Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 259: Chương 259: Đi cùng




Lộ Lê ngẩng đầu, nhìn thấy cằm của Tần Vũ như lưỡi đao sắc bén, banh chặt ra, như thép bị lôi kéo đến cực hạn, ánh mắt dừng trêи vết thương ở đùi y, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên cực kỳ khủng bố.

“Ai làm?” Tiếng Tần Vũ âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

“Một đám người khác làm.” Lộ Lê không biết đám Nicola là thế lực nào.

“Tổ chức Phản Tinh Hệ.” Tần Vũ nói ra thế lực phía sau bọn chúng.

Lộ Lê rất ngạc nhiên, “Vì sao bọn chúng lại bắt tay với Trương tướng quân?”

Tần Vũ nói, “Lúc trước ở hành tinh M912 phát hiện một thế lực khác có hứng thú với dung dịch cải tạo gen chính là bọn chúng, ở Khoa La tinh tập kϊƈɦ chúng ta cũng là bọn chúng.”

Bọn họ năm lần bảy lượt phá hư kế hoạch của tổ chức Phản Tinh Hệ, Tần Vũ bản thân đã có ân oán không nhỏ với chúng, tất nhiên hận thấu xương hắn, tuy nhiên mặc dù tổ chức Phản Tinh Hệ lợi hại, nhưng vẫn không làm gì được Tần Vũ, cho nên bọn chúng chỉ có thể ra tay từ nhược điểm của hắn, cũng chính là Lộ Lê.

Nhưng tổ chức Phản Tinh Hệ ở Vinh Diệu tinh đã bị Tần Vũ quét sạch, muốn tiếp cận Lộ Lê rất khó, cho nên bọn chúng tìm tới Trương tướng quân đã từng có gút mắt với Lộ Lê.

Trương tướng quân vừa nghe Lộ Lê có dung dịch cải tạo gen, lập tức liền đáp ứng.

Hai bên ăn nhịp với nhau, vì thế mới có kế hoạch bắt cóc Lộ Lê ở Vinh Diệu tinh.

Trước khi Tần Vũ tới, đã bảo Tần Ca điều tra xong.

Lộ Lê còn muốn hỏi gì khác, đột nhiên nhận thấy Trương tướng quân bên kia có động tĩnh, “Trước hết không nói nữa, xem ra bọn chúng muốn một lưới bắt hết chúng ta.”

Khóe miệng Tần Vũ nở nụ cười lạnh âm hiểm tàn khốc, “Tới rất đúng lúc.” Một luồng sát khí tràn ra trong nháy mắt.

Biết năng lực hắn cao thế nào, giết mấy chục người không phải việc gì khó, Lộ Lê không bảo hắn giữ cho Trương tướng quân một mạng, trước kia không biết chân tướng, y cũng đã chẳng còn cảm xúc gì với Trương tướng quân rồi.

“Anh đi giải quyết bọn họ, sẽ về ngay.” Tần Vũ đặt y ở sau một gốc đại thụ lớn, đi ra, sát khí đầy người, giống như ác ma từ địa ngục bò lên.

Lộ Lê quay đầu lại, nhìn thấy hắn như mãnh hổ xông vào một đàn dê, những kẻ muốn nổ súng bắn chết hắn, còn chưa nhắm được, đầu đã rời vị trí, Nicola bên kia cũng có người nổ súng, chẳng qua đều bắn vào khoảng không.

Lộ Lê xử lý đơn giản vết thương ở chân, nhặt khẩu súng hạt nhân trêи mặt đất, đỡ gốc cây đứng lên, nhắm ngay kẻ đang nổ súng bắn Tần Vũ, đối phương còn đang ngắm vào Tần Vũ, hai tiếng súng vang lên.

“Xạ vương!” Đồng bọn quay đầu lại phát hiện kẻ được xưng là xạ vương đã ngã xuống, trêи trán có một lỗ máu.

