Đã có quyết định về nơi đến của Lục Kiện và Lục Dịch, rốt cục Lục Thiếu Hoa giải quyết xong vấn đề đè nặng trong lòng, khiến cho hai kẻ thích gây chuyện thị phi này biến mất khỏi Hồng Kông sau khi ở chơi một tuần.
Không phải Lục Thiếu Hoa giết hai người mà là tống khứ họ khỏi Hồng Kông, dùng một tàu ngầm hạt nhân đi Thái Bình Dương, âm thầm đưa họ đến một căn cứ huấn luyện. Lúc tiễn hai người, Lục Thiếu Hoa còn đặc biệt dặn dò bọn họ.
Lúc đó, vẻ mặt Lục Thiếu Hoa nghiêm nghị, đượm sát khí, nhìn chằm chằm hai tên thối tha kia cả buổi không nói lời nào, cho đến lúc bọn họ sợ hãi, chịu không nổi nữa thì hắn mới lên tiếng:
- Đường là do hai em chọn, đừng trách tôi không báo trước với hai người, nơi đó không như ở nhà đâu. Đó không phải là nơi để hai người làm thiếu gia của nhà họ Lục. Người ta chỉ biết huấn luyện cho hai người như những học viên bình thường khác, không được ưu tiên hay đặc quyền gì đâu.
Rồi giọng hắn trở nên cứng rắn, nói tiếp:
- Tôi nói cho hai người biết, sinh ở nhà họ Lục, là con cháu nhà họ Lục, hai người phải luôn cố gắng, không thể chỉ lo chơi. Nếu đến đó mà chịu không nổi, tôi sẽ cho người đưa ra biển, ném cho cá ăn.
Còn nữa, về sau nếu hai người muốn ra chiến trường, nếu không rèn luyện để có một thân tuyệt kỹ, như vậy kết cục của các ngươi chỉ có chết mà thôi. Cho nên, cuối cùng có thể sống sót được hay không là do ở chính hai người.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa còn cố ý tạm dừng một lát, rồi nói tiếp một cách thấm thía:
- Cũng đừng cho rằng khổ quá là có thể trở về, cho các người biết, điều đó là không thể, đến đó chỉ có hai khả năng, một là chết trong huấn luyện, hai là thành tài, trưởng thành nơi chiến trường, sau đó trở về nhà họ Lục kế thừa thân phận thiếu gia, làm cho gia tộc được nở mày nở mặt.
Rất rõ ràng, đây là Lục Thiếu Hoa chặn đường lui của hai người, thẳng thắn nói cho hai tên kia, hai con đường để họ lựa chọn, một là thành tài, hai là chết.
Không còn cách nào, hai tên kia được nuông chiều từ bé, bây giờ chịu khổ một chút, chắc chắn sẽ kêu cha gọi mẹ, nếu Lục Thiếu Hoa không ngăn ngừa trước, không chừng chỉ hai ngày là chúng đã chịu không nổi và đòi về nhà. Bây giờ Lục Thiếu Hoa nói họ không có đường lui, có khổ sở mấy cũng chỉ có thể đương đầu mà chịu.
Đương nhiên, bây giờ hai người cũng có thể đổi ý, nhưng vấn đề là Lục Thiếu Hoa sẽ không cho bọn họ cơ hội để đổi ý. Dù có phải buộc hai người vào tàu ngầm hạt nhân đưa đi hắn cũng làm, bởi vì con đường này là do lúc trước bọn họ đã chọn.
Hai tên kia nghe những lời của Lục Thiếu Hoa, không kìm nổi, đều sợ run, bộ dáng đằng đằng sát khí của hắn rất là dọa người. Bọn họ không một chút nghi ngờ, hắn nói được thì làm được. Nếu bọn họ không làm theo lời Lục Thiếu Hoa, rất có thể hắn sẽ ném bọn họ xuống biển cho cá ăn thật.
Bọn họ đã nghe kể nhiều chuyện về Lục Thiếu Hoa, lúc còn nhỏ, bọn họ chỉ biết có một người anh làm nhiều chuyện được truyền tụng, lòng dạ rất tàn nhẫn, một khi đắc tội với hắn, dù là ai, cũng sẽ bị hắn trừng trị tới số. Bọn họ vừa sùng bái vừa sợ hãi hắn.
Đương nhiên, những chuyện này cũng có phần phóng đại, đó là hoàn toàn do Lục Gia Uy và Lục Xương hù dọa con mình một chút, thật ra Lục Thiếu Hoa cũng không đến nỗi khủng bố như trong tưởng tượng của bọn họ.
