Mỗi người đều có con đường đi riêng, chỉ có điều cuối cùng đi như thế nào là lựa chọn của bản thân. Là tự mình làm việc hay là làm nhân viên cho một công ty, Lục Thiếu Bằng cũng thế, cũng phải đi con đường của mình, lựa chọn nằm trong tay anh ta.
Với khả năng của Lục Thiếu Hoa, để Lục Thiếu Bằng có thể tự mìnhgây dựng sự nghiệp không có vấn đề gì, nhưng Lục Thiếu Hoa lại nghĩ đến tính cách cua Lục Thiếu Bằng, tự mình gây dựng sự nghiệp là không thể, cuối cùng có khi trắng tay.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lục Thiếu Bằng tính tình trầm lặng, không thạo việc buôn bán. Kiếp trước, Lục Thiếu Bằng không học đại học, chỉ từ trường ra rồi đi làm, cuối cùng là làm công, đủ để chứng minh hết. Tính cách của anh ta trầm tĩnh, thiếu kiên quyết và kiên nhẫn.
Vì hiểu tính cách của Lục Thiếu Bằng nên Lục Thiếu Hoa mới không để Lục Thiếu Bằng gây dựng sự nghiệp, cũng không để anh ta tự tìm công ty mà làm việc mà kéo vào Tập đoàn Phượng Hoàng làm việc.
Tập đoàn của mình có không ít người trung thành, Lục Thiếu Hoa muốn thay đổi tính cách của Lục Thiếu Bằng, để anh ta trưởng thành hơn, cuối cùng mới để anh ta tự đảm đượng một mình, giống như Lục Hiểu Nhàn vậy, rèn luyện vài năm, nay đã là tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến.
Trong cơ nghiệp của Lục Thiếu Hoa có hai khối quan trọng, một là dầu mỏ, hai là khối sản xuất. Lục Thiếu Bằng học về máy tính, sau này có thể quản lý một trong những khối này.
Đương nhiên,lúc này chỉ là kỳ vọng của Lục Thiếu Hoa mà thôi, còn Lục Thiếu Bằng có thể đạt được mong ước của Lục Thiếu Hoa hay không, phải nhờ vào sự cố gắng của Lục Thiếu Hoa. Nếu anh ta không đạt được yêu cầu của Lục Thiếu Hoa thì không chừng Lục Thiếu Hoa để anh ta thong dong qua kiếp sau.
Với tài lực của Lục Thiếu Hoa, cho dù cả ngày Lục Thiếu Bằng không làm gì, cũng không phải lo đến tiền. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu Lục Thiếu Bằng thật sự như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ vô cùng thất vọng..
Nếu như đời trước, Lục Thiếu Hoa đã không cố như vậy, nhưng giờ đã tái sinh, Lục Thiếu Hoa không thể nhìn lại cảnh tượng ngày trước được nữa.
Điểm này từ lúc Lục Thiếu Bằng thi trượt là biết, Lục Thiếu Hoa đã không để anh ta như kiếp trước, cứ như vậy đi làm rồi từ từ đến chết.
Vì thế, Lục Thiếu Hoa cuối cùng để Lục Thiếu Bằng ôn tập, sau đó tốt nghiệp rồi vào đại học, có được bằng cấp chính quy. Có thể nói, đến lúc này, bước đầu thay đổi Lục Thiếu Bằng của Lục Thiếu Hoa đã hoàn thành, kế tiếp chính là đi một con đường hoàn toàn mới.
Vào Tập đoàn Phượng Hoàng học tập, rèn luyện, sau đó thích ứng với việc quản lý công ty, sau đó có thể một mình quản lý, trợ giúp Lục Thiếu Hoa trong việc phát triển Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa nhìn thì rất đơn giản, nhưng thật sự có đơn giản vậy không?