Tần Vũ tồn tại khiến tinh thần bọn chúng khẩn trương quá độ, người này quá lợi hại, giết hết những kẻ vây công lúc trước.

Người của Trương tướng quân tổn thất càng lúc càng nhiều, tâm phúc thủ hạ Thẩm Nguyên Kiệt hình như cũng không chạy thoát, thế cho nên bọn họ xem nhẹ xạ kϊƈɦ cực chuẩn của Lộ Lê.

Rõ ràng người ngay nơi này, nhưng bọn chúng không thể bắt giữ Tần Vũ, mỗi kẻ tới gần, đều bị hắn xé bằng tay, người chết đi càng nhiều, áp lực của chúng lại càng lớn.

Nicola bên kia còn chưa ra quyết định, Trương tướng quân đã không chịu nổi áp lực Tần Vũ mang đến, hạ lệnh rút lui.

Đây không phải lần đầu tiên lão ta thấy được sự lợi hại của Tần Vũ, áp lực trong lòng càng lớn hơn Nicola.

“Rút!” Nicola ngay từ đầu đã biết đối tượng hợp tác này không đáng tin cậy, thấy đối phương chạy thoát, cũng hạ lệnh, không cần hy sinh thêm nữa, từ khi Tần Vũ xuất hiện, hắn đã biết bọn chúng không có khả năng bắt sống Lộ Lê.

Tần Vũ không đuổi theo, giết xong kẻ cuối cùng liền trở lại bên người Lộ Lê, ôm y đi ra khỏi rừng rậm.

Trêи đường gặp được Trùng thú, Lộ Lê dùng súng hạt nhân giải quyết hết.

Tần Vũ chỉ dùng hơn một giờ đã đi xong quãng đường vốn phải đi hơn ba tiếng, tới chỗ phi thuyền đỗ.

Hồ Uy Phàm đã dọn sạch thi thể xung quanh, để tránh mùi máu tươi dẫn Trùng thú lại đây.

Nhìn thấy thượng tướng ôm phu nhân về, lập tức tiến lên.

“Phá ba chiếc phi thuyền, đi.” Tần Vũ ném mệnh lệnh xuống, ôm Lộ Lê tiến vào chiến hạm.

Hồ Uy Phàm chú ý tới vết thương ở chân thượng tướng phu nhân, không đi quấy rầy, lập tức sai thủ hạ bắt đầu làm việc, nửa giờ sau, chiến hạm bay lên không, mười phút sau, ba tiếng nổ mạnh phá tan tận trời.

Nicola mang theo vài người còn sót lại xuất hiện, chiến hạm của Tần Vũ đã không thấy đâu nữa, phi thuyền của bọn chúng bị oanh tạc bốc lửa, hoàn toàn không dùng được.

“Thông báo cho căn cứ, bảo bọn họ lại đây đón chúng ta.” Sắc mặt Nicola âm trầm, không nói gì, nhiệm vụ lần này hoàn toàn thất bại, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị xử phạt, ai mà ngờ được, mấy chục tinh anh, rõ ràng ngay từ đầu nhiệm vụ không khó, cuối cùng lại chết mười mấy người, chỉ còn lại có bảy người.

Binh lính Trương tướng quân mang đến chết còn nhiều hơn, hơn một trăm người, kết quả còn lại không đến hai mươi người, tử thương thảm trọng, tuy tổ chức Phản Tinh Hệ bên kia chỉ còn lại có bảy người, nhưng lão ta không dám mang theo thủ hạ xuất hiện.

Lợi ích ràng buộc đã không còn, ai biết Nicola có thể vì nhiệm vụ thất bại liên lụy bọn họ hay không.

Trêи chiến hạm, Tần Vũ đặt Lộ Lê lên trêи giường, từ không gian khấu lấy ra dụng cụ trị liệu, dụng cụ kiểm tra đo lường ra phát súng kia xuyên qua xương đùi, miệng vết thương không thể dùng máy trị liệu điều trị, cũng may không đặc biệt nghiêm trọng.

