Nói đến Ngô Vũ Phi, Lục Thiếu Hoa liền không thể không nhớ tới kiếp trước khi hắn làm quản lý kỹ thuật ở Bar, cả ngày không có gì làm, hết xem tiểu thuyết lại nghe nhạc, khi đó Ngô Vũ Phi rất nổi tiếng, Lục Thiếu Hoa thường xuyên nghe cô hát.
Kiếp trước cách Lục Thiếu Hoa nghe nhạc cũng khác người, hắn không chọn nghe mấy chục bài cùng lúc, mà chọn một bài duy nhất, sau đó nghe đi nghe lại. Nhờ vậy mà thuộc luôn ca từ.
《 biết rõ diễn trò 》và 《 lời răn 》chính là hai ca khúc Lục Thiếu Hoa lúc ấy thường xuyên nghe, nên Lục Thiếu Hoa có thể nhớ rõ ca từ cũng là bình thường, tuy nhiên cho dù là như thế, Lục Thiếu Hoa khi viết lại ca từ cũng phải tiêu phí khá nhiều thời gian.
Kiểm tra lại một lần nữa, ổn rồi, Lục Thiếu Hoa rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa châm thuốc, ở trong lòng nói thầm với Ngô Vũ Phi một câu 'Rất xin lỗi, đã đạo nhạc của cô’, Lục Thiếu Hoa khôi phục lại bình tĩnh, còn lại là sự tự đắc.
Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng, hai ca khúc này có thêm thanh âm ngọt ngào của Anten Chiyoda, việc trở thành bài hot là không có bất cứ vấn đề gì, nói không chừng có lẽ còn có thể đạt được giải thưởng cũng nên.
Gọi điện thoại cho Lý Thượng Khuê chuẩn bị xe, Lục Thiếu Hoa lại gọi tiếp cho Trần Đạt Vinh, kêu anh ta chọn một người tài trong việc hòa âm phối khí ở lại Công ty cùng đợi mình, Lục Thiếu Hoa lúc này mới khẩn trương vội vàng rời khỏi thư phòng, tay cầm theo hai ca khúc vừa viết, xuống lầu chuẩn bị ra ngoài.
Lý Thượng Khuê là vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, đồng thời, anh ta cũng là chiến hữu của Tạ Kiên Vĩ, Tạ Kiên Vĩ cũng không có rời khỏi Hồng Kông, bọn họ một toán bằng hữu đều ở tại biệt thự của Lý Thượng Khuê, Lý Thượng Khuê là chủ phải tiếp khách mới đúng, nhưng vì chức trách, Lý Thượng Khuê không thể không trở lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa, làm nhiệm vụ vệ sĩ.
Vào buổi sáng khi Lục Thiếu Hoa rời giường là lúc Lý Thượng Khuê xuất hiện, vì thế, Lục Thiếu Hoa từng nói qua Lý Thượng Khuê, nhưng Lý Thượng Khuê vẫn vậy, Lục Thiếu Hoa đành chịu, bởi vì Lục Thiếu Hoa biết Lý Thượng Khuê suy nghĩ như thế nào.
Sự an toàn của Lục Thiếu Hoa mới là trọng yếu nhất.
Đây là suy nghĩ đích thực của Lý Thượng Khuê, cũng là ý của Trần Quốc Bang, cho dù lần này bọn họ chiến hữu tụ hội, Lý Thượng Khuê không túc trực bên Lục Thiếu Hoa thì Trần Quốc Bang cũng không đồng ý, chắc chắn sẽ cưỡng ép Lý Thượng Khuê trở về bảo vệ tốt cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng biết Lý Thượng Khuê nghĩ gì, hắn cũng chỉ nói hai câu, không nhiều lời, đã quen việc có Lý Thượng Khuê bên mình, trong nhất thời không có anh ta bên cạnh, ngược lại khiến Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi không quen, hiện tại hết thảy trở về như cũ, Lục Thiếu Hoa thấy mừng rỡ thanh nhàn.
Đoàn xe của Tập đoàn Phượng Hoàng đỗ tại hầm xe chuyên dụng ở Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa dùng thang máy chuyên dụng trực tiếp đến văn phòng Chủ tịch, gọi điện thoại cho Lý Đạt Vinh, đưa hai ca khúc cho anh ta để bắt đầu phổ nhạc.
Lục Thiếu Hoa viết lời, hòa âm phối khí ghi chép lại, chỉnh sửa lại, sau đó cả hai hát lại lần nữa, xem như hoàn thành một bài nhạc.
Tuy nhiên cho dù là như thế, thời gian tiêu phí cũng mất nửa giờ.
Nhìn đồng hô, hiện thời gian đã hơn mười một giờ, Lục Thiếu Hoa không có dừng lại, mà viết tiếp bài thứ hai.
