Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 190: Chương 190: Mỗi người mang ý xấu riêng




Tần Vũ từ cổng lớn quang minh chính đại đi vào, thân hình cao lớn với ánh sáng phía sau, phảng phất như người khổng lồ từ trêи trời giáng xuống, bả vai rộng lớn rắn chắc bả dị thường đáng tin cậy. Tần Sương và Noyce lập tức giống như có người tâm phúc, đồng thời nhảy dựng lên từ trêи ghế sô pha.

“Anh cả ( thượng tướng).”

Tần Vũ đi tới, đao to búa lớn ngồi xuống, mặt không cảm xúc như kết một lớp băng không thể biến mất, “Mọi việc tiến hành thế nào?”

“Chưa vội nói cái này, chị dâu không có việc gì chứ, hai đứa cháu của em cũng không có việc gì chứ?” Tần Sương gấp không chờ nổi mà hỏi, thời điểm nghe nói chị dâu xảy ra chuyện, hắn cũng hoảng sợ, người đang êm đẹp, cũng không đắc tội kẻ nào, sao lại bị người tập kϊƈɦ, theo cách làm người thường ngày của chị dâu, hắn chỉ có thể nghĩ đối phương là hướng về phía anh cả.

“Không có việc gì.”

Tần Sương còn muốn hỏi, nhìn thấy đại ca lãnh khốc, biết hắn sẽ không nói thêm cái gì, hắn nói không có việc gì, chắc chắn là không có việc gì “Vị Phù Cừ tiểu thư kia hôm nay tìm em qua trò chuyện, cô ta thúc giục lô hàng súng ống đạn dược, tạm thời bị em qua loa lấy lệ, tuy nhiên không thể kéo dài quá lâu, bằng không đối phương sẽ nghi ngờ, đúng rồi, cô ta còn hỏi một việc khác.” Tần Sương nói rồi nở nụ cười ái muội.

“Chuyện gì?”

“Không phải anh cả giả trang thành Hình Ảnh bảo tiêu của em sao, cô ta tìm em đến hỏi anh một lần, lúc rời đi lại hỏi anh một lần, em thấy cô ta dường như có tình cảm khác với anh, được đại mỹ nhân trộm ái mộ như vậy, anh cả, anh có cảm giác gì không?” Tần Sương nói xong tự mình cười rộ lên trước.

Vừa rồi Noyce cũng chưa nghe hắn nói chuyện này, hưng phấn cùng hóng chuyện đầy mặt, “Thật hay giả, đại mỹ nhân kia coi trọng thượng tướng?”

“Đương nhiên là thật, cô ta cho rằng có thể lừa được tôi, tôi đã sớm nhìn thấu rõ ràng.” Tần Sương chậc chậc chậc, “Đại mỹ nhân cái gì, còn nói không người nào có thể tránh được sức mê hoặc của cô ta, kết quả gặp được anh cả, còn không phải luân hãm sao.”

“Thượng tướng xuất sắc như vậy, còn là người đàn ông tốt chiều chuộng phu nhân nhất, đại mỹ nhân kia động tâm cũng là bình thường mà.” Noyce đắc ý dào dạt.

Tần Sương nhìn về phía anh cả hắn, “Anh cả, đại mỹ nhân kia đẹp thật, nhưng anh đừng phản bội chị dâu, anh ấy đã vì anh sinh ba đứa con, còn đều tự mình sinh, là nam nhân khác không nhất định sẽ làm như vậy.”

Đáp lại hắn chính là ánh mắt khiến người sởn tóc gáy của Tần Vũ.

Tần Sương không sợ, ngược lại cười ha hả, hắn biết tình cảm của anh cả với chị dâu, cho dù không có chị dâu, người có thể sử dụng sắc đẹp câu anh cả còn chưa sinh ra đâu, nếu có thể, anh cả thành danh mấy năm nay, sớm đã bị câu đi mấy trăm mấy ngàn lần.

“Lại nói tiếp, đại mỹ nhân kia rốt cuộc là từ khi nào thích thượng tướng, sao một chút dấu hiệu cũng không có?” Noyce tò mò nói.

“Đại mỹ nhân mỗi ngày trằn trọc xung quanh những gã đàn ông khó lường nhiều tâm tư như vậy, nếu tâm tình của cô ta dễ dàng bị nhìn thấu, còn có thể sống đến bây giờ sao, Thiên Long cũng sẽ không đem nhiệm vụ quan trọng giao cho cô ta, chỉ tiếc đại mĩ nhân xinh đẹp như thế, nghe nói rất nhiều tên đàn ông đều là khách hàng thường xuyên của cô ta.”

