Ngoài ra, Lục Thiếu Hoa còn sản xuất loại xe cao cấp, đó là loại xe
được thiết kế theo đơn đặt hàng của của khách hàng. Chất lượng của nó
khác xa loại xe nói trên, về mặt giá cả cũng như thiết kế đều vượt trội. Chưa nói vấn đề khác, chỉ riêng thiết kế bên ngoài của nó, Lục Thiếu
Hoa đã mất đứt hai ngày trời, gấp mấy lần thời gian của một chiếc xe
loại thường.
Ống kính tập trung vào con số mười ngàn một lúc rồi
chuyển, Lục Thiếu Hoa ngồi xem không khỏi cười khổ, cái này rõ ràng là
cố ý, chẳng qua tận dụng cơ hội này để quảng cáo đây mà.
Tuy cười hơi gượng gạo nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, ngược lại, hắn còn cảm thấy làm như vậy không tồi, việc tuyên truyền phải thực hiện mọi
lúc mọi nơi, chỉ cần có cơ hội là phải nắm lấy, huống chi lúc này có mấy ai ở Hồng Kông lại thờ ơ với truyền hình đâu!
Lúc trên ti vi
xuất hiện cảnh ngâm xe hơi của Phượng Hoàng vào nước, đồng thời vang lên tiếng của Vương Hiểu, giới thiệu về các trang bị cũng như ưu thế của
xe.
- Chiếc xe đang ngâm trong nước là loại xe cao cấp của tập
đoàn Phượng Hoàng. Sắp tới, tập đoàn Phượng Hoàng sẽ tiếp tục đẩy mạnh
sản xuất một loại xe cao cấp đắt tiền hơn, đều nằm trong cùng một sê-ri.
Rõ ràng là Vương Hiểu đã chuẩn bị rất kỹ càng. Sau khi cô ta giới thiệu
hết lượt hai loại xe của Phượng Hoàng mới bắt đầu giới thiệu xe của tập
đoàn Hàn Quốc, đương nhiên cùng với lời giới thiệu của cô, xe của Hàn
Quốc cũng đã hiện lên màn hình.
Xe Hàn Quốc không có được may mắn như xe của tập đoàn Phượng Hoàng, Vương Hiểu chỉ giới thiệu sơ qua một
chút. Tuy nhiên cô cố ý nhấn mạnh chiếc xe kia là loại hiện đại nhất do
Hàn Quốc sản xuất.
Không cần đoán Lục Thiếu Hoa cũng biết đây là
kiệt tác của Trần Đạt Vinh. Hắn dám khẳng định trăm phần trăm là Trần
Đạt Vinh bảo Vương Hiểu làm vậy. Mục đích là để vụ tranh chấp này trở
thành một cái bàn đạp nâng cao danh tiếng của tập đoàn. Ai cũng biết tập đoàn Phượng Hoàng chỉ dùng loại xe bình thường mà Hàn Quốc lại dùng
loại xe đời mới nhất, nếu như Hàn Quốc thua thì hậu quả thật dễ đoán.
Điều đó tuyệt đối đả kích bọn họ, đồng thời là cơ hội giễu cợt bọn họ
thật sự.
- Tốt lắm, chẳng còn bao lâu nữa trận quyết đấu sẽ diễn
ra. Xin mời quý vị khán giả đừng rời màn hình, hãy chú ý theo dõi trận
quyết đấu có tính lịch sử này.
Giọng Vương Hiểu lại truyền đến.
Nghe vậy, con ngươi Lục Thiếu Hoa hơi co lại, mắt mở thật to, cũng không dám nháy mắt, sợ bỏ lỡ cảnh mà Vương Hiểu cho là có tính lịch sử. Đồng
thời, Lục thiếu Hoa thầm nghĩ cũng không biết vụ này rốt cuộc sau này sẽ ra sao nữa
Riêng vụ va chạm giữa xe do chính công ty sản xuất và xe của Hàn Quốc này, Lục Thiếu Hoa tiêu tốn không ít tiền bạc và tâm
huyết, để danh tiếng của tập đoàn Phượng Hoàng không bị ảnh hưởng, thậm
chí rơi xuống vực, hắn không thể không chú ý diễn biến của kế hoạch. Hơn nữa, cho dù Lục Thiếu Hoa sớm đoán được kết quả của trận quyết đấu này, hắn vẫn muốn tận mắt chứng kiến sư việc. Mắt hắn mở to, hoàn toàn tập
trung vào màn hình. Có thể nói là hắn vô cùng chăm chú, chăm chú đến mức như đang nhập định vậy. Thật vậy, chỉ có điều khác với nhập định là mắt hắn cứ chằm chằm nhìn vào màn hình ti vi.