Lục Thiếu Hoa tàn nhẫn, nhưng luôn luôn chỉ là tàn nhẫn với người ngoài, cho tới bây giờ, thật sự là hắn chưa hề ra tay đối với người một nhà, trừ phi người đó bán đứng hắn, hoặc thân thích muốn dựa vào quan hệ mà tính toán đi lối cửa sau, hắn mới lục thân bất nhận (1)
Tóm lại, ấn tượng về Lục Thiếu Hoa đã ăn sâu cắm rễ trong lòng Lục Kiện và Lục Dịch, bọn họ cắn chặt răng, mang tâm trạng phức tạp xen lẫn hối hận lên tàu ngầm hạt nhân, trong lòng đã sẵn sàng chờ đón những tình huống xấu nhất sắp tới.
Tiễn hai người đi rồi, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên hắn vẫn còn nhiều việc phải xử lý. Lúc này đã là tháng1 năm 2008, theo trí nhớ kiếp trước của Lục Thiếu Hoa thì một tháng này xảy ra rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như hãng xếp hạng tín dụng Moody‘s (2) dự đoán người nắm giữ trái phiếu SIV (3) sẽ bị tổn thất 47% giá trị vốn, rồi Bộ tài chính Anh quốc yêu cầu đệ trình đề án chi tiết về việc thu mua ngân hàng tư nhân Northern Rock vào trước ngày 4 tháng 2, rồi lại đến Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FDD) giảm lãi suất xuống 50 điểm, còn 2,5% .
Những sự kiện này đều mang một ý nghĩa, đó là diễn biến của của cuộc khủng hoảng nợ vay càng thêm mãnh liệt, khủng hoảng tài chính đang gia tăng.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không dành nhiều tâm trí vào việc này, chỉ bảo nhóm Lưu Minh Chương chú ý, sau đó lại nhắc nhở công ty tài chính Phượng Hoàng ở Mỹ bắt tay vào hành động.
Ngoài ra, sự âm thầm bố trí ở Phố Wall từ đầu năm của Lục Thiếu Hoa đến giờ phút này đã bắt đầu có tác dụng, người của hắn không ngừng thu gom cổ phiếu. Đương nhiên, trước đó bố trí lực lượng là âm thầm chứ Lục Thiếu Hoa không để ai phát hiện ra điều này.
Lén lút mà hành động! Nhưng mục đích đều là một: đón chờ cuộc khủng hoảng tài chính đang đến.
Tập đoàn Goldman Sachs (4) , cái tên này có lẽ rất nhiều người chưa từng nghe qua, nhưng Lục Thiếu Hoa là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, lăn lộn nhiều năm trong thương trường như vậy, hơn nữa lại có địa vị nổi trội về tài chính, làm sao hắn lại không biết tập đoàn Goldman Sachs?
Nói đến tập đoàn Goldman Sachs, Lục Thiếu Hoa không có chút thiện cảm nào đối với nó. Nguyên nhân do tập đoàn này dựa vào lừa đảo mà lập nghiệp, không ngừng lừa dối người, từ đó kiếm chác được những khoản tiền rất lớn. Gọi nó là một tập đoàn lừa đảo cũng không quá lời.
Thật ra, Tập đoàn Phượng Hoàng và tập đoàn Goldman Sachs không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng lẽ Goldman Sachs không nên với tay đến thị trường Trung Quốc. Ở Trung Quốc tội do tập đoàn này gây ra có dùng mười tờ giấy cũng không ghi hết được.
Có thể nói, tập đoàn Goldman Sachs đã kiếm được rất nhiều tiền ở Trung Quốc, lừa gạt được rất nhiều người. Là một người Trung Quốc làm sao Lục Thiếu Hoa không phẫn nộ trước hành động của họ?
Trước kia, tập đoàn Goldman Sachs cắm rễ quá sâu, Lục Thiếu Hoa muốn động vào họ, không phải chuyện dễ, rất khó khống chế được tình hình. Nhưng bây giờ tình thế đã khác, tập đoàn Goldman Sachs đang bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng nợ vay và khi khủng hoảng tài chính diễn ra sẽ càng bị tổn thất.
Đây là một cơ hội rất tốt, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể dùng thực lực mạnh mẽ của mình để áp chế tập đoàn Goldman Sachs, gây cho nó một vết thương nguy hiểm. Ừ, cũng như là cắt lấy một miếng thịt của nó vậy, ít nhất xảy ra trước mắt Lục Thiếu Hoa có thể làm được điều này.
Sở dĩ Goldman Sachs có thể hoành hành là do nó đã cắm rễ quá sâu, nếu muốn đào nó lên cũng không dễ. Dù sao thế lực đằng sau nó rất hùng mạnh, tuy Lục Thiếu Hoa không sợ nhưng làm gì cũng phải suy xét được mất.
Đương nhiên, muốn "trị" Goldman Sachs, với tình hình hiện tại, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể thực hiện ở hai nơi, đó là Hồng Kông và trong nước, tại hai nơi này, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn chủ động.
