Thương Trường Đại Chiến

Chương 1192: Chương 1192: Kết thúc giai đoạn đầU




Điều mà họ nói là ông chủ luôn nhàn nhã còn công nhân thật vất vả. Lục Thiếu Hoa vạch ra kế hoạch nhưng lại khiến công ty Phượng Hoàng tiến hành.

Thật ra cũng không nhàn nhã, Lục Thiếu Hoa lại đến sở chỉ huy. Hôm qua hắn cũng không đến nên đã bỏ lỡ cơ hội được tận mắt chứng kiến kinh tế Hàn Quốc bị sụp đổ thế nào.

Mặc dù Lưu Minh Chương có quay lại diễn biến thị trường chứng khoán cho hắn xem nhưng như vậy hắn cũng không thể cảm nhận được không khí thật sự.

Lỡ thì cũng đã lỡ rồi, thời gian không thể nào quay lại được, Lục Thiếu Hoa không còn cơ hội cảm nhận được không khí cuộc chiến, nhưng nay cũng cảm nhận được chút ít, chỉ tiếc đó không phải là Hàn Quốc mà là Nhật Bản.

Việc lớn của quốc gia cuối cùng cũng xong nhưng lại nhằm vào Nhật Bản.

Vừa mới bắt đầu đây

Lục Thiếu Hoa không thích Hàn Quốc và Nhật Bản, có thể nói với hai nước này, hắn ghét Hàn Quốc một thì Nhật Bản hắn ghét mười.

Với tình huống này khiến Lục Thiếu Hoa mới đến chứ.

Lục Thiếu Hoa đã đến, Lưu Minh Chương cười ra vẻ rất bí hiểm.

Lưu Minh Chương hiểu rõ vì sao Lục Thiếu Hoa lại đến đây, bình thường rất hiếm khi hắn nán lại lâu như vậy. Như vậy có thể thấy Lục Thiếu Hoa rất quan tâm đến động thái của Nhật Bản.

Kỳ thực Lục Thiếu Hoa tới sớm như vậy cũng là có nguyên nhân, một trong những nguyên nhân đó là tình hình của Nhật Bản và Lục Thiếu Hoa cũng muốn nghe ngóng một chút về tình hình của Hàn Quốc.

Lưu Minh Đồng có đem kết quả báo cáo cho Lục Thiếu Hoa nhưng hắn không có thời gian để xem, với lại báo có quá nhiều số liệu khiến hắn cảm thấy đau đầu.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng, làm sụp đổ một nền kinh tế quốc gia bề ngoài tưởng như rất đơn giản nhưng thực tình bên trong có rất nhiều vấn đề rối ren, phức tạp, số liệu được hình thành cuối cùng sẽ ra sao?

Chuyện đùa, tập số liệu gần trăm trang giấy, số liệu đều kín ở mỗi mặt giấy, tuy Lục Thiếu Hoa đã có thói quen xem số liệu nhưng với lượng lớn như vậy, hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài. Hay là để Lưu Minh Chương trực tiếp báo cáo diễn biến, như thế có thể lược bỏ những gì không cần thiết, chỉ chọn trọng điểm, Lục Thiếu Hoa chỉ quan tâm đến kết quả chứ không chú ý đến quá trình.

Trước kia Lục Thiếu Hoa đều như vậy, chỉ cần xem kết quả, đến lúc có thời gian rảnh sẽ nghiên cứu lại toàn bộ số liệu.

Nhưng với tình hình hiện tại, Lục Thiếu Hoa còn có thời gian xem toàn bộ số liệu sao? Thời gian đối với Lục Thiếu Hoa bây giờ trở nên quý báu vô cùng.

Kết thúc việc Hàn Quốc, tiếp đến Triều Tiên xử lý, thủ đô bị chiếm lĩnh, quốc gia đã không tồn tại, theo năm tháng sẽ bị trôi dần vào quên lãng.

Việc tiếp theo là Nhật Bản, kết cục Nhật Bản có giống Hàn Quốc hay không Lục Thiếu Hoa không dám khẳng định, nhưng chắc chắn Nhật Bản sẽ trở thành quốc gia không quân đội.

Lục Thiếu Hoa đã sớm đưa ra quyết định, mặc kệ lãnh đạo quốc gia có như thế nào cũng không thay đổi được, hắn áp dụng sức mạnh quân sự quyết chiến với Nhật Bản, đây là kết cục đã định, không thể thay đổi được.

