Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 160: Chương 160: Soái Soái




Anna cùng Imie nói xong lời cảm ơn, gia trưởng các nàng liền lãnh các nàng đi, tư thế kia hơn phân nửa sẽ tới trong góc lại răn dạy một trận nữa, nhưng dù sao cũng là tự làm tự chịu.

“Ly Lục ca, sao anh đột nhiên lại đến đây, không cần đi cùng Tần thượng tướng sao?” Eddie nhìn thấy Lộ Lê rất vui vẻ, biết tên thật y là đảo ngược lại, nhưng bọn họ đã quen gọi Ly Lục ca, Lộ Lê cũng chưa nói gì, nên không muốn thay đổi.

Lộ Lê cười cười, “Nếu là đi cùng anh ấy, sao tôi biết có người bắt nạt lên đầu các cậu, các cậu là người tôi mời tới, người khác bắt nạt các cậu, chính là bắt nạt tôi.”

Người phụ cận dựng lỗ tai lập tức liệt đám Eddie vào đối tượng trọng điểm chú ý, không nghĩ ba người thường thường không đặc biệt lại có giao tình sâu như vậy cùng Tần thượng tướng phu nhân, cũng không thể đắc tội.

“Không có việc gì, chỉ là bị nói vài câu mà thôi, chúng em cũng không làm sao.” Eddie lại chỉ chỉ ba người Renault, “Lôi học trưởng bọn họ kịp thời xuất hiện, giúp chúng em dỗi ngược lại.”

Lý Hà cũng nói, “Ly Lục ca, bọn họ làm người không tồi, đặc biệt là Lôi học trưởng, ở học viện thanh danh anh ta không tốt lắm, nhưng lần trước ở cửa học viện bọn em gặp được mấy người ở khoa cơ giáp tới gây sự, cũng là anh ta giúp bọn em giải vây.”

Thanh danh không tốt lắm?

Được kiến thức qua bộ mặt động kinh và trung nhị (hội chứng của thanh thiếu niên tuổi dậy thì) của Renault, Lộ Lê rất tò mò sao hắn có thể khiến bọn Lý Hà cảm thấy thanh danh hắn không tốt lắm, cười như không cười nhìn qua.

Không cẩn thận đối diện với ánh mắt y, Renault kiêu ngạo không kiên nhẫn thoáng chốc thêm vài phần xấu hổ, mắt thường đều có thể nhìn ra.

“Chúng ta lại gặp mặt.” Lộ Lê cười tủm tỉm, ánh mắt dừng trêи mặt Renault.

Nếu không phải vừa mới nhìn thấy hắn cuồng vọng như vậy, y thật sự không nhận ra hắn chính là người lúc trước trung nhị như vậy.

Không chỉ Renault xấu hổ, Nhạc Ân Dương và Âu Cùng cũng rất xấu hổ, khi đó tuy rằng đoán được thân phận Lộ Lê và Tần Vũ không bình thường, nhưng trước nay không nghĩ là Tần thượng tướng cùng phu nhân hắn.

Ánh mắt hai người nhìn về phía Renault không khỏi thương hại, đứa nhỏ đáng thương, người sắt khốc suất cuồng bá duệ chỉ sợ là một đi không trở lại.

“Cái đó, thật tình cờ.” Renault khô cằn mà đáp lại, tựa như chuột gặp phải mèo.

Eddie nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, không thể nào, người này vẫn là Lôi học trưởng bọn họ biết kia sao, phản ứng giống y chang lúc bọn họ đối mặt với giáo viên.

“Không tình cờ.” Lộ Lê buồn cười.

Renault lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đứng ngồi không yên, lúc hắn nhịn không được muốn chạy trối chết, Tống Vân Phi cắp ʍôиɠ chạy tới.

“Eddie, các cậu không có việc gì chứ, tôi nghe nói có người bắt nạt các cậu.”

Eddie trợn trắng mắt, “Chờ cậu đến đây, rau xanh cũng đã lạnh.”

“Không phải do tôi cách quá xa sao, nghe nói có học sinh học viện thánh Florence bị bắt nạt, biết ngay là các cậu.” Tống Vân Phi nhìn thấy Lộ Lê cũng ở đó, cười hắc hắc, “Ly Lục ca, hôm nay anh thật đẹp trai.”

Ba người đồng thời trừng hắn một cái, đồ nịnh bợ.

