Thương Trường Đại Chiến

Chương 1001: Chương 1001: Hành động lớn




Thời gian đã bước vào tháng tám, theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, thời điểm này cơn lốc tài chính sẽ bắt đầu, cơn lốc tài chính năm 2008, bắt đầu từ tháng 6 năm 2007, nhưng chỉ là mới bắt đầu mà thôi, chỉ xuất hiện một chút gợn sóng nhỏ, diễn biến thật sự thì phải vào tháng 8.

Ngày 6 tháng 8, cơ cấu cho vay lớn thứ 10 của Mĩ. Công ty đầu tư cho vay mua nhà ở của Mĩ đệ đơn lên toà án xin bảo hộ phá sản, trở thành công ty tài chính lớn của Mỹ đệ đơn phá sản trong cả thế kỷ này.

Ngày 8 tháng 8, Mĩ lần nữa tuyên bố ngân hàng đầu tư đứng thứ năm Bear Stearns đã thông báo rằng hai chi nhánh lớn của mình đang trên bờ vực có nguy cơ đóng cửa.

Ngày 9 tháng 8, ngân hàng Paris của nước Pháp tuyên bố tạm dừng giao dịch với 3 quỹ có liên quan đến các doanh nghiệp thế chấp tại Hoa Kỳ. Ngân hàng Trung ương châu Âu công bố cung cấp 94 tỷ 800 triệu euro đối phó khủng hoảng, điều này đã dẫn đến sự sụt giảm thị trường chứng khoán châu Âu.

Ngày 13 tháng 8, công ty mẹ của ngân hàng lớn thứ hai của Nhật Bản, Ngân hàng Mizuho, Mizuho Group công bố với thế chấp dưới chuẩn của Mỹ gây ra thiệt hại liên quan hàng 600 triệu yen cho Nhật Bản, Hàn Quốc.

Ngày 15 tháng 8, chỉ số Dow Jones, sáng tăng chiều giảm, hết sức bất ổn, xuống dưới 13.000 điểm, đóng cửa ở mức điểm thấp nhất kể từ tháng Tư năm nay.

Chỉ số Standard & Poor 500 cũng giảm xuống làm cho năm nay không thu nhập được gì .

Cuộc khủng hoảng do cho vay thế chấp bất ổn hình thành, giờ là đầu tháng Tám, qua một vài ngày, cuộc khủng hoảng thế chấp dưới chuẩn thực sự sẽ mang ảnh hưởng của nó đến châu Âu và một số quốc gia. Trong thực tế, tại thời điểm này, cuộc khủng hoảng tài chính đã phát triển thành một cơn lốc, đang trong quá trình tiến hóa liên tục, phát triển thành một cơn siêu bão tố.

Khủng hoảng nợ cho vay đã tới gần mức bạo phát, cơn lốc tài chính đang không ngừng mạnh lên, thử hỏi Lục Thiếu Hoa sao có thời gian, tinh lực mà chú ý đến Tập đoàn Phượng Hoàng. Phải biết rằng đây chính ký ức cuối cùng mà Lục Thiếu Hoa có về các cơn khủng hoảng.

Cũng là lần cuối cùng, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị phát động toàn lực, đem tất cả tinh lực tập trung lại, tuy nói không thể mỗi ngày đều theo dõi chằm chằm, nhưng cũng sẽ không như trước kia, bữa đực bữa cái, muốn đi là đi, không muốn đi thì ở biệt thự.

Lục Thiếu Hoa tuy rằng là một ‘chuyên gia’ tài chính nửa vời, nhưng nói sao đi nữa, cũng là ông chủ lớn của Tập đoàn Phượng Hoàng, nếu cơn lốc tài chính tiến đến, trấn thủ tổng bộ chỉ huy, tất sẽ gia tăng khí thế, đồng thời, cũng có thể khiến cho người môi giới chứng khoán phía dưới yên tâm, ông chủ rất xem trọng lần hành động này.

Kiếm tiền, phải kiếm một khoản lớn, đây là mục đích duy nhất của Lục Thiếu Hoa!

Mà muốn kiếm khoản lớn, nhất định phải cho khiến tất cả những người môi giới chứng khoán, bao gồm Lưu Minh Chương bọn họ ở trong đó, tập trung cùng một chỗ, nỗ lực cố gắng, kiếm được càng nhiều càng tốt, cho dù là không thể kiếm được tiền, cũng phải tận lực tranh thủ, nói tóm lại, cố gắng và cố gắng.