Không phải Tập đoàn Goldman Sachs vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp với chính phủ sao? Tốt lắm, Lục Thiếu Hoa ra mặt, nhanh chóng gặp lãnh đạo tối cao ở đó, đem Goldman Sachs khai đao, dường như rất dễ dàng.
Mà ở Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể một tay che trời, chỉ cần một cuộc điện thoại gọi tới văn phòng Trưởng đặc khu hành chính Hồng Kông, là có thể sử dụng nhân lực của chính quyền nơi đây đối phó tập đoàn Goldman Sachs.
Với tình cảnh Bồ tát đất qua sông của tập đoàn Goldman Sachs, Lục Thiếu Hoa chỉ cần tấn công hai phân bộ ở hai nơi đó của họ, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại.
Nhưng trước khi làm gì Lục Thiếu Hoa đều đi một bước nhìn ba bước, cho dù đối tượng hành động của hắn lần này là một Bồ tát đất qua sông thì hắn vẫn muốn bảo đảm tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn mới ra tay.
Để làm được điều đó, việc cần làm trước tiên là điều tra tình hình của tập đoàn Goldman Sachs, sau đó dựa trên tin tức thu thập được mà vạch ra một kế hoạch hành động hoàn chỉnh. Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng muốn để tập đoàn tài chính Phượng Hoàng chuẩn bị sẵn sàng.
Lục Thiếu Hoa lại đi vào sở tổng chỉ huy, tuy nhiên hắn không vội nói ra mục đích mà trước hết tìm hiểu hướng đi toàn cầu gần đây nhất. Đợi cho Lưu Minh Chương báo cáo sơ qua tình hình, Lục Thiếu Hoa mới bắt đầu chủ đề.
- Những năm gần đây tập đoàn Goldman Sachs rất kiêu ngạo, tung hoành quá mức.
Lời mở đầu của Lục Thiếu Hoa như một lời nói đùa.
Người hiểu rõ Lục Thiếu Hoa biết hắn không phải là người hay nói đùa, mà là hắn đang để mắt tới tập đoàn Goldman Sachs. Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân, Hoắc Tiểu Nguyệt, bọn họ đều là người bên cạnh Lục Thiếu Hoa, rất thân cận, đương nhiên họ hiểu rõ hắn. Khi Lục Thiếu Hoa nói ra lời này, nếu họ không hiểu ý hắn thì họ không thể lăn lộn trên thương trường.
Tập đoàn Goldman Sachs thật xui xẻo! Đây là ý nghĩ thoáng hiện trong đầu nhóm Lưu Minh Chương.
Tuy nhiên, dù là Lưu Minh Chương hay Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân và Hoắc Tiểu Nguyệt, ai cũng cao hứng. Họ cũng đã thấy Goldman Sachs không vừa mắt, cũng có ý muốn ra tay với tập đoàn này, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không ra lệnh, họ không dám làm càn. Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã có muốn gây chiến với tập đoàn Goldman Sachs, họ cũng không cần giữ ý nữa.
- Hừm. bọn họ ôm nhiều tiền như vậy, đã đến lúc cho bọn họ một bài học.
Lưu Minh Chương bỗng nói một câu, đầy tức giận.
- Tôi xung phong đối phó với Goldman Sachs.
Trầm tĩnh như Lý Vân Thanh cũng không kìm lòng nổi.
- Muốn dạy thì phải dạy một bài đích đáng, nếu không bọn chúng sẽ không nhớ rõ đâu!
Lý Tông Ân còn độc ác hơn, thẳng thắn tỏ thái đô.
Hoắc Tiểu Nguyệt không nói gì, nhưng từ ánh mắt của cô có thể thấy được, cô cũng không có thiện cảm gì với tập đoàn Goldman Sachs, thậm chí còn ghét ra mặt.
Lục Thiếu Hoa hài lòng gật đầu, khẽ cười, nói:
- Tạm vạch một kế hoạch, đuổi tập đoàn Goldman Sachs ra khỏi Trung Quốc, chúng ta tiếp nhận tất cả các cơ sở của bọn họ, ừ, cả ở Trung Quốc và Hồng Kông, về những chuyện khác sau này rồi tính tiếp.
Lục Thiếu Hoa nói thẳng mục tiêu dự định, đó là đuổi tập đoàn Goldman Sachs ra khỏi Trung Quốc và tiếp nhận cơ sở của nó.
Không cam tâm, nhóm Lưu Minh Chương đều cảm thấy không cam tâm. Mục tiêu của bọn họ là công kích trực tiếp đại bản doanh của tập đoàn Goldman Sachs, nhưng đồng thời họ cũng hiểu điều đó là khó khăn, ít nhất trong giai đoạn trước mắt, nhiệm vụ của họ là ứng phó với cuộc khủng hoảng tài chính chứ không phải tập đoàn Goldman Sachs.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa lại muốn đối phó với tập đoàn Goldman Sachs, có thể nói một đội quân tham chiến ở hai mặt trận.
