Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 207: Chương 207: Lộ tẩy




Uy vọng và ảnh hưởng của hiệp hội cơ giáp chế tạo sư đều không phải hai ba câu là có thể nói rõ được, giấy chứng nhận nơi đó phát ra cho chế tạo sư có tính uy quyền rất cao, bất luận kẻ nào cũng không thể hoài nghi, nếu không chính là nghi ngờ miệt thị hiệp hội chế tạo sư.

Việc có thể lớn có thể nhỏ, nếu là chuyện nhỏ mà nói, đối phương không tim không phổi, ánh mắt thiển cận, nếu là chuyện lớn mà nói, đối phương tự đại ngạo mạn, không để hiệp hội chế tạo sư trong mắt.

“Không tồi, hậu sinh khả uý, ánh mắt viện trưởng Milo rất cao.” Phó giáo sư Myron bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ, ông vừa mở miệng, trong nháy mắt bầu không khí lập tức thay đổi.

Viện Trưởng Tô cười cười, cũng nói, “Myron à giờ ông mới biết sao, ánh mắt Milo luôn cao như vậy, nếu không người cổ hủ như ông ấy, sao có thể phá lệ vì đệ tử nhiều như vậy.”

Gương mặt không đổi của phó giáo sư Myron bỗng trở nên hòa ái, “Tôi chỉ muốn nhìn một chút xem cậu ta có năng lực gì mà khiến viện trưởng Milo phải lau mắt mà nhìn.”

Bill hoảng sợ nhìn phó giáo sư Myron, vì sao phản ứng của ông lại là tán thưởng Ly Lục như thế, chẳng lẽ không phải ông ta luôn giống mình, muốn diệt trừ phó giáo sư Nhậm sao?

“Hóa ra trợ giảng Ly Lục là do viện trưởng Milo đề cử à.” Người trung niên nghe bọn họ nói, mới biết được lai lịch của Lộ Lê.

Khi Bộ Giáo ɖu͙ƈ phái ông tới, ông vẫn luôn muốn hỏi Lộ Lê rốt cuộc là đi cửa sau của ai, lại không biết hóa ra là viện trưởng Milo.

Viện trưởng Milo là một trong số ít cơ giáp chế tạo sư cao cấp ở Vinh Diệu tinh, hơn nữa còn là năm sao, thực lực của ông không chỉ gói gọn trong Vinh Diệu tinh, mà đứng đầu cả R tinh hệ, là đệ tử của ông, tuyệt đối không thể quá bình thường.

Người trung niên nhìn Lộ Lê gật đầu liên tục, “Khó trách hội trưởng hiệp hội chế tạo sư lại tự mình cho cậu giấy chứng nhận.”

“Ngài quá khen.” Lộ Lê cầm tờ chứng chỉ này mới một ngày, y cũng không biết hóa ra đây là do hội trưởng hiệp hội tự mình đóng dấu. Vạn Chí Thành cũng bị bầu không khí hoà thuận vui vẻ này làm cho kinh hồn táng đảm.

“Ngài nói đây là hội trưởng ʍôиɠ Hải cho anh ta?” Thanh âm bén nhọn của Bill chợt vang lên.

Người trung niên nhíu mày, không vui nhìn về phía hắn, “Không sai, cậu còn có vấn đề gì?”

“Sao hội trưởng ʍôиɠ Hải có thể tự mình đóng dấu giấy chứng nhận cho anh ta.” Bill không tin.

“Tự cậu nhìn xem, bên dưới góc phải của con dấu còn có tên hội trưởng ʍôиɠ Hải, chứng tỏ tấm giấy chứng nhận này là ông ấy tự mình đóng dấu, người có thể khiến ông ấy tự mình ra mặt, đến nay còn chưa vượt qua mười người.” Người trung niên tự nhìn về phía Lộ Lê, cảm thấy chuyện này có nội tình, bởi vì ánh mắt của y quá ngay thẳng.