Lục Thiếu Hoa là một người thích hành động thực tế, ngày hôm sau lúc vừa rạng sáng hắn đã rời giường, chạy tới phòng tập thể dục, tập xong chạy về tắm nước ấm, dùng bữa sáng, sau mới xuất phát.

Hôm nay Lục Thiếu Hoa đến sở tổng chỉ huy, cũng là nơi mấy người Lưu Minh Chương làm việc, bất kỳ là ở nơi nào, Lục Thiếu Hoa cũng có thể truyền mệnh lệnh cho tất cả người môi giới chứng khoán bên dưới của Tập đoàn Phượng Hoàng, đồng thời, cũng có thể nhìn tổng thể xu thế của tất cả các thị trường chứng khoán toàn cầu.

Vì đây là sở tổng chỉ huy, vì lần hành động này, Lục Thiếu Hoa bỏ ra không ít sức lực, ngay đến cái màn hình tinh thể lỏng rất lớn giờ cũng đã được đổi thành cái lớn hơn nữa, lớn đến toàn bộ mặt tường đều bị bao trùm bởi cái màn hình.

Còn có tòa nhà vốn chỉ có hai tầng cao giờ tu bổ lại thành bốn tầng, với hơn mười phòng, có thể dành cho gần trăm người nghỉ ngơi, không gian cũng đủ lớn.

Còn có thiết bị máy tính, cũng đã đổi mới toàn bộ, đổi sang thương hiệu máy tính Phượng Hoàng, còn có máy tính xách tay, trước kia chỉ có ba cái, lần này thêm hơn bảy bộ, nên tổng cộng đã có mười bộ.

Một lúc tăng cường đầu tư mười cái máy tính xách tay, dùng hết không đây?

Nói giỡn hoài, nếu dùng không hết, Lục Thiếu Hoa đầu tư làm gì, chẳng lẽ để cho mốc meo sao? Lục Thiếu Hoa có tiền, nhưng hắn không xa xỉ đến thế, một khi đã đầu tư thì khẳng định là cần dùng.

Ngoài ra, vì phòng vệ đẳng cấp cũng được nâng cao, vì bảo đảm an toàn cho mấy người Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa cố ý điều qua đây ba mươi vệ sĩ, ai cũng là cao thủ, bọn họ chủ yếu phụ trách cảnh giới bên ngoài phía trước.

Còn có vệ sĩ của binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm cũng được điều đến đây, mười vệ sĩ cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã biết là cao thủ, phụ trách tuần tra cảnh giới phía sau.

Bên trong, càng không cần phải nói, mấy người Lưu Minh Chương mỗi người ít nhất có bốn vệ sĩ theo sau, tất cả ở lầu hai nghỉ ngơi, một khi có động tĩnh, bọn họ không đến ba giây đã có mặt bên cạnh mấy người Lưu Minh Chương.

Mười sáu vệ sĩ, không, chuẩn xác là hai mươi bốn vệ sĩ, hiện tại sở tổng chỉ huy không đơn giản có vợ chồng Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân, mà còn có thêm Hoắc Tiểu Nguyệt.

Hoắc Tiểu Nguyệt là người đàn bà của Lục Thiếu Hoa, đồng thời, cũng là cháu yêu của Hoắc Anh Đông, đi theo Lục Thiếu Hoa, nhưng cô không thích làm một bình hoa biết nói, tốt nghiệp xong, Hoắc Tiểu Nguyệt vào Phượng Hoàng tài chính thực tập, bái Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh hai người làm thầy, đi theo hai người bọn họ học hỏi.

Lúc này Hoắc Tiểu Nguyệt cũng tham gia vào, đảm đương vai trò độc lập, cấp bậc xếp sau Lý Vân Thanh bọn họ, nhóm trưởng dẫn đầu một nhóm.

Hoắc Tiểu Nguyệt có tám vệ sĩ bên người, do Lục Thiếu Hoa sắp xếp, cùng Hoắc Tiểu Nguyệt ở trong biệt thự, cho nên, số vệ sĩ mới lên tới hai mươi bốn người.

Khi xe của Lục Thiếu Hoa tới bên ngoài biệt thự, bên trong sở tổng chỉ huy sở rất khẩn trương, nghĩ là có tình huống gì đó đã xảy ra, khi biết là Lục Thiếu Hoa, tất cả bảo vệ mới thả lỏng, thông báo thông tin Lục Thiếu Hoa đến cho mấy người Lưu Minh Chương biết.