Rốt cuộc, trên góc
phải ti vi xuất hiện những con số báo giờ, chỉ vài mươi giây nữa là đã
mười giờ sáng, theo giờ Bắc Kinh. Màn hình cũng vừa chuyển cảnh, đập vào mắt là hai chiếc xe hơi cách nhau khoảng năm chục mét. Giữa hai dãy xe, có một người đàn ông hai tay đang phất cờ, một tay cầm lá cờ đỏ lớn,
tay kia là lá nhỏ hơn, hình như là trọng tài.
Có phải trọng tài
hay không, lát nữa là biết. Tuy nhiên thắc mắc này đã lập tức được giải
đáp, bởi vì thanh âm của Vương Hiểu phối hợp với hình ảnh lại vang lên.
- Thưa các bạn xem truyền hình, quý vị đang theo dõi đài truyền hình vệ
tinh Phượng Hoàng tường thuật trực tiếp từ Hàn Quốc. Như lúc trước chúng tôi đã giới thiệu, đây là cuộc quyết đấu giữa hai nhà sản xuất xe hơi,
còn phương pháp quyết đấu thì chúng tôi tin rằng quý vị ít nhiều gì cũng đã đoán ra được một phần. Đúng vậy, chính là cho hai xe của hai bên
chạy đâm vào nhau, qua đó kiểm chứng vật liệu thép của xe nào tốt hơn.
Vương Hiểu vừa dứt tiếng, ống kính máy quay lại chuyển, nhắm ngay vào một
chiếc xe của Phượng Hoàng, giọng Vương Hiểu lại cất lên:
- Quý vị có thể thấy rõ, đây là chiếc xe hơi có rèm che đời đầu do tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất
Vương Hiểu vừa nói xong màn hình lại chiếu sang một chiếc xe hơi màu đen:
- Hình ảnh quý vị đang thấy lúc này là xe đời mới nhất do một công ty hàng đầu Hàn Quốc sản xuất.
Nói tới đây, Vương Hiểu dừng một chút lại tiếp:
- Hiện tại, hai xe đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ trọng tài ra hiệu lệnh
là bắt đầu tăng tốc và chạy đối mặt nhau cho đến lúc đâm trực diện vào
nhau. Kết quả sẽ ra sao, mời quý vị theo dõi.
Vương Hiểu theo
hình ảnh xuất hiện trên ti vi mà giới thiệu, nhưng Lục Thiếu Hoa chỉ
nghe tiếng được tiếng mất, tuy vậy hắn vẫn nghe được rõ ràng người đàn
ông một tay cầm cờ đỏ, một tay cầm cờ xanh kia đúng là trọng tài.
- Thưa quý vị khán giả và quý vị thân hữu, đã sắp đến mười giờ rồi. Đúng
mười giờ hai xe sẽ bắt đầu đâm vào nhau. Lúc này là chín giờ năm mươi
chín phút bốn lăm giây, chỉ còn mười lăm giây nữa thôi. Bây giờ mời quý
vị cùng đếm ngược thời gian với chúng tôi.
Vương Hiểu vừa dứt
lời, màn hình hiện lên một vị đầu tóc húi cua, mặc Âu phục màu đen. Lục
thiếu Hoa không biết vì sao đài lại đưa hình ông ta, nhưng khi ống kính
chiếu vào cổ áo của y, hắn hiểu ngay. Cổ áo của người này có in biểu
tượng của tập đoàn Phượng Hoàng, hiển nhiên y là người của tập đoàn rồi.
