Bộ phận kiểm soát là do đích thân Lục Thiếu Hoa đứng ra thành lập, nhưng không thể đưa vào hoạt động ngay lập tức, nguyên nhân không phải do hắn, mà do thiếu một người quản lý, đó chính là bố vợ của Lục Thiếu Hoa, không có cách nào khác, ông cụ cùng với Tần Tịch Thần đi thăm cháu ngoại, còn điểm thứ hai là Lục Thiếu Hoa vừa mới tuyên bố muốn thành lập một chi nhánh như vậy, thời gian mấy ngày không đủ để hoàn thành, dù sao muốn tuyển dụng hoặc điều nhân viên đến, không thể nói hai ba câu là có thể hoàn thành được.
Nhưng mà khi mới bắt đầu, Lục Thiếu Hoa cũng cho một kỳ hạn, kỳ hạn cho bộ phận nhân lực và tài sản chậm nhất trong một tuần phải hoàn thành mọi thứ, sau một tuần bộ phận kiếm soát chính thức đi vào hoạt động, đương nhiên rồi, cái loại hoạt động này chỉ là bước sơ bộ mà thôi, không bao lâu nữa mới phát triển theo đúng tính chất công việc của nó.
Sở dĩ như vậy cũng có nguyên nhân, nguyên nhân xảy ra trong quá trình sử dụng phần mềm quản lý tài chính, nhân tài trong tập đoàn phần mềm của Phượng Hoàng phía bên Thâm Quyến rất nhiều, nhưng bước đầu là đưa ra phần mềm quản lý tài chính, chủ yếu vẫn là quản lý chung tài chính, đối với khoản mục này tuy có đề cập tới nhưng chưa chuyên sâu.
Mà yêu cầu của Lục Thiếu Hoa là quản lý tài chính và kiểm soát, hai điểm này rất là quan trọng, thiếu một thứ cũng không thể được, như vậy mới cần người bên phía Thâm Quyến tham gia, vấn đề kiểm soát này được làm hoàn thiện mới đạt yêu cầu mà Lục Thiếu Hoa đưa ra.
Còn nữa, Lục Thiếu Hoa vẫn còn một yêu cầu quan trọng khác, đó là khi bắt đầu hoạt động thì phải kết nối với toàn mạng lưới, không còn cách nào, sở dĩ Lục Thiếu Hoa làm nhiều việc như vậy chủ yếu là vì tài khoản và tài chính của công ty hải ngoại, nếu không thể hổ trợ kết nối với nhau, thì tất cả những việc làm từ trước giờ đều đổ sông đổ biển.
May mà là như vậy, thực hiện kết nối cũng không khó khăn, về phương diện này, tập đoàn Phượng Hoàng là chuyên gia, chỉ cần qua bên đó mời mấy kỹ sư về thêm vào mấy đoạn mã là có thể kết nối được, có thể nói rất là dễ dàng.
Tất cả những vấn đề nan giải này đều có thể giải quyết được, như thế những việc tiếp theo trở nên đơn giản hơn rất nhiều, duy nhất chỉ có thời gian là không đủ mà thôi, mà ngay lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng gọi điện thoại cầm tay cho Chử Lỗi, để công ty sản xuất máy tính Phượng Hoàng làm ra một hệ thống máy tính cấu hình cao đưa sang đây, dùng để làm máy chủ, đợi sau khi phần mềm ổn định mới cài đặt vào máy.
Công ty máy tính Phượng Hoàng chính là nơi sản xuất máy tính, như hiện nay, kỹ thuật của máy tính Phượng Hoàng mà nói, giả dụ có nhu cầu, sản xuất ra thị trường sản phẩm cấu hình cao nhất cũng không có vấn đề, cho nên Lục Thiếu Hoa không có chút lo lắng nào rằng căn cứ Phượng Hoàng bên đó sẽ làm không được.