Sắc mặt Tần Vũ không có nửa phần hòa hoãn, binh lính không tới gần cũng đã cảm giác được lửa giận, trêи người thượng tướng bao phủ bầu không khí u tối âm trầm, lúc này bọn họ vẫn đừng đâm vào họng súng thì hơn.

Tần Vũ bôi thuốc băng bó cho Lộ Lê.

Lộ Lê cúi đầu, cẳng chân như sưng lên một vòng, “Anh băng bó thật là giỏi nha.”

Tần Vũ không nói chuyện, bầu không khí âm u quanh người không bớt đi, người sáng suốt đều nhìn ra được tâm tình của hắn rất kém cỏi.

Lộ Lê than nhẹ một tiếng, “Thật xin lỗi, làm anh phải lo lắng rồi.”

Tần Vũ nhìn chằm chằm y.

Lộ Lê bị nhìn đến sởn gai ốc, hai tay ôm lấy cổ hắn, lại gần, “Em bảo đảm, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh việc giống vậy nữa, thật đấy.”

“Bọn chúng đều đáng chết.” Ngực Tần Vũ chấn động.

Lộ Lê phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, bọn chúng đáng chết.”

Tần Vũ nói, “Anh sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”

Lộ Lê nói, “Được được được, không buông tha bọn chúng.”

Không khí trầm mặc một lát.

Lộ Lê gãi tóc, “Còn có chuyện này, em uống thuốc tiến hóa gen rồi, cũng nhờ thứ này, nếu không đã sớm bị bọn chúng bắt được rồi.”

Tần Vũ nắm lấy cánh tay y, “Không có bất luận tác dụng phụ gì chứ?”

Lộ Lê lắc đầu, “Hình như không có, từ lúc uống vào đến bây giờ đã gần một ngày, em không cảm giác chỗ nào không khoẻ hết.”

Tuy nói như thế, nhưng Tần Vũ vẫn không yên tâm, tuy nhiên trêи chiến hạm cũng không có dụng cụ kiểm tra thân thể chính xác toàn diện.

Trêи đường trở về, Lộ Lê báo bình an cho Tần nguyên soái với người nhà, từ chỗ họ mới biết việc y bị bắt cóc cũng chưa truyền ra, người biết chuyện này rất ít, Tần nguyên soái không lộ ra không chỉ sợ rút dây động rừng, còn lo những kẻ có tâm sẽ lợi dụng chuyện này làm ra việc bất lợi với Tần Vũ, mà cái kẻ có tâm này là ai, trong lòng ai cũng biết rõ.

Khi y đã an toàn, Tần Vũ bắt đầu xử lý chính sự.

Lộ Lê mới biết hắn ném chiến sự biến giới xuống để chạy tới đây, bây giờ chiến sự biên giới còn chưa kết thúc.

“Nếu không hay là anh về hành tinh biên giới trước đi, để đội trưởng Hồ đưa em trở về là được.” Y lo lắng Tần Vũ không ở đó, đế quốc Solo hoặc Bob sẽ nhân cơ hội sinh sự.

“Không, anh tự đưa em trở về.” Tần Vũ cự tuyệt không chút do dự.

“Nhưng mà chiến sự biên giới……” Thật không phải Lộ Lê lo lắng, lúc vừa mới tiến vào, rõ ràng y nghe được tiếng Tần Sương, tình hình chiến đấu có vẻ không quá lạc quan.

“Anh sẽ xử lý.” Tần Vũ vẫn bộ dáng sống chết mặc bay.

Lộ Lê thở dài, “Bằng không em đi cùng anh tới hành tinh biên giới đi, thân thể không vội vã nhất thời, dung dịch cải tạo gen không có tác dụng phụ, không có lý nào thuốc tiến hóa gen sẽ có vấn đề, em nghiêm túc đấy.”

Ánh mắt Tần Vũ dừng trêи vết thương ở chân y.

