Bất kể là Mỹ hay các quốc gia khác trên thế giới đều không tránh khỏi sự khủng hoảng của thị trường chứng khoán, vả lại thời gian khủng hoảng cũng gần, vài ngày sau khi khủng hoảng Lục Thiếu Hoa triệu tập ba trùm tài chính Phượng Hoàng và Lâm Nghị để cùng bàn bạc.
Lục Thiếu Hoa tuy không nói gì thêm để khích lệ người khác nhưng Lưu Minh Chương hiểu rất rõ, Lục Thiếu Hoa đã chiến thắng trong im lặng, không hề nói ra điều đó, mà chỉ để họ biết ý của hắn mà thôi.
Thực ra, như những gì mấy người Lưu Minh Chương nghĩ, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không cần phải nói nhiều, hắn bày ra kế hoạch lớn như vậy là họ cũng hiểu được hắn coi trọng cuộc khủng hoảng tài chính lần này như thế nào rồi.
Hơn nữa mấy người Lưu Minh Chương đều là những người rất thích tiền, chỉ cần Lục Thiếu Hoa kiếm được càng nhiều thì họ cũng được hưởng nhiều, đối mặt với những ân huệ như vậy, mấy người Lưu Minh Chương không thể không dùng hết sức lực để đánh liều được.
Từ lúc Lục Thiếu Hoa đem số liệu cuối cùng cho anh, mấy người Lưu Minh Chương có một cuộc thảo luận khá căng thẳng, cuối cùng cũng đi đến thống nhất, chỉ cần thị trường chứng khoán có dấu hiệu xấu họ sẽ làm một làn sóng tấn công cuối cùng.
Đối với cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, mấy người Lưu Minh Chương chuẩn bị một kế hoạch gồm nhiều bước, nhưng tóm lại chỉ có hai bước, một bước là kế hoạch kỳ đầu, bước này được lên kế hoạch từ hai năm trước, cũng đã được hoàn thành từ rất sớm.
Bước thứ hai vô cùng đơn giản, tích một khoản tiền, lúc cuộc khủng hoảng tài chính bùng phát tiến hành đầu tư, tạo một làn sóng tiến công.
Thực ra bước thứ hai cũng không thể xem như đợt công kích cuối cùng, kiểu như ném đá xuống giếng thì sẽ hợp lý hơn, bởi vì theo kế hoạch của mấy người Lưu Minh Chương làn sóng đầu tư cuối cùng là đánh vào sàn chứng khoán, để sàn chứng khoán đang rớt giá sẽ càng rớt giá trầm trọng hơn.
Tận mắt chứng kiến thị trường chứng khoán toàn cầu sẽ sụp đổ, số vốn đang được cất giấu kỹ cuối cùng cũng đến lúc dùng đến, mấy người Lưu Minh Chương chuẩn bị mọi thứ cần thiết để tiến hành một trận lớn.
Đã nhiều năm rồi, thời gian cũng cứ thế trôi đi.
Từ sau năm 1994, nền kinh tế toàn cầu phát triển bình thường không có biến cố gì xảy ra cũng khiến sự nhiệt huyết của mấy người Lưu Minh Chương không có cơ hội bộc lộ, đây là cơ hội lớn, họ sao có thể bỏ qua được.
Hơn nữa, cái quan trọng Lục Thiếu Hoa đã nói rõ, cơ hội tới đây là có một không hai, liệu rằng tám năm mười năm sau còn có cơ hội vậy không.
Tám năm mười năm sau thế nào? Không ai có thể khẳng định được điều gì.
Nhưng chắc chắn rằng lúc đó mấy người Lưu Minh Chương đã già đi, đều xấp xỉ đến tuổi 60, đều đến tuổi nghỉ hưu. Cho nên hành động lần này cũng có thể là lần cuối.
Cũng chính là có nhiều nhân tố như vậy cho nên bất kể mấy người Lưu Minh Chương là ba thủ lĩnh hay là người dẫn dắt môi giới chứng khoán thì dường như tất cả bọn họ đều lấy hết tất cả những gì còn có đem ra để chuẩn bị đánh cược một trận lớn.
Cũng không nên coi thường bản thân những người đó, mấy người Lưu Minh Chương có kinh nghiệm dày dạn trên thương trường, theo Lục Thiếu Hoa biết, tự thân Lưu Minh Chương kiếm được một nghìn hai trăm triệu đô la Mỹ.
