Một cuộc hội nghị dần dần biến thành một cuộc tuyên thệ trước khi xuất
quân, tất cả đều dựa theo ý tưởng của Lục Thiếu Hoa mà chậm rãi phát
triển, có thể nói Lục Thiếu Hoa cố ý làm như vậy, mục đích là nâng cao
lòng tin cho cấp dưới, cho dù là lúc đối mặt với kẻ thù mạnh, trước nhất vẫn phải củng cố lòng tin.
Về việc bố trí phòng thủ, Lục Thiếu
Hoa không cần nhiều lời, bởi vì từ nửa năm trước Tập đoàn Phượng Hoàng
đã huy động nhân viên, bắt đầu tăng cường việc phòng ngự, đến giờ đã có
khả năng phòng thủ rất mạnh, không cần Lục Thiếu Hoa phải nhắc nhở.
Thực tế cho thấy phương pháp của Lục Thiếu Hoa là đúng đắn, những gì cần làm cấp dưới đã tính sẵn trong đầu, lại có Tần Tịch Thần quản lý Tập đoàn
Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa có thể an tâm giao cho họ xử lý.
Nhưng sau khi hội nghị kết thúc, Lục Thiếu Hoa không rời đi ngay mà gọi Lưu
Minh Chương và Lý Vân Thanh lại, cùng với Tần Tịch Thần, cả bốn người
tới văn phòng của hắn, ngồi quanh trên ghế sô pha.
- Thế lực của
gia tộc Rothschild rất lớn mạnh, chúng ta không thể không đề phòng, đặc
biệt về phần tài chính, đây là lĩnh vực bọn họ hầu như thống trị, chỉ
cần chúng ta không cẩn thận một chút liền có thể sẽ lâm vào thế bị động.
Lục Thiếu Hoa nói một câu đầy cảm thán.
Trong giới tài chính, công ty tài chính Phượng Hoàng được xem là đứng đầu một phương, nhưng so với gia tộc có thương hiệu lâu đời về tài chính như
gia tộc Rothschild này, ít nhiều trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng thấy hơi
thiếu tự tin, cũng vì hắn thiếu tự tin cho nên trước khi Lưu Minh Chương đến, hắn đã bảo anh ta giảm bớt các dự án đầu tư không quan trọng, co
cụm lại để phòng thủ.
Mà bây giờ Lục Thiếu Hoa gọi Lưu Minh
Chương, Lý Vân Thanh và Tần Tịch Thần vào văn phòng chính là để bàn bạc
một chút về vấn đề tài chính, nếu có thể, Lục Thiếu Hoa không ngại gây
trở ngại một chút cho gia tộc Rothschild về mặt tài chính.
Tập
đoàn Phượng Hoàng phải phòng thủ là không sai, nhưng việc phòng thủ lại
không bao gồm bộ phận tài chính này của Tập đoàn. Công ty tài chính
Phượng Hoàng có hai công ty con ở bên ngoài, một là Tổng công ty ở Hồng
Kông, một công ty còn lại ở phố Wall (1).
Trong hai công ty này, một công ty đầu tư vào thị trường chứng khoán Hồng Kông, còn một đầu tư vào thị trường chứng khoán Mỹ, ngoài ra không hoạt động ở lĩnh vực nào
khác, ít ra là theo bề ngoài thì như vậy.
Như Lý Tông Ân và Lưu
Minh Chương phụ trách một đội bí mật, người ngoài không thể biết được, ở phố Wall của nước Mỹ, Tôn Khiêm cũng lãnh đạo một đội bí mật như vậy,
không ai có thể biết. Có nhiều lực lượng được ẩn giấu như vậy, khi cần
thì hành động bất ngờ một chút, không chừng có thể đạt được hiệu quả
tốt.
Gia tộc Rothschild không công khai huy động lực lượng tài
chính chuẩn bị đối phó với công ty tài chính Phượng Hoàng, tốt thôi, bề
ngoài công ty tài chính Phượng Hoàng chỉ phòng thủ, cũng không tranh đấu công khai. Một cách ngấm ngầm, công ty tài chính Phượng Hoàng phát động các đội bí mật, đánh bọc sườn từ phía sau, khiến cho gia tộc Rothschild bị đả kích nặng nề. Điều đó không phải là không làm được.
Rõ
ràng là Lục Thiếu Hoa chuẩn bị làm như vậy, cho nên gọi hai chuyên gia
tài chính tới, bảo họ phát biểu ý kiến, nếu họ có ý kiến khả thi thì sẽ
đưa ra thực hiện ngay.
