Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 94: Chương 94: Té ngã




Tần phu nhân tính toán hay lại không có cơ hội thực thi.

Xem video, Tần nguyên soái đã biết chân tướng, hoàn toàn không muốn thay đổi quyết định. Ông không cảm thấy Tần Vũ sai, chỉ cảm thấy Tần phu nhân quá chiều Tần Tuyết, thế cho nên cô đã quên những điều đã được dạy.

Sáng hôm sau, Tần Tuyết biết Tần Vũ không nói suông, bởi vậy không dám xuống ăn bữa sáng.

Người của Tần Vũ đúng giờ xuất hiện, thực thi mệnh lệnh đi lên lầu. Tần phu nhân chắn ở cửa không cho họ đi vào, nên bị hai binh lính khác kéo qua một bên.

“Mẫu thân, cứu con, con không muốn!” Tần Tuyết khóc la bị binh lính của Tần Vũ mang đi.

Tần phu nhân chạy ra thì đã nhìn không thấy bóng người, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, trở lại phòng khách làm ầm lên.

Tần nguyên soái đau đầu không thôi, ném xuống một câu bảo bà bình tĩnh lại rồi cũng không quay đầu lại đi luôn. Mấy ngày kế tiếp ông đại khái sẽ lại văn phòng.

Lộ Lê cùng Tần Vũ ra ngoài rồi mới tách ra.

Tần Sương vốn có thể ở nhà nghỉ phép cũng lén lút chạy.

Tần Tuyết bị đưa đến quân doanh nên không thể đi học, Tần Vũ gửi đơn xin phép học viện cho cô nghỉ một tháng.

Barbara còn không biết chuyện này, tối hôm đó nàng ta mới nghe nói trung tâm thương mại bị phần tử khủng bố tập kϊƈɦ, liên lạc với Tần Tuyết lại không được, cả đêm thấp thỏm lo âu, sợ Tần Tuyết nói ra cái gì đó.

Buổi sáng hôm sau đi học, tiết đầu tiên vừa kết thúc, nàng ta lập tức chạy tới tòa nhà khác tìm Tần Tuyết, lại biết được Tần Tuyết hôm nay không tới.

“Sao Tần Tuyết không đi học, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Barbara bất an, nội tâm thấp thỏm hỏi vài người quan hệ không tồi với Tần Tuyết.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, “Không nghe nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng hẳn là có chuyện gì thì mới xin nghỉ.”

Barbara có chút thất vọng.

“Các cậu đang nói đến Tần Tuyết sao? Tôi nghe thầy nói là cậu ấy xin nghỉ một tháng.” Một học sinh đi ngang qua đột nhiên nói.

“Một tháng? Vậy cũng quá lâu rồi đấy.”

“Không phải thật sự có chuyện gì chứ, nghỉ nhiều như vậy cậu ấy sẽ bỏ lỡ rất nhiều chương trình học.”

Barbara càng thêm bất an, đột nhiên xoay người chạy.

Hiếm thấy công chúa Barbara không màng hình tượng chạy hùng hục, mọi người kinh ngạc nhìn theo.

Barbara một lòng muốn biết Tần Tuyết có phải vì chuyện ngày hôm qua mới xin nghỉ, cho nên không có chú ý tới có cục đá. Nàng ta bị vấp, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã xuống cầu thang.

Đây là cầu thang thoát hiểm học viện, có chừng 300 bậc thang, hoàn toàn không có chiếu nghỉ.

Barbara cứ như vậy lăn xuống, khi các học sinh chạy xuống cứu, nàng ta còn chưa dừng lại. Lăn đến hai phần ba, nàng rốt cuộc bám được vào một bậc thang, chẳng qua đã thương tích đầy mình.

Bỗng có tiếng ầm ỹ từ phía xa truyền đến, các học sinh quay đầu lại xem thì là đại hoàng tử Brian. Anh ta thường xuyên xuất hiện trêи màn hình, tất cả mọi người đều nhận ra.

“Xin hỏi có ai nhìn thấy công chúa Barbara không?” Brian hiển nhiên còn không biết Barbara mới vừa ngã cầu thang, dịu giọng hỏi.