Nếu căn cứ Hổ Gầm bị sụp đổ thì mới có khả năng thay đổi được.

Nhưng có khả năng này sao?

Quả thật là chỉ có nằm mơ, căn cứ Hổ Gầm bị sụp trừ phi bị thiên tai chứ sức người hoàn toàn không thể.

Nhật Bản sẽ có kết cục rất thảm, tiếp theo sẽ là các quốc gia Đông Nam Á, cũng đều thuộc phạm vi công kích của Lục Thiếu Hoa, nói cách khác sau khi hành động với Nhật Bản hắn sẽ lan tới các nước Đông Nam Á rồi mở rộng đến toàn bộ châu Á.

Lục Thiếu Hoa đã từng nói qua với Lưu Minh Chương, toàn bộ châu Á phải rối loạn, lại đúng dịp khủng hoảng tài chính bùng phát, thời cơ thích hợp đã đến.

Những điều kiện cần đã có, Lục Thiếu Hoa còn điều gì phân vân nữa chứ.

Trên thực tế, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ suy nghĩ chần chừ quá, đúng là không thể thay đổi được gì, các quốc gia châu Á như ván đã đóng thuyền.

Mà sau đó?

Sau đó càng đơn giản, sau khi hành động với các quốc gia châu Á sẽ tiến đến các quốc gia Âu Mỹ, đặc biệt sự phát triển kinh tế của các quốc gia này càng khiến Lục Thiếu Hoa chú ý.

Ở đó kinh tế phát triển, tài nguyên trù phú Lục Thiếu Hoa còn lý do gì mà không tới đó.

Đối với Lục Thiếu Hoa mà nói kiếm tiền là mục đích của hắn, vì vậy không có lý do gì mà khi đối mặt với nguồn lợi lớn như vậy mà Lục Thiếu Hoa không tiến hành, hơn nữa lại không mất quá nhiều công sức để đạt được.

Toàn bộ quốc gia trên thế giới đang ở tầm ngắm của Lục Thiếu Hoa.

Như vậy thời gian này đối với Lục Thiếu Hoa có một chút áp lực.

Đúng là thời gian đối với Lục Thiếu Hoa là vàng là bạc, nhìn thấy hắn đến đây sớm như vậy Lưu Minh Chương thấy có chút kỳ lạ.

Trước đây, Lục Thiếu Hoa làm việc gì cũng đều rất chăm chú rồi, nhưng nay, hắn đến sớm hơn những hai mấy giờ, quả là chuyện này chưa từng xảy ra.

Trước kia, sớm cũng là chín giờ Lục Thiếu Hoa đến sở chỉ huy, nay mới bảy giờ, Lưu Minh Chương vừa rời khỏi giường và đang dùng bữa sáng.

- Các anh dường như rất nhàn rỗi thì phải.

Lục Thiếu Hoa châm chọc.

Lục Thiếu Hoa đang châm chọc, hoặc là có hàm ý bên trong câu nói, nếu có hàm ý gì thì mấy người Lưu Minh Chương khổ rồi.

Lưu Minh Chương lên tiếng:

- Chúng tôi thức khuya dậy sớm thực hiện nhiệm vụ. Chẳng phải anh đến để bố trí thêm việc đấy chứ?

Đúng là Lục Thiếu Hoa tới muốn giao thêm nhiệm vụ nhưng nhìn thái độ Lưu Minh Chương như vậy hắn cũng không thể mở lời.

- Được rồi, không giao thêm việc cho anh nữa nhưng anh phải có nhiệm vụ phái người ra ngoài mua bữa sáng.

Lục Thiếu Hoa cười nói.

Kỳ thực Lục Thiếu Hoa cũng không định giao thêm nhiệm vụ cho Lưu Minh Chương, vừa rồi chỉ là hù dọa một chút cho vui thôi.

Về bữa sáng, trước kia Lục Thiếu Hoa thường để Lý Thượng Khuê sai người đi mua, nhưng hôm nay lại muốn Lưu Minh Chương làm việc đó.

- Không có vấn đề gì.

Lưu Minh Chương cười ha hả nói.

