Thương Trường Đại Chiến

Chương 1013: Chương 1013: Khi tiến hành giảm biên chế




Vũ khí vũ trụ! Đúng vậy, điều Lục Thiếu Hoa muốn nói với Tạ Kiên Vĩ là vũ khí vũ trụ, phải biết Lục Thiếu Hoa không nghĩ ra việc bán ra vệ tinh gián điệp cho quốc gia, trong đó vẫn còn một mục chính là vũ khí vũ trụ, bán uy phẩm vệ tinh gián điệp, bán kĩ thuật vũ khí vũ trụ.

Hiện tại vệ tinh gián điệp ra rồi, vậy thì vũ khí vũ trụ thì sao?

Ý tưởng của Lục Thiếu Hoa là đồng thời bán ra hai cái cho đất nước, không phân ra hai lần, bây giờ vệ tinh gián điệp đã chế tạo ra rồi, có thể tập trung lực lượng nghiên cứu khoa học nghiên cứu chế tạo ra vũ khí vũ trụ, nghiên cứu chế tạo ra vũ khí vũ trụ dường như không phải rất khó, về mặt thời gian cũng sẽ không quá dài.

Lục Thiếu Hoa cho Tạ Kiên Vĩ thời gian nửa năm để nghiên cứu chế tạo ra hơn một chiếc vệ tinh gián điệp, và sau nửa năm, Tạ Kiên Vĩ không thể lợi dụng thời gian nửa năm này để chế tạo ra vũ khí vũ trụ sao? Nếu như có thể làm ra, sửa lại một chút kĩ thuật, vậy thì hai loại đều có thể bán ra rồi.

Vốn dĩ, ý tưởng của Lục Thiếu Hoa là đợi sau khi cơn bão tài chính kết thúc mới tiến hành giao dịch với quốc gia, nhưng mà nhớ lại kiếp trước, giai đoạn sau của cơn lốc tài chính, quốc gia có thể cho Mỹ mượn một số tiền rất lớn.

Mà Lục Thiếu Hoa đã tái sinh lại rồi, ý đồ để cho Mỹ một sự đả kích nghiêm trọng, nếu như lúc này lấy số tiền quốc gia cho Mỹ mượn biến thành tiền mua kĩ thuật của vũ khí vũ trụ và vệ tinh gián điệp, thử hỏi quốc gia còn có nhiều tiền như vậy cho Mỹ mượn không?

Chuyện giữa hai quốc gia Lục Thiếu Hoa không có cách nào can thiệp vào, nhưng mà, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể thông qua một chút thủ đoạn để thay đổi mà, ví dụ như, để quốc gia cho Mỹ mượn ít tiền hơn một chút, vậy thì đả kích trầm trọng mà Lục Thiếu Hoa đưa ra cho Mỹ không phải là có thể dùng ít hơn một chút sức lực sao?

Cơn lốc tài chính đối với sự đả kích kinh tế của Mỹ không nghi ngờ gì là trầm trọng, nếu như Lục Thiếu Hoa giậu đổ bìm leo, không khó chèn ép Mỹ, hơn nữa quốc gia không cho Mỹ mượn quá nhiều tiền, sức phòng ngự của Mỹ giảm mạnh, Lục Thiếu Hoa sẽ có thể tốn ít sức lực hơn một chút.

Mối quan hệ bên trong này quá phức tạp, nhưng mà, có một điểm là có thể khẳng định, đó chính là giữa việc và việc đều tồn tại mối quan hệ tất nhiên, Lục Thiếu Hoa chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, vậy thì đã hoàn thành được mục tiêu của hắn rồi.

Nghĩ đến thế này, Lục Thiếu Hoa không do dự, trục tiếp nói với Tạ Kiên Vĩ, hy vọng trong thời gian nửa năm hắn làm ra vũ khí vũ trụ.

Thời gian nửa năm không ngắn, hơn nữa bản thân vũ khí vũ trụ đã nghiên cứu chế tạo mấy năm trước rồi, bây giờ đã đến thời giai đoạn sau rồi, tập trung lực lượng đến nghiên cứu, muốn hoành thành việc chế tạo ra lại không phải là chuyện gì khó, cho nên, Tạ Kiên Vĩ trực tiếp cam đoan với Lục Thiếu Hoa, sau nửa năm, vũ khí vũ trụ nhất định sẽ xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Hoa.