Lục Thiếu Hoa cũng hiểu tâm trạng của nhóm Lưu Minh Chương, tuy nhiên hắn không nói nhiều lời, chỉ nhìn họ một cái, rồi rời đi. Lời hắn đã nói ra, nhóm Lưu Minh Chương biết kế tiếp phải làm như nào mà.
(1) Lục thân bất nhận: không nhận người trong gia đình dù là cha mẹ, anh chị em, vợ con. Lục Thân bao gồm Phụ Mẫu (cha mẹ), Huynh Đệ (anh, chị, em), Thê Tử (vợ con).
(2) Các cơ quan xếp hạng tín dụng (tên tiếng Anh: credit rating agency, viết tắt: CRA) là những công ty chuyên xếp hạng tín nhiệm đối với các nhà phát hành nợ/chứng khoán, hoặc đối với bản thân các loại nợ/chứng khoán.
Ba công ty đánh giá tín dụng lớn nhất trên thế giới hiện nay (xét về thị phần) là các công ty Standard & Poor's (S&P), Moody's, và Fitch Group. Tính đến năm 2001, mỗi “Ông Lớn” Moody's và Standard & Poor's kiểm soát 40% thị phần đánh giá tín dụng toàn cầu, trong khi thị phần của Fitch là 15%. Như vậy, bộ ba Ông Lớn nắm giữ tới 95% thị phần toàn cầu.
Mỗi dấu cộng (+) hoặc trừ (-) của các CRA đều tự động kích hoạt dòng chảy vào hoặc ra lên đến hàng tỷ USD đối với loại tài sản đó. Khi Standard & Poor's, Moody's hoặc Fitch hạ mức tín nhiệm chứng khoán một công ty, họ sẽ kích hoạt một sự hoảng loạn buộc công ty bị ảnh hưởng phải tìm cách huy động nguồn vốn mới càng sớm càng tốt nếu không muốn bị phá sản.
Chẳng hạn như vào tháng 8 năm 2011, theo hãng tin Reuters, hãng S&P đã hạ điểm tín nhiệm nợ dài hạn bằng tiền đồng của Việt Nam từ mức BB xuống BB-, trong khi đó điểm tín nhiệm nợ dài hạn bằng ngoại tệ của Việt Nam được giữ nguyên ở mức BB-, so với mức B của điểm tín nhiệm nợ ngắn hạn bằng ngoại tệ. Điều đó cho thấy những bất ổn kinh tế vĩ mô, tốc độ tăng trưởng tín dụng lớn trong những năm gần đây và sự yếu kém của thống ngân hàng, nếu chính phủ VN không có những điều chỉnh về chính sách thì có thể sẽ dẫn đến cú sốc mới về kinh tế và tài chính. Đó có thể xem là mặt tích cực của việc bị hạ bậc tín nhiệm tín dụng.
(3) SIV (structured investment vehicles) tạm dịch là “công cụ đầu tư kết cấu” được Citigroup (một tập đoàn tài chính hùng mạnh của Mỹ và là tập đoàn ngân hàng có mạng lưới dịch vụ lớn nhất thế giới - tại trên 100 nước) phát minh vào năm 1988 và các tổ chức khác đã theo gương cho ra đời hàng loạt SIV. Các SIV này được xem là hệ thống ngân hàng, hay các quỹ đầu tư trong bóng tối. Họ đi vay bằng cách phát hành chứng khoán ngắn hạn lãi suất thấp rồi cho vay lại bằng cách mua các chứng khoán dài hạn, qua đó ăn chênh lệch. Tuy nhiên, khi lãi suất của chứng khoán dài hạn lại thấp hơn lãi suất chứng khoán ngắn hạn thì các SIV này bị lỗ. Theo Moody’s, vào thời điểm tháng 7 năm 2008, giá trị tài sản của các SIV ước lên đến 400 tỷ đô la Mỹ.
(4) The Goldman Sachs Group, là một ngân hàng đầu tư và hãng chứng khoán toàn cầu. Goldman Sachs được thành lập năm 1869 và đặt trụ sở chính tại 200 West Street tại khu vực Hạ Manhattan của Thành phố New York. Công ty này có văn phòng tại các trung tâm tài chính quốc tế lớn và cung cấp dịch vụ hợp nhất và tư vấn mua bán, dịch vụ bảo lãnh, quản lý tài sản và môi giới cho các khách hàng, trong đó bao gồm các tập đoàn, các chính phủ và cá nhân. Có nhiều nghi vấn trong quá trình hoạt động của tập đoàn này. Tập đoàn này bị cáo buộc gian lận trong hoạt động tài chính của mình.