Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ
Chương 792: Dự đoán.
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Đúng như lời Lý Thượng Khuê, mục đích mà Nhị Hoàng tử đến Châu Phi lần này sẽ không hề đơn giản. Lục Thiếu Hoa đã sớm cảnh giác và không ngừng suy đoán, chỉ có điều vẫn chưa nắm được mấu chốt của vấn đề. Giờ thì tốt rồi, mấy người Lý Liên Kiệt đã nói ra suy đoán của họ , Lục Thiếu Hoa cũng nhờ đó mà hiểu ra được nhiều điều.
Nếu như bình thường thì Lục Thiếu Hoa sẽ chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Thế nhưng trong thời điểm này thì hắn không thể không suy đoán vì chỉ khi đoán ra được mục đích thật sự của Nhị Hoàng tử khi tới đây hắn mới có thể chuẩn bị mọi thứ.
- Khả năng họ đến đây vì nguồn khoáng sản là rất thấp, thấp đến mức gần như là không thể. Vì Nhị Hoàng tử sẽ không ngốc tới mức mà đi tranh ăn với hổ. Cũng không thể là vì họ muốn cùng hưởng lợi vì như vậy sẽ gây phản cảm cho chúng ta mà như vậy thì không có lợi gì cho họ.
Lục Thiếu Hoa bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình:
- Tôi thì cho rằng rất có thể hắn đến đây vì vũ khí, mà đặc biệt là tên lửa xuyên lục địa và vũ khí hạt nhân. Đúng, họ vẫn chưa biết chúng ta có trong tay vũ khí hạt nhân nhưng chỉ cần họ không phải là kẻ ngốc thì họ đã có thể đoán ra được điều này.
Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa nhìn mọi người một lượt rồi không để cho ai kịp nói gì hắn đã tiếp:
- Đừng tưởng rằng Hoàng gia Ảrập có thể trụ vững như Thái Sơn, chẳng qua là giờ họ đang có chúng ta hậu thuẫn mà thôi. Nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì lớp bảo vệ này cũng sẽ biến mất. Vậy nên họ sẽ không ngồi đó mà chờ chết, họ sẽ tìm cách để nâng cao thế lực của mình. Đó mới chính là lớp bảo vệ tốt nhất.
- Thế nhưng Hoàng gia Ảrập có khả năng nâng cao được thực lực của họ không? Không! Tuy rằng họ có tiền nhưng họ lại không thể đầu tư vào việc nghiên cứu vũ khí quân sự. Vì sao vậy? Vì như vậy khiến cho dư luận không đồng tình, mà đặc biệt ở đây là Mỹ.
Nói đến đó thì hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chúng ta giả thiết một chút, với vị trí hiện tại của Hoàng gia Ảrập trên trường Quốc Tế, nếu họ bắt đầu ngiên cứu những loại vũ khí có tính hủy diệt mạnh như vũ khí hạt nhân thì khác nào họ đã tự tạo cớ cho kẻ khác đến đánh mình. Vậy nên họ không dám và cũng không thể có vũ khí hạt nhân.
Lục Thiếu Hoa nói một hồi dài như thế nhưng không có ai cảm thấy hắn dài dòng mà ngược lại họ lắng nghe một cách rất chăm chú, sau đó thì lại trầm tư suy nghĩ xem những điều hắn vừa nói là đúng hay sai.
Đáp án vô cùng rõ ràng, những điều mà Lục Thiếu Hoa vừa nói là hoàn toàn có lý, chỉ có điều trước sau có chút mâu thuẫn. Tiền Khiêm ngay lập tức đã phát hiện ra điểm này:
- Nếu như họ đã không giám và cũng không thể có vũ khí hạt nhân thì tại sao lúc nãy anh lại nói rằng lần này họ đến đây là vì vũ khí hạt nhân?
Không thể không nói rằng lời của Lục Thiếu Hoa trước sau có chút mâu thuẫn, nếu như người ngoài nghe được thì sẽ cho rằng hắn nói sai. Thế nhưng Tiền Khiêm biết trong trường hợp này thì Lục Thiếu Hoa không sai, vậy lý do là gì?
Tiền Khiêm không nói ra thì cũng chẳng có ai để ý, anh ta nói ra rồi thì mọi người đều hướng lại nhìn Lục Thiếu Hoa chờ đợi câu trả lời
- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười lớn rồi lơ đễnh nói:
- Bọn họ không dám cũng không thể có vũ khí hạt nhân, nhưng nếu họ không để cho mọi người biết về sự tồn tại của vũ khí hạt nhân thì sao?
- Ý của anh là họ sẽ chế tạo mà không để cho ai biết, đợi đến khi nào nguy cấp thì mới để lộ ra?
Tiền Khiêm nhíu mày hỏi.
- Đúng!
