Người đàn ông phải đặt sự nghiệp lên trên hết, đương nhiên cũng có một số người đặt tình yêu lên trên hết, nhưng chắc chắn Lục Thiếu Hoa không thuộc trong số này. Hắn là người coi sự nghiệp là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, điều này có thể thể nhận ra qua quá trình hai mươi năm hắn lẳng lặng phát triển Tập đoàn Phượng Hoàng.
Bây giờ Tập đoàn Phượng Hoàng gặp được thời cơ trăm năm có một, cũng là lúc Lục Thiếu Hoa cần đến một khoản tiền lớn, đương nhiên hắn phải coi trọng cơ hội này. Hôm trước vừa đến gặp Tăng Âm Quyền, Sếp lớn nhất của Hồng Kông, ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa lại phải đi gặp một Sếp lớn khác.
Sếp này so với Tăng Âm Quyền còn lớn hơn, đó là lãnh đạo tối cao. Vì kế hoạch, Lục Thiếu Hoa không thể không vào thủ đô một lần nữa. Không ngại vất vả, trước tiên hắn gọi điện cho một số lãnh đạo hẹn trước, sau đó mới đáp máy bay riêng tới thủ đô.
Toàn bộ đều liên quan đến việc ra tay với tập đoàn Goldman Sachs.
Ngoài ra, Lục Thiếu Hoa cũng cần trao đổi với lãnh đạo tối cao một số chuyện quan trọng. À không, nói chính xác thì hắn có một số việc quan trọng muốn nhắc nhở lãnh đạo tối cao.
Chuyện này là chuyện gì thì tạm thời chưa nói tới, bây giờ điều Lục Thiếu Hoa muốn làm rất đơn giản, đó là trước hết phải xác định rõ ràng chuyện ra tay với tập đoàn Goldman Sachs, còn những chuyện gì khác hoàn toàn có thể bàn sau.
Trải qua mấy giờ bay, rốt cục đã đến được Bắc Kinh. Tại một căn cứ quân sự ở đây, đã có một đoàn xe chờ sẵn, không cần nói cũng biết đó là đoàn xe tới đón Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa lên xe, xe liền chạy về phía Trung Nam Hải. Khi tới cổng Trung Nam Hải, các xe hộ tống phía trước và phía sau Lục Thiếu Hoa đều rẽ hướng khác, chỉ có xe chở Lục Thiếu Hoa là chạy thẳng vào.
Trung Nam Hải- trung tâm quyền lực của Trung Quốc, đây là nơi ở của những lãnh đạo chóp bu của Trung Quốc. Việc canh phòng nơi ở của những lãnh đạo cao cấp như vậy vô cùng nghiêm mật, việc Lục Thiếu Hoa đến đây lúc này đều đã được sắp đặt trước, cho nên về căn bản, sự an toàn của hắn là không cần lo lắng.
Nơi này không phải là lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa đặt chân đến, tuy rằng không có đi dạo khắp, nhưng con đường lớn ở giữa này thì hắn rất quen thuộc. Đó là đường dẫn tới biệt thự của lãnh đạo tối cao.
Xe dừng trước cửa biệt thự dùng làm văn phòng làm việc của lãnh đạo tối cao. Ở cửa đã có một thư ký đợi sẵn, Lục Thiếu Hoa biết người đàn ông trung niên này, ông ta là thư ký riêng của lãnh đạo tối cao.
Thấy Lục Thiếu Hoa xuống xe, vị thư ký vội vàng bước tới đón, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười một cách khiêm nhường, giọng nói rất có khí thế:
- Tổng giám đốc Lục, lãnh đạo đang chờ ngài ở phòng làm việc.
Lục Thiếu Hoa không vội trả lời, chỉ nhìn thoáng qua ông ta, gật đầu, cười đáp lễ:
- Tốt, ông dẫn đường đi!
- Mời theo lối này.
Đi vào cửa chính, vòng qua đại sảnh, Lục Thiếu Hoa theo vị thư ký đi vào phòng làm việc của lãnh đạo tối cao. Không cần phải nói Lục Thiếu Hoa cũng biết đây là nơi lãnh đạo tối cao tiếp một số ít người có quan hệ thân mật.
Ở Trung Quốc, lễ nghi này nọ là có những tiểu tiết rất tinh vi, nhưng rất được coi trọng, chẳng hạn như việc lãnh đạo tối cao tiếp khách, nếu ông ta tiếp khách ở đại sảnh, điều đó có nghĩa là lấy tư cách chính phủ mà tiếp, còn nếu ông ta tiếp khách ở phòng làm việc, có nghĩa là giữa khách và chủ có chút quan hệ thân mật.
Đương nhiên tiếp khách thân mật cũng có thể bàn chuyện công, như Lục Thiếu Hoa chẳng hạn, vì có quan hệ thân mật nên mới được mời tới phòng làm việc của lãnh đạo tối cao.
- Tới đây đi.
