ quả là giá kim loại đồng tăng cao.

Đã có ví dụ minh chứng rành rành ra đó, Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết những gì Lý Chí Kiệt nói đều khả thi, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng biết, đó không phải là toàn bộ kế hoạch của Lý Chí Kiệt, kế hoạch của Lý Chí Kiệt chỉ lộ ra một góc mà thôi, kế tiếp hẳn là phải còn có kế hoạch nữa.

- Anh cứ nói tiếp....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.