Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 152: Chương 152: Thân thế Lộ Lê




Quốc vương đi rồi, nhị vương tử Bob ba miếng ăn xong cũng vội vàng rời khỏi nhà ăn, đuổi theo quốc vương chuẩn bị đi xử lý chính vụ.

“Phụ vương, để anh cả mang Serrill đến Tần gia xin lỗi, làm như vậy thật sự tốt sao?”

Bước chân quốc vương hơi khựng lại, không rõ ràng, nhưng Bob vẫn chú ý, trong lòng mừng thầm, quyết định không ngừng cố gắng.

“Phụ vương, trước đó con nghe được anh cả nói với ngài, con biết ngài không muốn làm Tần gia và vương thất ly tâm, nhưng Serrill tốt xấu cũng là vương tử, thân phận tôn quý, sao có thể để nó đi xin lỗi một người Liên Bang, hơn nữa bảy ngày nay Serrill đã bị Tần Vũ trừng phạt rồi.”

Nói đến đây, Bob dừng một chút.

“Đường đường là vương tử, bị tướng lãnh đế quốc nhốt bảy ngày, vương thất lại không dám hé răng, bây giờ còn muốn xin lỗi đối phương, việc này truyền ra, thể diện vương thất sẽ không còn.”

Thần sắc quốc vương càng ngày càng tối lại, khi Bob cho rằng ông sẽ bùng nổ, ông lại mở miệng, “Bob, Tần gia không chỉ là tướng lãnh, hay là thân thích của mẫu hậu con, nếu là người khác, đương nhiên không cần, nhưng Tần gia cũng coi như là nhà mẹ đẻ mẫu hậu con, những lời này về sau không cần nói nữa.”

“Vâng, phụ vương.” Bob cúi đầu đáp.

Sáng hôm sau, Brian áp giải Serrill không muốn ra cửa đến Tần gia, vương hậu có chút lo lắng, dặn dò hắn không được làm em trai bị thương.

Không bao lâu, bọn họ vào cửa nhà Tần gia, Brian trực tiếp xách cổ áo Serrill đi vào.

Phòng khách Tần gia chỉ có Lộ Lê và Tần Vũ.

Tối hôm qua Brian đã nói với Tần Vũ, sẽ mang theo Serrill đến đây tìm Lộ Lê xin lỗi.

“Serrill, mau xin lỗi.”

Nhìn đến vị tứ vương tử điện hạ trong truyền thuyết này, trong mắt Lộ Lê hơi kinh ngạc, y chưa gặp qua Serrill, chỉ là từ trong miệng người khác nghe qua.

Tứ vương tử có cá tính đáng yêu, ngày thường cười rất nhiều, hình tượng hẳn là giống ánh mặt trời mới đúng, nhưng vị tứ vương tử trước mắt toàn thân bao phủ không khí tối tăm, biểu tình tàn bạo càng đem hết tâm tình hắn biểu lộ ra không thể nghi ngờ.

Serrill tính tình ngoan cố, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra một tia cuồng bạo nhìn chằm chằm Lộ Lê, biểu tình lạnh lẽo, không thấy hối cải chút nào.

“Serrill, đừng để ta nói lần thứ hai.” Brian cho rằng cả đêm hắn hẳn là có thể nghĩ thông suốt.

Serrill gắt gao nhìn chằm chằm Lộ Lê, như thế nào cũng không chịu cúi đầu.

Lộ Lê cảm thấy cảm xúc hắn không thích hợp, đây không giống một người tâm tư thâm sâu, ngược lại giống như bị kϊƈɦ thích quá mức.

“Đại điện hạ, hắn không muốn thì thôi, có một số việc vốn dĩ không phải chỉ xin lỗi, là có thể một lần cho qua.”

Brian nghe ra ý của y, đây là không tính tha thứ cho Serrill, bất đắc dĩ thở dài, “Xin lỗi, khiến các vị chế giễu, đợi sau khi trở về, ta sẽ giáo ɖu͙ƈ lại nó.”

“Đại điện hạ không cần như thế, người làm sai vốn là không phải là anh, huống chi hắn không phải trẻ con, có tư duy của chính mình, hẳn là hiểu việc gánh vác trách nhiệm.” Lộ Lê cười cười, liếc nhìn Serrill một cái.

Serrill biểu tình vặn vẹo.