Tần Sương cũng thích phụ nữ xinh đẹp, khi hắn tiếp xúc đối phương, cũng không phải hoàn toàn không cảm giác, nhưng chỉ cần tưởng tượng đối phương cũng từng rúc vào rất nhiều lồng ngực mấy lão già như vậy, tâm từ kiều diễm gì đó đều bay hết.

Trong những đối tượng đại mỹ nhân câu dẫn, rất nhiều kẻ là lão già, mấy lão già này đa số đều là nghe danh mà đến, trước đây có kẻ thậm chí bị nàng câu dẫn thần hồn điên đảo, biết rõ đối phương có mục đích khác, vẫn đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế.

Người già rồi, tâm lý phụ lòng cũng không cao như trước kia, phòng bị trong lòng cũng thấp hơn so với người trẻ tuổi, cho nên dễ dàng cắn câu nhất.

“À tuy nhiên, tôi biết vì sao cô ta coi trọng anh cả.” Tần Sương chuyển đề tài, cười gian.

“Mau nói nghe xem.” Noyce thúc giục.

“Cậu ngẫm lại xem, một kẻ dựa vào sắc đẹp kiếm cơm, mọi việc đều thuận lợi, câu dẫn vô số đàn ông, không một kẻ nào không cắn câu, đột nhiên gặp được một người đàn ông khinh không thèm nhìn mình, con mắt cũng không liếc mình, sẽ có cảm giác gì?”

Noyce nhập tâm, không chút do dự, “Tôi sẽ muốn chinh phục cô ấy!”

“Thế không phải đúng rồi sao, người phụ nữ kia chắc chắn cũng sẽ muốn chinh phục anh cả, thẳng đến khi anh cả cũng trở thành kẻ quỳ dưới váy cô ta.”

“Vậy chắc chắn cô ta đá phải ván sắt rồi, chờ cô ta yêu thượng tướng, thượng tướng cũng không có khả năng sẽ yêu cô ta.” Noyce cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tần Sương liếc anh cả một cái, cảm khái: “Lam nhan họa thủy, nếu để chị dâu biết, không biết sẽ nghĩ như thế nào.”

“Nếu phu nhân biết, chắc chắn sẽ bỏ con trai con gái lại, không nói hai lời chạy tới đấy.”

“Khó mà làm được, hành tinh Giant là địa bàn của đại mỹ nhân, nếu chị dâu xuất hiện ở chỗ này, sẽ khiến đối phương hoài nghi.”

Hai người kẻ xướng người hoạ.

Tần Vũ lạnh mặt đảo qua, phun ra hai cái chữ âm trầm, “Câm miệng.”

Hai người nháy mắt câm miệng.

Ngày hôm sau, đại mỹ nhân lấy cớ tổ chức yến hội mời rất nhiều người tham gia, Tần Sương giả trang Vu Thiên Minh là đối tượng chú ý trọng điểm, đương nhiên cũng trong hàng ngũ khách mời, Bình Nguyệt được phái tới còn nhấn mạnh ý truyền đạt của đại mỹ nhân, nói cần phải để Hình Ảnh cũng cùng đi.

“Nhìn xem, hôm qua anh cả mới trở lại, cô ta lập tức đã biết, gấp không chờ nổi mời anh ấy qua, rõ ràng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.” Tần Sương cầm thiệp mời mạ vàng, sau khi người phụ nữ này bị hắn chọc phá, hôm nay đã quang minh chính đại hẳn lên.

“Rốt cuộc cô ta nghiêm túc, hay là cố ý?” Noyce khó hiểu, hắn với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp đều không hiểu.

“Cậu cảm thấy sao?” Tần Sương hỏi hắn, đôi mắt lại nhìn về phía Tần Vũ.

Tần Vũ mặc một bộ âu phục màu đen, màu của bóng tối phụ trợ khiến lạnh nhạt và lệ khí của hắn càng thêm rõ ràng, nếu là Tần thượng tướng, đó chính là người sống chớ gần, nhưng bảo tiêu thì không được, khí thế này của kẻ bề trêи quá mức, người khác vừa đứng bên người hắn, người sáng suốt vừa thấy đã biết hắn mới là người làm chủ.

Tần Sương đang muốn nhắc nhở hắn, giây tiếp theo liền thấy hắn nhanh chóng thu liễm khí thế trêи người, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại khí thế kinh sợ, đứng bên người Tần Sương, giống bảo tiêu chân chính khí thế bức người.