Có sự bảo đảm của Tạ Kiên Vĩ, Lục Thiếu Hoa tự nhiên yên tâm rồi, nhưng mà, chuyện này vẫn chưa chấm dứt, sau khi cắt đứt cuộc điện thoại với Tạ Kiên Vĩ, Lục Thiếu Hoa liền gọi điện thoại tới phòng làm việc của thủ trưởng số một, mục đích là vì câu trả lời hài lòng ngày hẹn ước giao dịch với thủ trưởng số một.

- Nửa năm, sau nửa năm sẽ chế tạo ra vệ tinh gián điệp.

Đây là nguyên văn lời nói của Lục Thiếu Hoa, không có nói đã chế tạo ra vệ tinh gián điệp, mà là nói sau nửa năm sẽ có thể chế tạo ra vệ tinh gián điệp.

Tuy rằng cách nói này rất gần gũi, nhưng mà ý tứ lại kém xa vạn dặm, một loại là đã chế tạo ra, một loại lại là sắp chế tạo ra, về phần vì sao Lục Thiếu Hoa giấu diếm chân tướng, điều này hoàn toàn là bởi vì Lục Thiếu Hoa không muốn để thủ trưởng số một biết, thực ra vệ tinh gián điệp đang nhìn thế giới dưới địa cầu rồi.

Thủ trưởng số một không ngờ sẽ nhanh như vậy, vốn dĩ hắn cảm thấy nhanh nhất cũng phải thêm một hai năm nữa, nhưng mà hiện tại lại là một năm, đây là điều mà thủ trưởng số không ngờ tới, tuy nhiên, thời gian nhanh rồi, thủ trưởng số một vẫn rất vui, dẫu sao sớn một ngày có vệ tinh gián điệp, vậy thì lực lượng quân sự sẽ cường mạnh sớm một ngày.

Không do dự, thủ trưởng số một trực tiếp đồng ý giao dịch sau nửa năm, hàng đến trả tiền.

Hàng đến trả tiền, Lục Thiếu Hoa thích phương thức này, nhưng mà sau khi ngắt điện thoại, Lục Thiếu Hoa không kìm nổi cười trộm, bởi vì vừa nãy, Lục Thiếu Hoa không nhắc đến chuyện vũ khí vũ trụ, chỉ nói vệ tinh gián điệp mà thôi, nếu như đến lúc giao dịch, Lục Thiếu Hoa lại chuyển giao kĩ thuật vũ khí vũ trụ ra, sẽ cho thủ trưởng một niềm vui bất ngờ không? Lại có lẽ nói, tiền của quốc gia đã chuẩn bị đủ chưa?

Tuy nhiên cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, Lục Thiếu Hoa biết một điểm, quốc gia sẽ không nợ hắn tiền, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không để quốc gia nợ.

Khẳng định ngày giao dịch, Lục Thiếu Hoa coi như đã trút đi cái cọc tâm sự, chuyện tiếp theo phải làm rất đơn giản, đợi đến khi giảm biên chế chính thức bắt đầu, Lục Thiếu Hoa mau chóng qua Thâm Quyến.

Nhưng mà, chính là sau ba ngày,Lý Chí Kiệt đã trở về rồi, đi sâu thổ JII ở năm ngày, Lý Chí Kiệt đã trở về Hồng Kông, chuẩn bị qua Libya, nhưng mà Lục Thiếu Hoa lại không đồng ý, mà để Lý Chí Kiệt ở Hồng Kông thêm vài ngày, ở cùng với người nhà, sau đó lại qua Libya.

Lý Chí Kiệt biết dụng ý của Lục Thiếu Hoa, ngẫm lại thời gian ở cùng gia đình lại không nhiều, hắn cũng không nói nhiều, quyết định ở Hồng Kông thêm ba ngày, sau đó lại đi Libya.

Trong thời gian ba ngày ở đây, Lý Chí Kiệt cũng không nhàn rỗi, ngoài việc ở cùng gia đình, Lý Chí Kiệt còn thu thập tin tức của Gaddafi, tiến hành phân tích tính cách của ông ấy, để chuẩn bị lúc gặp mặt Gaddafi có thể nắm nhiều sự chủ động hơn.