Đang cùng người cười nói, Tống phụ đột nhiên bị người chụp bả vai, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông trung niên không lâu trước đây mới nói chuyện, “Khang tiên sinh, ngài đây là?”

Khang tiên sinh trong miệng ông cười tủm tỉm mà nói: “Tống tiên sinh, vừa rồi không phải ông nói có hạng mục mới sao, tôi cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện.”

“Thật vậy chăng?” Tống phụ không thể tin được lỗ tai mình, lúc trước nhắc đến, đối phương còn không cảm thấy hứng thú, sao biết chỉ chớp mắt, đối phương đã thay đổi chủ ý, tuy rằng không rõ vì cái gì, nhưng với ông mà nói lại là chuyện tốt.

Đối phương nói, tiến triển còn thuận lợi hơn so với Tống phụ tưởng tượng, vốn dĩ có thể đi vào yến hội cấp bậc này, tới chỗ này lộ mặt đã không tồi, Tống phụ thực kϊƈɦ động.

Nói xong việc làm ăn, nên nói những mặt khác nữa.

Khang tiên sinh đãi ông thập phần khách khí, thậm chí cố ý nâng Tống phụ lên, Tống phụ sủng thụ nhược kinh, liên tục phủ nhận.

“Tống tiên sinh đúng là biết cách dạy con, có thể quen biết Tần thượng tướng phu nhân, ngày sau nếu có cơ hội, còn muốn nhờ Tống tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.” Khang tiên sinh hiển nhiên không cho rằng Tống phụ không biết con trai mình quen với Lộ Lê.

Tống phụ thật đúng là không biết, ngày đó từ trêи tay con trai tiếp nhận thiệp mời Tần gia, phản ứng đầu tiên của ông là con trai làm giả, còn đánh hắn một trận, hắn nhiều lần bảo đảm mới tin tưởng, ông hỏi con trai sao có được tấm thiệp mời này, con trai chỉ nói là một người quen biết cho, đối phương là ai lại không chịu nói.

Tống phụ biết tính con trai mình, hắn không nói, thật sự sẽ không lộ ra một chữ, thì chú ý hơn đến thiệp mời, thẳng đến khi Khang tiên sinh lại lần nữa nhắc đến, ông mới nhớ tới chuyện này. Từ trong miệng Khang tiên sinh, con ông quen biết Tần thượng tướng phu nhân, này thì có thể giải thích vì sao hắn có thiệp mời Tần gia.

Tống phụ không ngốc, rất nhanh cũng nghĩ thông suốt vì sao đối phương đột nhiên thay đổi chủ ý, đại khái đây là vì Tống gia đã lên thuyền của Tần gia.

Ông không nói rõ, cho dù có nói, đối phương cũng không nhìn thấy thì sẽ không tin tưởng ông, hơn nữa ông nhiều ít biết đối phương vì sao đưa thiệp mời.

Bên kia, Renault trở lại bên người Lôi phụ, lập tức bị Lôi phụ kéo đến một góc nói nhỏ.

“Tiểu tử, con quen biết với Tần thượng tướng phu nhân?” Lôi phụ đã sớm chú ý tới cảnh kia, vẫn luôn chờ con trai lại đây hỏi rõ ràng, sợ con trai đắc tội đối phương.

“Từng có vài lần có duyên gặp mặt.” Renault hiển nhiên không muốn nhớ lại những việc trước đây, biểu tình không tình nguyện.

“Không phát sinh chuyện gì chứ?” Lôi phụ lại hỏi, ánh mắt hoài nghi mà nhìn hắn.

Renault không vui, “Vô nghĩa, có thể có chuyện gì, con biết ý ngài, con chưa từng đắc tội anh ta.”

“Vậy là tốt rồi, con phải nhớ kỹ, tập đoàn Lôi Hà tuy là xí nghiệp số một số hai R tinh hệ, nhưng vẫn không thể so sánh với Tần gia, ngày thường con ở học viện xằng bậy như thế nào, ta mặc kệ, nhưng tại đây trong trường hợp quan trọng, phải khống chế mình một chút.” Lôi phụ thẳng thắn giáo huấn.

“Biết rồi, con cũng không phải đồ ngốc, điều này còn phải để ngài nhắc nhở.” Renault càng thêm không kiên nhẫn.

Lôi phụ thấy hắn thật sự nghe hiểu, lúc này mới im mồm.

Tần Ca đang nói vài lời với người khác, không biết nhìn thấy cái gì, lập tức xin lỗi không tiếp được nữa rồi rời đi.