“Chúng ta không quấy rầy nữa.” Brian lo lắng hắn sẽ nói ra lời không dễ nghe, lập tức cáo từ, túm Serrill sắc mặt không cam lòng rời khỏi Tần gia.

Thẳng đến khi âm thanh xe huyền phù biến mất, Lộ Lê quay đầu nhìn Tần Vũ, “Trạng thái tinh thần Serrill này dường như không tốt lắm.”

“Liên quan gì đến anh đâu.” Tần Vũ trước sau như một không cảm thấy hứng thú với việc của người khác, vô tình đến cực điểm.

Buổi tối Tần nguyên soái trở về, còn mang theo một tin tức.

“Tối ngày mai các con cùng ta đến vương cung một chuyến.”

“Đến vương cung làm cái gì?” Tần Vũ nhíu mày, tựa hồ không có cảm tình với vương cung.

Tần nguyên soái thấy không quen loại thái độ trời đất bao la ta là lớn nhất này, tức giận nói: “Quốc vương cố ý để Brian mang Serrill lại đây, chúng ta cũng nên phản hồi lại, ít nhất đến chứng minh thân phận Lộ Lê một chút, ngoài ra vương hậu là chị họ mẫu thân con, vương thất và Tần gia cũng có vài phần thân thích, về tình về lý, Lộ Lê cũng nên đi gặp một lần”

Tần Vũ cười lạnh ra tiếng.

Lộ Lê biết hắn muốn nói gì, mở miệng trước: “Phụ thân, chúng con đã biết, đêm mai nhất định sẽ đi.”

“Như vậy thì tốt.” Tần nguyên soái may mắn vợ của con trai lớn là người hiểu chuyện, chỉ tính điểm này, xem như ánh mắt hắn cũng không tệ lắm, ít nhất không tìm một đại gia về nhà.

Tối ngày hôm sau, Lộ Lê tìm từ tủ quần áo một bộ trang phục nghiêm chỉnh ngày thường rất ít mặc, cơ bản y không hay đến những nơi trang trọng, cho nên Tần Vũ trước kia đã chuẩn bị một ít chính trang cho y, một lần cũng chưa mặc.

Lộ Lê còn chọn cho Tần Vũ đang không hứng thú đi một thân âu phục rất đẹp, quần áo là y mua cho Tần Vũ, nhưng cho tới nay cũng chưa mặc qua.

Chân dài thẳng tắp nghịch thiên đi với quần tây, phác hoạ ra sức mạnh ẩn chứa muốn bộc phát, trêи tay áo là khuy chạm khắc hình rồng, tinh xảo và xa hoa, che dấu lệ khí trêи người Tần Vũ vài phần, thêm hai phần quý khí.

Lộ Lê không để hắn giống ngày thường hất ngược tóc ra sau, lộ ra ngũ quan hình dáng rõ ràng, như lưỡi đao sắc bén, mà chải vuốt tương đối tùy ý, đem một phần tóc xõa xuống, đôi mắt sắc bén bị che khuất, lãnh khốc biến thành quyến rũ.

Tần Vũ không quá để ý đến ngoại hình từ trước đến nay, tùy ý y lăn lộn.

Lúc xuống lầu, Tần nguyên soái bị kinh hãi, ông thấy được Tần Vũ bất đồng với xưa nay, thiếu chút nữa cảm thấy không quen biết hắn.

“Anh cả, anh quá đẹp trai, nếu ngày thường anh cũng như vậy, lực hấp dẫn khẳng định không thua kém anh hai, đoạt hết fan não tàn của anh ấy cũng không có vấn đề gì.”

Tần Tuyết ngoài miệng nhai một miếng thịt, thiếu chút nữa rớt về trong khay, vội vàng xoa xoa nước miếng đang chảy ra.

Tần Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một.

Tần Tuyết rùng mình, được rồi, mặc kệ bề ngoài thay đổi như thế nào, trong xương cốt vẫn là anh cả cô nhận thức kia.

“Tiểu Tuyết, thật sự em không cùng chúng ta tới vương cung sao?” Nghe được lời cô nói, Lộ Lê lại hỏi một lần nữa, đêm nay bọn họ ba người muốn đến vương cung ăn bữa tối, cho nên trong nhà chỉ còn lại mình Tần Tuyết.

