Bất kể là quốc gia nào, chỉ cần có nền kinh tế phát triển, Lục Thiếu Hoa đều sẽ không bỏ qua. Bởi vì chỉ cần kinh tế lớn mạnh, lại thêm biên độ
giảm mạnh, như vậy trong mắt của Lục Thiếu Hoa, quốc gia đó sẽ có rất
nhiều tiền không ai sở hữu, và hắn có thể là người đi thu, thu những
khoản tiền vô chủ đó.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa cũng đang làm như
vậy, mấy người Lưu Minh Chương đã bố trí tốt, chờ thị trường chứng khoán bắt đầu sụt giảm, sau đó yên lặng quan sát biến động, đợi đến khi cuộc
khủng hoảng tài chính qua đi, lúc đó mới ra tay rút lui khỏi đòn bẩy.
Thế nhưng khi Lục Thiếu Hoa bận rộn với công việc của Tập đoàn Phượng Hoàng và chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng tài chính đang cận kề thì Tổng cục thể dục thể thao quốc gia đã tìm tới tận cửa. Tổng cục trưởng và Phó tổng
cục trưởng Tổng cục thể dục thể thao cùng đến thăm, điều này khiến Lục
Thiếu Hoa có chút kinh ngạc.
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút,
hắn dường như không có bất kỳ quan hệ gì với Tổng cục thể dục thể thao,
nếu nói là có thì cũng chỉ là loại quan hệ gián tiếp. Lục Thiếu Hoa rất
thân với Hoắc Anh Đông, mà Hoắc Anh Đông lại có quan hệ rất mật thiết
với Tổng cục thể dục thể thao. Đây cũng là điều có thể nhìn thấy được từ việc Hoắc Anh Đông tận tình cố gắng cho việc tổ chức thế vận hội
Ô-lym-pic.
Thế nhưng hôm nay Hoắc Anh Đông lại dẫn theo hai vị
cục trưởng đến, điều này thật sự Lục Thiếu Hoa chưa dám nghĩ đến. Nếu là lúc bình thường thì Lục Thiếu Hoa có lẽ đã từ chối tiếp đón khi công
việc đang bận rộn bộn bề, nhưng người lại là do Hoắc Anh Đông mời đến,
Lục Thiếu Hoa thật sự không thể không nể mặt anh ta, vì vậy Lục Thiếu
Hoa tiếp đón hai vị lãnh đạo cao cấp ở phòng khách của cao ốc Phượng
Hoàng với tâm trạng khó hiểu không biết nên làm thế nào.
Đã gặp
mặt, bởi vì Lục Thiếu Hoa cũng không quen biết hai người họ nên Hoắc Anh Đông phải giới thiệu một chút. Sau khi bắt tay chào hỏi khách sáo, họ
ngồi sang hai bên, sau đó không khí có phần hơi trầm, không ai nói gì.
Lục Thiếu Hoa, là người tai to mặt lớn, nổi tiếng toàn thế giới, gia sản
hơn nghìn tỷ đô la Mỹ, khoảng thời gian trước bị hôn mê hơn nửa tháng,
mà trong thời gian này thị trường cổ phiếu trong nước và Hồng Kông bị
hỗn loạn, nếu không có Lục Thiếu Hoa thì nói không chừng thị trường
chứng khoán có thể đã sụp đổ.
Đúng vậy, rất nhiều người biết rằng Lục Thiếu Hoa rất có sức ảnh hưởng tới hai thị trường chứng khoán này,
nói khó nghe thì chỉ cần hắn hắt hơi một cái, cả hai thị trường chứng
khoán đều phải chấn động, như vậy có thể thấy được hắn dũng mãnh như thế nào.
Vì vậy cho dù họ có là người quyền lực tới đâu thì cũng
không có thực quyền. Khi đối mặt với Lục Thiếu Hoa họ cũng không dám ra
vẻ trịch thượng, trái lại, họ rất khiêm tốn, điều này làm ấn tượng của
Lục Thiếu Hoa về bọn họ không tồi.
Sau một hồi quan sát, Lục Thiếu Hoa mới khẽ cười nói:
- Hai vị bận trăm công ngàn việc mà sao lại có thời gian đi dạo đến chỗ tôi vậy?
Những lời này của Lục Thiếu Hoa thật sự không có ý châm chọc, hắn chỉ muốn
giảm bớt không khí căng thẳng nên nói vui một chút, đồng thời đây cũng
là câu hỏi thăm dò và là lời dạo đầu của Lục Thiếu Hoa.
- Thật không dám dấu gì, hôm nay chúng tôi tới là có việc muốn nhờ.
Vị Tổng cục tưởng Tổng cục thể dục thể thao nói thẳng vào chủ đề chính.
- Hả?