Mất khoảng bốn mươi phút, hai ca khúc phổ nhạc rốt cục đã hoàn thành, lúc này Tập đoàn Phượng Hoàng đã là lúc tan tầm, Lục Thiếu Hoa mới đem hai ca từ và khúc giao cho Trần Đạt Vinh, bảo Trần Đạt Vinh mau chóng nhạc đệm, giao cho Anten Chiyoda, làm hai ca khúc chủ đạo cho album.
Trần Đạt Vinh biết rõ sự nhẫn nại của Lục Thiếu Hoa, trước kia khi công ty con đĩa nhạc Phượng Hoàng, tại lễ hội, lần ra đĩa cho năm ca sĩ, tất cả đều do Lục Thiếu Hoa sáng tác ca khúc chủ đạo cho album. Nhờ vậy mà họ trở nên rất nổi danh.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa lại ra tay, hơn nữa là một lần hai ca khúc, có thể thấy trước được thành công của album do Anten Chiyoda hát. Trần Đạt Vinh đã có thể đoán được.
Nhận hai ca khúc, Trần Đạt Vinh trịnh trọng tỏ vẻ sẽ mau chóng sắp xếp tốt, lúc này mới kết thúc việc phổ nhạc.
Cho Trần Đạt Vinh và người hòa âm phối khí ra ngoài, Lục Thiếu Hoa cũng đi theo rời khỏi văn phòng, lên xe, chạy về nhà ăn cơm.
…
Ăn cơm trưa xong, Lục Thiếu Hoa vốn là muốn đi nghỉ một chút, nhưng Trần Quốc Bang và Tạ Kiên Vĩ mọi người lại đến, Lục Thiếu Hoa đành phải tiếp, thái độ cũng không giống như là một ông chủ tiếp cấp dưới.
- Tiểu Hoa, anh chuẩn bị về lại Thâm Quyến, Vĩ cũng muốn đi theo qua Thâm Quyến chơi vài ngày.
Trần Quốc Bang đi thẳng vào vấn đề, không gì do dự, nói thẳng vào chủ đề.
Về chuyện bọn họ quay về Thâm Quyến vì sao phải nói cùng Lục Thiếu Hoa, rất đơn giản, Trần Quốc Bang ý là muốn kêu Lục Thiếu Hoa cho chuyên cơ đưa bọn họ trở về.
Khi mấy người Trần Quốc Bang bọn họ qua Thâm Quyến chính là Lục Thiếu Hoa phái chuyên cơ đi đón bọn họ, hiện tại bọn họ phải đi về, Lục Thiếu Hoa tự nhiên sẽ cho chuyên cơ đưa bọn họ đi trở về. Lập tức, Lục Thiếu Hoa cũng không có nhiều lời, nói Lý Thượng Khuê sắp xếp một chút, đưa mấy người Trần Quốc Bang bọn họ quay về Thâm Quyến.
Nhưng, đang lúc Lục Thiếu Hoa chuẩn bị kêu Lý Thượng Khuê sắp xếp, điện thoại hắn reo lên, là Tăng Vũ Linh gọi đến.
Nhấn nút nghe, kêu một tiếng 'Tiểu linh', sau nói tiếp thêm mấy câu thì ngắt máy.
Cũng không phải Lục Thiếu Hoa kiệm lời, mà là Tăng Vũ Linh nói rất ngắn gọn, nội dung đại khái là thông báo cô hôm nay xem như đã tốt nghiệp, có thể đi ra xã hội, sau đó nói ý của Tăng Kiến Quốc, muốn Lục Thiếu Hoa đi Bắc Kinh một chuyến.
Lục Thiếu Hoa cố ý hỏi một chút Tăng Kiến Quốc tìm hắn có chuyện gì, nhưng Tăng Vũ Linh lại nhăn nhó không nói, chỉ nói một tiếng 'anh sang đây sẽ biết', và hỏi Lục Thiếu Hoa khi nào thì qua được.
Tăng Vũ Linh yêu cầu Lục Thiếu Hoa có thể từ chối sao, nói sao Tăng Vũ Linh cũng đã là vợ hắn trên danh nghĩa, Lục Thiếu Hoa không thể cự tuyệt, hơn nữa Lục Thiếu Hoa hiện tại cũng không có chuyện gì làm, lại đã lâu không có gặp mặt Tăng Vũ Linh, đi một chuyến thì không có gì là không thể.
Quan trọng hơn là chuyên cơ của hắn đằng nào chả phải đi Thâm Quyến một chuyến, rõ ràng mọi người cùng đi, trước đưa Trần Quốc Bang bọn họ qua Thâm Quyến, sau đi vòng sang Bắc Kinh, có thể nói là tiện đường.
- Anh đi bây giờ luôn.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng nói một câu, nói xong liền ngắt điện thoại.