Trong lòng rất vừa lòng, sau đó cũng thay đổi một bộ quần áo trang trọng, hắn ngụy trang một tên con độc nhất của thương nhân buôn vũ khí bất cần đời, nhưng tâm tư thâm trầm, ngày thường không đứng đắn, nhưng một khi có chính sự, hắn sẽ nhanh chóng trở thành tay gian thương già đời,

lại giống cá chạch lươn lẹo.

Noyce không đi được, chỉ có thể lưu lại trong phòng trấn thủ, phụ trách liên hệ trung gian.

Tần Sương mang theo sáu bảo tiêu đi vào yến hội, lúc tiến vào sảnh chính yến hội, bảo tiêu bị ngăn lại.

“Xin lỗi, Vu thiếu, mỗi người chỉ có thể mang một bảo tiêu đi vào, đây là quy định của Phù Cừ tiểu thư.” Người hầu thông minh lôi đại mỹ nhân ra, chiêu này tựa như bình chữa cháy, những kẻ chuẩn bị phát hỏa vừa nghe đến tên đại mỹ nhân, nháy mắt tắt lửa.

Tần Sương mang Tần Vũ đi vào, đại mỹ nhân nhớ ai, đương nhiên theo ý nàng tới, sau khi tiến vào quả nhiên nhìn thấy mọi người đều chỉ dẫn theo một người.

Ở địa bàn người khác đều không có khả năng, bởi vì nếu phát sinh chuyện gì, bên người chỉ có một người sẽ rất nguy hiểm, tuy nhiên đại mỹ nhân có sắc đẹp, có sức hấp dẫn, đây là thứ gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, cho nên tuy người ở đây đều có địa vị, nhưng đều nguyện ý cho nàng mặt mũi.

Chỉ chốc lát, đại mỹ nhân đi xuống.

Nàng vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm.

Đại mỹ nhân mặc một chiếc váy dài bó ngực đứng dưới ánh đèn chiếu xuống, như mỹ nhân ngư nhuộm màu xanh lấp lánh, màu xanh lam mang khuynh hướng làm cho người ta có cảm giác cao quý từ bên trong, nàng không phải phái nữ duy nhất ở đây, không ít kẻ còn mang theo bạn gái, bạn gái không tính là bảo tiêu.

Một đám bạn gái ăn diện lộng lẫy, thập phần xinh đẹp, nhưng tới trước mặt đại mỹ nhân, lại giống đá quý không còn ánh sáng, không còn tinh túy bên trong, chỉ dư lại một cục đá.

Đại mỹ nhân lưu luyến trong đám đàn ông, giống như một con cá du lịch trêи biển rộng, bình tĩnh ứng phó, rất nhanh nàng tới trước mặt Tần Sương, đôi mắt lại dừng trêи người Tần Vũ cạnh hắn.

“Vu thiếu không phải đã nói vị bảo tiêu này có việc sao, sao đã trở lại nhanh như vậy?”

Nàng không che dấu hứng thú với Tần Vũ chút nào, đây là nhằm vào tính cách Vu Thiên Minh, sau khi nàng biểu hiện hứng thú với Tần Vũ, nếu khi gặp mặt giả vờ không thấy hắn, ngược lại Vu Thiên Minh sẽ hoài nghi, bây giờ nàng biểu hiện thoải mái hào phóng, Vu Thiên Minh tự nhiên sẽ không hoài nghi nàng.

“Mọi việc xử lý xong rồi, đương nhiên phải trở lại, Phù Cừ tiểu thư cảm thấy hứng thú với bảo tiêu của ta như vậy, muốn ta đưa hắn cho nàng mượn hay không?” Tần Sương lắc nhẹ ly rượu, ánh sáng như hồng bảo thạch lẳng lặng chảy xuôi xuống trong ly, nhưng không biết tâm tình của hắn có bình tĩnh như ly rượu vang đỏ này hay không.

Đại mỹ nhân ngước mắt, góc độ hơi rũ lại có cảm giác xinh đẹp kinh tâm động phách, “So với hắn, ta cảm thấy Vu thiếu cũng không kém, không bằng Vu thiếu cho ta mượn chính mình thì thế nào?”

“Vô cùng vinh hạnh.” Tần Sương nhìn chằm chằm nàng ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, làm ra bộ dáng háo sắc, bỗng nhiên ôm eo nàng, khiến thân thể hai người kề sát ở bên nhau, “Không bằng chúng ta đi luôn bây giờ?”

Cảm nhận được hắn khó dằn nổi, ly rượu của đại mỹ nhân giơ lên bên môi, ánh mắt lưu chuyển, “Vu thiếu thật đúng là sốt ruột, khi nào ngài có thể đáp ứng chuyện của ta gấp như lúc này thì tốt rồi.”

