Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 156: Chương 156: Muốn sinh




Chu Tuấn Ngạn không cho mượn bả vai, chủ động đỡ lấy cánh tay hắn, “Tôi có thể cho cậu mượn ngực.”

Ngực cái quỷ gì, nếu là ngày thường, Noyce sẽ quăng một cái tát qua, nhưng bây giờ hắn đang chịu đả kϊƈɦ kịch liệt, thật sự dựa vào ngực Chu Tuấn Ngạn, như chim nhỏ nép vào người.

“Trời ạ, bây giờ tôi mới biết được vì sao hai người có thể kết hôn, các ngài đúng là một đôi do trời đất tạo nên, cơ giáp màu sắc rực rỡ như vậy, màu sắc rất không ổn, vậy mà các ngài có thể cảm thấy đẹp.”

Noyce không thể tin nổi nhìn Lộ Lê, cùng với Tần thượng tướng dung túng phu nhân mình gây tai họa cho mắt người khác.

“Không đúng, thẩm mỹ các ngài kỳ dị như vậy, vì sao xe huyền phù của phu nhân lại ngầu như vậy, là ai chọn?”

Lộ Lê nói: “Chiếc xe huyền phù kia chỉ có một màu.”

“Được rồi, tôi đã hiểu, đừng nói nữa.” Noyce không thể tin được thế giới này còn có thẩm mỹ quái đản như thế, lại còn một lần phát hiện được hai.

“Thật sự khó coi sao?” Lộ Lê hơi hơi sửng sốt.

Noyce muốn nói khó coi, lại bị Chu Tuấn Ngạn nhéo một cái, không chờ hắn dò hỏi làm cái gì đã đối diện với tầm mắt lạnh như băng, tựa hồ hàm chứa cảnh cáo, lập tức đóng miệng, trái lương tâm mà nói: “…… Cũng không phải, là thẩm mỹ của chúng ta không giống nhau, có khả năng phu nhân sẽ gặp được người giống thẩm mỹ với ngài.”

“Tôi đã gặp, Tần Vũ cũng thích.” Lộ Lê lập tức cười rộ lên, vui mừng nhìn về phía Tần Vũ.

Noyce ha hả, lần đầu tiên hắn gặp được người sơn màu xanh lá lên mũ giáp, phu nhân đã đổi mới tam quan của hắn.

“Phòng huấn luyện có thể thí nghiệm hai cơ giáp cũng lúc, muốn thử một lần bây giờ hay không?” Chu Tuấn Ngạn đúng lúc nói sang chuyện khác.

“Các anh có thể thử một chút, nhìn xem hiệu quả thế nào.” Lộ Lê lập tức nói.

“Tôi lên?” Chu Tuấn Ngạn nhìn về phía thượng tướng.

“Không cần, tôi tự mình lên.” Tần Vũ cũng không muốn mượn tay người khác.

Lấy thực lực của Tần Vũ, cơ giáp cấp thấp không có chỗ tốt nào, thậm chí còn còn vì tính năng hữu hạn mà hạn chế thực lực của hắn, nhưng cũng vì nguyên nhân thực lực quá mạnh, hắn ngược lại có thể phát huy ra toàn bộ tiềm lực của cơ giáp.

Tần Vũ ngồi vào khoang điều khiển, thao túng cơ giáp cử động, sử dụng chiêu thức quân đoàn I thường luyện tập.

Rõ ràng chỉ là cơ giáp cấp thấp, Chu Tuấn Ngạn và Noyce cảm thấy đang nhìn một bộ cơ giáp trung cấp.

Không khỏi khϊế͙p͙ sợ, thực lực thượng tướng chân thật đáng tin, nhưng cho dù lợi hại, cũng không có khả năng làm cơ giáp vượt qua cực hạn của nó, thượng tướng nếu có thể làm hai bộ cơ giáp cấp thấp phát huy ra thực lực như cơ giáp trung cấp, chứng tỏ hai bộ cơ giáp có số liệu bản thân cao sẵn như vậy.

“Oa, phu nhân, đây thật sự là cơ giáp ngài chế tạo sao?” Noyce đã quên vừa mới còn đang chửi bới thẩm mĩ quan của Lộ Lê, cả kinh đến mức cằm rớt trêи mặt đất.

“Đây còn giả sao?” Lộ Lê cười hỏi lại, Noyce phản ứng khiến y thỏa mãn.

Noyce bổ nhào đến trước mặt y, đôi mắt sáng lấp lánh, “Phu nhân, hiện tại tôi lấy lòng ngài còn kịp không?”

Lộ Lê bật cười, “Lấy lòng tôi làm gì?”