Lãnh đạo tối cao cũng không dựa vào tuổi tác mà tỏ ra bề trên, ngược lại, ông ta choà đón Lục Thiếu Hoa bằng thái độ như giữa hai người ngang hàng
Đối với biểu hiện của lãnh đạo tối cao, Lục Thiếu Hoa đã thấy quen mắt, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không vì đối diện với người lãnh đạo tối cao của đất nước mà cảm thấy lúng túng, ngược lại hắn còn rất thoải mái, ngồi xuống bên cạnh lãnh đạo tối cao, không nói lời nào.
- Cậu đến là vì chuyện tập đoàn Goldman Sachs?
Lãnh đạo tối cao hỏi.
Thật ra, ông cũng không cố ý hỏi, những lời này chẳng qua là một câu dạo đầu cho câu chuyện mà thôi. Đối với lý do đến đây của Lục Thiếu Hoa, ông đã biết đại khái, bởi vì trước đó Trưởng đặc khu hành chính Hồng Kông Tăng Âm Quyền đã báo cáo cho ông ta.
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không kinh ngạc, lại gật đầu, nói:
- Tôi muốn tống khứ tập đoàn Goldman Sachs khỏi Trung Quốc, tiếp thu cơ sở của họ ở Trung Quốc.
Lục Thiếu Hoa nói rất thẳng thắn, hắn cảm thấy đối mặt với lãnh đạo tối cao, tốt nhất là nói trắng ra, đồng thời cũng bớt phải giải thích nhiều lời.
Dường như lãnh đạo tối cao đã đoán trước Lục Thiếu Hoa sẽ có thái độ như vậy, ông khẽ gật đầu, không vội lên tiếng mà trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Những việc mà tập đoàn Goldman Sachs đã làm ở trong nước, ta đều biết rõ. Nhưng thế lực sau lưng tập đoàn Goldman Sachs không đơn giản chút nào. Cho dù có bất mãn đối với hành động của bọn họ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Một người ngồi ở vị trí như tôi cần có sự suy xét toàn diện.
Lãnh đạo tối cao nói ra khổ tâm của ông, nhưng chưa hết ý, liếc nhìn phản ứng của Lục Thiếu Hoa một chút, thấy hắn vẫn bình tĩnh, ông ới nói tiếp:
- Hơn nữa, trong nước cũng có một nhóm người ủng hộ tập đoàn Goldman Sachs, thoạt nhìn thì như vẽ đường cho huo7u chạy, thật ra là không phải, là họ bị tập đoàn Goldman Sachs che mắt.
Lục Thiếu Hoa là một người như thế nào, lãnh đạo tối cao có sự hiểu biết nhất định về hắn. Hắn chính là một người mà cát có rơi vào mắt cũng không chớp, từ những hành động trong quá khứ cho thấy Lục Thiếu Hoa không trung thành với quốc gia cho lắm, nhưng lãnh đạo tối cao tin chắc rằng ở thời điểm cần thiết, hắn có thể dùng thủ đoạn để nhúng tay vào.
Không thể nghi ngờ, ở đây là lãnh đạo tối cao giải thích cho Lục Thiếu Hoa nghe, sợ hắn hiểu lầm mình ủng hộ tập đoàn Goldman Sachs mà tức giận, sẽ gây ra những chuyện kinh thiên động địa.
Đừng quên, vợ Lục Thiếu Hoa là người của nhà họ Tăng, mà Tăng gia có một vị khai quốc công thần, tuy rằng ông cụ đã về hưu, không quản đến mọi chuyện nữa, nhưng nếu như Lục Thiếu Hoa to nhỏ bên tai ông cụ thì không chừng ông lại chạy thẳng tới Trung Nam Hải đại náo một trận.
Nỗi khổ tâm của lãnh đạo tối cao, đương nhiên Lục Thiếu Hoa biết, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó lái câu chuyện về đề tài chính:
- Hiện tại, cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu đã bắt đầu, tập đoàn Goldman Sachs đang phải co cụm lại, lúc này mà xuống tay đối với bọn họ là thời cơ tốt nhất. Đương nhiên, tôi cũng nhìn trúng sản nghiệp của họ ở trong nước, đó là một miếng bánh tất to lớn.
Lục Thiếu Hoa không hề nhắc tới cái gì mà “vì quốc gia trừ hại” này nọ.
- Ừ.
Lãnh đạo tối cao lên tiếng, rồi dừng một lúc thật lâu, sau đó mới nói:
- Chính phủ có phần trong những sản nghiệp của tập đoàn Goldman Sachs, nếu cậu muốn tống khứ tập đoàn Goldman Sachs đi thì những sản nghiệp đó phải xử lý thế nào?
- Ngài tin tưởng Tập đoàn Phượng Hoàng chứ?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Nói về Tập đoàn Phượng Hoàng thì không cần nhiều lời, nó chiếm vị trí số một, số hai của thế giới.
Lãnh đạo tối cao đáp.