Bên Lục Thiếu Hoa có bốn năm mươi vệ sỹ, hơn nữa bên cạnh Lưu Minh Chương cũng có vệ sỹ, Lục Thiếu Hoa lại phái thêm vệ sỹ bảo vệ sự an toàn của biệt thự, như vậy trên trăm người là đủ

Mồ hôi

Lưu Minh Chương ngoài miệng nói, trên đầu cũng đang vã mồ hôi vì Lục Thiếu Hoa đủ độc, một bữa sáng hơn mười vạn.

Nếu ăn một bữa chính mất hơn mười vạn không sao, thời điểm này quá hoang phí, một bữa sáng mất hơn mười vạn khiến người có chút e ngại, nhưng Lục Thiếu Hoa đã vậy Lưu Minh Chương đành nghe theo, nhìn ánh mắt hắn anh biết là có chuyện không tốt.

Phải chi tiền, tuy rằng không hài lòng nhưng vẫn giả bộ cười vui rồi anh sai người đi mua.

Lục Thiếu Hoa bắt đầu vào vấn đề chính:

- Hành động bên Hàn Quốc đã kết thúc rồi, tối hôm qua anh cũng có thể thống kê kết quả vậy lời lãi nhiều ít thế nào?

Theo thói quen của Lưu Minh Chương, khi hành động chấm dứt sẽ lập tức tiến hành thống kê kết quả, có máy tính hỗ trợ nên mọi việc cũng đơn giản nhiều.

- Ừ, đã có kết quả.

Lưu Minh Chương đáp một cách thờ ơ.

Quả thật là vô nghĩa, câu hỏi của Lục Thiếu Hoa cũng vô nghĩa, vì nếu không có kết quả Lưu Minh Chương làm sao gửi số liệu cho Lục Thiếu Hoa được, mà số liệu của tối hôm qua đã được đưa cho hắn rồi.

- Vượt qua dự đoán, không ngờ Hàn Quốc có khá nhiều tiền, chừng tám mươi tỷ đô la Mỹ, kết quả thu được cũng khá, gần mười tỷ đô la Mỹ.

Lưu Minh Chương không do dự báo cáo ngay và nói tiếp:

- Hơn nữa vốn kinh doanh có hai mươi tỷ, gần ba mươi tỷ đô la Mỹ.

Theo số liệu của Lý Tông Ân, con số dự tính là hơn mười tỷ, nhưng hiện tại là mười lăm tỷ đô la Mỹ.

Dù sao dự tính cũng chỉ là dự tính, không thể đưa ra con số chuẩn được, Lục Thiếu Hoa không xem trọng, cái chính là hiện tại có bao nhiêu, đừng quá ít là được.

- Hiện tại Nhật Bản có khả năng kiếm được lượng tiền này không?

Lục Thiếu Hoa hỏi.

Nhật Bản mới là mục tiêu kế tiếp nên Lục Thiếu Hoa phải chú ý mọi vấn đề xung quanh quốc gia này. Nhật Bản có chịu đựng được gần một nghìn ba trăm triệu đô la Mỹ không, vấn đề này hắn mới cần quan tâm.

- Cao nhất là một trăm hai mươi tỷ đô la Mỹ.

Lý Tông Ân nói và nhấn mạnh thêm:

- Đó là con số tính toán tỉ mỉ chính xác mới có được.

Lục Thiếu Hoa không biết kết quả này như thế nào, nhưng cũng khẳng định có chút khả năng, đại bộ phận thị trường chứng khoán Nhật Bản thuộc tập đoàn tài chính Phượng Hoàng, còn lại một phần ít thuộc Hongkong.

Bản thân thị trường chứng khoán Nhật Bản đã nhiều tiền, đã áp lực cực lớn, như vậy với nguồn tài chính có hạn sẽ không xử lý được, mà Lý Tông Ân khá chuyên nghiệp, tính toán có thể tin tưởng được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thị trường chứng khoán Nhật Bản chỉ chịu đựng được với giới hạn một trăm hai trăm tỷ đô la Mỹ, vượt qua giới hạn này sẽ phải đối mặt với hậu quả không thể dự kiến được. Đối với đáp án này Lục Thiếu Hoa khá là bình thản.

Nếu đã tính toán được giới hạn tài chính thì cứ theo kế hoạch tiến hành, dù sao Lưu Minh Chương đã bố trí không ít tiền ở thị trường chứng khoán Nhật Bản.

- Các anh cảm thấy làm thế nào hợp lý là được.

Lục Thiếu Hoa ủy quyền xử lý mọi việc cho họ, nhưng cũng không quên nhắc nhở:

- Nhưng các anh cũng cần tỉnh táo tính toán cẩn thận.