“Em không đi đâu.” Tần Tuyết gần đây không muốn gặp Barbara, tuy cô đã biết Barbara lúc trước làm những việc đó là do Serrill lợi dụng, nhưng nếu bản thân không có ý tưởng này, sao có thể liên tưởng ngay khi đối phương vừa nói, cô cảm thấy không hợp với Barbara.

“Vậy được rồi.” Lộ Lê thấy thái độ cô kiên quyết, không khuyên bảo nữa.

Tần Tuyết đột nhiên nghĩ đến một việc, “Đúng rồi, anh hai và anh ba sắp tới sẽ về nhà ở.”

“Vậy thì tốt.”

Tần nguyên soái cũng nghe được, nhíu mày, nhưng không nói gì.

Ba người đi tới vương cung, vương cung đã sớm phái người ra tiếp đón bọn họ, là Brian.

Tần Vũ từ phi hành khí đi xuống, Brian mỉm cười hoàn mỹ lập tức cứng lại, tựa như không quen biết nhìn chằm chằm hắn, dường như đang xác nhận hắn có phải Tần Vũ hay không.

“Tần Vũ, cậu làm sao vậy, hôm nay sao phá lệ đẹp trai vậy, cậu nếu dùng dáng vẻ này ở bên ngoài đi một vòng, có thể hấp dẫn toàn bộ nam nhân nữ nhân ở Vinh Diệu tinh lại đây.”

Tần Vũ bày ra gương mặt lãnh khốc, một chữ cũng không thèm cho.

“Là em làm cho anh ấy đấy.” Lộ Lê cười tủm tỉm nói.

Bữa ăn này này trêи danh nghĩa là tụ họp gia tộc, cho nên trừ mấy thành viên vương thất, cũng chỉ có ba người Tần nguyên soái, không có người ngoài nào khác ở đây.

Khi bọn họ đến, đại đa số người đã trình diện, chỉ có Serrill và vương hậu còn chưa tới.

Tần Vũ đẹp trai khác hẳn với bình thường làm những người ở đây mắt sáng ngời, đặc biệt là Barbara, nàng vẫn luôn thích Tần Vũ, cho dù những việc đó đã xảy ra, nàng vẫn thích Tần Vũ, bây giờ hận không thể đứng bên người hắn.

Sau

khi quốc vương tới, vương hậu và Serrill mới khoan thai tới muộn.

“Đêm nay chẳng lẽ là có chuyện tốt, đêm nay Tần Vũ khác với ngày thường.” Vương hậu nhìn Tần Vũ cũng trêu chọc một câu.

Tần Vũ vẻ mặt trầm mặc không nói.

Đôi mắt Serrill sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Vũ, trong mắt có thể thấy còn chưa chết tâm, chuyên chú xem nhẹ những người khác.

“Hôm nay là con cùng Tần Vũ lần đầu tiên tới gặp thân thích của anh ấy, muốn trịnh trọng một chút.” Khi mọi người nhìn chăm chú thì Lộ Lê ôm lấy cánh tay Tần Vũ, thể hiện thân mật.

Tần Vũ nghiêng đầu nhìn y, tuy rằng không có biểu tình gì, đôi mắt lại dị thường chuyên chú, người khác vừa thấy đã hiểu.

Mọi người không khỏi kinh ngạc, vương hậu phản ứng lại cười nói: “Người một nhà gặp mặt, không cần nghiêm túc như vậy, thời gian qua thật mau, chỉ chớp mắt, Tần Vũ đã kết hôn sinh con, nhớ trước đây lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó mới chỉ nho nhỏ, nhăn dúm dó, nào có bóng dáng bây giờ.”

“Bọn nhỏ cũng phải lớn lên, chúng ta làm cha mẹ, chỉ hy vọng bọn nó bình bình an an lớn lên là cảm thấy mỹ mãn.” Tần nguyên soái nói.

“Lời này nói rất đúng.” Quốc vương cười ha ha, giơ ly rượu nói với ông: “Tần Phủ a, chúng ta cũng rất lâu chưa ngồi xuống uống một chén, đêm nay nhân cơ hội này, nhất định phải uống mấy chén với ông.”

Tần nguyên soái nâng ly rượu cùng hắn chạm một chút.

Không khí còn hoà thuận vui vẻ, thanh âm Serrill rõ ràng mang theo ngữ khí trào phúng vang lên trong bầu không khí này.