Về phần Tần Tịch Thần, thực tế cô là người cầm quyền của Tập đoàn Phượng Hoàng, cần phải biết chuyện này, hơn nữa, Tần Tịch Thần còn là vợ của Lục Thiếu Hoa, lúc Tập đoàn Phượng Hoàng
gặp phải nguy hiểm, nhiều thêm một người là nhiều thêm một phần sức
mạnh, cùng tham gia vào cũng là điều cần thiết.
Nhưng ý tưởng của hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh có vẻ rất trùng hợp. Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh liếc mắt nhìn nhau, vừa kín đáo gật đầu, dường
như có chung nhận thức.
Sau đó Lưu Minh Chương cất tiếng:
- Hiện nay giới tài chính đã khác xưa, trong giới tài chính ngày nay, tuy công ty tài chính Phượng Hoàng của chúng ta tuy không thể xem là có
quyền uy lớn nhất, nhưng cũng không kém bao nhiêu, mà gia tộc Rothschild là một gia tộc có thương hiệu lâu đời, đứng đầu một phương về tài
chính, thực lực không thể xem nhẹ. Nhưng chúng ta cũng không cần phải sợ bọn họ. Dù sao chúng ta cũng có đồng minh, có sự trợ giúp của Nhị vương tử, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Đó là ý tưởng của Lưu
Minh Chương và Lý Vân Thanh, tuy rằng do Lưu Minh Chương nói, vả lại
cũng không nói thật sự rõ ràng, nhưng qua những lời anh ta nói, có thể
khẳng định là không cần sợ gia tộc Rothschild, và có thể liều mạng với
bọn họ.
Trực tiếp đấu tay đôi, Lục Thiếu Hoa cũng không sợ gia
tộc Rothschild, chẳng qua hắn phải suy xét đến mọi mặt của vấn đề, cho
nên không thể đối kháng trực tiếp mà muốn dùng cả lực lượng công khai và ngấm ngầm cùng tấn công gia tộc Rothschild một phen.
- Chúng ta không sợ đối chọi trực tiếp với gia tộc Rothschild, nhưng đòn quyết
định nên tung ra vào phút chót, nếu lúc này tranh đấu, chắc chắn sẽ ảnh
hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Cho nên, vào lúc này điều cần thiết là
không công khai làm lớn chuyện.
Lục Thiếu Hoa vung tay lên, đính
chính ý định muốn đối chọi trực diện với gia tộc Rothschild của Lưu Minh Chương và bổ sung thêm:
- Bây giờ điều mà chúng ta cần suy xét
chính là làm sao để có thể chiến thắng với thiệt hại ở mức tối thiểu,
cho dù là cuối cùng không thể toàn thắng, chỉ cần đánh lui thế tấn công
của gia tộc Rothschild là được.
Đúng vậy, chính là thắng lợi với
cái giá phải trả tối thiểu, còn làm thế nào để đạt được điều đó, trong
đầu Lục Thiếu Hoa đã sớm có cách, đó là sử dụng lực lượng ngầm.
Khi sử dụng lực lượng ngầm, dù là điều động hay là làm gì đi nữa, cũng sẽ
rất nhanh chóng, không cần huy động nhân lực ồ ạt quá mức, đó gọi là cái giá phải trả nhỏ nhất theo ý của Lục Thiếu Hoa.
Lưu Minh Chương dường như đã hiểu ý Lục Thiếu Hoa, tuy nhiên anh ta chưa dám khẳng định, thử dò hỏi:
- Ý của cậu là sử dụng lực lượng ngầm?
- Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.
Lục Thiếu Hoa trả lời một câu không chắc chắn, rồi lại bổ sung thêm:
- Phải sử dụng lực lượng ngầm, nhưng không phải toàn bộ, mà chỉ sử dụng một phần thôi.
Lục Thiếu Hoa tạm dừng một lát lại nói tiếp:
- Giai đoạn hiện tại chúng ta còn chưa thích hợp bộc lộ toàn bộ lực lượng ngầm, dù sao không phải là thời điểm mở màn một cuộc chiến toàn diện
với gia tộc Rothschild, phải giữ lại lá bài tẩy của chúng ta, bằng không đến lúc tấn công toàn diện, chúng ta không còn bất cứ lá bài chiến lược nào.