Ba ngày đã trôi qua rất nhanh, Lục Thiếu Hoa đích thân tiễn Lý Chí Kiệt ra sân bay, nhìn máy bay đâm lên trời, biến mất không thấy, Lục Thiếu Hoa mới trở về chỗ ở của mình.

Bản thân Lục Thiếu Hoa cũng nên chuẩn bị tốt, chuẩn bị đặt chân lên Thâm Quyến, dẫu sao cách ngày bắt đầu giảm biên chế chỉ có thời gian một ngày, Lục Thiếu Hoa dự định đến Thâm Quyến trước nửa ngày, muốn nói chuyện trước với người của cục lao động thành phố, làm thông đoạn này, để giảm biên chế có thể tiến hành thuận lợi.

Ngay lập tức giữa trưa, Lục Thiếu Hoa liền lên máy bay riêng của mình, sau đó máy bay cất cánh, chưa đến hai mươi phút, máy bay đã hạ cánh trên căn cứ sản xuất của Phượng Hoàng, sau khi xuống máy bay, Lục Thiếu Hoa cũng không dừng lại, trực tiếp lên xe đã chuẩn bị, lên đường đến cục lao động của thành phố Thâm Quyến.

Vốn dĩ dựa vào thân phận của Lục Thiếu Hoa, hắn hoàn toàn có thể để cục trưởng của cục lao động đến căn cứ Phượng Hoàng, bởi vì cục trưởng của cục lao động thành phố Thâm Quyến là thân cận của Tăng Ái Dân, có hai tầng quan hệ này, Lục Thiếu Hoa không cần phải đến tận nơi.

Nhưng mà, lần này dẫu sao Lục Thiếu Hoa có việc cần người ta, chủ động một chút là chuyện nên làm, thế là, sau khi hẹn xong, Lục Thiếu Hoa liền trực tiếp đến cục lao động thành phố Thâm Quyến.

Đoàn xe tiến vào cục lao động, dẫu sao cục lao động không nhiều người, bình thường gần như không có ai đến đây, cho dù có người cũng rất ít, nhưng mà hiện tại bỗng nhiên hai mươi mấy chiếc xe đến, sao có thể không kinh động sự hiếu kì của người ta được.

Cục trưởng của cục lao động họ Sở, tên một chữ Bình, hơn bốn mươi tuổi, nếu như có thể tiến một bước, ông ta còn có thể đi được xa hơn một chút, nhưng nếu như không có cách tiến thêm nữa, con đường quan chức của ông ta sẽ dừng lại ở đây.

Mà Lục Thiếu Hoa là người ra sao, cháu trai Lục Xương, con rể Tăng Ái Dân, lại là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng có tiếng tăm lẫy lừng, ba tầng thân phận bất luận là tầng nào cũng đều cực kì dũng mãnh.

Tất nhiên rồi, xem ra ở Sở Bình, hai tầng thân phận bên trên mới quan trọng nhất, nó có thể giúp ông ta tiến thêm một bước thân phận, nếu như Lục Thiếu Hoa nói vài câu tốt trước mặt Lục Xương và Tăng Ái Dân, con đường công danh của ông ta có lẽ sẽ thuận lợi rất nhiều.

Cho nên, khi nghe nói Lục Thiếu Hoa muốn đến cục lao động thăm hỏi ông ta, ông ta vừa vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ trực tiếp ra ngoài cửa, chính là vì tiếp Lục Thiếu Hoa.

Thương nhân gặp quan chức, lời nói khách sáo đương nhiên là không thể thiếu được, bắt tay, hỏi thăm, nói vài câu nói giao tiếp ngắn gọn.

Hình thức, những thứ này chỉ là hình thức mà thôi, sau khi khách sáo, Sở Bình liền mời Lục Thiếu Hoa vào phòng làm việc của hắn, về phần vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, lại sắp xếp xong ở phòng khách, chỉ giữ lại hai người Lý Thượng Khuê và Hà Cường ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa.

