Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 292: Chương 292: Giải vây




“Còn không mau cảm ơn Thạch gia đưa đá năng lượng.” Justin nhếch một cái chân dài lên, phía sau lưng tựa lên sô pha, có chút biếng nhác ưu nhã.

“Cảm ơn Thạch gia.” Daley lập tức nói lời cảm tạ với Thạch Sơn Loạn.

Bị tát vào mặt còn có Marina, sắc mặt trướng đến mức đỏ bừng, ngập ngừng một chữ cũng nói không nên lời, lúc này bất kể nói cái gì nữa cũng đều là tát lên mặt mình.

Cơ bắp trêи mặt Thạch Sơn Loạn run rẩy, khiến mặt gã thoạt nhìn hung ác đến cực điểm, đứng ngay lên, sải bước bỏ đi, giống như phía sau có chó hoang đuổi, khi đi ra còn đạp mạnh lên cửa.

Những người khác trong đại sảnh đều không dám thở mạnh.

Thạch Sơn Loạn thoạt nhìn tức giận không nhẹ, tuy nhiên hôm nay xác thật mặt trong mặt ngoài đều mất hết, trước lúc bắt đầu còn thề son sắt cho rằng mình nhất định đã thắng rồi, trong quá trình lại liên tiếp bị tát vào mặt, đổi là ai khác đều không chịu được, huống chi là Thạch Sơn Loạn vốn tính tình kém.

Justin bỗng nhiên cũng đứng lên, bước nhanh rời khỏi nơi này.

Tính cách các ông trùm hay thay đổi, thật đúng là khó phỏng đoán, vai phụ bọn họ chỉ có thể cách xa một chút.

Sau khi trò chơi ngắm bắn kết thúc, Tần Sương từ cửa ra gần nhất rời đi.

Bởi vì cậu ta xếp thứ nhất, còn phá kỉ lục, người phụ trách hội trường tự mình đưa vé vào cửa cho cậu ta, cùng với khen thưởng xếp thứ nhất.

Ba vị trí đầu mỗi trận đều có khen thưởng, nhưng chỉ có xếp thứ nhất khen thưởng mới là đá năng lượng, một vạn viên đá năng lượng cấp ba.

Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đối với Tần Sương mà nói có thể có có thể không, cậu ta thật sự không thiếu chút ít đá năng lượng này.

Tần Sương đi khỏi tòa nhà, gửi tin tốt cho anh cả và chị dâu.

Lộ Lê trả lời nhanh chóng, nói bọn họ cũng lấy được vé vào cửa, đã đến nơi tiếp theo, nhưng sắc trời đã tối, phải đợi ngày mai mới có thể tham gia, bảo nếu không cậu ta chạy tới hội hợp, bằng không tìm một chỗ ở một đêm tại chỗ luôn, chờ tới ngày mai bọn họ lại đến chỗ thứ tư hội hợp.

Tần Sương tra xét địa điểm thứ tư, khoảng cách không gần, lái phi hành khí cũng phải ba bốn tiếng, chờ cậu ta đến đã rạng sáng rồi, bèn trả lời: “Ngày mai chúng ta gặp lại đi.”

Lộ Lê trả lời được.

Ban đêm hành tinh Chiago cũng rất náo nhiệt, đặc biệt là khu vực dưới chân Tần Sương này, bởi vì mỗi ngày đều có trò chơi ngắm bắn, người tới nơi này rất nhiều, so với khu vực khác luôn phát triển nhanh hơn một bước.

Tần Sương đi khắp nơi một lát, đột nhiên dừng lại, quay đầu.

Người theo dõi cậu ta lập tức làm bộ bắt chuyện nhau, không ngờ đối phương trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ.

“Các người theo dõi tôi làm gì?”

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Vừa định phủ nhận, đột nhiên có một đám người chạy tới, trong nhóm người này có năm gương mặt mà Tần Sương quen thuộc.

“Là các người à, nhanh như vậy đã dưỡng thương xong tới báo thù hả.” Tần Sương thiếu hứng thú mà nhìn tổ năm đầu sói không nhớ bài học cũ.

“Lão đại, người đả thương anh em tối lúc trước ở khu 2 chính là hắn, hắn còn có hai tên đồng bọn, không biết đi chỗ nào rồi.” Tên đầu trọc mặt hung ác nhìn chằm chằm Tần Sương.

Tần Sương giơ lên tay nói, “Không bằng tôi nói cho các người đi, anh cả chị dâu tôi đến tháp tầng rồi.”