Mà Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng không kém, đều vượt qua một trăm tỷ đô la Mỹ, còn về những người môi giới chứng khoán dưới tay họ, tùy ý kéo theo một người thì tổng số tiền có được cũng đã trên ba mươi tỷ đô la Mỹ.
Một nhóm người lớn như vậy, họ đã hợp được một nguồn vốn không nhỏ, thậm chí cả thảy cộng lại đều trên hàng ngàn tỷ đô la Mỹ.
Có lẽ đã suy xét quá nhiều về vấn đề tiền vốn nên trong lúc nói chuyện phiếm, Lưu Minh Chương đột nhiên nhớ tới việc này liền quay sang Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Tôi có thống kê qua, lần này chúng ta số người môi giới chứng khoán trong tay ta số tiền vốn chúng ta gom góp được thì cũng hơn cả ngàn tỷ đô la Mỹ, với số tiền lớn như vậy việc mà phải chia ra để chi e rằng sẽ gặp nhiểu phiền toái.
Lưu Minh Chương mở lời, sau đó mới nói rõ ý của anh:
- Chúng ta thể làm như vậy không, đem phân chia tiền tập hợp được, sau đó phân cho một, hai nhóm người môi giới chứng khoán để phụ trách số tiền đầu tư này được không?
Lưu Minh Chương đề xuất ý kiến này cũng rất có lý, dù sao người môi giới chứng khoán cũng là người, bọn họ xuất ra toàn bộ để đầu tư vốn, muốn họ không quan tâm để tập trung tinh thần làm việc quả là rất khó.
Người chứ không phải thánh, chỉ khi đáp ứng được quyền lợi của mình thì mới có thể phấn đấu hết khả năng, còn nếu không chỉ sợ tiền vốn của công ty sẽ thiếu đi một chút cố gắng.
Điều đó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ công việc, để tránh phát sinh chuyện như vậy biện pháp tốt nhất là phái người phụ trách số tiền như vậy, lời nói như thế, mọi người đều giống nhau, kiếm tiền thì kiếm tiền mà bồi thường thì bồi thường.
Lưu Minh Chương không dám chắc Lục Thiếu Hoa sẽ giải quyết mọi việc theo đề nghị của anh, dù sao đứng trên lập trường của Lục Thiếu Hoa hắn sẽ nghĩ đến lợi ích của công ty đầu tiên, mà loại hình phân chia ra 2 nhóm người môi giới để làm với số tiền như vậy thì gọi là lấy công cầu tư.
Lục Thiếu Hoa sẽ giải quyết như thế sao?
Câu trả lời rất đơn giản, hắn sẽ đồng ý.
Cũng vì Lục Thiếu Hoa thấy đề nghị của Lưu Minh Chương rất hợp lý, thứ nhất chính là nhờ như thế hắn có thể khiến tất cả người môi giới chứng khoán tập trung tinh thần để đầu tư tiền cho công ty vì vậy Lục Thiếu Hoa cần phải đồng ý với đề nghị của Lưu Minh Chương.
Thứ hai, những người môi giới chứng khoán này đã hi sinh không ít, không cần danh lợi, họ lặng lẽ làm việc cho công ty tài chính Phượng Hoàng, vì vậy Lục Thiếu Hoa cũng cần phải bù đắp cho họ, tìm người chuyên trách về quỹ như thế có thể đem lại lợi ích lớn nhất có thể cho họ.
Thứ ba, rất đơn giản, đó cũng là cơ hội để những người môi giới chứng khoán này có ít tiền nhưng lại kiếm được nhiều lời.
Cho nên, được cả công và tư như vậy thật là dễ hiểu khi Lục Thiếu Hoa đồng ý với đề nghị của Lưu Minh, chẳng những đồng ý mà còn phái một đội ngũ người môi giới chứng khoán mạnh mẽ làm việc này, khiến tất cả người môi giới chứng khoán đều yên tâm.
- Tôi thấy hay là như vậy đi.
Lục Thiếu Hoa nói lấp lửng, tạm dừng một lát rồi lại tiếp tục:
- Tập hợp tất cả tiền vốn lại, sau đó tìm hai người môi giới chứng khoán có kinh nghiệm để làm việc. Về phần dẫn dắt thì do Minh Chương anh đảm nhiệm đi.
Sau đó Lục Thiếu Hoa ko quên giải thích một câu.
- Minh Chương, cái biệt danh rất nổi tiếng từng được gọi thiên tài tài chính Châu Á như anh không thể yên lặng mãi thế được.