Màn ảnh dừng lại chưa đến hai giây lại chuyển sang một thanh niên đeo kính
gọng vàng, trông có vẻ nhã nhặn, thoạt nhìn đã biết là đại diện của công ty xe hơi Hàn Quốc.
“Sói đội lốt cừu”, Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ.
Thật vậy, cho rằng gã này là sói đội lốt cừu, đúng là Lục Thiếu Hoa tinh
mắt. Thoạt nhìn, người Hàn và người Hồng Kông không có gì khác biệt, chỉ có điều dáng vẻ người Hàn có vẻ giả tạo còn người Hồng Kông thì không.
Bộ dáng giả tạo của gã trông rất đáng khinh.
Có đáng khinh hay
không Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm, hắn chỉ hơi bất mãn thôi. Điều
hắn chờ mong là được thấy vẻ mặt của cái gã ra vẻ hơn người này sẽ ra
sao sau khi hai xe đâm nhau. Không biết là khóc hay cười, hoặc là
choáng?
“Choáng?” nói vậy có vẻ hơi nghiêm trọng hóa vấn đề,
nhưng không phải là không thể xảy ra. Lục Thiếu Hoa nghĩ vậy cũng có lý
do của hắn, vì nếu cái gã kiêu ngạo kia mà tận mắt thấy niềm kiêu hãnh
của mình bị tập đoàn xe hơi Phượng Hoàng chà đạp không thương tiếc thì
có choáng ngất cũng là bình thường!
Trong giây phút va chạm đó,
Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng nhất định là người Hàn Quốc kia sẽ
tràn đầy tin tưởng sản phẩm của mình là vô địch, mà kết quả lại ra ngoài ý liệu của họ, thì cũng chẳng ai biết được phản ứng của họ sẽ đến mức
nào?
Thử nghĩ xem. Một người đang cao cao tại thượng bỗng chốc
ngã xuống cái “rầm” thì làm sao chịu nổi sự mất mặt? Là con người, ai
cũng khó có thể chịu nổi tổn thương nặng nề, nhưng những người có tu
dưỡng chỉ cần một chút thời gian để lấy lại thăng bằng, còn loại người
tâm lý kém cỏi thì miễn bàn!
Kết quả sẽ như thế nào, tuy rằng Lục Thiếu Hoa nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng chuyện đời rất khó lường,
hắn cũng không dám vỗ ngực lớn tiếng:
- Chúng ta tất thắng!
Quả thật, trên đời chuyện ngoài ý muốn vẫn rất khả năng xảy ra, để chắc
chắn hoàn toàn đành phải chờ đến lúc vụ đâm xe này kết thúc.
Lục
Thiếu Hoa cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy gã Hàn Quốc ra vẻ nhã
nhặn này, hắn lại suy nghĩ phức tạp như vậy. Lắc mạnh đầu, xua hết tạp
niệm, hắn tiếp tục chăm chú theo dõi cuộc truyền hình trực tiếp.
Năm giây trôi qua, khuôn mặt “gã nhã nhặn” biến mất, trên ti vi lúc này là hình ảnh của trọng tài.
Giọng nói của Vương Hiểu lại vang lên:
- Hình ảnh quý vị khán giả đã thấy vừa rồi là hai đại diện của hai nhà
sản xuất xe hơi, xem ra họ đều mười phần tin tưởng vào thắng lợi của bên mình.
- Ồ, xin lỗi, đã đến giờ rồi, mời quý vị khán giả cùng đếm ngược với chúng tôi. Nào, bốn…ba…hai…một… bắt đầu rồi!
Giọng Vương Hiểu hơi khàn đi, có lẽ do gắng sức cao giọng. Tuy nhiên điều đó
cũng không ảnh hưởng tới khán giả. Đó là Lục Thiếu Hoa nghĩ vậy, còn
người khác nghĩ thế nào thì hắn không biết.
- Thưa quý vị, thời điểm lịch sử đang tới gần, mời quý vị tập trung theo dõi. Hiện tại hai xe đã bắt đầu chạy và đang tăng tốc.
- Gần đến rồi, gần nữa rồi!
Thanh âm Vương Hiểu không ngừng vang vọng, không lâu sau, bỗng nghe một tiếng va chạm cực mạnh:
- Ầm…m…m!