Bốn phía an tĩnh lại.

Lão đại trong miệng tên đầu trọc Khắc Thác nhìn chằm chằm cậu ta, “Nhóc con, lá gan mày lớn thật, dám đả thương anh em tao, có biết đây là địa bàn Thạch bang không.”

“Mày nói là một trong ba đại thế lực trêи hành tinh Chiago, Thạch bang á?” Tên này Tần Sương đã nghe nói qua, cậu ta nhìn về phía tên đầu trọc, “Hóa ra hậu trường ông anh nói chính là Thạch bang à.”

“Xem ra mày đã nghe nói rồi, vậy tới đây nói chuyện đi, đả thương anh em tao, bồi thường như thế nào.” Khắc Thác đã định liệu trước.

Tần Sương liếc hai mươi mấy người gã ta mang tới, “Ông anh muốn bồi thường như thế nào?”

Coi như đã thỏa hiệp, Khắc Thác cho rằng như vậy, “Lấy không gian khấu của mày ra đây, thì mày có thể đi.”

Tần Sương cười ra tiếng, không gian khấu chính là toàn bộ tài sản của cậu ta, những người này thật đúng là lũ lòng tham không đáy, “Không giao thì thế nào?”

“Vậy mày cũng chỉ có thể lưu lại.” Khắc Thác phát ra một tiếng cười lạnh.

Anh em phía sau gã lập tức vây Tần Sương lại.

Tần Sương cũng không thèm bắt chuyện, thân ảnh đong đưa nhắm về phía mấy kẻ gần nhất, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, vài tiếng kêu thảm thiết cắt ngang qua không trung.

Tổ năm đầu sói đã sớm biết cậu ta lợi hại, căn bản không dám cách cậu ta quá gần, may mắn tránh thoát một kiếp.

“Đmm, lên hết cho tao, tao muốn đánh gãy tay chân nó!” Khắc Thác giận dữ.

Tần Sương cũng không phải dễ chọc như vậy, cậu ta dùng khí thế lớn tiếng doạ người lách qua từng người, chuyên tấn công vào chỗ yếu của bọn chúng, ít nhất có thể làm cho trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng không động đậy nổi, chỉ trong chốc lát trêи mặt đất đã có một đống người nằm.

Khắc Thác lập tức rút súng hạt nhân, nổ súng về phía Tần Sương đang đưa lưng về phía gã.

Tần Sương nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng thay đổi vị trí với thủ hạ của gã, súng bắn trúng tên thủ hạ, cậu ta một chân đá người đi.

Tầm mắt Khắc Thác bị ngăn trở, chờ tới khi tránh ra, phát hiện Tần Sương đã gần trong gang tấc, nhanh chóng giơ súng lên, đã quá muộn rồi, cổ tay đau nhức, súng hạt nhân rời tay, bị một bàn tay đoạt đi, ngay sau đó trêи trán bị kim loại lạnh băng chỉ thẳng vào.

“Đừng nhúc nhích.” Tần Sương nương theo chuyển người ra sau Khắc Thác, nòng súng chỉ vào gáy gã, nói chầm chậm.

Thủ hạ và tổ năm đầu sói lập tức không dám động đậy.

“Chúng ta vốn dĩ không có thù, hòa khí thật là tốt, nhất định phải làm nhiều chuyện như vậy, tôi nên bắt các người làm gì bây giờ?” Tần Sương cười như có như không liếc mười mấy người vẫn còn có thể đứng.

“Nếu mày biết Thạch bang, hẳn là biết nếu giết tao, mày tuyệt đối không trốn thoát khỏi hành tinh Chiago đâu.” Vậy mà lúc này Khắc Thác còn rất bình tĩnh.

“Không tồi, đáng tiếc không có bản lĩnh gì, chỉ có thể ỷ vào Thạch bang cáo mượn oai hùm, tuy nhiên……” Tần Sương chuyển hướng câu chuyện, “Ông anh thật sự cho rằng tôi sẽ sợ hãi Thạch bang chắc, ông anh nói xem nếu tôi thật sự giết ông anh, Thạch bang sẽ vì ông anh mà náo loạn ở hội giao dịch mùa thu mà tìm tôi tính sổ chắc?”

Khắc Thác biến sắc, điều này đúng là không dám bảo đảm.

Tần Sương nhận thấy gã chần chờ, cười nhạo một tiếng, vừa muốn nói thêm gì đó, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhanh chóng lăn sang bên cạnh.

