Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 275: Chương 275: Tinh cầu thuộc sở hữu




Phát triển gần hai năm, hành tinh Vala đã thay đổi rất lớn so với lần đầu tiên Lộ Lê tới đây.

Khu A và khu C trong quá khứ đều thay đổi, dường như hai bên đã đổi chỗ cho nhau, khu A lâm vào hỗn loạn tựa như khu C trước đây, khu C dưới sự quản lý của Adolf càng ngày càng có trật tự.

Nhà lầu được xây lên, đường phố sạch sẽ, quần áo càng ngày càng chỉn chu, hết thảy đều khác biệt với trước kia.

Sau khi bọn họ rời đi, Adolf tốn ba tháng để khiến toàn bộ thế lực trong khu C hợp nhất lại với nhau, phòng bị khu A nhắm vào khu C. Nhưng bọn họ không ngờ, khu A tự mình lâm vào hỗn loạn trước, tranh đấu nội bộ, cuối cùng cả đám đều rời khỏi hành tinh Vala.

Nơi không có người giữ gìn trật tự xuất hiện đốt giết trộm cướp, người giàu có sống ở nơi đó không thể không chạy đến khu C bọn họ đã từng khinh thường.

Adolf lợi dụng cơ hội này thu phí che chở, phí bảo hộ, phí đất đai… từ những người giàu có đó ở khu A, danh nghĩa nào có thể sử dụng đều dùng tất.

Người giàu không muốn bỏ tiền tiêu tai, bọn họ cũng không miễn cưỡng, những người này hoặc là tiếp tục sinh sống ở khu A, nhưng một ngày nào đó có khả năng bị những kẻ phạm pháp cướp sạch, mạng sống cũng chẳng còn; hoặc là rời khỏi hành tinh Vala, chỉ là không đợi bọn họ đến được cảng, trêи đường đã bị cướp sạch, những người giàu nhận ra hiện thực lại chạy đến khu C, cam tâm tình nguyện giao ra gần một nửa tài sản.

Những ngày hỗn loạn như vậy đã qua gần hai năm, rốt cuộc Adolf cũng nhúng tay vào khu A.

Khi Lộ Lê và Tần Vũ tới hành tinh Vala, đúng lúc Adolf tiến hành trấn áp khu A.

Chiến hạm khổng lồ ngừng lại cách hành tinh Vala vài tinh vị, thoáng chốc khiến thủ hạ của Adolf chú ý, cho rằng có quân đội muốn tới tập kϊƈɦ hành tinh Vala, lập tức truyền tin tức này đi, không bao lâu sau, Adolf đã biết.

“Lão đại, chẳng lẽ đế quốc tính toán thu hồi hành tinh Vala nên phái quân đội tới trấn áp?” Thủ hạ chạy tới báo cáo chuyện này mang vẻ mặt lo lắng.

Adolf cũng không dám xác định, “Chiến hạm kia có dấu hiệu công kϊƈɦ không?”

“Hình như không có, cũng không phát ra bất luận cảnh cáo gì, không biết có phải có âm mưu khác hay không.”

Adolf cân nhắc một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, vừa mừng vừa sợ, “Chẳng lẽ là bọn họ?”

“Ai kia ạ?” Đám thủ hạ không rõ nguyên do.

“Các chú đã quên chúng ta trở thành bá chủ hành tinh Vala như thế nào rồi à, nếu đế quốc muốn tới thu phục hành tinh Vala, đã sớm phát ra cảnh cáo.” Quan trọng nhất là Adolf nhớ rõ lúc trước đám người kia cho ông ta cảm giác giống như quân nhân, “Đi, chúng ta tới khu C.”

“Không đến cảng sao?”

“Nơi này cách cảng xa hơn, chờ khi chúng ta tới đó, bọn họ đã đến khu C rồi, còn không bằng trực tiếp đến phố 11 khu C chờ bọn họ.”

Adolf có chút kϊƈɦ động.

Phố 11 khu C cũng là đích đến của Lộ Lê, Adolf bảo lưu lại đường phố khu C, chỉ là kiến trúc rực rỡ hẳn lên.

Phi hành khí chở bọn họ ngừng ở phố 11, nhà cửa trong khu phố này đã không còn bộ dáng vỡ nát, biệt thự nhà lầu đứng sừng sững hai bên, căn cứ theo sở thích của chủ nhà đều trông không giống nhau, đại bộ phận đều đã bị đập đi xây lại.