Quả nhiên bên dưới góc phải của con dấu Bill phát hiện hai chữ ʍôиɠ Hải, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ.

“Nếu chân tướng đã rõ, vậy chúng tôi cáo từ trước.” Người trung niên không mặn không nhạt liếc nhìn Vạn Chí Thành một cái.

Sau lưng Vạn Chí Thành chợt lạnh toát, vội vàng gục đầu xuống.

“Tôi không tiễn các ông nhé, tiếp theo chúng tôi còn có việc khác phải xử lý.” Viện Trưởng Tô đưa bọn họ đến cửa văn phòng, sau khi trở về phát ra tiếng cười lạnh.

Bill nơm nớp lo sợ, ý thức được Viện Trưởng Tô sợ là muốn tìm mình tính sổ, vội vàng nói với phó giáo sư Myron: “Phó giáo sư, chuyện này ngài cũng biết.”

“Ông cũng biết?” ánh mắt dò hỏi của Viện Trưởng Tô dừng trêи người ông.

Lộ Lê nhướng mày, thật ra phó giáo sư Myron vẫn luôn cho y cảm giác cao thâm khó đoán, có thể là do cảm xúc ngày thường của ông không biểu hiện ra ngoài.

Myron không phủ nhận, thậm chí gật đầu, “Ừ, tôi biết.”

Việc Trưởng Tô nói: “Nếu ông biết, còn để hắn làm như vậy, ông không lo lắng thanh danh trợ giảng Ly Lục sẽ bị hắn huỷ hoại?”

Nghe thế, Lộ Lê tức khắc cân nhắc ra một vài việc, có chút kinh ngạc nhìn về phía phó giáo sư Myron.

“Vì sao phải lo lắng, bối cảnh của trợ giảng Ly Lục không bình thường, lại nói tiếp đây với học viện là chuyện tốt, đã có thể thanh trừ con sâu làm rầu nồi canh, còn có thể dựa thế giúp học viện tuyên truyền một chút.” Myron thong thả ung dung nói.

Lộ Lê bái phục, chắp tay nói: “Ly Lục kính nể phó giáo sư như nước sông cuồn cuộn.”

Hoá ra vị phó giáo sư này muốn mượn tay y đuổi Bill khỏi học viện thánh Florence.

“Không cần khách sáo.” Myron phất tay, khí chất đạm bạc nho nhã, trong một khắc này càng thêm rõ ràng.

Bill cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ, vì sao một câu bọn họ nói hắn cũng nghe không hiểu.

Sau khi người trung niên mang theo Vạn Chí Thành trở về, cùng ngày Bộ Giáo ɖu͙ƈ Bộ cũng tiến hành giải thích về việc gần đây học viện thánh Florence mời giáo viên không bằng cấp.

Nội dung làm sáng tỏ đây hết thảy đều là hiểu lầm, giáo viên mà học viện thánh Florence mời là đệ tử viện trưởng Milo của khoa chế tạo cơ giáp, có được chứng chỉ chế tạo sư cấp C, đã đạt tới bốn sao, hơn nữa y còn là người chế tạo series PT tiêu thụ bỏng tay năm ngoái.

Xét thấy y quá xuất sắc, hiện giờ đã có thể đơn độc chế tạo cơ giáp cấp C, học viện thánh Florence mới có thể mời y hỗ trợ khi thiếu nhân thủ.

Ngay sau đó, tin tức lại xuất hiện hình ảnh phóng viên phỏng vấn vài học sinh năm 3, dò hỏi bọn họ có ý kiến gì đối với vị thầy giáo lâm thời này.

Học sinh Giáp nói đặc biệt hâm mộ lớp A và lớp F, bởi vì trợ giảng Ly Lục là thầy của bọn họ, mỗi ngày đều dạy học cho bọn họ.

Học sinh Ất nói nhiều học sinh đều muốn chuyển qua lớp A hoặc lớp F, như vậy mỗi ngày không cần đứng học nữa.