Đi thẳng vào vấn đề, Lục Thiếu Hoa cũng không nói những lời dư thừa, sau khi vào phòng làm việc của Sở Bình và ngồi vào chỗ, Lục Thiếu Hoa liền mở miệng nói

- Cục trưởng Sở, lượng tiêu thụ của tập đoàn Phượng Hoàng của chúng tôi không ngừng giảm xuống, mức độ hiện tại còn nhỏ một chút, nhưng mà khuynh hướng giảm vẫn uy hiếp, đang gia tăng một cách chậm rãi, mà sức sản xuất của căn cứ Phượng Hoàng rất lớn mạnh, những sẩn phẩm sản xuất ra không có cách tiêu thụ, dẫn đến tình trạng lỗ vốn, cho nên, trải qua sự thảo luận tầng lớn cao của tập đoàn Phượng Hoàng đã quyết định, sẽ tiến hành giảm biên chế một lần.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa ra hiệu một chút với Lý Thượng Khuê ở phía sau, sau đó liền thấy Lý Thượng Khuê mở một bao công văn ra, từ bên trong rút ra bản số liệu chuyển đến trước mặt Sở Bình, ý đó rất rõ ràng, để Sở Bình xem qua.

Bản số liệu kia chính là số liệu giảm sút sản phẩm tiêu thụ của tập đoàn Phượng Hoàng, là chứng cớ, Lục Thiếu Hoa vì muốn làm sự việc được rõ ràng, đem đến cả bảng số liệu này.

Bản số liệu này tuyệt đối thuộc về văn kiện bí mật thương mại, Sở Bình xem liếc qua đã biết, hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, ý rất rõ ràng, hỏi Lục Thiếu Hoa vì sao đưa cho hắn xem số liệu quan trọng như thế này.

Nhưng mà, Sở Bình đạt được Lục Thiếu Hoa là để hắn xem.

Cái này Sở Bình đã khách khí rồi, xem một cách tỉ mỉ.

Thời gian đã trôi qua một chút, khoảng hai mươi phút, cuối cùng Sở Bình đã xem xong, ngẩng đầu lên nhìn Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt tràn đầy sự không dám tin, hỏi

- Chủ tịch Lục, dựa vào thực lực của tập đoàn Phượng Hoàng, không đến mức giảm ở biên độ lớn như thế này chứ?

Sở Bình không tin, dẫu sao tập đoàn phượng hoàng thật sự là rất cường mạnh, hơn nữa bên ngoài không có bất kì dấu hiệu gì

Nhưng mà, sự thực lại bày ra trước mắt, không phải do Sở Bình không tin.

- Ảnh hưởng của khủng hoảng vay nợ, tôi nghĩ cục trưởng Sở hẳn đã nghe nói, lần này ảnh hưởng khủng hoảng thứ cấp rất lớn, tập đoàn Phượng Hoàng của chúng tôi cũng chống đỡ một cách khổ sở mới đưa ra quyết định giảm biên chế.

Giọng điệu của Lục Thiếu Hoa trầm lắng, ang theo tình cảm không nỡ nói

Lục Thiếu Hoa không đang diễn kịch, mà là biểu lộ chân tình, hắn thực sự không nỡ, nhưng lại có cách nào khác đây, nếu như bây giờ không giảm biên chế, tổn thất của tập đoàn Phượng Hoàng sẽ càng lớn, Lục Thiếu Hoa không muốn đau khổ đánh đổ cơ nghiệp bởi vì không giảm biên chế mới ngâm nước một mảng lớn như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thiếu Hoa, hơn nữa bình thường đã nghe đã thấy, đúng là giống như Lục Thiếu Hoa nói, ảnh hưởng khủng hoảng thứ cấp rất lớn, sẽ dẫn đến sản phẩm cuat tập đoàn Phượng Hoàng giảm ở biên độ lớn cũng là chuyện bình thường.

Vì thế, Sở Bình cũng không nói nhiều, nói

- Tập đoàn Phượng Hoàng của Lục đổng bởi vì chịu ảnh hưởng của khủng hoảng thứ cấp mà giảm biên chế, đưa ra quyết định giảm biên chế là hợp pháp.

Lục Thiếu Hoa phải Bạch Chước là câu này của Sỏ Bình, chỉ cần câu nói này ra, vậy thì Lục Thiếu Hoa có thể thuận lợi tiến hành giảm biên chế rồi.

Cứ như vậy, nhiệm vụ Lục Thiếu Hoa đến cục lao động đã hoàn thành, tiếp theo lại nói vài câu chuyện phiếm với Sở Bình, sau đó Lục Thiếu Hoa liền rời đi, tuy nhiên lúc rời đi, Lục Thiếu Hoa từng ám chỉ, nói sẽ thay hắn nói vài câu tốt đẹp trước mặt Tăng Ái Dân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.