“Con thấy hắn căn bản còn có mục đích khác mới tiếp cận Tần thượng tướng.”

Trêи bàn cơm nháy mắt lặng ngắt như tờ.

“Serrill, con bớt tranh cãi cho ta.” Vương hậu nhanh chóng trách cứ hắn trước khi quốc vương tức giận.

Quốc vương trầm khuôn mặt buông ly rượu, ánh mắt sáng quắc cảnh cáo nhìn hắn, “Serrill, phụ vương mẫu hậu ngày thường dạy lễ nghi ra sao con đều đã quên à, còn nữa, việc không có chứng cứ, con không biết không thể tùy tiện nói ra sao?”

“Ai nói con không có chứng cứ!” Serrill trợn mắt đứng lên, biểu tình dồn dập, ngón tay nhanh chóng chiếu video trêи máy truyền tin ra, đó là hình ảnh ngày đó Lộ Lê cùng người kia nói chuyện, “Xem, đây là chứng cứ, người này là thám tử Liên Bang, hắn cùng đối phương gặp mặt, không phải gián điệp thì là cái gì.”

Video chỉ ngắn ngủn năm giây, Serrill nhìn thấy bọn họ, Lộ Lê đã cùng đối phương nói xong, sau đó nghênh ngang mà đi, cho nên cho dù bọn họ muốn phân tích, cũng phân tích không ra cái gì.

“Theo ta điều tra, người này xuất hiện ở Vinh Diệu tinh xác thật có hơi kỳ quặc.” Nhị vương tử Bob cười như không cười bổ sung.

Lộ Lê nhìn hắn, xác nhận người này không đứng bên phía Tần gia, hoặc nói là bên phía Tần Vũ.

Vương hậu thấy không khí càng ngày xấu hổ, giống như lơ đãng mà nói: “Lại nói tiếp, chuyện này cũng xác thật tương đối kỳ quái, người tiếp xúc không thấy tăm hơi, cũng khó trách Serrill hoài nghi.”

Tần nguyên soái nhíu nhíu mày, trong lòng than nhỏ, vương hậu là mẫu hậu của tứ vương tử, sẽ thiên vị con mình cũng không có gì đáng trách.

“Tôi dẫn Lộ Lê đến đây, cũng là vì chuyện này.” Tần Vũ buông dao nĩa mới vừa cầm lên, thần sắc lạnh nhạt, khóe miệng nâng độ cung tựa như trào phúng.

“Tần Vũ, con đừng như vậy, chúng ta đều tin các con, việc đã qua, chuyện này đến đây là kết thúc.” Quốc vương nói xong, mịt mờ liếc nhìn vương hậu một cái.

Sắc mặt vương hậu hơi cứng lại.

“Có một số việc nên nói cho rõ ràng, miễn cho còn có người luôn nhớ thương.” Tần Vũ không lưu tình, lạnh lùng mà nói.

Vương hậu vốn sắc mặt cứng đờ, nghe được lời này, càng ngày càng khó coi.

Tần nguyên soái đánh vỡ cục diện bế tắc mà đứng ra, “Serrill nếu chụp lại, ta cũng cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng đi.”

Tần Vũ nói: “Lộ Lê tuy là con nuôi của tướng quân Liên Bang, nhưng em ấy chỉ có thể xem như một nửa là người Liên Bang.”

Lời này vừa nói ra, Lộ Lê cũng kinh ngạc.

Nửa là người Liên Bang là tình huống như thế nào, sao y không biết mình chỉ còn lại có nửa, Tần Vũ là người đế quốc, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó rất bình thường, nếu là như thế y ngược lại có thể lý giải.

“Tần Vũ, lời này của con là có ý gì, chẳng lẽ trêи người Lộ Lê không chỉ mang dòng máu người Liên Bang?” Tần nguyên soái cũng không biết, ông chỉ là tin tưởng con trai của mình.

“Không tồi, em ấy là con lai, trêи người có một phần tư huyết mạch là người đế quốc, ghi chếp này ở quân y viện cũng có.” Tần Vũ nói ra lời kinh người.

Lộ Lê tận lực khống chế biểu tình, không để mình biểu hiện quá kinh ngạc, nếu không kế hoạch của Tần Vũ vô cùng có khả năng vì y mà thất bại, y tin tưởng Tần Vũ sẽ không ba hoa chích choè với việc thế này, vì quá dễ bị vạch trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.