Trận chiến đã đến hồi kết thúc, thắng bại đã rõ ràng, quân Hổ Gầm
với khí thế bão táp, ngạo nghễ bao vây trụ sở bộ chỉ huy đoàn lính đánh
thuê Chim Ưng, giết quân địch như chặt cá nằm trên thớt, thậm chí lúc
này không cần chỉ huy, họ cũng thực hiện nhiệm vụ rất tốt. Từ đầu đến
giờ Tiền Khiêm chỉ có thể mở to mắt nhìn cảnh chém giết trên chiến
trường mà không thể tham gia. Gã ngồi trên xe chỉ huy, bầu nhiệt huyết
đã sớm sôi trào. Đâu dễ gì có cơ hội như ngày hôm nay, làm sao gã đành
lòng bỏ qua.
Mặc vào một bộ quần áo chống đạn, đầu mang mũ sắt,
trang bị vũ khí đến tận răng, Tiền Khiêm quay lại bên cạnh Lục Thiếu
Hoa, nhìn hắn với ánh mắt mong đợi. Không cần hỏi cũng biết, Tiền Khiêm
đang muốn xin Lục Thiếu Hoa cho gã được tham gia chiến đấu.
Lục
Thiếu Hoa đã biết rõ là Tiền Khiêm rất hiếu chiến, hắn làm sao có thể từ chối nguyện vọng của gã? Hắn gật đầu một cái, thay cho lời đồng ý, sau
đó ngồi yên đợi kết quả.
- Đoàng, đoàng.
Tiếng súng từ
trong tòa trụ sở vang lên không ngớt, hai phe chạm súng dữ dội, thỉnh
thoảng có tiếng lựu đạn nổ đanh gọn, khiến Lục Thiếu Hoa đứng bên ngoài
cũng có thể hình dung được cuộc chiến bên trong đang diễn ra kịch liệt
đến mức nào.
Mười phút. Mười phút đồng hồ trôi qua, rốt cục,
tiếng động bên trong tòa trụ sở đã lắng xuống, thỉnh thoảng chỉ còn nghe mấy tiếng hô to. Trận chiến đã hoàn toàn kết thúc, vào thời điểm này,
đoàn lính đánh thuê Chim Ưng đã bị tiêu diệt.
Đưa mắt nhìn cổng
tòa trụ sở, Lục Thiếu Hoa chờ mấy người Tiền Khiêm đi ra. Quả nhiên,
không bao lâu sau, Tiền Khiêm bước ra, nhưng gã không đi một mình mà áp
giải hai tên da đen cao lớn ở phía trước.
Khi tới trước mặt Lục Thiếu Hoa, Tiền Khiêm chỉ hai tên da đen, nói:
- Đây là Đoàn trưởng và Phó đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Chim Ưng.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu, liếc mắt nhìn qua bộ dạng thảm hại của hai tên da đen một cái, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cay
độc, bất thình lình bước tới bên cạnh một người lính, hất tay lên ra
hiệu cho đám lính lui lại, rồi nhẹ nhàng bóp cò súng, không cho hai tên
nọ cơ hội nói lời nào, trực tiếp tiễn chúng đi gặp Thần chết.
Vào lúc này, cả tinh thần và thể xác của Lục Thiếu Hoa đều thấy nhẹ nhõm.
Mối thù đã trả xong, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận làn không khí chung
quanh, hít sâu mấy cái, khôi phục sự mạch lạc trong dòng suy nghĩ của
mình, rồi mở mắt ra, khẽ nói:
- Cho người vào lục soát, bất cứ thứ gì quý giá đều mang đi.
Hành động này giống như cướp bóc, nhưng Lục Thiếu Hoa nói với giọng rất bình thản, cứ y như đồ vật trong kia là đồ của nhà mình vậy.
Đoàn Hổ
Gầm vì cuộc trả thù lần này đã bỏ tiền mua hai quả tên lửa, cộng với
hàng vạn súng ống, đạn dược, cuối cùng đã chiến thắng, Lục Thiếu Hoa
không thể không gỡ gạc lại một chút, bởi vậy những thứ đáng giá trong
trụ sở đoàn Chim Ưng đều trở thành mục tiêu “báo thù” của hắn.
Tiền Khiêm vung tay lên, dùng thổ ngữ châu Phi nói nhỏ vài câu, lập tức một
tiểu đội tiến vào trụ sở, bắt đầu lục soát. Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa gật
đầu hài lòng, lại nói tiếp:
- Một số rút về Căn cứ trước, à, lưu lại một số người thu dọn chiến trường.
Đoàn lính đánh thuê chim Ưng có gần mười ngàn người, mỗi người đều có một,
hai khẩu súng, Lục Thiếu Hoa không muốn để số súng đó nằm đây gỉ sét,
mang về không chừng có thể bán được ít tiền, nếu không thì để lính Hổ
Gầm sử dụng.
Tiền Khiêm lại gật đầu, đi sắp xếp việc rút lui và bố trí người thu dọn chiến trường.
- Anh Hai, chúng ta cũng về căn cứ thôi.
Hiện tại trận chiến đã chấm dứt, Lục Thiếu Hoa tận mắt nhìn thấy đoàn Chim
Ưng bị tiêu diệt, thậm chí tự tay giết chết Đoàn trưởng và Phó đoàn
trưởng của chúng, không còn việc gì phải làm, tốt nhất là trở về Căn cứ, không cần lưu lại nơi này nữa. Bước lên một chiếc xe hơi nhỏ, hắn chạy
nhanh như gió ra khỏi doanh trại của đoàn Chim Ưng, quay về căn cứ của
mình.
Một trận chiến giữa hai bên có quân số như nhau, chưa tới
hai tiếng đồng hồ đã kết thúc, Hổ Gầm giành thắng lợi. Tất cả đều nhờ
vào hai quả tên lửa, nếu không có chúng, có lẽ đánh nhau đến mười ngày
đêm cũng chưa kết thúc.
Tuy nhiên, nguyên nhân thắng lợi do đâu,
lúc này cũng không còn quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất là Hổ Gầm có tên lửa, cuối cùng giành được thắng lợi. Lục Thiếu Hoa đã trả thù được
kẻ âm thầm đứng trong bóng tối sai người ám hại khiến hắn suýt chút nữa
mất mạng.
Xe quay về Căn cứ, Tạ Kiên Vĩ đang đứng bên ngoài chờ,
thấy Lục Thiếu Hoa, vội chạy tới chờ xem Lục Thiếu Hoa có chỉ thị gì
không.
Chiến tranh đã kết thúc nhưng hậu quả của nó vẫn còn đó, Lục Thiếu Hoa không thể mặc kệ, mở miệng nói:
- Dùng thuốc tốt nhất điều trị cho người bị thương, về chuyện thu dọn đồ
trên chiến trường, anh với anh Tiền Khiêm bàn bạc mà làm nhé!
Nói xong, Lục Thiếu Hoa phất tay, ý bảo Tạ Kiên Vĩ đi làm. Mấy người Trần
Quốc Bang rời đi, riêng Lý Chí Kiệt vẫn ở lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa,
bởi vì Lục Thiếu Hoa có điều cần hỏi y.
Quả thật, Lục Thiếu Hoa
có vấn đề cần hỏi Lý Chí Kiệt, nhưng lúc này còn đang ở bên ngoài, người qua lại không ngớt, nói ra không thích hợp. Lục Thiếu Hoa kìm lại, tạm
thời không hỏi.