Thật ra Lục Thiếu Hoa cũng rất lo lắng, sợ Lưu Minh Chương không tính toán, không có kế hoạch chu toàn mà cứ tiến hành đầu tư.

Lục Thiếu Hoa kỳ vọng đem lại lợi ích lớn nhất, mà nếu Lưu Minh Chương không có chiến lược đúng đắn thì kết quả sẽ không khả quan.

Lục Thiếu Hoa đã quyết định chuyển trụ sở chính sang châu Phi, bên đó còn cần một khoản tiền lớn để xây dựng.

Chuyển trụ sở chính của tập đoàn Phượng Hoàng sang châu Phi, nhìn ngoài thấy đơn giản, nhưng làm thì rất khó.

Trước đây cơ sở sản xuất của Phượng Hoàng cũng phải di dời, vì hàng ít vốn, cơ sở sản xuất bên kia Thâm Quyến vẫn phải giữ lại, sản xuất những sản phẩm hướng tới thị trường châu Á.

Cho xây dựng công ty sản xuất ở một nới khác nữa. Trước kia Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến việc này nhưng nhiều nguyên nhân chưa thực hiện được.

Sau khi xảy ra cuộc khủng hoảng tài chính, Lục Thiếu Hoa quyết định phải xây dựng vài cơ sở sản xuất nhằm gia tăng lợi nhuận đồng thời tăng cường sự vững chắc của cơ sở hạ tầng.

Đúng vậy, giá cả sẽ không thay đổi, cho dù sản phẩm của Phượng Hoàng có thế nào thì Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không cho tập đoàn Phượng Hoàng hạ giá

Với phương pháp này để hoàn thành cần một lượng tiền lớn, tuy rằng hiện nay Lục Thiếu Hoa có tiền nhưng hắn đang muốn dời trụ sở sang châu Phi để khống chế mấy quốc gia, tất nhiên là phải thay đổi

Đúng vậy, kinh tế của bảy quốc gia châu Phi đã phát triển nhưng vẫn còn chưa đủ còn phải phát triển hơn nữa. Lục Thiếu Hoa không ngại đưa nền kinh tế của bảy nước này thành phát triển hàng đầu thế giới.

Đấy là tính toán của hắn, giờ ta trở lại vấn đề chính của Nhật Bản.

Nhật Bản có một nguồn lực tài chính rất lớn, Lục Thiếu Hoa hi vọng sẽ đạt được lợi lớn nhất có thể.

Mà hiện tại xen ra mọi việc đều diễn biến tốt, Lưu Minh Chương đều có tính toán cẩn thận, nên Lục Thiếu Hoa không cần lo lắng nhiều:

- Cứ làm theo kế hoạch của anh đi, tôi không có ý kiến gì cả.

Lục Thiếu Hoa trầm giọng nói.

Mục đích của Lục Thiếu Hoa là kiếm được lợi nhiều nhất có thể, trước kia thế, bây giờ cũng vậy và sau này cũng không thay đổi.

Nói xong việc Lục Thiếu Hoa liền rời khỏi, hắn còn sang công ty tiêu thụ Phượng Hoàng một chuyến.

Hứa Gia Thụy đã mời dự họp lúc đang diễn ra hội nghị, có lẽ giờ cũng đã có kết quả, Lục Thiếu Hoa có thể hỏi kết quả qua Hứa Gia Thụy nhưng hắn vẫn muốn trực tiếp sang xem.

Tại đây, Lục Thiếu Hoa vẫn không quên gọi điện cho tổng giám đốc công ty Long Đằng để anh chuẩn bị tốt một chút, mấy ngày nay sẽ liên hệ phối hợp cùng Lưu Minh Chương tạo phiền hà cho gia tộc Rothschild.

Gần đây có rất nhiều sự việc, mà toàn việc lớn nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn không quên kế hoạch định thực hiện đối với gia tộc Rothschild.

Lưu Minh Chương không nói gì nhưng Lục Thiếu Hoa biết họ đã chuẩn bị sẵn sàng, khả năng hai ngày sẽ hành động.

Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ cần thời cơ đến.

Tình hình này chỉ cần Lưu Minh Chương ra lệnh lập tức kế hoạch sẽ bắt đầu, gia tộc Rothschild đối phó thế nào thì chưa thể dự kiến được.

Nhưng mà thật sự không thể dự kiến sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.