Ông chủ đến, nên phải nghênh đón, Lưu Minh Chương dẫn đầu, theo sau có Hoắc Tiểu Nguyệt, toàn bộ đi ra cửa, nghênh đón Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa dường như sớm có dự kiến, xuống xe tiếp đón, nhìn Hoắc Tiểu Nguyệt, thấy Hoắc Tiểu Nguyệt hai mắt có vẻ mệt mỏi, trong lòng có chút đau xót.

Hoắc Tiểu Nguyệt cùng hắn gần ít xa nhiều, bình thường rất ít khi được ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa, thậm chí cũng không ở cùng Lục Thiếu Hoa, chỉ đôi khi mới về biệt thự của Lục Thiếu Hoa qua đêm.

Lục Thiếu Hoa mấy năm qua, hắn đa phần bận rộn, cũng không có quan tâm Hoắc Tiểu Nguyệt, xem ra, Lục Thiếu Hoa có chút thiên vị, nhưng Hoắc Tiểu Nguyệt lại không hề oán hận.

Quan trọng là Hoắc Tiểu Nguyệt không muốn làm bình hoa biết nói, cố gắng học tập, để trợ giúp Lục Thiếu Hoa, dù sao cô hiện tại vẫn đang làm việc cho công ty Tài chính Phượng Hoàng...

Công ty Tài chính Phượng Hoàng có ý nghĩa gì với Lục Thiếu Hoa?

Không cần nhiều lời, tuyệt đối kỳ trọng yếu, thậm chí có thể nói ngang với căn cứ Hổ Gầm.

Không có công ty Tài chính Phượng Hoàng, sẽ không có Tập đoàn Phượng Hoàng hiện tại và căn cứ Hổ Gầm hiện tại.

Và càng không có Lục Thiếu Hoa của ngày hôm nay.

Vậy Phượng Hoàng tài chính có quan trọng không?

Tuyệt đối là quan trọng như một chậu châu báu, hàng năm tài chính không ngừng cuồn cuộn đổ về.

Hoắc Tiểu Nguyệt dốc sức làm việc tại một Công ty có địa vị cực cao, vì Lục Thiếu Hoa cả, vả lại không hề oán hận.

- Chú ý nghỉ ngơi.

Lục Thiếu Hoa quan tâm nói, Hoắc Tiểu Nguyệt nghe được câu này, thấy rất an ủi.

Mấy người Lưu Minh Chương đều ở đây cả, cho dù sớm biết hai người có quan hệ, nhưng trong trường hợp như thế này, Lục Thiếu Hoa nói như vậy, hiển nhiên là hàm nghĩa sâu đậm.

Hoắc Tiểu Nguyệt không có mở miệng, chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ cô sẽ nghỉ ngơi.

Lục Thiếu Hoa cũng biết không tiện nói nhiều, vì thế, chỉ có khẽ gật đầu, sau tiến vào bên trong biệt thự.

Vào bên trong, Lục Thiếu Hoa quan sát một chút bố cục bên trong, ngồi xuống sô pha, ra hiệu cho Lưu Minh Chương bọn họ cùng ngồi, bắt đầu tiến vào chủ đề.

- Chuẩn bị sắp xếp cả rồi chứ?

Lục Thiếu Hoa nói, có vẻ có chút máy móc, cũng có chút như vô nghĩa, tuy nhiên là lời dạo đầu thôi, luôn vô nghĩa.

- Đều chuẩn bị tốt cả.

Lưu Minh Chương gật gật đầu, vẻ mặt hí hửng, nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc.

Không phải do Lưu Minh Chương không nghiêm túc, lần này đột phá đầu tư ba ngàn tỷ đô la Mỹ, Lưu Minh Chương chưa từng thao tác qua với số đầu tư lớn như vậy, đồng thời cho dù Lưu Minh Chương thế nào, cũng không dám lơ là.

Hiển nhiên, Lục Thiếu Hoa nhìn Lưu Minh Chương nghiêm túc thế thì rất vừa lòng, khẽ gật đầu, liền nói trực tiếp vào chủ đề, hỏi thêm

- Cổ phiếu đặc biệt thì thế nào?

Từ hai tháng trước, Lục Thiếu Hoa để cho Lưu Minh Chương bọn họ bắt đầu bán tháo, lúc ấy, Lục Thiếu Hoa cũng cho truyền đạt mệnh lệch cho mấy người Lưu Minh Chương, trước tháng tám phải hoàn thành việc bán tháo, hiện tại đã là tháng tám, cũng nên có đáp án rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.