Ngôi nhà trắng của Lộ Lê không bị nhấn chìm, ngược lại nó là một trong hai kiến trúc được bảo lưu nguyên vẹn tại khu phố 11, một căn nhà khác chính là nhà của cha con Hulk, ngay cách vách ngôi nhà trắng.

Mười mấy chiếc phi hành khí đến gây chấn động không nhỏ, tiếng động ầm ầm, từ ngôi nhà trắng một chàng trai chạy ra với chiếc xẻng trong tay. Đó đúng là Hulk, đang muốn trách cứ bọn họ dừng xe lung tung ở trước cửa nhà người khác, nhìn thấy người xuống từ phi hành khí, đột nhiên ngây ngẩn, không xác định lắm gọi người đang đi vào, “Lộ tiên sinh?”

“Hulk à, đã lâu không gặp.” Lộ Lê bế Khả Khả, nở nụ cười tươi, khuôn mặt diễm lệ như mang đến một ngày nắng đẹp rực rỡ, ánh mặt trời chói mắt đến mức Hulk nhịn không được nhắm mắt lại.

Đám người đi vào ngôi nhà trắng.

Lộ Lê chú ý, căn nhà rất sạch sẽ, dường như mỗi ngày đều có người tới quét tước, sân bên ngoài cũng không có cỏ dại, bia mộ của cha và bà ngoại sạch sẽ như vừa mới cọ qua, phía trước còn đặt một bó hoa tươi mới, hai con bướm đậu ở trêи.

Lộ Lê mời Hulk ngồi xuống, đặt Khả Khả lên mặt đất, con bé lập tức chạy thịch thịch thịch ra, “Nó tên Khả Khả, là con gái tôi, đối diện là em trai con bé, tên ở nhà là Oa Oa.”

Lộ Lê giới thiệu cho Hulk một vòng, nói lời cảm tạ cậu ta, cảm tạ hai năm nay cậu ta đã chiếu cố ngôi nhà trắng này.

“Cũng không phải công lao của mình tôi, ngày nào Adolf cũng phái người đến đây dọn dẹp.” Hulk không dám kể công.

“Vậy cũng phải cảm ơn cậu, đúng rồi, Alfonso đâu?”

Hulk vừa nhớ ra, vội vàng đứng dậy, “Nó đang ở nhà, tôi đi gọi nó qua đây, Soái Soái tới, chắc chắn nó sẽ rất vui.”

Alfonso còn nhớ rõ Soái Soái, không chần chờ như cha nó, nhìn thấy cậu bạn nhỏ, lập tức vui vẻ chạy tới.

“Soái Soái à, rốt cuộc cậu cũng tới rồi, tớ chờ cậu đã lâu.” Alfonso hơi ngửa đầu nhìn Soái Soái.

Soái Soái có trí nhớ rất tốt, mới hai năm, nó vẫn nhớ Alfonso rất rõ ràng, há mồm ra lại là một câu thiếu đánh, “Cậu lùn đi rồi.”

Alfonso uất ức, “Rõ ràng là cậu cao lên chứ.”

“Anh ơi, đây là ai ạ?” Khả Khả chạy tới, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ảnh ngược của Alfonso.

“Alfonso, hàng xóm cách vách, là bạn mà hai năm trước anh và cha tới nơi này quen được.” Soái Soái lại nói với Alfonso, “Đây là em gái tớ Khả Khả.”

Được cô bé xinh xắn như vậy nhìn chằm chằm, Alfonso có hơi căng thẳng, vội vàng móc ra món đồ chơi nhỏ từ trêи người, “Chào em Khả Khả, lần đầu gặp mặt, cái này tặng cho em.”

Khả Khả nhận lấy búp bê nhỏ dùng gỗ điêu khắc, có lẽ là mới vừa học xong, hơi xấu, lập tức ngọt ngào nói cảm ơn, “Cảm ơn anh Alfonso.”

Alfonso vui vẻ nhếch miệng cười rộ lên.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng náo nhiệt, giống như có người nào tới.

Trừ Tần Sương, Chu Tuấn Ngạn và Noyce lần đầu đến đây, những người khác đều biết là ai tới.

Lộ Lê còn chưa mở miệng, Tần Vũ đã đứng lên, gọi Chu Tuấn Ngạn đi ra ngoài, vừa nhìn đã biết là việc công, Tần Sương và Noyce không có hứng thú, nhưng vừa mới đến, vẫn phải hiểu biết tình thế hành tinh Vala một chút, vì thế cũng theo ra ngoài.