Lộ Lê chú ý tới, “Vết thương này dưỡng thương mười ngày nửa tháng là khỏi rồi, chỉ cần không vận động kịch liệt thì sẽ không có việc gì, chẳng lẽ anh còn để em lên chiến đấu chắc.”

Tần Vũ gọi cho phòng điều khiển, bảo bọn họ trở về địa điểm xuất phát, đến hành tinh biên giới.

Hồ Uy Phàm thở dài nhẹ nhõm, lập tức nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của thượng tướng.

Chiến hạm trở về địa điểm xuất phát, tốc độ cao nhất.

Ba ngày sau tới hành tinh biên giới.

Tình huống ở hành tinh biên giới xác thật không quá lạc quan, ba viên tinh cầu bị đế quốc Solo đánh hạ, đã được Tần Sương đoạt lại một viên, nhưng hai viên còn lại sống chết không đoạt lại được, nguyên nhân ngay trong nội bộ.

Tần Vũ vừa đi, Bob căn bản không nghe lệnh của Tần Sương, trừ cái này ra, vài vị quan lớn mà Berta xếp vào quân đoàn I cũng thông đồng với Bob, quấy nhiễu Tần Sương không ít việc.

Rất nhiều lần Tần Sương tức giận đến mức muốn giết bọn họ, chưa thấy qua loại quân nhân đối đầu với kẻ địch mạnh, còn ngáng chân người một nhà, biết anh cả đã trở lại, lập tức vui vẻ đến muốn đốt pháo ăn mừng, vừa thấy Tần Vũ, Tần Sương cũng nhịn không được phải báo cáo, “Bọn họ căn bản không xứng làm quân nhân.”

“Lộ Lê bị thương ở chân, em dẫn quân y qua xem đi.” Tần Vũ không đánh giá, mặt vô cảm nói với Tần Sương xong rồi mang theo cấp dưới liên quan đến phòng họp.

“Chị dâu cũng tới à? Em lập tức dẫn người đến.” Trước đó Tần Sương không biết, chấn động, cậu ta vẫn luôn cho rằng anh cả sẽ mang chị dâu về Vinh Diệu tinh mới trở về, lúc biết chiến hạm của anh cả sắp về, còn buồn bực sao nhanh như vậy.

Phòng họp bên kia là Tần Sương đưa lời mở họp, cậu ta còn chưa tới, một đám lấy Bob cầm đầu đã tới rồi.

“Thưa Tam điện hạ, ngài cảm thấy Tần trung tá gọi chúng ta vào phòng họp là vì chuyện gì?” Albert là một trong số thủ hạ của thượng tướng Berta, được ông ta phái đến quân đoàn I, đảm nhiệm liên trưởng liên đội 2, quân hàm thượng tá, vẫn luôn cảm thấy quân hàm mình cao hơn so với Tần Sương, cũng không nghe lệnh của Tần Sương.

Bob hiển nhiên cũng rất hưởng thụ cảm giác được vây quanh này, hai đùi gác trêи bàn hội nghị, lười biếng nói: “Các ông cho rằng hắn có mục đích gì?”

Ngồi bên cạnh Albert là Orr nói, “Tôi nhận được tin tức, vị trung tá Tần Sương này hình như muốn truy cứu trách nhiệm của chúng ta, cậu ta cho rằng lần trước đoạt lại tinh cầu biên giới số 3 thất bại là lỗi của chúng ta.”

“Xùy, cái thứ gì, cho dù hắn là người Tần gia thì như thế nào, cũng chỉ là thứ dưới đáy Tần gia, mà cũng dám chỉ trích chúng ta.” Ambrose châm chọc, trong mắt tràn ngập khinh thường với Tần Sương, lại không nghĩ tới, tuy Tần Sương kém anh chị phía trêи, nhưng người ta cũng là trung tá trẻ tuổi nhất, không gian để phát triển còn rất rộng, có được quân hàm tướng lĩnh chỉ là thời gian sớm muộn gì đó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.