Lục Thiếu Hoa chau mày, sau đó cười nói:
- Có chuyện gì vậy?
Tổng cục tưởng Tổng cục thể dục thể thao muốn nhờ vả hắn, chuyện trăm năm có một, điều này làm Lục Thiếu Hoa thấy rất hứng thú, thật sự muốn nghe
xem rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Là như vậy, tôi nghĩ chắc Chủ tịch Lục cũng biết năm 2008 nước ta sẽ tiến hành thế vận hội Ô-lym-pic?
Vị Tổng cục trưởng nói, tạm dừng một chút, thoáng nhìn qua Lục Thiếu Hoa, thấy hắn gật gật đầu, sau đó mới nói tiếp.
- Điểu sào và thủy lập phương (1), đây là hai biểu tượng mà chúng ta
chuẩn bị cho thế vận hội Ô-lym-pic. Từ năm 2003 đã bắt đầu thi công, đến tận bây giờ, nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên xảy ra một chút chuyện
ngoài ý muốn, năm công ty xây dựng đô thị và công ty hữu hạn phát triển
kiến thiết xây dựng xuất hiện vấn đề, làm cho việc thi công không thể
tiếp tục. Ừ, vốn có thể tìm công ty khác đến để kiến thiết thay, nhưng
yêu cầu của việc thi công rất cao, những công ty bình thường cơ bản
không có đủ năng lực gánh vác.
Vị Tổng cục trưởng đó nói tất cả
mọi việc từ đầu đến cuối, vừa nói vừa nhìn Lục Thiếu Hoa, thấy Lục Thiếu Hoa không có ý kiến, ông ta mới nói tiếp:
- Hôm nay chúng tôi
đến đây chính là muốn mời bất động sản Phượng Hoàng của Chủ tịch Lục
tiếp nhận hai công trình này, bởi vì nhìn khắp nước cũng chỉ có bất
động sản Phượng Hoàng của Chủ tịch Lục là có khả năng đảm nhiệm xây
dựng tốt được hai công trình này.
Lục Thiếu Hoa cũng không vội lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, trầm tư suy nghĩ.
Ở kiếp trước, Lục Thiếu Hoa đã từng có ý nghĩ muốn đi Bắc Kinh khi diễn
ra thế vận hội Ô-lym-pic, được ngắm nhìn hai công trình xây dựng lớn
điểu sào và thủy lập phương này, nhưng việc lại không được như mong
muốn, vì đi Bắc Kinh cần rất nhiều tiền, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng
không có cơ hội đi.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa rất rõ về việc xây
dựng hai công trình xây dựng lớn điểu sào và thủy lập phương này. Hiện
tại hay rồi, Tổng cục trưởng Tổng cục thể dục thể thao đích thân đến
nhà, lại còn muốn để bất động sản Phượng Hoàng tiếp nhận hai công
trình xây dựng lớn này, thật sự làm Lục Thiếu Hoa có chút không ngờ tới.
Song dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là một nhà kinh doanh, tất nhiên hắn rất
thích xây dựng hai công trình đó, nhưng chắc chắn không thể chỉ dựa vào
mấy câu nói của vị Tổng cục trưởng kia mà liền đồng ý ngay. Nên biết
rằng việc xây dựng hai công trình đó cũng không phải đơn giản, không
những việc thi công gặp khó khăn rất lớn, mà ngay cả thời gian cũng là
có hạn, nếu không thể hoàn thành công trình trong thời gian quy định,
vậy sau khi Lục Thiếu Hoa tiếp nhận thì đúng là nhận rắc rối vào người.
- Tôi nghĩ có phải thời gian rất gấp rồi không?
Lục Thiếu Hoa mở miệng hỏi.
Không thể không thừa nhận, những lời này của Lục Thiếu Hoa đã đánh trúng chỗ
hiểm, thời gian quả thật rất gấp, nếu không Tổng cục trưởng Tổng cục thể dục thể thao quốc gia cũng không vội đến tận nhà tìm hắn như vậy.
Không, hai vị cục trưởng liếc mắt nhìn nhau, dường như nói qua ánh mắt, sau đó vị Phó tổng cục trưởng mới mở miệng:
- Đúng vậy, Chủ tịch Lục, bởi vì công ty nhận xây dựng xuất hiện vấn đề
nên làm cho tiến độ thi công bị chậm lại, tốc độ thi công về sau càng
chậm hơn, hiện tại biến thành như vậy, đúng là rất gấp.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, bọn họ có thể nói rõ cụ thể như vậy, Lục Thiếu Hoa cảm thấy vô cùng vui mừng, sau đó mới hỏi:
- Vậy các vị cho rằng với thực lực của bất động sản Phượng Hoàng thì có thể hoàn thành được hai công trình lớn này sao?