“Đương nhiên là tôi cũng muốn cơ giáp a, phu nhân ngài có thể chế tạo ra cơ giáp cấp thấp có số liệu có thể so với cơ giáp trung cấp, sau này chắc chắn cũng có thể chế tạo ra cơ giáp trung cấp, tôi muốn đặt trước một bộ.”

“Cái này sao, cũng không phải không được, nhưng hiện tại tôi chưa thể chế tạo cơ giáp trung cấp, khả năng phải đợi một đoạn thời gian nữa.”

“Không thành vấn đề, thời gian dài hơn tôi cũng chờ được.” Noyce nào dám yêu cầu nhiều.

Chu Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm hai bộ cơ giáp, như suy tư gì đó, “Cơ giáp của phu nhân thật ra có điểm tương tự với cơ giáp lần trước quân bộ đưa đến, đều là cơ giáp có số liệu vượt qua cấp bậc vốn có.”

“Cơ giáp quân bộ?” Lộ Lê nhìn về phía hắn.

Tần Vũ từ khoang điều khiển nhảy xuống, vừa lúc nghe được Chu Tuấn Ngạn nói, “Xưởng gia công.”

Lộ Lê lập tức rõ ràng, y bán cho xưởng gia công của Khương xưởng trưởng nhiều linh kiện như vậy, quân bộ dùng chúng nó chế tạo không ít cơ giáp, bọn họ không ra ngoài bán, ngược lại đem cơ giáp về nội bộ quân bộ, cung cấp cho người một nhà sử dụng.

“Không thể nào, phu nhân, chẳng lẽ những cơ giáp đó cũng là ngài chế tạo?” Noyce nhìn bọn họ biểu hiện ăn ý, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Lộ Lê nói: “Kia thì không phải, nhưng những cái linh kiện cơ giáp đó hẳn là do tôi chế tạo, quân đoàn I các cậu cũng có những bộ cơ giáp đó sao?”

Noyce mãnh liệt gật đầu, “Có chứ, quân đoàn I được chia mười lăm bộ, quân đoàn II cùng quân đoàn III cũng chỉ có mười bộ.”

Bởi vì chỉ có mười lăm bộ, phân phối không đủ, cho nên những bộ cơ giáp này liền thành tài sản công cộng, ngày thường mọi người đến đây huấn luyện, xem ai tới nhanh hơn thì được.

“Phu nhân ngài không biết, từ sau khi mười lăm bộ cơ giáp xuất hiện, không có một khắc nào thừa ra một bộ, mỗi lần tới đều đã có người lấy.”

Lộ Lê bán đa số đều là linh kiện cấp thấp, chế tạo cơ giáp cũng là cơ giáp cấp thấp, tuy cấp bậc thấp, nhưng quân đội thường xuyên sẽ có tân binh, từ khi có những cơ giáp này, bọn họ càng chăm chỉ chạy đến phòng huấn luyện.

“Có thể để tôi nhìn những bộ cơ giáp đó không?” Lộ Lê hỏi.

Noyce nhìn về phía Tần Vũ.

“Đi cùng anh.” Tần Vũ nói rồi đi ra ngoài.

Mọi người lập tức đuổi theo.

Mười lăm bộ cơ giáp lúc này cũng không có bộ nào nhàn rỗi, Tần Vũ trực tiếp lôi một binh lính ra, đối phương vừa thấy là thượng tướng, sợ tới mức cho rằng mình làm sai cái gì, Noyce giải thích mới biết được là chuyện như thế nào.

Lộ Lê lấy ra thiết bị trong không gian khấu, đơn giản rà quét một lần, loại thiết bị này là loại bỏ túi mang theo nhanh và tiện, chỉ có vài nơi không thể rà quét chính xác, y liền dùng tinh thần lực thay thế, kiểm tra một lần.

“Bộ cơ giáp này linh kiện xác thật là tôi chế tạo.” Lộ Lê rất quen thuộc với linh kiện mình chế tạo, liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Nhưng tuy linh kiện là do y chế tạo, nhưng vẫn khác với cả bộ cơ giáp chính y chế tạo.

Có thể là do thủ pháp và phương pháp chế tạo bất đồng, số liệu cơ giáp không cao bằng của y.

Bởi vì những cơ giáp này sử dụng quá thường xuyên, bên trong có chút vấn đề, Lộ Lê kiểm tra xong cũng sửa lại luôn.

Noyce vừa thấy thì càng thêm chắc chắn, ngao ngao kêu may mắn hắn đã dự kiến trước.

Sau khi Tần Sương trở về cũng nghe đến chuyện này, hắn cũng không biết Lộ Lê là cơ giáp chế tạo sư, nghe nói quân bộ gần đây phát cho một loạt cơ giáp chứa linh kiện do y chế tạo, rất khϊế͙p͙ sợ.