Lục Thiếu Hoa trả lời kèm theo một nụ cười.
- Các anh cứ nghĩ xem, nếu như giờ họ giấu vũ khí hạt nhân đi, đợi đến khi nguy cấp mới lôi nó ra uy hiếp thì lúc đó ai còn dám động tới họ nữa.
Nghe đến đây thì tất cả mọi người đều gật đầu, vừa tỏ ý đã hiểu ý của Lục Thiếu Hoa,lại vừa tỏ ý tán thành với suy đoán của hắn
- Rất có thể là như vậy, vậy thì chúng ta có phải chế tạo vũ khí hạt nhân để bán cho người của Hoàng gia không?
Lý Chí Kiệt đột nhiên hỏi.
Đúng vậy, đay mới là vấn đề mấu chốt. Nếu như Nhị Hoàng tử đúng là vì vũ khí hạt nhân mà tới thì có nên bán cho họ không? Vấn đề này rất đáng để đau đầu, đồng thời cũng là vấn đề buộc phải cân nhắc lợi hại.
Nếu bán thì sao? Sức uy hiếp của vũ khí hạt nhân lớn thế nào thì ai cũng biết, lỡ như Hoàng gia lại đem nó ra để uy hiếp căn cứ thì làm thế nào? Còn nữa, nếu như họ có trong tay vũ khí hạt nhân rồi thì liệu họ có cần đến căn cứ địa Hổ Gầm làm hậu thuẫn cho họ nữa không?
Đừng quên rằng lòng người dễ đổi. Căn cứ địa Hổ Gầm và Hoàng gia Ảrập có thể duy trì được mối quan hệ như hiện tại chẳng qua là vì căn cứ Hổ gầm trước mắt đã xây dựng được một lực lượng hùng mạnh, đồng thời nơi đây cũng là nơi hợp tác về dầu mỏ của Hoàng gia, mà nói một cách đơn giản hơn thì là vì hiện tại đôi bên đang cùng có lợi.
Hoàn toàn có thể nói trước được rằng một khi họ đã có trong tay được vũ khí hạt nhân thì họ sẽ không vì một chút tình hữu nghị mà tiếp tục duy trì mối quan hệ này.
Mà nếu không bán thì lại ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai bên,
Không phải Lục Thiếu Hoa không biết lợi ích của chuyện này thế nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói:
- Không bán, tại sao chúng ta lại phải tự tạo ra một quả bom hẹn giờ cho mình? Đừng quên rằng Hoàng gia Ảrập có được ngày hôm nay là nhờ có chúng ta ở phía sau chống lưng cho họ. Nếu họ muốn trở mặt thì cứ việc. Còn nếu đụng vào tôi thì tôi cũng sẽ không để cho họ được yên đâu.
Con người Lục Thiếu Hoa chính là như vậy. Có những lúc hắn chẳng để ý đến bất cứ chuyện gì, thế nhưng nếu chọc giận hắn thì sẽ thấy hắn lộ ngay bản chất hung ác của mình.
Không ai hoài nghi về việc đó, tuy rằng hắn chưa bao giờ làm như vậy. Thế nhưng những người đã từng biết đến thủ đoạn của Lục Thiếu Hoa như bọn người Lý Chí Kiệt thì hoàn toàn hiểu rằng hắn có thể làm được bất cứ việc gì.
Thử nghĩ một chút coi, gia tộc Brown bên Mỹ, một tiểu bang hội bên Hông Kông, lại còn bên Nhật Bản nữa, Lục Thiếu Hoa đã dùng đến những thủ đoạn gì? Đều là những bài học đẫm máu. Thậm chí cách đây vài năm khi mới mười mấy tuổi hắn đã có thể cầm súng bắn chết hai người, bị óc phun đầy mình mà không hề hấn gì thì đủ để thấy hắn là con người như thế nào.
Lúc đó Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vỹ bị Lục Thiếu Hoa dọa cho một phen, tuy rằng họ cũng giết người vô số, tay cũng đã nhuốm đầy máu tươi, thế nhưng cái cảm giác bị óc người phun đầy mình thì chưa bao giờ trải qua.
Một cảnh tượng trong quá khứ ùa về làm cho Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vỹ không khỏi rùng mình. Tuy nhiên thì bọn họ cũng cho rằng Lục Thiếu Hoa không còn có sự lựa chọn nào khác, nếu không tàn nhẫn một chút thì làm gì có được thành tựu như ngày hôm nay.
- Đương nhiên giờ chúng ta nói những điều này e rằng hơi sớm, dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nhị Hoàng tử lần này tới đây có phải vì vũ khí hạt nhân hay không chúng ta còn chưa biết được kia mà.