“Đáp ứng chuyện của nàng, đương nhiên ta sẽ làm được, nhưng nàng cũng phải cho ta một chút ngon ngọt chứ.” Tần Sương nói nhỏ bên tai nàng, một cái tay khác đi xuống dọc sau lưng.

Đại mỹ nhân bỗng nhiên nhìn qua phía Tần Vũ, đối phương cũng nhìn qua chính diện, giống như nhìn thẳng nàng, nhưng nàng biết, ánh mắt đối phương chưa từng dừng trêи người nàng một lần, lực chú ý của hắn vẫn luôn trêи người người đàn ông bên cạnh, chưa từng dời đi.

Dung mạo cùng sức hấp dẫn nàng lấy làm tự hào, trước nay chưa từng vào mắt đối phương, giống như nàng không khác gì những người khác, càng như vậy, nàng càng muốn tiếp cận đối phương, phảng phất đó là cứu rỗi duy nhất của nàng.

Khẽ cười một tiếng, đại mỹ nhân đột nhiên đẩy Tần Sương ra, khiêu khích trừng mắt liếc hắn, “Vu thiếu cùng những người đàn ông khác đều giống nhau, hóa ra chỉ cần thân thể Phù Cừ, trái tim Phù Cừ thật đáng thương.”

“Sao lại như vậy, ta thật sự thích nàng, rốt cuộc không phải cái nhìn về tình yêu của mỗi người đều giống nhau.” Tần Sương thong dong mỉm cười, giống như công tử đào hoa đi qua vạn bụi hoa không phiến lá dính thân(*), nội tâm thở dài nhẹ nhõm, may mắn đối phương đẩy hắn ra, bằng không cứ vậy diễn tiếp, hắn sẽ thất thân mất.

(*)vạn bụi hoa trung quá, phiến diệp bất dính thân: chỉ những kẻ chơi bời lăng nhăng nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với ai.

“Phù Cừ còn có việc, xin lỗi trước không tiếp được.” Đại mỹ nhân mỉm cười, quay đầu chạy lấy người, tư thế đi đường đều tuyệt đẹp như vậy, mê người như vậy.

Tần Sương giống những gã đàn ông khác si mê nhìn chằm chằm một lúc, diễn đủ rồi, trở lại bên người Tần Vũ, tươi cười mới suy sụp một chút.

“Anh cả, loại việc này đúng là không phải cho người làm.”

Tần Vũ lãnh đạm liếc nhìn hắn một cái.

“Được rồi.” Tần Sương một lần nữa cười như hoa héo, trong lòng rất muốn khóc một cái cho hắn nhìn.

Sau đó, đại mỹ nhân thường xuyên hẹn Tần Sương ra gặp mặt, có khi sẽ nhắc đến kiện hàng hóa kia, có khi sẽ nói trời nam đất bắc, nhưng không nói cùng Tần Vũ một câu, phảng phất như lúc trước để ý hắn đều là nhất thời. Khiến những người khác đều cho rằng đại mỹ nhân coi trọng Tần Sương, không biết nàng mỗi lần hẹn người ra, đều là hướng về phía bảo tiêu của hắn.

Người khác không biết, nhưng Tần Sương lại biết rõ ràng, lúc này đây đại mỹ nhân dùng thủ thuật che mắt mà thôi, số lần ngày một nhiều, hắn liền nhịn không được đề xuất ý kiến.

“Anh cả, em cảm thấy đại mỹ nhân tám mười phần sẽ thông báo cho anh, chỉ là vấn đề sớm muộn, bằng không anh làm bộ đáp ứng cô ta, chờ đến khi chúng ta lấy được đồ chúng ta muốn nơi đó, đến lúc đó thì……” Tần Sương nói còn chưa nói xong, lời tiêu biến luôn trong tầm mắt lạnh băng của Tần Vũ, kéo khóa miệng mình, “Em chưa nói gì hết.”

Noyce làm khẩu hình đáng đời, còn làm bộ đáp ứng cô ta, vạn nhất việc này truyền tới chỗ phu nhân, cho dù chỉ là diễn cũng không được.

“Chúng ta ở hành tinh Giant cũng đã gần một tháng, ý của đại mỹ nhân không chỉ gấp gáp, hơn nữa làm việc kín kẽ không một khe hở, đến bây giờ cũng chưa thể đào ra người sau lưng cô ta, tiếp tục như thế này, còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, kiện hàng súng ống đạn dược em hứa, cũng không thể kéo dài nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.