- Đúng...
Vị Phó tổng cục trưởng trả lời rất chắc chắn, cũng chưa nói được nửa lời
liền bị vị Tổng cục trưởng làm ngắt quãng, chỉ thấy vị Tổng cục trưởng
kéo nhẹ gấu áo vị Phó tổng cục trưởng, đưa mắt nhìn, ra hiệu ông ta
không cần lên tiếng tiếp. Lúc này vị Tổng cục trưởng mới tiếp lời, đầu
tiên là cười nhìn Lục Thiếu Hoa, nói:
- Chủ tịch Lục, thật không
dám dấu, trước đó chúng tôi cũng đã có tìm hiểu một chút về quý công ty. Đội thi công của quý công ty chắc chắn có thể đứng vị trí thứ nhất trên toàn thế giới. Không những kỹ thuật vững vàng vượt trội, mà ngay cả
việc xây dựng Hoan Lạc Cốc ở Thâm Quyến khó đến như vậy cũng có thể tự
làm được, hơn nữa nhân viên của đội thi công ở quý công ty lại rất
nhiều, chắc chắn có thể hoàn thành hai công trình điểu sào và thủy lập
phương trong thời gian quy định.
Rất khéo léo, cách nói chuyện
rất khôn khéo, đây cũng không thể trách vị Phó tổng cục trưởng kia không làm được, ông ta nói chuyện cứng nhắc, giống y như người khác nợ ông ta mấy triệu đồng vậy, cơ bản không làm cho người khác cảm thụ hay tiếp
nhận được, mà thậm chí còn làm người nghe thấy chướng tai, rất khó nghe.
Đây tất nhiên là do tính cách của ông ta, nhưng như vậy ông ta không phải
đã làm lộ ra chút thói quan liêu rồi sao? Khi mới bắt đầu còn tốt, nhưng càng về sau, càng nói càng vô tình thay đổi chất giọng.
Thoáng
chốc Lục Thiếu Hoa liền giảm ấn tượng tốt ban đầu về vị Phó tổng cục
trưởng đó. Nhìn thoáng qua vị Phó tổng cục trưởng đó, trong ánh mắt hiện lên một sự chán ghét, rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa không xem trọng ông
ta.
Lục Thiếu Hoa ghét nhất chính là những người khiêm tốn bên
ngoài mặt như vậy. Thực ra có rất nhiều cán bộ có thói quan liêu, vị Phó tổng cục trưởng kia khi mới bắt đầu còn nhớ được rõ thân thế của Lục
Thiếu Hoa, còn khiêm tốn, nhưng càng nói thì càng quên luôn thân phận
của Lục Thiếu Hoa, thói quan liêu liền vô tình lộ nguyên hình ra.
Nhưng thật ra ấn tượng của Lục Thiếu Hoa về vị Tổng cục trưởng kia cũng không tệ, lúc nào cũng nhớ phải khiêm tốn. Tuy Lục Thiếu Hoa biết ông ta khi
đối mặt với người khác chưa chắc đã như vậy, nhưng ít nhất vào lúc này,
ông ta cũng rất khiêm tốn, như vậy là đủ.
Ngay sau đó Lục Thiếu
Hoa cũng không cần nhìn qua vị Phó tổng cục trưởng kia, mà hắn nhìn về
phía vị Tổng cục trưởng, sau đó thản nhiên nói:
- Năm 2008, đất
nước tổ chức thế vận hội Ô-lym-pic toàn thế giới, bản thân tôi cũng rất
có hứng thú. Bây giờ lại để bất động sản Phượng Hoàng đảm nhận việc
xây dựng hai công trình quy mô như vậy, tôi thật không có ý gì. Thế
nhưng đó là hai chuyện khác nhau, nếu như giao cho bất động sản
Phượng Hoàng một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành, như vậy thì tôi không
thể nhận. Còn nếu có thể hoàn thành được, cho dù là tập trung tất cả sức lực, tôi nhất định sẽ nhận, coi như tôi vì thế vận hội Ô-lym-pic mà bày tỏ vậy.
Lời Lục Thiếu Hoa đã nói rất rõ ràng, đó là cần phải cử
người đi xem xét, xác nhận có thể hoàn thành được hay không, nếu có thể
hoàn thành, vậy thì nhận, còn nếu không thể hoàn thành thì Lục Thiếu Hoa sẽ không tiếp nhận, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vị Tổng cục trưởng kia là người thông minh, lập tức hiểu ngay ý của Lục Thiếu Hoa, cười nói:
- Như vậy đi, Chủ tịch Lục cử người qua hiện trường ở Bắc Kinh xem trước, đánh giá, xác nhận một chút. Ngài thấy như vậy có được không?
- Được.