Adolf mang theo các anh em đứng ở cổng lớn chờ, không dám xông vào, nhìn thấy người ra là Tần Vũ, nội tâm thấp thỏm, thật ra ông ta nguyện ý đối mặt với Lộ Lê hơn.

Tần Vũ đưa ông ta vào phòng nói chuyện.

Hulk không ở lại lâu lắm, biết bọn họ lặn lội đường xa đến đây, chắc chắn đã mệt mỏi, không đến nửa tiếng liền chủ động rời đi.

Lộ Lê không giữ lại, dù sao cũng là hàng xóm, lúc nào qua chơi cũng được, trở lại phòng khách, “Soái Soái, Khả Khả, Oa Oa, các con lại đây.”

Soái Soái và Khả Khả lập tức hưởng ứng lời kêu gọi của cha, chỉ có động tác Oa Oa chậm rì rì.

“Cùng cha đi vào sân, gặp ông ngoại và bà cố ngoại của các con.” Lộ Lê kéo tay Oa Oa, miễn cho nó lại chậm rì rì.

Soái Soái chạy lên phía trước, Khả Khả cũng đuổi theo, Lộ Lê đi tới, hai đứa đã đứng trước bia mộ.

“Cha ơi, cha ơi, họ chính là ông ngoại và bà cố ngoại sao?” Khả Khả ngẩn khuôn mặt nhỏ, tràn ngập tò mò, dường như không rõ vì sao là hai khối đá.

Lộ Lê giải thích, Oa Oa mang vẻ mặt không kiên nhẫn, có vẻ biết đây có ý gì rồi.

Khả Khả cực kỳ phối hợp, lập tức chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói với ông ngoại và bà cố ngoại, “Ông ngoại, bà cố ngoại, cháu là Khả Khả, lần đầu gặp mặt, thật vui khi gặp ông bà, xin ông và bà phù hộ cho cháu, sau khi trở về phụ thân sẽ không giao nhiều bài tập cho cháu nữa ạ.”

Lộ Lê dở khóc dở cười, thật đúng là học đi đôi với hành, nhanh như vậy đã biết công dụng.

“Về sau nếu ai dậy sớm, nhất định phải nhớ hái cho các ông ngoại và bà cố ngoại một bó hoa tươi, biết chưa?”

Trong viện có một ruộng hoa tươi, đủ mọi màu sắc, nở cực kỳ rực rỡ, trước kia không có, y biết chắc chắn là Hulk trồng, khi cậu ta chạy ra trêи tay còn cầm một cái xẻng, phía trêи còn dính đất.

Dàn xếp cho mấy đứa nhỏ xong, Lộ Lê bảo Soái Soái trông nom đôi song sinh, rồi đi tìm Tần Vũ.

“Cộc cộc.”

“Tiến vào.” Tiếng Tần Vũ truyền ra.

Lộ Lê mở cửa đi vào, nhìn người trong phòng, “Đang nói chuyện gì vậy?”

“Lộ tiên sinh, chúng tôi đang nói về việc khu A, lúc trước không biết vì sao người thống trị khu A đều rời đi, hiện tại khu A rất hỗn loạn, tôi tính toán chỉnh đốn lại khu A một chút.” Adolf cung kính giải thích.

“Vì sao người thống trị khu A lại rời đi?” Lộ Lê kinh ngạc.

Vấn đề này Adolf cũng muốn biết, đáng tiếc thời gian phát triển của ông ta quá ngắn, căn bản không kịp xếp tai mắt vào, đám khu A kia đã đi mất rồi, sau đó đế quốc Solo hình như đã quên mất sự tồn tại của hành tinh Vala, không còn phái người tới nữa.

Tần Sương nhìn mọi người, “Đây không phải quá tốt sao, nói không chừng đế quốc Solo cảm thấy hành tinh Vala không đáng tập trung nhân thủ, dứt khoát mặc kệ.”

Chu Tuấn Ngạn đẩy mắt kính, “Cho dù không coi hành tinh Vala ra gì, đế quốc Solo cũng từng phái người tới quản lý, không có lý do đột nhiên mặc kệ được.”

Noyce nói, “Anh hoài nghi đây là âm mưu của đế quốc Solo à?”

Chu Tuấn Ngạn nói, “Chỉ có khả năng mà thôi.”