Học sinh Bính tặc lưỡi oán giận nói mỗi lần đi vào tiết học của thầy ấy đều quá gian nan, bởi vì quá nhiều học sinh muốn đi, nhưng phòng học chỉ lớn như vậy, đi muộn cơ bản ngay cả vị trí đứng cũng không còn, nếu lúc nào có việc đều phải nhờ bạn bè chiếm vị trí trước.

Lộ Lê cứ như vậy lấy tên Ly Lục mà nổi tiếng.

Học viện thánh Florence lấy được rất nhiều sự chú ý, dự tính năm nay chất lượng học sinh sẽ thập phần khả quan.

Trêи Tinh Võng trừ nói đến chuyện này, còn có người nhắc tới việc của Bill, có người nhảy ra lặp lại lời khi hắn nhận lời phóng viên phỏng vấn, cho rằng hắn dụng tâm kín đáo, hấp dẫn rất nhiều người tán thành.

Chuyện này ở học viện thánh Florence cũng gợn sóng nho nhỏ, học viện lấy lý do hắn phá hư danh dự của học viện lẫn Lộ Lê, cùng với không có đạo đức nhà giáo để khai trừ hắn.

Hồ sơ đen lúc trước bị người áp xuống, vì chuyện này mà toàn bộ bị đào ra, Bill không còn mặt mũi nào để quay lại học viện, gia tộc sau lưng hắn càng không dám lộ mặt vì hắn, việc làm ăn của gia tộc lọt vào đả kϊƈɦ của những người không biết tên, xuống dốc không phanh.

Vạn Chí Thành cũng vì giúp hắn, bị Bộ Giáo ɖu͙ƈ khai trừ, nhà mẹ đẻ đồng thời cũng chịu liên lụy.

Còn những học sinh vì Bill mà mang tiếng xấu trêи lưng, học viện cũng biểu thị sẽ tìm bọn họ trở về, nguyện ý bồi thường cho họ, để cho bọn họ tiếp tục đi học miễn phí.

Mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt, tuy nhiên không bao gồm Lộ Lê.

Lộ Lê nhận được liên lạc từ Tần nguyên soái, nhận cuộc gọi thấy mặt con trai lớn cũng ở trêи màn hình, Soái Soái vô cùng hưng phấn nói chuyện với y, bị Tần nguyên soái kêu đi làm bài tập, đứa nhỏ lưu luyến không rời tránh ra.

“Phụ thân, nếu không có……”

“Con chuẩn bị khi nào mới nói với ta.” Tần nguyên soái ngắt lời y nói.

“Nói cái gì ạ?” Lộ Lê không rõ nguyên do.

Tần nguyên soái nhìn y, khi không nói gì ánh mắt ông rất có cảm giác áp bách.

Lộ Lê nhớ lại những chuyện đã xảy ra có gì có thể chạm vào dây thần kinh của Tần nguyên soái, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài việc phát sinh gần đây.

Tần Vũ, anh ở nơi nào, mau trở lại!

“Phụ thân, cái kia……” Lộ Lê do do dự dự, không biết bắt đầu nói từ chỗ nào cho tốt.

“Ta biết con là Ly Lục, linh kiện Khương xưởng trưởng thu mua cũng là con bán cho ông ta.” Tần nguyên soái thấy y ấp a ấp úng, than một tiếng, trực tiếp làm rõ.

Lộ Lê lúng túng nở nụ cười, “Phụ thân, không phải con cố ý gạt ngài.”

“Ta không trách việc con gạt ta, chuyện này ta biết không liên quan đến con, lúc trước ta sai người điều tra con, người chặn ta điều tra là Tần Vũ chứ gì.” Sau khi biết y chính là Ly Lục, Tần nguyên soái đã nghĩ thông suốt được rất nhiều việc.

Lộ Lê chỉ có thể cười gượng.