Nhìn Lục Hiểu Nhàn sẽ biết, Lục Hiểu Nhàn không học nhiều, nhưng Lục Thiếu Hoa đã thay đổi thành một nhân tài, nhưng không ai biết Lục Hiểu Nhàn đã trả giá rất nhiều mồ hôi mà nước mắt.
Đúng vậy, Lục Thiếu Bằng có bằng chính quy, nhưng thế thì sao? Không có nghĩa là thành công, nếu muốn thành vông, cần phải có đầu óc linh hoạt, và tài thu thập tin tức, học tập.
Nếu một người không thể đem điều học được vận dụng vào cuộc sống, thì không thể thành công.
Không thể không nói, kiếp trước của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Bằng chỉ biết làm theo quen tay, không có sách vở, không vận dụng linh hoạt, nếu không cuối cùng đã không thảm như vậy.
Lục Thiếu Hoa phải thay đổi, thay đổi Lục Thiếu Bằng, mà đưa vào Tập đoàn Phượng Hoàng là lựa chọn tốt nhất, bên trong Tập đoàn Phượng Hoàng có nhiều người có thể dạy dỗ, còn kết quả cuối cùng như thế nào, còn xem khả năng của Lục Thiếu Bằng.
- Anh, sách vở là sách vở, thực tế thì khác xa, không phải giống như thế, còn phải vận dụng linh hoạt, chính là ra xã hội học làm người, không thể bảo thủ mãi
Cuối cùng Lục Thiếu Hoa còn nói một câu.
Bảy tuổi Lục Thiếu Hoa đã rời khỏi hà, vừa mời bắt đầu là đến Thâm Quyến, cuối cùng là đi Hồng Kông, trong nháy mắt mười mấy năm đã trôi qua, tiếp xúc với Lục Thiếu Bằng không nhiều nhưng Lục Thiếu Hoa cũng rất hiểu Lục Thiếu Bằng.
Lục Thiếu Bằng hiển nhiên biết tính cách, bị Lục Thiếu Hoa nói như vậy, chỉ cười, không nói gì.
Thấy Lục Thiếu Bằng như vậy, Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười, Lục Thiếu Hoa biết, trong khoảng thời gian ngắn không thể tháy đổi tính cách của Lục Thiếu Bằng được, chỉ có thể để anh ta vào Tập đoàn Phượng Hoàng, sau đó rèn luyện, cố gắng thì mới có thể
- Tốt lắm, chuẩn bị ăn cơm thôi, còn chuyện anh vào Tập đoàn Phượng Hoàng để chị sắp xếp đi
Lục Thiếu Hoa cuối cùng lắc đầu quyết định không nói tiếp chuyện này nữa.
…
Ăn cơm trưa xong, Lục Thiếu Hoa vào phòng làm việc của Ông Minh Phúc, nói chuyện một hồi, rồi về, nhưng vừa định đi khỏi, Ông Văn Đức lại đến, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, hai anh em không thể không nói chuyện một hồi
- Tiểu Hao, cậu cũng không nhớ gì sao, lần trước không phải bảo có hành động thì gọi sao? Cậu tấn công thị trường chứng khoán Mỹ, rồi Tập đoàn tài chính Morgan, mà dám không gọi anh
Ông Văn Đức tức giận nói.
…
Lục Thiếu Hoa cười khổ, chỉ có thể thế, không thể nói gì, Lục Thiếu Hoa làm hai việc này nguy hiểm không phải ai cũng biết được
Lục Thiếu Hoa tấn công thị trường chứng khoán Mỹ, công kích Tập đoàn tài chính Morgan, nhìn ngoài thì không có gì nguy hiểm, cuối cùng thành công, nhưng có ai biết đến nguy hiểm đâu. Cũng vì phiêu lưu lớn nên Lục Thiếu Hoa mới không có Ông Văn Đức tham gia
- Anh Đức, đừng nhìn vào hai việc đó mà tưởng đơn giản, hai việc này phiêu lưu rất lớn, nếu không cẩn thận, có thể mất cả chì lần chài, anh bảo sao em dám gọi anh
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, lại nói tiếp
- Còn nữa, anh hiện nay tài sản không ít, tiền kiếm không hết, lúc nào nên thỏa mãn thì nên thỏa mãi, huống chi, cơ hội không chỉ có một, về sau còn nhiều cơ hội.