“Cô ấy ở kia, vừa rồi có vẻ chạy quá nhanh nên không chú ý tới cục đá dưới chân, rồi ngã xuống.” Một học sinh chỉ chỉ thang lầu.

Brian nhìn thấy Barbara nằm dưới đó, vội vàng chạy xuống, phát hiện trêи người nàng ta vết thương chồng chéo, lập tức đưa nàng về Vương Cung.

“Thương thế của Barbara thế nào?” Biết con gái bị thương, Vương Hậu vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Brian ra khỏi phòng thì lập tức hỏi.

“Bác sĩ nói Barbara bị gãy xương ở nhiều nơi, xương đùi cũng gãy, chỉ sợ phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Brian không nói các vết thương đều tương đối nghiêm trọng, đặc biệt xương đùi, sợ mẫu hậu sẽ càng thêm lo lắng. Dụng cụ trị liệu chỉ có thể trị vết thương ngoài da, gãy xương lại không được.

“Đang yên ổn tại sao lại ngã?” Vương Hậu trấn định lại, có chút hoài nghi nói. Thời gian quá trùng hợp, bà không thể không nghi ngờ.

Brian biết bà suy nghĩ cái gì, giải thích, “Xác thật là tai nạn, các học sinh đều tận mắt thấy Barbara chạy quá nhanh rồi ngã xuống, lúc ấy bên cạnh Barbara không có ai cả.”

Nghe vậy, Vương Hậu cũng biết mình không có lý do để hoài nghi, nhưng thương con gái, vẫn có chút do dự, “Nếu không, chuyện kia liền thôi bỏ đi, Barbara đã…”

“Mẫu hậu,” Brian ngắt lời bà, “Sáng nay con thu được tin Tần Vũ đưa Tần Tuyết tới quân doanh, cũng nghỉ học một tháng. Chuyện này dù sao cũng là lỗi của Barbara, Tần Vũ dám phạt cả em gái mình, nếu chúng ta không làm gì cả, chẳng phải là không công bằng?”

Ngày hôm qua, Tần Vũ gửi đoạn video cho Brian, không nói gì cả, nhưng Brian lại biết mục đích của hắn. Sáng nay anh ta lại cho Quốc Vương xem, hôm nay anh ta tới học viện tìm Barbara, cũng vì đưa nàng về. Tần Vũ có thể đưa Tần Tuyết vào quân doanh ở một tháng, họ ít nhất cũng phải bày tỏ thái độ.

Không ngờ Barbara lại gặp tai nạn, như vậy cũng tốt, họ có lý do xin nghỉ cho nàng.

Vương Hậu cũng đã nghĩ thông, bà cũng có tầm nhìn, biết lấy đại cục làm trọng, nếu không Quốc Vương cũng sẽ không lựa chọn bà.

Lộ Lê không biết những việc này, mặc dù có con, nhưng sinh hoạt của y cũng không thay đổi quá nhiều, còn chẳng gặp phải những bệnh trạng thương gặp khi có con. Tần quản gia còn lo lắng, chắc chắn y thật sự không có cảm giác gì mới từ bỏ.

Khi Lộ Lê trở lại Tần gia, phát hiện không thấy Tần phu nhân, nghe người hầu nói chuyện mới biết bà đã ra ngoài, mấy ngày tới sẽ không trở về.

Lộ Lê lại nói chuyện này cho Tần Vũ, đúng như dự đoán, Tần Vũ một chút phản ứng cũng không có.

Tần nguyên soái có vẻ đã biết, không hỏi gì cả. Lộ Lê thấy thế cũng không lắm miệng, ăn xong liền cùng Tần Vũ đi vào thư phòng.

Tần Vũ nhận được cuộc gọi từ Brian, Lộ Lê thấy họ nhắc tới Barbara.

“Công chúa Barbara làm sao vậy?” Trực giác nói cho Lộ Lê hẳn là liên quan đến y.

“Ngã cầu thang ở học viện, gãy xương, Brian đưa cô ta về, dưỡng thương và cấm túc một tháng.” Tần Vũ lãnh đạm trả lời.

“Ngã bị thương?” Lộ Lê nghi hoặc hỏi lại, đột nhiên nghĩ ra cái gì.