“Cậu tới thật à, không sợ bị người khác phát hiện sao?” Tần Ca đi vào một góc đại sảnh nơi không khiến người chú ý, nhếch khóe miệng nói với nam nhân giấu mình trong bóng tối.

Nam nhân rất khiêm tốn, mặt mày hơi rũ xuống, toàn thân trêи dưới đều phóng thích một luồng khí ‘ không ai thấy được ta, không ai thấy được ta ‘, nghe Tần Ca nói, nhíu

mày không vui nói: “Anh đừng tới gần tôi, thì sẽ không có người phát hiện.”

Tần Ca không phải loại người sẽ nghe lời, ở Tần gia hắn có một cái ngoại hiệu là phản nghịch ca, người cũng như tên.

“Cho nên cậu cố ý tới tham gia yến hội là để trốn trong góc phòng?” Tần Ca cười nhạo một tiếng.

Nam nhân ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ không thua kém gì Tần Ca, ánh mắt khiêu khích lại, “Sao có thể, bây giờ tôi cũng không phải hắn, người nơi này cũng chưa chắc nhận ra được tôi.”

Câu cuối cùng đầy đủ mỉa mai nhàn nhạt, dứt lời lướt qua người Tần Ca, đi vào yến hội xong Tần Ca nhìn chằm chằm người đó một hồi lâu.

Tần Ca nhìn thân ảnh hắn né tránh, loạng choạng ly rượu trong tay, đôi mắt lưu chuyển sắc thái khó lường.

Nhìn hình ảnh hắn cùng người khác nói chuyện cười đùa, nhìn hình ảnh hắn cùng người khác châu đầu ghé tai, sắc thái trong mắt từ sáng lạn chuyển thành tối tăm.

Qua không biết bao lâu, hắn đột nhiên cười nhẹ một chút, tiếng cười ý vị không rõ, hình như hơi tự giễu.

Sau khi yến hội kết thúc, người hầu đi quét tước ngoài sảnh đã không còn khách nhân.

Lộ Lê lên lầu đi nhìn con trai, Tần Sương không biết đã chạy đi đâu, thay bằng Tần quản gia.

Người già rất thích trẻ con, rất nhiều món đồ chơi và đồ vật cho trẻ em đều là Tần quản gia mua, chính ông cũng có cháu, chăm sóc trẻ con thuận buồm xuôi gió hơn so với những người khác.

“Tần thúc, bảo bối ngủ rồi?” Lộ Lê đi tới, nhìn về phía giường, khuôn mặt nhỏ hồng hào phấn nộn của con trai đập vào mắt.

Mắt nhỏ nhắm, lông mi thon dài, giống hai cây quạt nhỏ, mọi người đều nói điểm này rất giống y, ngũ quan tròn mịn đáng yêu, rất là ngốc manh.

“Tiểu thiếu gia rất ngoan, tôi chưa thấy qua ai ngoan hơn tiểu thiếu gia, trông coi một chút cũng không tốn bao nhiêu sức lực.” Tần quản gia từ ái nhìn chăm chú tiểu bảo bảo bé xíu như vậy.

“Nó lớn lên thật nhanh.” Lộ Lê nói.

“Trẻ con có gien cường đại đều như vậy, so với những đứa trẻ bình thường không giống nhau, tiểu thiếu gia tâm trí lớn lên càng nhanh, chứng tỏ gien càng cường đại, điểm này thật ra giống Tần Vũ, trước giờ so rất nhiều bạn cùng lứa tuổi ngài ấy trưởng thành sớm hơn, người khác còn đang chơi bùn, ngài ấy đã đi theo nguyên soái bắt đầu tiến hành huấn luyện cường độ cao, lúc năm tuổi đã vượt qua đại bộ phận binh lính trong quân bộ, được xưng là thiên tài ngàn năm khó gặp, nhưng có chút ông cụ non.”

Lộ Lê trong đầu không tự chủ được phác hoạ ra bảo bảo phóng đại, vóc dáng nho nhỏ, lại mang vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc, nhịn không được phụt một tiếng.

“Đang cười cái gì?”

Tần Vũ vừa lúc đi vào, nhìn thấy y đang cười.

“Tôi đây đi trước.” Tần quản gia đem không gian để lại cho hai vợ chồng.