Lục Thiếu Hoa cười cười rồi lại chuyển chủ đề:
- Phải rồi, nếu họ muốn mua tên lửa xuyên lục địa thì tôi cũng không ngại phải hào phóng một phen mà tặng cho bọn họ thêm vài quả.
Đó chính là điểm mấu chốt mà Lục Thiếu Hoa muốn nhắc đến. Nếu như là tên lửa xuyên lục địa hoặc tên lửa đạn đạo tầm xa thì có thể thương lượng, thậm chí không cần thương lượng cũng có thể tặng không cho họ, nhưng nếu có ý động đến vũ khí hạt nhân thì tuyệt đối không cho phép.
Lục Thiếu Hoa nói như vậy thì bọn người Lý Chí Kiệt cũng đã biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Nếu Nhị Hoàng tử đề xuất chuyện mua vũ hạt nhân thì cứ thẳng thừng từ chối, còn nếu muốn mua tên lửa xuyên lục địa và viễn trình đạn đạo thì còn có thể thương lượng.
Có điều khi Lục Thiếu Hoa nói rằng có thể tặng cho Hoàng gia Ảrập vài quả tên lửa thì Tạ Kiên Vỹ có vẻ bất mãn nói:
- Chúng ta có thể tự chế tạo ra đạn đạo nhưng chi phí không hề thấp. Trong giai đoạn này lại phải tiêu tốn rất nhiều tiền, tôi cho rằng không cần thiết phải tặng, hoặc ít nhất cũng phải trả cho chúng ta tiền chi phí.
Lục Thiếu Hoa cười khổ sở rồi lắc đầu nói:
- Anh Tạ, hôm nay tôi mới biết thì ra anh cũng nhỏ nhen như vậy. Chúng ta là người làm việc lớn, không nên chấp nhặt việc nhỏ. Dù sao Hoàng gia Ảrập cũng đã đem lại cho chúng ta rất nhiều lợi ích, cũng nên cho họ một chút ngon ngọt chứ.
Câu nói nửa đùa nửa thật của Lục Thiếu Hoa làm cho không khí bớt phần căng thẳng. Mọi người sau khi hiểu ra ý hắn thì đều cười một cách thoải mái, chỉ có Tạ Kiên Vĩ là gãi đầu ngượng ngùng rồi cười như mếu mà gật gật đầu.
- Được rồi, hiện tại vẫn chưa có đáp án chính xác, chúng ta có nói gì cũng vô nghĩa. Đợi đến ngày mai thì sẽ rõ.
Lục Thiếu Hoa khoát khoát tay để kết thúc vấn đề.
Lục Thiếu Hoa vốn là kẻ nói được làm được. Hắn không nói tiếp về vấn đề đó nữa mà chuyển hẳn chủ đề sang những câu chuyện phiếm, đặc biệt là chuyện có liên quan đến Lý Chí Kiệt. Hắn lôi chuyện cô vợ xinh đẹp người Pháp của anh ta ra làm trò cười khiến anh ta ngại tới mức muốn chui xuống đất.
Một đêm trôi qua. Đến sáng ngày hôm sau thì Lục Thiếu hoa dậy từ rất sớm vì căn cứ Hổ Gầm hôm nay có khách. Mặc dù trong lòng hắn chẳng coi trọng vị khách này lắm nhưng dù sao đây cũng là một nhân vât quan trọng, hơn nữa đây lại là địa bàn của hắn, cũng không thể thất lễ như thế được.
Thế là Lục Thiếu Hoa chỉ đành mang hết lòng hiếu khách của mình ra để đón tiếp Nhị Hoàng tử. Hắn đưa anh ta đi thăm quan hầu hết mọi nơi trong căn cứ địa, trong đó bao gồm cả đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, kho đựng dầu mỏ, còn thăm quan cả khu vực bên ngoài của kho chứa súng ống đạn dược.
Mãi cho đến bốn giờ chiều thì mới tham quan xong, Lục Thiếu Hoa đưa Nhị Hoàng tử về nơi ở của mình.
Việc chính bắt đầu, Lục Thiếu Hoa biết rằng thực ra Nhị Hoàng tử vô cùng sốt ruột. Điều này thì hắn có thể nhận ra từ khi hai người đang đi dạo với nhau. Có điều lúc đó hắn không chủ động nhắc đến mà cứ điềm nhiên như không có chuyện gì.
Thực tế đúng là Nhị Hoàng tử vô cùng sốt ruột, chỉ có điều bản thân anh ta cũng hiểu được rằng nếu vừa gặp mặt mà đã vào đề luôn thì không được hay lắm, vậy nên anh ta mới cố gắng nhẫn nại đi thăm quan một lượt với Lục Thiếu Hoa. Giờ đã đến đây thì cũng là lúc nên bàn vào việc chính.
Thế là cuối cùng đáp án lại do chính Nhị Hoàng tử giải đáp.