“Không thể nào, chị dâu là cơ giáp chế tạo sư, còn lợi hại như vậy?”

“Đây là tôi tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải tin giả, nhưng mà……” Noyce đột nhiên lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

“Nhưng cái gì?”

Noyce vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Chúng ta hẳn là may mắn, phu nhân chỉ chế tạo linh kiện, anh không biết, thẩm mĩ quan của anh ấy, quả thực thảm không nỡ nhìn, không biết anh ấy lấy đâu ra niềm tin, còn cảm thấy mình sơn xịt rất đẹp.”

Tần Sương bị hắn gợi lòng hiếu kỳ, “Thẩm mĩ quan của chị dâu làm sao vậy?”

Noyce nói cho hắn việc Lộ Lê sơn mũ giáp thành màu xanh lá, phối cùng với đỏ và vàng.

Tần Sương lộ ra biểu tình khoa trương, “Không, không thể nào, đại tẩu thật sự làm như vậy?”

“Thiên chân vạn xác, hai mắt tôi nhìn thấy, thượng tướng lại còn cảm thấy đẹp.” Noyce cảm thấy thượng tướng che dấu quá sâu, nhiều năm như vậy không ai phát hiện ra điều này.

“Trước kia không cảm thấy thẩm mỹ của anh tôi có vấn đề, không phải là cố ý lấy lòng chị dâu chứ.” Tần Sương cân nhắc mà nói.

Noyce sửng sốt, “Có lý.”

“Đúng rồi, hôm nay tôi còn nói cùng phu nhân, về sau cũng chế tạo cho tôi

một bộ cơ giáp.” Noyce đắc ý dào dạt mà nói.

“Cái gì, tôi cũng muốn, tôi lập tức đi tìm chị dâu.” Tần Sương thể nghiệm qua mười lăm bộ cơ giáp quân bộ phát xuống, biết rõ người chế tạo những bộ cơ giáp này tiềm lực cao bao nhiêu.

Tần Sương quyết định tối hôm nay về Tần gia, lúc ăn cơm nói trước mặt Tần nguyên soái.

Động tác Lộ Lê dừng lại, không xong rồi.

“Con đang học chế tạo cơ giáp à?” Tần nguyên soái phản ứng không hề không xong như Lộ Lê tưởng, biết y cũng là người Vinh Diệu đế quốc, ông cũng không đề phòng Lộ Lê.

“Đúng vậy ạ, thưa phụ thân.” Lộ Lê căng da đầu gật đầu.

Tần nguyên soái lại ừ một tiếng, “Gần đây chú ý nhiều hơn một chút, đứa nhỏ càng lúc càng lớn, qua một thời gian nữa là sinh, đừng làm mình quá mệt mỏi.”

“Con đã biết ạ, cảm ơn phụ thân quan tâm.” Lộ Lê gật đầu nói.

Vì đứa con suy nghĩ, Lộ Lê sau mấy ngày không chỉ có không đến căn cứ, cũng không đến phòng làm việc Milo.

Y nói với lão sư, Milo đại sư biết tình huống của y, gần đây phòng làm việc cũng không bận, bảo y đừng tới.

Sau khi tiếp xúc với đồ đệ, Milo đại sư trước nay cũng không quá nhọc lòng vì y, cho dù không tới phòng làm việc, y cũng ở nơi khác nỗ lực hơn so những người khác.

Sau đó, Lộ Lê bớt thời giờ chế tạo cơ giáp cho Đỗ Bang, sau đó bàn bạc với Nhạc Hiểu, bởi vì là cơ giáp định chế, cho nên giá cả cao hơn so với trêи thị trường một chút.

Đỗ Bang thực nghiệm qua, xác thật giống như đúc cơ giáp hắn điều khiến trêи Tinh Võng, tính năng thậm chí còn tốt hơn, đối phương còn cho hắn thêm vũ khí, làm hắn vạn phần vui mừng, lúc chuyển khoản sảng kɧօáϊ đến mức hận không thể mua thêm bộ nữa.

Sau khi rảnh rỗi, Lộ Lê coi đứa nhỏ trong bụng là mối quan tâm chủ yếu, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể, tình huống tốt đến mức y cảm thấy kinh ngạc, đứa nhỏ này quá an tĩnh, thế cho nên y có chút lo lắng có thể có vấn đề hay không, sau đó đến quân y viện kiểm tra, La Uẩn Hòa nói cho y đứa bé còn khỏe mạnh hơn người mang thai, mới yên lòng.

Đông đi xuân tới, chỉ chớp mắt, bụng Lộ Lê bụng đã được chín tháng.

Bởi vì sắp sinh, Tần Vũ bận rộn làm việc lại không ra cửa nữa, trước đó hắn lại mang theo quân đội đi một chuyến xa nhà, ước chừng đi hai tháng mới trở về.