Adolf nhìn những người này, không dám chen vào, thái độ cung kính không giống người thống lĩnh thế lực lớn nhất hành tinh Vala. Từ khi bắt đầu nhìn thấy bọn họ, ông ta biết, trước kia mình vẫn xem nhẹ thân phận của Lộ Lê và Tần Vũ.

Trừ Lộ Lê, trêи người người nào cũng mặc quân trang, khí thế nghiêm nghị, nhưng trọng điểm là quân hàm trêи vai họ, một đám cao thái quá, nếu không phải không đúng lúc đúng chỗ, ông ta thật muốn đỡ trán.

“Hành tinh Vala…” Tần Vũ mở miệng, trong nháy mắt ánh mắt của tất cả tập trung trêи người hắn, chờ hắn nói tiếp, hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, “Đã thuộc về đế quốc Vinh Diệu.”

Mọi người: “…”

Chu Tuấn Ngạn phản ứng lại đầu tiên, “Là lần mới nhất, đế quốc Solo chiến bại rồi bồi thường sao.”

Lộ Lê đột nhiên nhìn về phía Tần Vũ, “Thật sao?”

Tần Vũ gật đầu.

Lộ Lê vui đến mức hận không thể bổ nhào lên người hắn, “Sao lúc trước anh không nói.”

“Đương nhiên là anh cả muốn cho anh niềm vui bất ngờ đó.” Tần Sương khẳng định, bằng sự coi trọng của anh cả với chị dâu, sao có thể khiến chị dâu lo lắng cho tình huống ở Vala được. Ngày nào chưa thể lấy hành tinh Vala từ trong tay đế quốc Solo, ngày đó chị dâu muốn đến hành tinh Vala lại phải lén lút, quá bó tay bó chân, tuyệt đối không phù hợp với tính cách của anh cả.

Biết bọn họ có lời thân mật muốn nói, Chu Tuấn Ngạn thức thời mang mọi người đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người.

Cửa vừa đóng lại, Lộ Lê lập tức bổ nhào lên người Tần Vũ, “Niềm vui bất ngờ của anh cũng quá lớn rồi đó.”

Tần Vũ nhấc mí mắt lên, ánh mắt lãnh đạm, tay ôm eo y, “Hiện tại hành tinh Vala thuộc về em, em muốn thế nào thì cứ làm thế đó.”

“Về sau lúc nào cũng có thể đến đây nghỉ phép, không cần lo lắng bị đế quốc Solo phát hiện nữa.” Lộ Lê dựa vào vai hắn.

“Ừ”

Trong viện, Adolf bị gió lạnh thổi, đầu óc trống rỗng thoáng chốc trở về vị trí cũ, nhẹ nhàng chậm chạp hít một hơi khí lạnh, ông ta phỏng đoán rất nhiều, điều duy nhất không đoán được người đàn ông của Lộ tiên sinh lại là Tần thượng tướng của đế quốc Vinh Diệu, nhân vật trong truyền thuyết 10-20 năm qua khiến đế quốc Solo ăn vô số đau khổ, người có thân phận địa vị bậc này, lấy thân phận của ông ta cả đời đều đừng nghĩ nhìn thấy.

“Thượng tướng hẳn đã đăng kí hành tinh Vala trêи danh nghĩa phu nhân, Adolf này, khu A bên kia ông muốn làm sao thì cứ làm nấy đi, quan trọng nhất chính là khiến hành tinh Vala an ổn trở lại.” Chu Tuấn Ngạn nói với Adolf đang còn mê mang.

“Vâng, thưa Chu thượng tá.” Adolf liếc mắt nhìn quân hàm trêи vai anh ta, hoàn toàn cam chịu.

Sau khi rời khỏi đây bộ dáng ông ta thoạt nhìn mất hồn mất vía, các anh em cho rằng lão đại đã bị đả kϊƈɦ, hai mắt nhìn nhau.

“Lão đại à, có phải anh chọc Lộ tiên sinh không vui hay không?” Một anh em gãi tóc, hơi lo lắng.

“Vị Lộ tiên sinh kia thoạt nhìn khá tốt, nếu không giải thích lại đi, nói không chừng sẽ không có việc gì đâu.”

Adolf hoàn hồn nhìn vẻ mặt lo lắng của các anh em, nhịn không được mỉm cười, “Các chú suy nghĩ nhiều rồi, trở về nói lại cho các chú nghe, về sau, chúng ta không cần phải lo lắng đế quốc Solo phái người tới nữa.”

Các anh em không hiểu ra làm sao hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.