Ông Văn Đức nghe vậy hiểu, không phải Lục Thiếu Hoa quên anh ta mà Lục Thiếu Hoa suy nghĩ cho anh ta, lập tức không nói nhiều
- Tôi hiểu rồi, hình như cậu đang vội, chuẩn bị đi đâu?
- Đến căn cứ, chọn cho anh em một chiếc xe, định để anh ấy đến tập đoàn học tập, cần có một chiếc xe xứng đáng làm phương tiện
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
- Được, đây là chuyện tốt
Nói xong Ông Văn Đức còn vỗ vỗ vai Lục Thiếu Bằng, nói
- Thế nào, cậu tốt nghiệp rồi, định vào Tập đoàn của em cậu làm, hay là đến chỗ tôi, chỗ tôi so với tập đoàn cũng tốt hơn nhiều đấy.
Ông Văn Đức đang nói đùa, nhưng thật ra là nửa đùa nửa thật, nếu có thể kéo lục thiếu bằng đến đây, thì có thể tăng thêm thực lực.
…
Lục Thiếu Bằng không nói gì, chỉ có điều nhìn anh ta lắc đầu biết ý của anh ta.
Ông Văn Đức cũng chỉ có thể cười.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không buông tha Ông Văn Đức
- Anh Đức, đục khoét thì đến chỗ khác đi, đừng đến chỗ em.
- Ha ha
Ông Văn Đức cười ha hả không ngừng, chủ động nói sang chuyện khác
- Đúng rồi, các cậu không phải muốn đến căn cứ sao, vậy thì đi đi.
- Được, vậy thì đi thôi.
Căn cứ Phượng Hoàng ở Thâm Quyến bảo an, biệt thự của Lục Thiếu Hoa ở quận Nam Sơn, cách khá xa, nếu không phải Thâm Quyến phát triển nhanh, giao thông thuận tiện thì lái xe cũng mấy gần hai tiếng.
Tuy nhiên, cho dù giao thông thuận tiện, cũng phải mất bốn mươi phút.
Đến căn cứ Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa không có đến thẳng nơi sản xuất ô tô mà tìm Chử Lỗi, để Chử Lỗi dẫn họ đi.
Lục Thiếu Hoa làm ông chủ nhưng đã nhiều năm không đến đây, người biết hắn cũng không nhiền, cho dù có nhìn ảnh Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa sợ chưa đến được nơi sản xuất ô tô đã bị bảo vệ ngăn lại, như vậy thì thật xấu hổ. Nêu mới gọi Chử Lỗi dẫn đi.
Tới nơi sản xuất ô tô Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa đi thăm một vòng, sau đó mới đến phân xưởng sản phẩm, nhìn sản phẩm ô tô Phượng Hoàng, sau đó bảo Lục Thiếu Bằng chọn một chiếc.
Có lẽ tính cách cũng ảnh hưởng đến cái nhìn của Lục Thiếu Bằng, anh ta chọn một loại ô tô màu đen đời trước. Nhưng dù là đời trước nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Đều là các sản phẩm tốt
Đây là sản nghiệp của Lục Thiếu Hoa nên Lục Thiếu Bằng không phải trả tiền, vì thế, sau khi Lục Thiếu Bằng chọn xong, Lục Thiếu Hoa gọi người thiết kế, làm chống đạn, rõ ràng là muốn làm giống ô tô của Lục Thiếu Hoa.
Cứ như vậy, trang bị cho Lục Thiếu Bằng vẫn chưa hết. Lục Thiếu Hoa cùng Lục Thiếu Bằng tiếp tục đi.