Y nhớ Tần Vũ đã nói sẽ bắt hai người trả giá, hiện giờ Tần Tuyết đã vào quân doanh, Barbara chỉ bị cấm túc thì quá không phù hợp với tác phong của Tần Vũ.

“Không phải là anh làm chứ?”

Tần Vũ không phủ nhận.

Lộ Lê không biết nên có phản ứng gì, y biết Tần Vũ rất mạnh, rất không coi ai ra gì, nhưng không ngờ cũng dám xuống tay với công chúa. Trước kia y còn lo lắng Tần Vũ sẽ bởi vậy mà đắc tội vương thất, hiện tại suy nghĩ đầu tiên của y lại là cảm động, chưa từng có người sẽ vì y mà làm đến vậy.

“Không bị phát hiện chứ?”

Tần Vũ xùy một tiếng, vẻ khinh thường ngạo mạn biểu lộ rõ ràng.

Không cần phải nói, Lộ Lê đã biết đáp án.

Cùng lúc đó, xa ở Liên Bang, Trương tướng quân đột nhiên nhận được một cuộc gọi video. Nhìn tên người gọi, ông lập tức nhanh chân về văn phòng, phân phó cấp dưới không tiến vào quấy rầy, rồi mới đóng cửa lại và nhận cuộc gọi, một khuôn mặt bình thường xuất hiện.

“Chuyện đó, thế nào rồi?” Trương tướng quân nheo mắt lại, lộ ra vẻ xảo trá.

“Thưa tướng quân, họ vẫn chưa ly hôn, hơn nữa có vẻ hắn đã sống ở Tần gia, không rõ Tần gia có biết thân phận của hắn không.”

“Vẫn chưa ly hôn!” Trương tướng quân cất cao giọng.

Ông biết là Tần Vũ đã biết thân phận của Lộ Lê, nhưng không tin Tần Vũ sẽ không chút khúc mắc chấp nhận. Sớm muộn gì cũng có một ngày, Lộ Lê sẽ biết Liên Bang mới là nhà của y, ông chờ xem y hối hận.

Lần trước ông đột nhiên nhớ tới, muốn biết đứa con nuôi này hiện tại thể nào, không ngờ sự thật hoàn toàn khác xa dự đoán.

Vốn tưởng rằng Tần Vũ thích Lộ Lê chỉ là nhất thời, qua một thời gian Lộ Lê sẽ bị vứt bỏ, hiện tại xem ra, ông phải một lần nữa đánh giá lại giá trị của y. Chỉ tiếc là từ lần đó, Lộ Lê liền chặt đứt liên hệ với họ, chỉ có thể tìm cơ hội khác.

“Tiếp tục theo dõi, thường xuyên báo cáo tin tức về hắn.”

Đối phương có chút khó xử, “Tướng quân, tôi chỉ có thể chờ hắn ra, không có biện pháp tiếp cận. Tần gia nằm ở khu có bố trí phòng ngự mạnh nhất Vinh Diệu tinh, công dân bình thường cũng rất khó tiếp cận.”

“Không sao, tạm thời cứ theo dõi là được, tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Trương tướng quân đương nhiên biết điều này, nếu không cũng không đến bây giờ mới có được tin tức.

“Rõ, thưa tướng quân.” Như vậy thì nhẹ nhàng nhiều, đối phương thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ở Vinh Diệu tinh, có một chút sơ sẩy thôi cũng sẽ lập tức bị bắt lại.

Lộ Lê không biết mình lại bị Liên Bang nhớ thương, không có Tần phu nhân và Tần Tuyết, y sống thật sự thích ý, một chút cũng không muốn thay đổi.

Tần Vũ còn rút thời gian cùng y tới bệnh viện khám thai, chưa tới một tháng, nhưng em bé rất khỏe mạnh.

Lộ Lê nói với La Uẩn Hòa rằng mình chẳng có phản ứng gì, La Uẩn Hòa nói có thể là thể chất y tương đối đặc thù. Có thể bớt cực khổ một chút, y đương nhiên vui sướиɠ vạn phần, bởi vì Tần Vũ sẽ không ngăn cản y, y cũng có thể an tâm chuẩn bị kiểm tra.

Ngày kia chính là ngày kiểm tra của cơ sở nghiên cứu và phát minh cơ giáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.