Một chuỗi tia sáng bắn trúng vị trí cậu ta vừa mới đứng, từ cánh tay Khắc Thác sượt qua, thiếu chút nữa xuyên qua cánh tay cậu ta.

Sau khi Khắc Thác thoát thân nhìn thấy Tần Sương cùng một cái bóng đen giao chiến, bất chấp cánh tay bị thương, đôi mắt tỏa sáng, không ngờ là là Thạch Ảnh, xếp hạng đệ nhất trong Thạch bang.

Tốc độ hai người giao thủ rất nhanh, ban đêm càng không thấy rõ, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã giao thủ mười mấy chiêu.

Khắc Thác càng nhìn càng kinh nghi bất định, người này rốt cuộc có địa vị gì, lại có thể không phân cao thấp với Thạch Ảnh.

“Rốt cuộc hắn có địa vị gì?”

Tên đầu trọc đã sớm nhìn tới ngây người, ngày đó giao thủ bọn chúng cho rằng thực lực của Tần Sương chỉ có như vậy, không ngờ cậu ta căn bản không hoàn toàn phát huy ra, một lát sau mới biết được lão đại đang nói chuyện với mình, “Bọn em cũng không biết, chỉ đột nhiên xuất hiện ở khu 2, trước kia chưa từng thấy qua, rất có khả năng là người lần đầu tiên tới hành tinh Chiago.”

Trong mắt lão đại tâm tình không ổn định, thường hiện lên vẻ ác độc, đột nhiên duỗi tay về phía thủ hạ, “Cho tao một khẩu súng hạt nhân.”

Thủ hạ vội vàng đưa súng cho gã.

Khắc Thác cười lạnh nhắm ngay về phía Tần Sương, trong nháy mắt khi bọn họ tách ra liền nổ súng.

Chùm tia sáng xuyên qua bả vai Tần Sương, trong nháy mắt kia khiến cậu ta xuất hiện sơ hở.

Thạch Ảnh nhăn mày, rốt cuộc không nói gì thêm, phát động công kϊƈɦ nhanh hơn, hình ảnh ngang nhau ban đầu lập tức biến hóa, Tần Sương liên tiếp bại lui, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.

Trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Thạch Ảnh vội vàng liếc mắt, đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo kéo ra khoảng cách với Tần Sương, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía người vừa tới.

“Bày trận thật lớn, chư vị đang làm gì đây?”

Có ba người tới, người lên tiếng là Daley, nhưng Thạch Ảnh lại nhìn về phía Justin, người này tuyệt đối không thể bỏ qua, người đàn ông mà Thạch bang kiêng kị nhất.

“Chỉ là đang xử trí một kẻ dám can đảm đả thương anh em trong bang của tôi mà thôi.” Thạch Ảnh thật ra không phải cố ý đến vì Tần Sương, hắn chỉ tình cờ đi qua, nhận ra Khắc Thác là người Thạch bang bọn họ, vì thế mới ra tay, vốn tưởng bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được đối phương, không ngờ gặp được đối thủ.

“Khách quý của tôi cũng dám xử trí, cho dù cậu ta thật sự đả thương thành viên Thạch bang thì như thế nào.” Ánh mắt xanh thẳm của Justin chuyển tới Tần Sương đang kinh ngạc, cậu ta cũng nhìn lại, tầm mắt hai người đúng lúc đối diện.

Giây phút này trông họ rất ăn ý, khiến những người chung quanh có ảo giác họ quen biết nhau.

Sắc mặt Thạch Ảnh hơi trầm xuống, chàng trai này là khách của Justin? Hắn liếc mắt về phía Khắc Thác.

Khắc Thác nào đâu biết, nếu biết cậu ta là khách của Justin, gã cũng sẽ không cố ý dẫn người tới tìm cậu ta gây phiền toái.

Thạch Ảnh rất rõ ràng lúc này không thể trở mặt với Justin, nếu có thể, bang chủ bọn họ đã sớm làm rồi, tuy nhiên cứ như vậy bỏ qua, vậy không khác gì tự vả mặt mình, lời để giữ mặt mũi vẫn phải nói, đột nhiên tiếng Tần Sương vang lên trước hắn một bước.

“Nghe nói Thạch bang và hai đại thế lực khác cùng nhau giữ gìn hành tinh Chiago, sao còn dẫn đầu cướp đồ của người khác? Nếu truyền ra, ai còn dám đến chỗ các người chơi nữa, nhỡ thắng các người, vừa ra khỏi cửa đã bị đoạt lại thì làm sao bây giờ.”