Chử Lỗi đã bảo đảm về việc này, đồng thời Chử Lỗi cũng báo cáo với Lục Thiếu Hoa, nói hai công ty thuốc lá thơm anh ta đã lo chu đáo rồi, đặc biệt là sản xuất ra một loại thuốc thơm cao cấp, dự đoán trong mấy ngày tới có thể sẽ sản xuất ra một ít.
Chử Lỗi rất coi trọng chuyện này, có việc gì cũng đã giải quyết xong, Lục Thiếu Hoa thấy an tâm và cũng cảm thấy rất vui mừng, về phần chất lượng của loại thuốc lá thơm cao cấp, để lại cho người nhà một ít, khi sản xuất đợt hàng đầu tiên, Lục Thiếu Hoa có thể không cần mua thuốc ở ngoài nữa, càng làm cho Lục Thiếu Hoa thêm vui mừng.
Không cần nói nhiều, Lục Thiếu Hoa thông báo cho Chử Lỗi mọi việc, đợi bên đó sản xuất ra, hắn ta sẽ phái người đi Quảng Châu mang về một ít. Không có cách nào, hai ngày nay Lục Thiếu Hoa nghiện thuốc nặng, luôn mua thuốc ở bên ngoài, Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấy chưa quen.
Nói đùa, ông chủ có hai công ty sản suất thuốc lá vậy mà lại ra ngoài mua thuốc ư. Nói ra chắc người ta cười bể bụng mất, Lục Thiếu Hoa không có thuốc sẽ trở thành một con người khác, lại thêm sức ép công việc, có thể nói bỏ không được thuốc lá, thành thật mà nói dự định đợi đến khi sản xuất được thuốc sẽ phái Lý Vũ Sinh lái phi cơ đi Quảng Châu xách về hai valy thuốc.
Chử Lỗi tuy không biết Lục Thiếu Hoa vì sao lại gấp gáp như vậy, nhưng anh ta cũng không hỏi, chỉ nói một vài câu, sau khi thông báo cho Lục Thiếu Hoa thì anh ta cũng không còn ở đó nữa.
Không có việc gì khác, những việc cần làm Lục Thiếu Hoa cũng đã bàn giao, nói xong thì cúp máy, lại chui vào giải quyết mớ công việc còn tồn đọng và những công việc vừa mới đưa tới.
Không thể không nói, quản lý cao cấp đúng là người chịu áp lực lớn, trước đây Lục Thiếu Hoa không để ý đến, bây giờ thì khác rồi, Tần Tịch Thần tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lưu Minh Chương thì có rất nhiều việc phải làm, tất cả sự việc đều dồn cho Lục Thiếu Hoa, khiến Lục Thiếu Hoa nhận thức được cái gì gọi là công việc chất cao như núi.
Tần Tịch Thần đi Mỹ mấy ngày rồi, chỉ có mấy ngày mà công việc tồn đọng chất thành đống, công việc này đã có quản lý bên dưới xử lý bớt một số sau đó mới đưa vào văn phòng cho tổng giám đốc điều hành, nếu không có quản lý bên dưới giải quyết bớt công việc, không chừng lượng công việc còn nhiều gấp bội.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà công việc đã chất thành núi, vốn dĩ Lục Thiếu Hoa vẫn có chút nghi ngờ, cho rằng trước khi Tần Tịch Thần không đi Mỹ thì công việc đã tồn đọng rồi, nhưng khi Lục Thiếu Hoa ngồi túc trực ở văn phòng năm ngày, cuối cùng hắn mới hiểu ra rằng, hóa ra khi Tần Tịch Thần ở đây mọi công việc hằng ngày đều được xử lý tốt.
Trong thời gian năm ngày, Lục Thiếu Hoa tổng cộng tiếp nhận được một trăm ba mươi mốt văn kiện, trung bình mà nói, một ngày hơn hai mươi công văn, mà Lục Thiếu Hoa làm những việc này rất nghiêm túc, mỗi một công văn đều xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng mới phê duyệt, xử lý cho những việc như thế này cũng tốn khá nhiều thời gian.