Nhiều năm trước, Lưu Minh Chương được gọi là thiên tài tài chính Châu Á nhưng nhiều năm trôi qua anh khá im tiếng nhưng phải thừa nhận rằng anh là thần thánh trong nghề này, tài năng Lưu Minh Chương không thể phủ nhận, đặc biệt ở công ty tài chính Phượng Hoàng vị trí người môi giới chứng khoán của anh lại thần kỳ hơn nữa.
Nếu Lưu Minh Chương đảm nhiệm vị trí phụ trách thì mọi người có thể hoàn toàn yên tâm dồn toàn bộ tâm huyết của mình cho công việc, lại có thể khiến Lục Thiếu Hoa yên tâm về việc bù đắp tốt cho những người môi giới lặng lẽ đó, có thể nói được một công đôi việc, còn gì có thể vui hơn nữa chứ.
- Hai ya
Lưu Minh Chương thở dài nói một câu:
- Tôi đây tự làm tự chịu.
Chính xác Lưu Minh Chương tự làm tự chịu, đề nghị do anh đề xuất, vốn đang sợ Lục Thiếu Hoa không đồng ý, nay hắn đã đồng ý lại còn giao nhiệm vụ phụ trách cho anh, chẳng phải anh tự làm tự chịu thì sao.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười không tiếp lời anh.
Lý Vân Thanh và Lý Tống Ân cùng Lâm Nghị cũng vậy, không nói gì mà chỉ cười giả bộ rất hả hê trên nỗi đau của người khác.
Lưu Minh Chương còn có thể làm gì được nữa, chỉ cười một cách đau khổ.
Câu chuyện kết thúc, không khí trong phòng lại trở nên nhẹ nhõm nhưng Lục Thiếu Hoa lại đưa ra vấn đề khác khiến bầu không khí lại nặng nề trở lại.
- Về hội thương mại Trung Quốc những người đó được bố trí như thế nào?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Lần này cuộc khủng hoảng tài chính ảnh hưởng đến không ít người, ở hội thương mại Trung Quốc có mười một công việc đòi hỏi phải xử lý, có hội trưởng Hoắc Anh Đông tham gia, bên dưới có Hướng Hoa Cường và Ông Văn Đức và Lý Trạch Giai, lại có nhà nước can thiệp.
Nhiều người tham dự như vậy nếu không có cách quản lý thống nhất chỉ sợ lại xảy ra sai sót.
Ngoài ra, còn một điều đáng được chú trong đó chính là Lục Thiếu Hoa không thể cứ ngồi đó nhìn họ kéo về sau đó lại tỏ ra không quan tâm, chú tâm một cách cần thiết và sắp xếp một cách có hiệu quả là điều nên làm.
- Yên tâm, mọi việc đều đã được chuẩn bị.
Việc này do Lý Tống Ân phụ trách nên anh lên tiếng, anh là người có quyền phát ngôn nhất ở đây
- Dường như giống như lúc trước vậy nhưng lần này có thêm một điều chính là chúng ta đang theo dõi dòng tiền của họ để tránh họ giở trò.
Không phải Lý Tống Ân không tin những người đó, nhưng việc thật sự quan trọng, một khi họ lén lút hành động thì mọi việc sẽ trở nên rắc rối nên Lý Tống Ân không thể không cẩn thận.
Cẩn thận luôn đúng trong mọi trường hợp.
Lục Thiếu Hoa cũng có ý này.
Cho nên khi Lý Tống Ân nói theo dõi dòng tiền của những người tham dự, Lục Thiếu Hoa gật đầu đồng ý, không quên dặn dò:
- Theo dõi tài chính có khuynh hướng thế nào thì cứ nói trực tiếp với họ, không cần che dấu như vậy không hay.
Những người có thể tham gia vào hành động lần này đều là những người bạn tốt của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa không muốn việc này ảnh hưởng đến mối quan hệ nên công khai mọi chuyện, như vậy thể hiện sự minh bạch có thể cho họ có được cảm giác yên tâm.
Lục Thiếu Hoa nói lời này rất đúng, Lý Tống Ân không còn gì để nói chỉ gật đầu mạnh nói:
- Ngay mai tôi sẽ nói cho họ.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa đáp không quên dặn một câu:
- Anh nói cho bọn họ biết đó là ý của tôi.
Lục Thiếu Hoa thừa nhận trách nhiệm.
Chẳng lẽ không đúng sao?