…
Lục Thiếu Hoa không có tính đi ra ngoài, nhưng Tăng Vũ Linh vừa gọi điện thoại khiến Lục Thiếu Hoa không thể không lên đường qua Bắc Kinh một chuyến, về phần Tăng Kiến Quốc tìm hắn vì việc gì, Lục Thiếu Hoa tuy rằng có chút tò mò, nhưng cũng không buồn nghĩ nhiều.
Nhưng mà, khiến Lục Thiếu Hoa thật không ngờ chính là khi hắn vừa đặt chân đến Bắc Kinh, một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Xuất phát từ Hồng Kông, lúc đó đã hơn một giờ chiều, đến căn cứ Phượng Hoàng cũng gần hai giờ, ở lại căn cứ Phượng Hoàng một lúc, sau đó từ căn cứ Phượng Hoàng lên đường đi tới Bắc Kinh, khi đó đã khoảng 2:30 phút.
Từ Thâm Quyến đến Bắc Kinh lộ trình cũng không gần, may mà hắn ngồi chuyên cơ, khi chuyên cơ đáp xuống sân bay quân dụng Bắc Kinh, trời đã chạng vạng tối.
Sự có mặt của Lục Thiếu Hoa,Tăng Kiến Quốc hiển nhiên là có chuẩn bị, đoàn người Lục Thiếu Hoa vừa đến, liền có mấy người mặc quân trang quân nhân đang chờ đợi, còn có một người thanh niên mặc Tây phục, đeo kính gọng vàng, cũng đang chờ đợi ở đó.
Lục Thiếu Hoa có quen người thanh niên đó, anh ta là thư ký riêng của Tăng Kiến Quốc, bình thường rất ít lộ diện, Lục Thiếu Hoa đến Bắc Kinh nhiều lần nhưng số lần anh ta lộ diện không có quá mười lần, lần này không ngờ anh ta lộ diện, ít nhiều khiến Lục Thiếu Hoa có chút kinh ngạc.
Nhớ đến lời nói của Tăng Vũ Linh trong điện thoại, Lục Thiếu Hoa dường như có dự cảm, chỉ sợ lần này tới đến Bắc Kinh không phải đơn giản như vậy.
Mặc dù có chút dự cảm, nhưng cung đã đến đây rồi, cho dù là đầm rồng hang hổ, Lục Thiếu Hoa cũng phải xông vào một lần, huống chi, Lục Thiếu Hoa là ai, dường như không có việc gì đáng để Lục Thiếu Hoa sợ hãi.
Nói giỡn sao, khi công khai khai chiến với Mỹ, quốc gia bá chủ thế giới, Lục Thiếu Hoa cũng không nháy mắt, đừng nói là là Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa thấy không có gì cảm thấy sợ hãi cả.
Bắt tay thư ký của Tăng Kiến Quốc cùng mọi người, lên xe, đoàn người chậm rãi hướng về chỗ ở của Tăng Kiến Quốc.
Nói đến Tăng Kiến Quốc, ông ta năm nay đã gần tám mươi tuổi, thân thể rất khỏe mạnh, rất biết chăm sóc, nhìn bề ngoài chỉ thấy độ khoảng hơn sáu mươi tuổi. Vốn đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia đã nhiều năm, vẫn chưa nghĩ hưu.
Cũng may Cục An ninh Quốc gia là cơ quan đặc thù, lại là biên chế quân đội, không giới hạn tuổi tác, nên Tăng Kiến Quốc mới làm Cục trưởng lâu như vậy, nếu không vì những lý do đó cho ông có là công thần còn sống sót của thời kháng chiến, thì cũng khó mà giữ chức lâu như vậy.
Tuy nhiên mấy năm qua Tăng Kiến Quốc luôn luôn không ngừng tăng cường thế lực gia tộc, xem ra thời điểm về hưu cũng không xa. Đương nhiên, đây là Lục Thiếu Hoa đoán, về phần có phải là thật hay không, không thể nào chứng thực được.
Xe chạy như bay, rất nhanh, một đoàn xe cuối cùng cũng đến khu dân cư được phòng vệ nghiêm mật, trải qua khâu kiểm tra an ninh, đoàn người Lục Thiếu Hoa mới thuận lợi tiến vào tiểu khu, dừng lại trước cửa nhà Tăng Kiến Quốc.
Xuống xe, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy Tăng Vũ Linh ở cửa đợi, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa xuống xe, Tăng Vũ Linh trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào mê người, thật có thể nói là khuôn mặt tươi cười đón chào.
Hiện tại ở cửa, có rất nhiều người, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm mấy, mà cùng Tăng Vũ Linh thân mật một chút, sắp xếp việc ăn ở của vệ sĩ, xong xuôi mới cầm tay Tăng Vũ Linh, đi vào trong nhà Tăng Kiến Quốc.
Cùng lúc đó, ở trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng âm thầm trấn an mình, cái gì đến sẽ đến.