Cho nên việc xử lý của Lục Thiếu Hoa quá chậm, trong một ngày ngoài thời gian ăn cơm ra, thì toàn bộ thời gian dốc sức ra xử lý hơn bốn mươi văn bản, sau năm ngày, cũng xử lý được hơn hai trăm văn bản.
Năm ngày đưa tới một trăm ba mươi mốt văn bản, lại thêm những tồn đọng từ trước đem lại hơn một trăm văn bản, Lục Thiếu Hoa làm việc như đang đùa với sinh mạng của mình, văn bản trên bàn lúc nào cũng đầy ắp, tối thiểu trong ba đến năm ngày Lục Thiếu Hoa mới có thể giải quyết xong.
Tần Tịch Thần trước khi đi đã đe họa Lục Thiếu Hoa, nói khi cô ấy trở về không cho phép để văn bản tồn đọng, khi đó Lục Thiếu Hoa nghĩ áp lực công việc không lớn lắm, mặc sức vui chơi nên mới phải thế này.
Nam tử hán đại trượng phu, nói được phải làm được, Lục Thiếu Hoa không muốn bị mất lòng tin, chỉ có thể đau khổ để gồng mình để giải quyết công việc, tranh thủ trước khi Tần Tịch Thần quay về, đem những công việc còn tồn đọng và những công việc cần giải quyết xử lý gấp, sau đó bàn giao lại quyền lực, để Tần Tịch Thần đi lo liệu.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, giả dụ mỗi lần Tần Tịch Thần phải đi xa một thời gian, Lục Thiếu Hoa dám đảm bảo rằng, hắn ta tuyệt đối không nhận giữ chức tổng giám đốc điều hành này, nếu thật sự không được thì kiếm một người có khả năng xử lý được công việc, đánh chết thì Lục Thiếu Hoa cũng không dám đứng ra gánh vác trọng trách này.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa không biết là, cho dù Tần Tịch Thần có trở về, do Tần Tịch Thần đang giữ chức tổng giám đốc điều hành, nên Lục Thiếu Hoa cũng không có cách nào chạy trốn được nhiệm vụ, đương nhiên, việc này để sau này hãy nói, không đề cập tới nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt năm ngày nữa lại trôi qua, Lục Thiếu Hoa dẫu sao vẫn là: Con dâu bao năm cũng thành bà già, Tần Tịch Thần cũng trở về Hồng Kông rồi, mang theo tâm trạng vui sướng trở về, trở về cùng cô ta còn có cha mẹ của cô ta.
Mà Lục Thiếu Hoa mất mười ngày cuối cùng cũng giải quyết sạch sẽ mớ công việc tồn đọng lại, còn xử lý luôn việc của ngày hôm nay, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ đem giao lại cho Tần Tịch Thần.
Nhưng khi Tần Tịch Thần trở về, Lục Thiếu Hoa không dám nhớ lại mười ngày trôi qua như thế nào, từ khi tái sinh hắn mới trải qua mười ngày ảm đạm như vậy, tuy nói thì vẫn chưa tới mức là tận thế, nhưng cũng không khác ngày đó là mấy, Lục Thiếu Hoa nói là quá thê thảm.
Bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa cuối cùng đã được giải phóng, thoát khỏi bể khổ, cho nên khi Lục Thiếu Hoa nghe được thông tin Tần Tịch Thần đã trở về, xém chút nữa cảm động muốn rơi nước mắt, hơi khoa trương một tí, nhưng lúc này có thể nhận ra được tâm trạng của Lục Thiếu Hoa.
Thật là như vậy, Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng âm thầm nhắc nhở bản thân, không, không phải nhắc nhở, mà là thề, thề từ nay về sau không bao giờ đảm nhận trách nhiệm giám đốc điều hành thay cho Tần Tịch Thần, dứt khoát như vậy mới không phải là người thê thảm như những ngày vừa qua.
Nhưng mà, trong lúc Lục Thiếu Hoa đang vui sướng tột cùng vì Tần Tịch Thần đã trở về và tiếp nhận vị trí tổng giám đốc điều hành, buổi tối sau khi trở về nhà, Lục Thiếu Hoa giống như bị trúng gió, cả người cứ đờ đẫn ngây dại, rất lâu mà vẫn không nói tiếng nào.