Thật vậy, một tiếng “ầm” vang lên ngay khi hai xe đụng đầu nhau, ngay lập
tức một làn khói đen bốc lên, len vào giữa là một màn sương mù trắng
toát, hiển nhiên là đầu một chiếc xe đã bị đụng vỡ.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, vẫn không nghe tiếng của Vương Hiểu, micro lặng im, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh. Không để thời gian chết, đạo diễn
đầy kinh nghiệm liền chuyển ống kính máy ảnh hướng vào hai đại diện của
hai nhà sản xuất xe hơi.
Lục Thiếu Hoa ngắm nghía vẻ mặt của hai
người. Nét mặt của người đàn ông trung niên đại diện cho tập đoàn Phượng Hoàng vẫn bình thản, khóe môi hơi nhếch lên, hình như đang cười. Ngược
lại, gã đại diện Hàn Quốc đã mất bình tĩnh, mở to hai mắt nhìn sững chỗ
hai xe va chạm, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa ít nhiều cảm giác được. Gã Hàn Quốc đúng là chết vì sĩ diện, chính bản
thân gã cũng không tin tưởng lắm vào xe của mình nên vẻ mặt mới như vậy.
Lục Thiếu Hoa đoán đúng. Quả thật, gã Hàn Quốc không có lòng tin vào xe của mình. Ngay sau khi tập đoàn Phượng Hoàng đưa ra lời thách đấu, gã liền
điều tra về thành phần thép của xe hơi của tập đoàn này, và phát hiện
chất lượng của nó tốt hơn thép của công ty mình nhiều. Tuy nhiên lúc đó
đã quá muộn. Chẳng qua là đã đâm lao phải theo lao, bọn họ đành nhắm mắt đưa chân, đánh liều đáp ứng lời thách đấu của tập đoàn Phượng Hoàng.
Sự tình đến nông nỗi này, ai cũng có thể đoán trước được, chỉ có người Hàn Quốc là không. Họ luôn cầu nguyện ông trời phù hộ, rất tiếc là vẫn bị
đụng cho thê thảm như vậy.
Hiển nhiên lần này trời không đứng về
phía Hàn Quốc mà đứng về phía Lục Thiếu Hoa. Theo làn sương khói tan đi, hai chiếc xe dần hiện ra. Đầu xe của Phượng Hoàng hơi móp xuống, cũng
không nghiêm trọng lắm, nhưng đầu xe của Hàn Quốc hoàn toàn biến dạng,
ngay cả động cơ cũng lòi ra ngoài, dưới nắp xe khói trắng không ngừng
tuôn ra. Ai rành một chút đều hiểu rõ: Chiếc xe này hỏng mất rối!
Xem đến đây, Lục Thiếu Hoa đã nắm chắc kết quả không nằm ngoài ý muốn. Lần
này Phượng Hoàng quyết đấu thắng lợi, mà lại thắng triệt để như vậy, đó
là do tập đoàn chưa bao giờ dám xem nhẹ chất lượng vỏ ngoài khung xe.
Thấy rõ hiện trạng, giọng Vương Hiểu lại vang lên, lúc này, lời lẽ đã thay
đổi hẳn. Tất cả đều là bênh vực tập đoàn Phượng Hoàng, cho rằng phía Hàn Quốc nói xấu tập đoàn vô căn cứ.
- Chúng tôi tin là quý vị khán
giả đều đã thấy rõ. Khi hai xe đụng nhau, xe của tập đoàn Phượng Hoàng
chỉ hơi biến dạng, còn xe của Hàn Quốc hỏng hoàn toàn. Điều đó chứng tỏ
thép của tập đoàn Phượng Hoàng không hề có vấn đề!
Vương Hiểu nói.
- Rất tốt, kết quả đã có, xin mời quý vị khán giả theo dõi cuộc phỏng vấn hai vị đại diện, xem họ có cảm tưởng gì.
“Cảm tưởng ư?” Lục Thiếu Hoa cười khan. Cười xong, liền dời ánh mắt tới điện thoại, nhích người tới nhấc máy lên, bấm số.