Chính xác, lúc này không cần thiết bộc lộ toàn bộ các quân bài chưa lật, cũng tức là toàn bộ thực lực, huống chi, sở dĩ ngay từ
đầu Lục Thiếu Hoa đã che giấu thực lực là để chuẩn bị cho cuộc khủng
hoảng tài chính năm 2008, lúc này mà công khai tất cả trước mặt công
chúng là không phù hợp với ý định ban đầu của hắn.
Hắn vừa nói
ra, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh hình như nhận ra suy nghĩ thiếu sót
của mình, đều gật đầu, tỏ vẻ suy xét của Lục Thiếu Hoa là chính xác,
nhưng như vậy thì phải vận dụng bao nhiêu phần trăm lực lượng ngầm? Và
sử dụng ở những bộ phận nào?
Tuy nhiên rất nhanh, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra câu trả lới cho vấn đề này:
- Lục lượng ngầm ở Wall Street là không thể sử dụng, mà lực lượng do Tông Ân cầm đầu cũng không thể sử dụng, bộ phận duy nhất có thể sử dụng là
đội do Lưu Minh Chương phụ trách.
Lực lượng ngầm ở phố Wall tuy
mới xây dựng chưa lâu, chỉ mới vài ba năm, nhưng không thể xem thường
nó, với sự đầu tư mạnh mẽ của Lục Thiếu Hoa, lực lượng đó không thua bất cứ một lực lượng ngầm nào.
Mà lực lượng do Lý Tông Ân thống lĩnh luôn hoạt động ở thị trường tài chính toàn cầu, nhằm vào những công ty
hải ngoại quan trọng nhất, vào thời điểm có biến chuyển, sẽ có tác dụng
rất quan trọng đối với cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, do đó Lục
Thiếu Hoa sẽ không sử dụng đến nó khi chưa cần thiết.
Như vậy chỉ có lực lượng do Lưu Minh Chương chỉ huy, vào thời kỳ đầu, Lưu Minh
Chương đã dùng lực lượng này theo sau George Soros (2) hoạt động, mang
lại không ít của cải cho công ty tài chính Phượng Hoàng.
Nhưng
Lưu Minh Chương dù sao cũng là chỉ huy của lực lượng ngầm kia, trong khi thân phận công khai của anh ta là Phó Tổng giám đốc điều hành của Tập
đoàn Phượng Hoàng, chủ quản về tài chính, nếu giao cho anh ta chỉ huy
hành động lần này, chỉ cần có người muốn điều tra sẽ không khó gì để lần ra manh mối.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Thiếu Hoa mới tính
toán sử dụng lực lượng này, bởi vì theo nhận định của hắn, đây cũng
không phải là một bộ phận hoàn toàn hoạt động ngầm mà chỉ có thể coi là
nửa sáng nửa tối, bộc lộ công khai cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ngoài ra, Lục Thiếu Hoa còn có thể dùng một lực lượng khác, đó là lực lượng
bên ngoài, một lực lượng như vậy có thể sẽ bị người ta xem nhẹ, đó là
phân công ty Tài chính Phượng Hoàng ở phố Wall.
Gia tộc
Rothschild tấn công công ty con của công ty tài chính Phượng Hoàng ở
Hồng Kông, chứ không phải công ty con của công ty tài chính Phượng Hoàng ở Mỹ, hơn nữa, công ty con ở phố Wall luôn thực hiện các dự án đầu tư
đúng quy cách, nhìn qua còn rất nhỏ yếu, hầu như có thể xem nhẹ sự tồn
tại của nó.
Nhưng thực tế thì sao?
Đã dám mở công ty con ở phố Wall, làm sao Lục Thiếu Hoa có thể thành lập một công ty nhỏ yếu
được? Đó chỉ là hình thức bề ngoài, thật ra thực lực của công ty này rất mạnh. Có một lực lượng như vậy tham gia đánh bọc sườn, lại có lực lượng ngầm phối hợp, hắn tin rằng kết quả sẽ là một sự thay đổi rất lớn.
- Công ty bên phố Wall cũng phải hành động, tuy nhiên không phải lả bây
giờ, lúc này phải nằm im, nhưng không phải hoàn toàn nằm im không làm
gì, mà là ngấm ngầm hoạt động.