Tần nguyên soái dùng ánh mắt cổ quái nhìn y, “Tuy nhiên ta thật không ngờ, con lại có thiên phú cao như vậy trêи mặt chế tạo cơ giáp.”

“May mắn mà thôi ạ.” Lộ Lê khiêm tốn nói.

“Thời điểm này rồi đừng có khiêm tốn, con rất xứng đáng, có hứng thú tới bộ chế tạo cơ giáp của quân bộ hay không?”

Đề tài vừa thay đổi, thiếu chút nữa Lộ Lê không theo kịp, “Phụ thân, cái này con……”

“Được rồi, ta cũng không ép con, con không cần trả lời ta lúc này, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.” Tần nguyên soái không phải loại người sẽ cưỡng bách con dâu mình nhất định phải tới quân bộ làm việc.

Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm, vội vàng cắt đứt thông tin liên lạc, nghĩ nghĩ liền gọi vào số của Tần Vũ.

Thường thường hắn sẽ không để y chờ lâu lắm, lần này chuông vang lên năm sáu tiếng cũng chưa nhận, y cắt đứt luôn, không chờ chuông kêu bảy tám lần nữa.

Nếu Tần Vũ rảnh để nhận cuộc gọi, chắc chắn sẽ nhận ngay sau khi vang lên vài tiếng đầu, tới năm sáu tiếng chuông còn chưa nhận, chứng tỏ bây giờ hắn không có thời gian.

Ngày hôm sau là kỳ nghỉ, Lộ Lê không đến học viện.

Khi xuống lầu đúng lúc nhìn thấy Tần Ca và Tần Sương vội vàng ăn xong rời đi, giống như có chuyện quan trọng.

Y không có để ý, hai anh em đều là người có năng lực xuất chúng, có chuyện gì chắc chắn đều có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Con trai nhỏ tương đối nghe lời, Lộ Lê bảo người hầu cho nó ăn, con gái thì hoạt bát, tạm thời chỉ có y có thể quản được.

Chờ hai đứa ăn xong, Lộ Lê mỗi tay ôm một đứa ra hoa viên bên ngoài.

Thời tiết rất đẹp, không khí ngoài hoa viên rất tươi mát.

Y đặt con gái lên mặt đất, con bé lập tức giơ chân chạy, Arthur đang ở một gốc cây cắt bỏ những chạc cây dư thừa, nhìn thấy đứa nhỏ chạy tới, duỗi tay muốn ngắt bông hoa màu đỏ trước mặt, hắn sợ tới mức nhanh chóng buông kéo qua ngăn con bé lại.

“Tiểu thư nhỏ, những thứ đó đều là hoa, không thể ngắt.” Arthur không dám động vào con bé, chỉ có thể ôm bồn hoa kia ra.

Con bé dường như cảm giác được trò vui, lập tức đi nắm hoa ở chậu khác, Arthur đành phải buông chậu hoa trong tay, đi ôm chậu kia. Khi Lộ Lê dắt Oa Oa đi tới, Arthur đã dọn hơn mười chậu hoa, mệt đến mồ hôi đầy đầu, con bé thì vui vẻ cười ha ha.

“Khả Khả, con lại nghịch ngợm rồi, có phải cũng muốn giống anh con qua chỗ ông nội hay không?” Lộ Lê buông tay Oa Oa, đi qua kéo con bé lại.

Con bé bĩu môi, “Con không cần, con không cần, anh trai quá đáng thương, con không muốn đáng thương giống anh đâu.”

Có một lần Lộ Lê cùng Tần nguyên soái liên lạc, Tần nguyên soái cho y xem hình ảnh cháu trai mình, trêи đầu nó đang nâng một khối đá rất lớn, đứng ánh nắng gắt, lúc ấy khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.

Hình ảnh này đúng lúc được con bé chạy lại đây thấy được, từ đó về sau, anh trai thành kẻ đáng thương trong miệng nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.