Không phải vì cái khác, nguyên nhân là do Lục Thiếu Hoa nghe được một thông tin, thông tin này từ miệng của Tần Tịch Thần nói ra.
Nguyên văn Tần Tịch Thần là:
- Em nghe nói mấy ngày nay anh tốn rất nhiều sức để xử lý công việc, những viêc tồn đọng đều đã giải quyết xong và anh có thể ứng phó một cách nhẹ nhàng như thế, vậy em sẽ nghỉ phép thêm vài ngày nữa, lâu lâu mới có dịp cũng nên nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Được rồi, ý tứ này rất rõ ràng, tuy lúc này Lục Thiếu Hoa rất khó chấp nhận, nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Tịch Thần, dù sao đi nữa Lục Thiếu Hoa cũng không tiếp nhận nổi, xém chút nữa hôn mê tại chỗ rồi.
Không có hắn, Tần Tịch Thần biểu lộ suy nghĩ rất rõ, lúc này còn ra vẻ mặt cổ vũ, Lục Thiếu Hoa cũng không nghi ngờ Tần Tịch Thần một chút nào, nếu làm viễn viên đi đóng phim tuyệt đối sẽ dành được giải thưởng Oscar trở về.
Càng như thế Lục Thiếu Hoa xém chút nữa là hộc máu rồi, Tần Tịch Thần chỉ biểu diễn một đoạn, lại tiến đến nhẹ nhàng thì thầm bên tai Lục Thiếu Hoa:
- Nghe nói anh hút thuốc à, thói quen này không tốt đâu nhé.
Lục Thiếu Hoa rất muốn phản bác lại Tần Tịch Thần, bởi vì hút thuốc chắc chắn không tốt, nhưng đối với bản thân thì có hại, miệng cũng rất là hôi, nhưng Lục Thiếu Hoa còn có cách nào khác đâu, nếu không có thuốc thơm, Lục Thiếu Hoa thực sự nghi ngờ là hắn có thể chống đỡ trong một thời gian ngắn không?
Đành chịu, vẻ mặt đau khổ là biểu hiện duy nhất Lục Thiếu Hoa lộ ra, không còn cách nào khác, ai bảo cha mẹ vợ đang ở đây, chẳng lẽ Lục Thiếu Hoa lại không hiểu tính khí của Tần Tịch Thần hay sao? Rất rõ ràng, như vậy là không được, bởi vì Lục Thiếu Hoa thừa biết, chính là bởi vì cha mẹ vợ đang ở đây, Tần Tịch Thần mới dám quá đáng như vậy.
“ Hừ hừ..Tối nay phải trừng phạt mới được.”
Lục Thiếu Hoa thề trong bụng, gạt bỏ sự miễn cưỡng bằng một nụ cười ngọt ngào, cũng không thèm để ý đến Tần Tịch Thần, từ trong túi móc ra một gói thuốc do công ty của gia đình sản xuất ra, rút một điếu đưa cho cha vợ, sau đó bản thân cũng châm một điếu, ngồi trên So – fa hưởng thụ.
Thật là có ý nghĩa, Tần Lôi cũng là một ông cha vợ nghiện thuốc, hút thuốc cũng biết phân biệt hàng xấu tốt, châm một điếu thuốc, rít một hơi, rồi nhìn Lục Thiếu Hoa, rất lâu mới nói một câu:
- Thuốc thơm thượng hạng.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, hắn làm sao có thể không cười, bởi vì đó là do công ty của gia đình sản xuất ra, lại được cha vợ khen, đắc ý tự hào lóe lên trên mặt.
Lục Thiếu Hoa cũng là , lập tức không do dự, từ trong túi móc ra một gói thuốc còn chưa bóc, ném cho cha vợ, định hối lộ cha vợ đây mà, khiến cho cha vợ cười vui sướng, còn khen ngợi Lục Thiếu Hoa hết lời nói hắn là con rể tốt.