Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 62: Chương 62: Cởi áo ra, là bộ dáng gì




Đầu ngón tay truyền tới xúc cảm ấm áp quá mức mãnh liệt, đầu ngón tay Thất Dạ cảm thấy thật giống như bị ngọn lửa bao vây hừng hực thiêu đốt, đốt cháy cả người cô như phát sốt nóng lên. Năm ngón tay cô nắm chặt thành quyền, cố gắng để mình tránh khỏi bộ vị nóng bỏng này của đối phương, ngẩng cằm lên đầy ngạo khí, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông, tức giận trách mắng: “Gia Mậu · Dương · A Nhĩ Bá Đặc, anh bệnh à, buông tôi ra, đồ khốn kiếp!”

Tuy nói họa này chính là do miệng của cô tùy tiện nói mà thành, bắt cô phải phục vụ người đàn ông mình cực kì chán ghét này, còn không bằng giết cô một cách sảng khoái đi!

Đôi mắt trong trẻo của cô trừng lớn lên như chuông đồng, mặt tràn đầy vẻ hung dữ, giống như hận không thể giết chết anh trong nháy mắt. Nhưng, da thịt mềm mại xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận trùng trùng, lại làm cho cô càng thêm kiều ~ mị đáng yêu. Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt Gia Mậu trầm xuống, cánh tay dài vươn ra, kéo thân thể lung linh này của cô về phía bắp đùi, ngón tay ma quái vốn đang chạm vào cửa động của cô càng tiến vào sâu hơn, ác độc mà cong lên móc lấy –

Mặt lạnh đi vì tức giận. Cảm giác đau nhức nhanh chóng chạy dọc theo thần kinh nhạy cảm của thân thể không ngừng xâm nhập vào, Thất Dạ hít vào một ngụm khí lạnh, chóp mũi thanh tú rõ ràng được điểm xuyết thêm một tầng mồ hôi trong suốt mà lóe ra ánh sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi khẽ vặn vẹo, tư vị thống khổ, không cần nói cũng biết.

“Kháng cự, đối với cô không có lợi!”

Thanh âm khinh bạc lạnh lùng của Gia Mậu, cùng với khuôn mặt lịch sự tao nhã khí chất siêu phàm, thật giống như bị bao phủ bởi một tầng sắc thái lạnh lùng. Anh nửa híp đôi mắt hẹp dài, khóe mắt đúng lúc phát ra ánh sáng lạnh như mũi nhọn, ranh mãnh tinh nghịch, tựa như đang cười nhạo cô gái không biết tự lựa sức mình.

Động tác tùy ý hành hạ của anh khiến cho thân thể Thất Dạ đau đớn đến cuộn thành một đoàn, nhưng thời khắc nghe thấy lời cảnh cáo bá đạo của anh, phần tử phản nghịch ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô lại chợt bay lên.

Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dung mạo cô thanh cao hời hợt, cái miệng nhỏ nhắn vẽ lên một đường cong mỹ lệ, nổi lên một chút chế nhạo, lời nói phát ra, mang theo nồng đậm hương vị khiêu khích: “Thương tướng đại nhân, tôi hiểu rõ anh vì đạt được mục đích, vô luận là thủ đoạn xấu xa gì cũng sẽ sử dụng! Tôi hiện tại bị anh giày vò như thế này, cũng chỉ tại bởi vì nam nữ khác biệt, trời sinh sức mạnh không bằng anh mà thôi. Nhưng, anh thật cho rằng là tôi sợ anh rồi phải không? Tôi cùng lắm thì, chỉ là bị anh mạnh mẽ cưỡng chế, có gì hay chứ? Tôi chỉ xem là mình bị sói ác cắn một cái, ngoài ra, anh còn có thể làm gì tôi nữa?”

A, cô gái nhỏ này, thật đúng là muốn đối đầu với anh?!

“Cô nhóc, em thật là nhanh mồm nhanh miệng đấy! Xem ra, cái miệng nhỏ nhắn này...” Đầu ngón tay mượt mà nhưng có lực của Gia Mậu bỗng nhiên khẽ bóp cằm của cô, đôi mắt sắc chợt hiện lên một tia lạnh lùng âm u. Khuôn mặt tuấn tú của anh khẽ đến đưa lại gần cô gái, môi mỏng nhẹ giương, lưu loát phun ra những từ tiếp sau: “Rất thích hợp hầu hạ đàn ông!”

Thanh âm của anh, mát mẻ như nước, nhưng chữ chữ khí phách mười phần, như sao chổi bay qua, từ phía trên rơi xuống, đâm thẳng vào đáy lòng Thất Dạ, gần như đánh nát trái tim nhỏ vốn sóng nước chẳng xao của cô!

Tâm tư, bắt đầu khởi động, như tên rời khỏi cung, khó khăn để tự động điều khiển!

Anh, không phải muốn cô dùng miệng làm gì đấy chứ?