Ngay cả Thạch Ảnh cũng sửng sốt, không phải bởi vì lời cậu ta nói có tính uy hϊế͙p͙, mà là chết tiệt bị cậu ta nói trúng rồi.

Thạch Sơn Loạn cũng không phải là người dễ trêu chọc, muốn thắng tinh tệ hoặc đá năng lượng ở trong tay gã là không có khả năng.

Đôi mắt ngọc bích của Justin quan sát Tần Sương, ánh mắt đột nhiên dừng ở bả vai bị thương của cậu ta, “Cậu chảy máu rồi.”

Tần Sương liếc nhìn bả vai còn đang đổ máu, “Vết thương nhỏ mà thôi, tôi nói cho ông anh nghe, nhớ kỹ cho tôi nhé, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nói cách khác, vết thương này phải đổi bằng mạng của ông anh đấy.”

Mất một lát Khắc Thác mới nhận ra cậu ta đang nói chuyện với mình, gã nhìn Thạch Ảnh, cảm thấy không thể khiến Thạch bang mất mặt được, bèn cười lạnh nói: “Tao cũng không tin, bằng một mình mày cũng muốn ra tay ở địa bàn Thạch bang à, người nên cẩn thận là mày đấy.”

“Ai nói cho ông anh là tôi chỉ có một người.” Tần Sương mỉm cười, đôi mắt như có ánh sáng lạnh.

Người Thạch bang lập tức nhìn về phía Justin, cho rằng cậu ta nói về anh ta.

Tần Sương chú ý tới, nhe răng: “Còn có anh cả chị dâu tôi nữa, các người nên thấy may mắn hôm nay đi tìm tôi đi.”

Người Thạch bang căn bản không để bụng uy hϊế͙p͙ của cậu ta, chỉ cần không phải Justin, Thạch bang căn bản không sợ mấy người đến từ ngoài đến.

“Hôm nay nể mặt anh, chúng ta đi.” Thạch Ảnh nhìn Justin, mang theo đám Khắc Thác đi, người không bị thương đỡ người bị thương.

Justin đi đến trước mặt Tần Sương, “Miệng vết thương của cậu còn đang đổ máu, không bằng đến chỗ ở của tôi đi, đêm nay hẳn là cậu cũng phải tìm chỗ để đi, chỗ tôi có rất nhiều phòng trống.”

Tần Sương do dự một chút, thật ra cậu ta với nhóm người này không thân cũng chẳng quen, ai biết bọn họ tiếp cận mình có phải cũng có mục đích hay không.

Dường như biết cậu ta suy nghĩ gì, Justin nói tiếp: “Người Thạch bang giống bang chủ bọn chúng có thù tất báo, ngoài miệng nói đều không thể coi là thật. Hiện tại rất có thể đã phái người theo dõi cậu, nếu bọn chúng biết thật ra cậu không phải khách của tôi, đêm nay cậu cũng đừng mong nghỉ ngơi nữa.”

“Vì sao anh muốn giúp tôi?” Tần Sương giương mắt nhìn anh ta.

“Tôi thấy biển hiện của cậu ở trò chơi ngắm bắn hôm nay, thân thủ cậu rất lợi hại, Thạch Ảnh vừa mới đánh ngang tay với cậu là thủ hạ lợi hại nhất của bang chủ Thạch bang. Ít nhiều nhờ có cậu, hôm nay tôi mới kiếm lời một ngàn vạn viên đá năng lượng cấp ba từ trong tay bang chủ Thạch bang.” Justin quả thực chính là người đàn ông đặc biệt thành thật.

Daley và Marina kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt giống như không quen biết ông chủ, không chỉ nói nhiều, hơn nữa còn ân cần đến mức không giống anh ta nữa.

Một ngàn vạn viên đá năng lượng cấp ba thì không phải số lượng nhỏ, Tần Sương nhớ mình liều mạng sáu tiếng đồng hồ mới được một vạn viên đá năng lượng cấp ba, chênh nhau cũng quá nhiều, “Ai nha, sớm biết có thể cá cược, tôi đã tự đặt cho mình rồi.”

Justin cười không tiếng động, “Vậy còn đến chỗ tôi không?”

“Dẫn đường đi.” Tần Sương nói như vậy không phải trăm phần trăm tin tưởng anh ta nói, tuy nhiên cậu ta đã xác nhận Justin không có ác ý với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.