Lục Thiếu Hoa vui vẻ đồng ý. Tạm dừng một chút rồi chuyển chủ đề, lại nói:
- Bắc Kinh là nơi như thế nào tôi rất hiểu, ở đó rất phức tạp, nói không
dễ nghe thì là ở đó quyền lợi rất rắc rối phức tạp, nếu bất động sản
Phượng Hoàng bắt tay vào làm, khó tránh khỏi sẽ gặp chút phiền phức. Vì
vậy tôi hy vọng khi trở về ngài có thể báo cáo với Thủ trưởng số 1 một
chút cho thỏa đáng. Đương nhiên tôi cũng sẽ gọi điện cho Thủ trưởng số
1, như vậy có thể giảm được rất nhiều phiền toái.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa làm người khác thấy dao động, đặc biệt là vị Phó tổng cục
trưởng kia, khi ông ta nghe nhắc đến Thủ trưởng số 1 liền ngây ngẩn cả
người. Cái gì? Lục Thiếu Hoa có thể trò chuyện trực tiếp với Thủ trưởng
số 1 sao? Điều đó chính sách nghĩa gì? Ông ta không dám nghĩ tiếp.
- Ha ha...
Vị Phó cục trưởng cười ha ha, lại nói:
- Điều này thì Chủ tịch Lục cứ yên tâm. Kỳ thật lần này chúng tôi tới tìm ngài chính là vì Thủ tướng Tăng. Ồ, cũng chính là cha vợ của ngài bảo
chúng tôi tới. Tôi nghĩ ngài Tăng sẽ báo cáo chuyện này với Thủ trưởng
số 1 thôi.
- ...
Lục Thiếu Hoa im lặng không nói gì. Hắn
thật không ngờ, ngay cả cha vợ của hắn cũng tham gia vào, vậy hắn còn có gì để nói nữa chứ.
- Nếu đã như vậy, vậy thì phiền ngài báo cáo
lại một chút với Thủ trưởng số 1, có Thủ trưởng số 1 ra mặt thì công
việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nếu đúng như lời Lục Thiếu Hoa
nói, quyền lợi ở Bắc Kinh rất rắc rối phức tạp, bất động sản Phượng
Hoàng mà bắt tay vào làm, tuy Lục Thiếu Hoa không sợ bất kỳ đối thủ nào
nhưng cái gọi là khó đùa với tiểu nhân, Lục Thiếu Hoa đúng là không muốn gặp phải phiền toái.
- Không có vấn đề.
Vị Tổng cục trưởng đồng ý.
- Vậy thì tốt rồi. Ừ, tôi cũng sẽ nhanh chóng cử người qua Bắc Kinh.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu nói.
Cùng với cái gật đầu của Lục Thiếu Hoa, việc này cuối cùng cũng đã được
quyết định. Còn về phần bất động sản Phượng Hoàng có nhận xây dựng
hai công trình lớn điểu sào và thủy lập phương hay không thì còn phải
đợi sau khi được đánh giá xác nhận, khi đó Lục Thiếu Hoa mới có kết quả
căn cứ để đưa ra quyết định.
(1) Trong số 37 công trình Trung
Quốc xây dựng đón Olympic 2008, có 31 công trình ở thủ đô Bắc Kinh.
Trong số này phải kể đến bể bơi Olympic, còn gọi là thủy lập phương (hay “khối vuông”) và sân vận động (2) diễn ra lễ khai mạc và bế mạc
Olympic, gọi là điểu sào (hay “tổ chim”). “Khối vuông” tượng trưng cho
đất (hay “thái cực âm”), còn “tổ chim” tượng trưng cho trời (hay “thái
cực dương”) của vũ trụ.
Hai kiến trúc điểu sào (tổ chim) và thủy
lập phương (khối vuông) mang tính biểu tượng tại thế vận hội Bắc Kinh
cũng thể hiện quan niệm trời tròn đất vuông của người Trung Hoa. Hai
kiến trúc này biểu tượng cho âm dương hài hòa, và Trung Quốc muốn dựa
vào đó để có thể thắng lớn trong kỳ thế vận hội 2008.
(2) Sân vận động quốc gia Bắc Kinh (cũng gọi là “tổ chim” hay “điểu sào” vì hình
dạng kiến trúc của nó) là một sân vận động ở Bắc Kinh và hoàn thành
tháng 3 năm 2008. Sân vận động này dài 330 mét và rộng 220 mét, cao 69,2 m. Sân có tổng diện tích sàn 250.000 m2, được xây bằng 36 km thép (đã
kéo thẳng) với tổng trọng lượng 45.000 tấn. Chi phí xây sân là 3,5 tỷ
nhân dân tệ (tương đương 423 triệu USD). “Tổ chim” được coi là một điểm
nổi bật của Thế vận hội Bắc Kinh 2008.