Lục Thiếu Hoa căn dặn mấy lời, rồi lại phân công một cách cụ thể:
- Vẫn theo lệ cũ, Vân Thanh phụ trách việc phòng thủ, Minh Chương cũng
vậy, tuy nhiên còn phải kiêm nhiều nhiệm vụ quan trọng khác, đó chính là điều động ngầm lực lượng, thời điểm phản công vào phút chót, hai bên
phải chú ý mọi mặt. Về phần Tông Ân, bảo anh ta gác mọi việc đang làm
lại, tới đây lãnh đạo tất cả lực lượng ngầm.
- Được.
Lưu Minh Chương đáp trước tiên.
Kế tiếp, Lý Vân Thanh cũng gật đầu, nói:
- Tôi biết phải làm gì rồi.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nhưng ngay sau đó nhìn về phía Tần Tịch Thần nãy giờ vẫn không mở miệng, nói:
- Em thông báo cho Tông Ân nhé! Sau đó bốn người thương lượng một chút,
phối hợp như thế nào, điều động làm sao, các chi tiết cụ thể mọi người
bàn bạc cách làm cho tốt.
- Dạ.
Tần Tịch Thần nghiêm trang gật đầu, nói.
- Cứ như vậy đi, bên kia có tin tức gì, tôi sẽ báo cho mọi người ngay.
Lục Thiếu Hoa day day trán, lộ ra vẻ hơi mệt mỏi, nói cũng không cao giọng như thường lệ.
(1) Wall Street (còn được báo chí VN gọi là Phố Wall) là một tuyến phố ở
Manhattan, Thành phố New York, bang New York, Hoa Kỳ. Tuyến phố này chạy từ Broadway đến South Street bên sông East, qua trung tâm lịch sử
Financial District. Wall Street là nơi đóng trụ sở của Sở giao dịch
chứng khoán New York; qua thời gian, thuật ngữ Wall Street đã trở thành
tên của khu phố xung quanh nó. Wall Street cũng là cách nói tắt để đề
cập đến tầm quan trọng tài chính có ảnh hưởng lớn của ngành tài chính
Mỹ, tập trung ở khu vực Thành phố New York. Nhiều sàn giao dịch lớn của
Mỹ vẫn đóng trụ sở ở phố Wall và quận tài chính, gồm NYSE, NASDAQ, AMEX, NYMEX, and NYBOT.
(1) George Soros (sinh ngày 12 tháng 8 năm
1930) là một tỷ phú người Mỹ gốc Do thái Hungary, và là ông chủ của tập
đoàn Soros Quantum Fund.
Khởi nghiệp với chỉ 5000 đô la Mỹ, ông
đã trở thành một huyền thoại tài chính của Mỹ và cả thế giới, được
ngưỡng mộ đồng thời phải chịu sự căm ghét của rất nhiều người, nhiều
quốc gia.
Năm 1992, ông thu được một món lợi lớn từ sự sụt giá
của đồng bảng Anh, và đã thu lợi tới 1 tỉ USD chỉ trong vòng một tháng.
Từ đó mọi hành động, mọi cử chỉ, lời nói của George Soros đều được hầu
hết cư dân ở phố Walls và thị trường tài chính London chú ý đến bởi họ
cho rằng ông là nhân vật số một trong giới tài chính của thế giới, là
một người có khả năng “một tay che cả bầu trời” khi ông có thể làm mất
giá bất kì đồng tiền nào hay gây ra khủng hoảng kinh tế chỉ với một vài
nhận định về thị trường hay một hành động đầu tư một loại chứng khoán
hay đồng tiền nào đó.
Cũng chính vì quan niệm này của mọi người
mà ông thường xuyên trở thành nhân vật bị cáo buộc là có liên quan hoặc
là thủ phạm gây ra các cuộc khủng hoảng hay các bất ổn về kinh tế – tài
chínhđối với các quốc gia mà ông từng đi qua, đã từng đầu tư vào, thậm
chí nhiều quốc gia không cấp visa cho ông nhằm ngăn cản ông bước vào
lãnh thổ nước họ để tránh những bất lợi có thể xảy ra cho đất nước.
Trong khủng hoảng tài chính Châu Á năm 1997, Soros cũng thu lợi hàng tỉ đô la.
Kể từ khi được thành lập vào năm 1969, trong 32 năm hoạt động, quỹ đầu tư
của ông đã kiếm được mức lợi nhuận trung bình cao đến mức khó tin –
35%/năm!
Phương châm của Soros khá đặc biệt: trong kinh doanh,
việc đúng hay sai không quan trọng, cái quan trọng là nếu đúng sẽ có
được bao nhiêu tiền, và nếu sai sẽ mất bao nhiêu tiền.