Lộ Lê đi tới tiếp nhận áo khoác hắn cởi ra, treo lên trêи giá áo nói, “En cùng Tần thúc đang nói việc khi anh còn nhỏ, nói anh khi còn nhỏ giống như ông già, còn nói con trai chúng ta có thể di truyền giống anh hay không, biến thành ông cụ non.”

“Sẽ không.” Tần Vũ cởi bỏ nút áo, chém đinh chặt sắt nói.

“Vì sao?” Lộ Lê chỉ nói đùa như vậy.

Tần Vũ xoay người nhìn chăm chú y, vô cùng nghiêm túc, “Anh chỉ có một.”

Lộ Lê sửng sốt, chợt cười khúc khích, “Đúng vậy, anh là độc nhất vô nhị trong vũ trụ.”

Phía sau truyền đến thanh âm trẻ con nha nha, Lộ Lê quay đầu lại nhìn thấy con trai mở to mắt, đôi mắt to bằng quả nho trong vắt như thủy tinh, sáng ngời giống mặt gương, khiến người thích không buông tay, múa may hai tay ngắn nhỏ muốn ôm một cái.

Trẻ con bình thường đừng nói động tay, phát âm cũng chưa thể, con y đã có dấu hiệu ở phương diện này.

Lộ Lê bế nó lên, trẻ con mới sinh ra một tháng mềm mại, ngay từ đầu y cũng không dám ôm, sợ không cẩn thận một cái sẽ niết nó đau, sau lại được Tần quản gia dạy dỗ, y chậm rãi nắm được kỹ năng ôm đứa nhỏ.

Tần Vũ thì càng không thể, hắn là người biến chủng mạnh nhất, động thủ không nặng không nhẹ, cho dù con trai trăm phần trăm cũng là người biến chủng, không có di truyền gien Doraki của y, nhưng vẫn còn yếu ớt, không chịu được sức mạnh của hắn, Lộ Lê cũng không dám cho hắn ôm.

Nằm trong khuỷu tay của cha, đứa nhỏ xoắn thân thể ý muốn dựa vào gần hơn, Lộ Lê chưa từng gặp trẻ con động đậy như vậy, vội vàng ngồi vào mép giường, sợ vô ý làm nó ngã, tuy biết rõ không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Đứa nhỏ được như nguyện lăn đến tận cùng bên trong khủy tay của cha, làn da mềm mại kề sát nhiệt độ cơ thể của cha nó, thoải mái ngáp.

Lộ Lê nhìn nó, trong lòng mềm nhẹ, đây là con của y và Tần Vũ, thật là quá đáng yêu.

Ngón tay Lộ Lê duỗi đến tay con trai, năm ngón tay nhỏ mập múp lập tức cầm ngón tay y, cảm xúc mềm mại, lực đạo nho nhỏ, có thể làm nhân tâm dịu lại.

“Hay là anh tới ôm thử xem?” Lộ Lê đề nghị Tần Vũ, tuy Tần Vũ sức lớn, nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên.

“Không.” Tần Vũ không có hứng thú với loại sinh vật mềm nhũn này, cho dù là con của mình.

Lộ Lê cũng không miễn cưỡng hắn, trêu đùa con trai khiến nó ngủ xong, mới mở miệng: “Gien của Soái Soái khi nào có thể thí nghiệm?”

Soái Soái chính là nhũ danh con của y, y biết trẻ con sinh ra không bao lâu là có thể thí nghiệm gien, chờ sau khi nó lớn lên, người nhà lại căn cứ gien nó để thiết lập nội dung huấn luyện, chỉ có huấn luyện từ nhỏ, mới có thể rèn luyện có hiệu quả, bồi dưỡng nghị lực.

“Trẻ con mới sinh ra, gien không ổn định, chờ ba tháng sau thí nghiệm, mười tuổi có thể thí nghiệm lại lần nữa, có người trước mười tuổi gien vẫn chưa ổn định, kết quả có khả năng sẽ lỗi.”

“Ra vậy, vậy sao không dứt khoát chờ đến mười tuổi rồi mới thí nghiệm.”

Có vài gia đình không đủ khoan dung với con cái, một khi cảm thấy gien đối phương cấp bậc quá thấp, là phế vật, sẽ từ bỏ bồi dưỡng con cái, đây đối với con cái mà nói là thương tổn rất lớn.

______________________________

Crush Tần Ca đã xuất hiện nhiều chương trước, cả thân phận online lẫn offline, mn nếu rảnh thì cứ đoán thử xem

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.