Tần Ca cùng Tần Sương mấy tháng này thường xuyên về nhà, không biết là bởi vì Tần phu nhân đến trang viên ở, hay là bởi vì cháu trai nhỏ của họ sắp sinh ra.

“Khi nào chị dâu sinh nhỉ?” Tần Sương ngồi ở phòng khách, một bên cắn hạt dưa, một bên dò hỏi Tần Tuyết bên cạnh.

“Dự tính ngày sinh là một tháng sau, nhưng em cảm thấy sẽ sớm hơn.” Tần Tuyết cũng đang ngồi cắn hạt dưa, cắn rơi vỏ, lộ ra một nhân hạt to béo no đủ, một cái nhân hạt gấp mấy lần bình thường.

Nghe nói loại hạt dưa này ở thời kỳ viễn cổ đã có, sau đó trải qua biến dị mới lớn như vậy.

Tần Sương ai da một câu, “Anh nghe nói cháu trai nhỏ ngày thường rất yên tĩnh, là tình huống như thế nào?”

Tần Tuyết không hiểu ý hắn, “Có thể là nó tương đối ngoan ngoãn, nghe nói thai động là do đứa bé quá hoạt bát.”

“Anh cả khi còn nhỏ cũng rất an tĩnh.” Tần Sương vẻ mặt táo bón.

Tần Tuyết: “……”

Tưởng tượng một chút trong nhà xuất hiện anh cả nhỏ, mỗi ngày lạnh mặt phóng thích khí lạnh, sau khi lớn lên biến thành anh cả, một kẻ đã đủ sống không còn gì luyến tiếc, lại thêm một kẻ nữa, tức khắc cảm thấy ngày qua ngày hoàn toàn không còn hi vọng, hai anh em ôm nhau khóc rống.

Bên cạnh, Tần Ca bình tĩnh mà run tờ báo trêи tay.

“Anh cảm thấy đứa trong bụng chị dâu kia, có thể giống anh cả hay không?” Tần Sương giả khóc một chút hỏi hắn.

“Giống hay không giống có gì khác nhau?”

Tần Sương kϊƈɦ động trả lời, “Đương nhiên là có, giống thì phải nói, chúng ta tuy là trưởng bối, nhưng nếu tính cách giống như anh cả, chắc chắn nó sẽ không nghe lời chúng ta.”

Tần Tuyết gật đầu.

Tần Ca ha hả cười, “Đó là các em.”

Hai anh em nhận ra là đang bị trào phúng, lập tức cùng chung kẻ địch dỗi hắn, “Nói như thể anh không bị anh cả trừng phạt vậy, là ai khi còn nhỏ nhiều lần bị anh cả treo lên đánh, là ai khi còn nhỏ làm hại chúng ta cũng bị anh cả trừng phạt hả.”

Đừng nhìn Tần Ca hiện tại vô cùng ổn trọng, khi còn nhỏ hắn là kẻ quậy phá nhất, rất nhiều chuyện đều là hắn đi đầu, kết quả khi việc bại lộ, hắn vĩnh viễn là kẻ chạy nhanh nhất, Tần Sương và Tần Tuyết đều bị lọt hố vô số lần.

Việc khi còn nhỏ, mỗi khi Tần Sương nhớ tới, luôn hận nghiến răng, rõ ràng không phải hắn làm, Tần Ca lại luôn đẩy lên người hắn, đã thế người nhà đều tin anh ta, hại hắn bị anh cả xử phạt nhiều nhất.

“Thực hiển nhiên, anh và các em không thể đánh đồng.” Tần Ca phảng phất không thấy được lửa giận hai người cọ cọ ra. Tần Tuyết không dám đánh Tần Ca, Tần Sương lại không có cố kỵ, lập tức đứng lên nhào qua.

“Tình cảm anh em thật tốt.” Lộ Lê đứng trêи hành lang lầu hai nhìn cảnh này, khóe môi treo lên nụ cười nhẹ.

Tần Vũ không cảm giác, anh em với hắn mà nói là một đống phiền toái, mặc kệ khi còn nhỏ, hay là trưởng thành, đều sẽ tìm phiền toái cho hắn.

Lộ Lê cười cười, biểu tình đột nhiên thay đổi.

Tần Vũ vốn đang nhìn y, chú ý tới đầu tiên, đỡ lấy thân thể y, trong mắt lộ ra một tia lo lắng, “Làm sao vậy?”

Lộ Lê cảm thấy bụng co rút, đau đến cong lưng, sắc mặt trắng bệch, “Đứa nhỏ, hình như muốn ra.”

Tần Vũ lập tức ôm y lao xuống cầu thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.