- Vậy thì rất đơn giản, trong lúc chưa có hành động gì, ngài cứ cung cấp toàn bộ thông tin về việc hợp tác nghiệp vụ với tập đoàn Goldman Sachs cho tôi, tôi sẽ cho người nghiên cứu trước, đợi đến lúc hành động, tôi sẽ phái người tới tiếp nhận, cam đoan là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Lục Thiếu Hoa nói một cách chắc chắn và chân thành.
Đầu tư và phục vụ tài chính cũng như tư vấn tài chính, là những nghiệp vụ mà trước đây Tập đoàn Phượng Hoàng không tham gia, nhưng không có ngĩa là tập đoàn phượng hoàng sẽ không làm. Phải biết rằng Tập đoàn Phượng Hoàng là một tập đoàn rất lớn, nếu có thêm một bộ phận như lời Lục Thiếu Hoa nói thì đúng là không có vấn đề gì.
- Việc đó không thành vấn đề, cậu muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi! Ừ, nhưng cậu cũng phải cẩn thận một chút, muốn chỉnh Goldman Sachs, chắc chắn sẽ đụng chạm đến lợi ích của một số người, đến lúc không phải là không có khả năng sẽ nhảy ra đối đầu với cậu.
Lãnh đạo tối cao không quên nhắc nhở hắn một câu.
- - không phải còn có ngài đó sao? Tôi lo lắng việc này làm gì!
Lục Thiếu Hoa buông thõng một câu, tiếp đó lại nói:
- Tập đoàn Goldman Sachs là kẻ gây hại, tôi đấy là muốn trợ giúp cho quốc gia, ngài cũng không thể ngồi nhìn tôi bị tấn công tứ phía như vậy chứ!
Chưa hết, Lục Thiếu Hoa bằng giọng điệu không sợ trời không sợ đất, nói tiếp một câu:
- Những người bị che mờ mắt này, tôi nghĩ họ không nên xuất hiện ở chính trường!
Đây là ý gì?
Thằng ngốc cũng có thể nghe hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa qua câu nói này, nói đơn giản là hắn bảo những người đó không xứng đáng làm “quan”, lại còn có ẩn ý là thừa cơ hội này thanh trừ bọn họ luôn.
Chứ sao nữa? Bị tập đoàn Goldman Sachs xỏ mũi, đem tiền của quốc gia đút vào túi người ta, đây là cái kiểu bị người ta mang đi bán lại còn giúp người ta kiếm tiền, những người như vậy mà làm quan thì làm sao có thể tạo phúc cho dân?
Nhưng lãnh đạo tối cao bị lời nói của Lục Thiếu Hoa làm cho không biết phải trả lời sao:
- Cậu thật là, haiz…
- Uỷ ban Kỷ luật Trung ương cũng không là một ngành vô tác dụng.
Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục cái giọng “không sợ ai” của hắn.
…
Chuyện này thì lãnh đạo tối cao cũng hết chỗ nói rồi, đành cười khổ, lắc đầu:
- Được rồi, cậu muốn làm như thế nào thì làm, tuy nhiên cậu phải nhớ kỹ, voà lúc này, ổn định mới là điều quan trọng nhất.
Đúng vậy, lúc này tình hình đã thế nào, quốc gia không thể loạn, loạn khiến bọn người cơ hội sẽ lợi dụng, hơn nữa khủng hoảng tài chính đang đến, nấu lại có rối loạn nữa thì xem như quốc gia xong đời.
- Tô sẽ hành động có chừng mực.
Lục Thiếu Hoa cam đoan.
- Vậy thì tốt rồi.
Lãnh đạo tối cao rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhắc đến vấn đề đó nữa, chuyển sang chuyện khác:
- Chú của cậu làm việc không tồi, tạo được tiếng tốt, tuy rằng có cậu hỗ trợ một tay, nhưng năng lực của ông ấy thì vẫn phải công nhận.
- Đó là do chú tôi đã được ông Đặng chỉ đạo đấy ạ!
Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí, còn có ý mượn hơi lãnh tụ.
- Mới khen cậu hay cậu đã vểnh đuôi lên rồi!
- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười to.
- Được rồi.
Lãnh đạo tối cao thấy Lục Thiếu Hoa cười không nói gì, không khỏi xua tay, có ý kết thúc đề tài này, rồi lại hỏi:
Tôi nghĩ lần này cậu đến không đơn giản chỉ vì chuyện của tập đoàn Goldman Sachs thôi, không có việc không trèo lên cung Tam Định, nói đi.
Lục Thiếu Hoa không trả lời, nhưng lúc này vẻ mặt của hắn đã hoàn toàn biến đổi, hết sức nghiêm túc, và cũng hết sức tập trung, dường như muốn cho người ta thấy điều hắn sắp nói là vô cùng quan trọng.
Lãnh đạo tối cao đã nhận thấy vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa, dường như cũng lây cảm xúc trên khuôn mặt hắn, ông cũng tỏ vẻ rất nghiêm túc.