Theo bản năng đong đưa đầu, trái tim thắt chặt, ngay cả hô hấp, cũng phải cố hết sức!

“Cô thật hiểu ý tứ của tôi!”

Môi mỏng tà tà nhấc lên, khuôn mặt tuấn lãng của Gia Mậu, như núi xa trong tranh, sắc thái ám chỉ, cực kì, nồng đậm –

Lòng của Thất Dạ, lúc này rốt cục bắt đầu hiểu được mà khẩn trương.

“Không...”

Cô lắc đầu, yết hầu bỗng chốc chuyển động, ánh mắt trong suốt, tràn đầy vẻ kháng cự.

Gia Mậu nhẹ cười một tiếng, ánh sáng nơi đáy mắt, giống như sóng biếc lăn tăn, hút Thất Dạ vào trong đại dương mênh mông không thấy đáy, trầm luân đi xuống!

“Không muốn chịu đau khổ, liền ngoan ngoãn làm đi!”

Thời điểm thanh âm của người đàn ông trở thành giọng chính trong buồng xe một lần nữa, thân thể Thất Dạ, đã bị hắn đẩy xuống mặt đất. Hai đầu gối cô quỳ xuống đất, thân thể vừa đúng chen chúc vào khoảng trống giữa hai chân của người đần ông, phần bành trướng của đối phương tản mát ra hơi thở ác ma, đang ở ngay trước mắt, cơ hồ muốn áp vào gò má xinh đẹp của cô –

Gia Mậu dùng đầu ngón tay, níu lấy sợi tóc của cô, kéo cô đến gần...

“Buông tay!” Cánh tay của Thất Dạ nâng lên, dầu ngón tay bấu chặt mu bàn tay của người đàn ông, lấy sức lực yếu ớt của bản thân, liều mạng, không muốn tiếp xúc với chỗ đó của người đàn ông.

Móng tay của cô, tương đối sắc nhọn, vị trí bấu vào, đúng lúc là vết thương trước kia cô cắn lên mu bàn tay của anh. Bởi vì cô giương nanh múa vuốt, nên chỉ đảo mắt, liền thấy da thịt của Gia Mậu chuyển sang sắc thái đỏ sẫm, mùi vị máu tanh nồng nặc nhanh chóng tràn ngập trong không khí, làm cả buồng xe, đều tỏa ra mùi thuốc súng nguy hiểm!

Cô gái ngốc không thức thời, bên ngoài mỗi ngày không biết có bao nhiêu thiếu nữ suy nghĩ tìm cách đến gần anh, làm chuyện này cho anh, muốn dựa vào đó để lấy được lòng thương xót của anh, cô thì tốt rồi, không chỉ thời khắc đều kháng cự anh, còn xem anh như vật bẩn thỉu dơ bẩn, ngay cả anh hơi đụng một cái, cũng bày ra bộ dáng cực kì chán ghét!

Con ngươi Gia Mậu bỗng chốc co lại, trở tay giữ lại cổ tay nhỏ của cô, đầu ngón tay dọc theo cái cằm tinh xảo của cô dùng sức bóp một cái, môi mỏng mím thành một độ cong đáng sợ. Con ngươi của anh thẫm lại lạnh lùng tĩnh mịch như giếng cổ ngàn năm, khiến Thất Dạ rơi vào, liền không còn biện pháp tự kiềm chế, chỉ có thể bị anh giam giữ trong đó, bị vây trong một mảng băng giá rét trời đất âm u tối tăm, không thấy được bất kì ánh sáng nào –

Phỏng chừng anh ta sắp phát tác rồi, trong lòng Thất Dạ “lộp bộp” giật mình, hàm răng trắng như tuyết, liều mạng cắn vào môi dưới, lấy đau đớn hóa giải loại cảm giác kinh hoàng khiến trái tim run rẩy đó.

Ông trời, cô thật không nên trêu chọc anh ta –

“Nam Thất Dạ, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”

Lời nói trầm thấp giễu cợt, thanh sắc dữ dội, bật ra từ hai bờ môi mỏng hoàn mỹ lạnh lùng của Gia Mậu. Một luồng khí lạnh lùng, qua lại nhộn nhạo trong buồng xe, thật giống như công khai biểu thị sự tức giận của người đàn ông này!

Trong lòng Thất Dạ thật ra thì vô cùng sợ, nhưng cũng đã đắc tội với anh rồi, lòng kiêu ngạo tự ái của cô, không cho phép cô cúi đầu. Vì vậy, cô dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ngẩng đầu lên, hướng về phía người đàn ông cao ngạo mà nói: “Ăn thì ăn, tôi há lại sợ anh sao?”

Cô ngược lại trước sau như một biểu hiện sự quật cường được vô cùng nhuần nhuyễn rồi, chỉ tiếc, không biết đây là biểu hiện không biết tự lượng sức mình sao?

“Ha ha!”

Gia Mậu đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh nhạt, hai mắt anh nhẹ nhàng híp lại, con ngươi phát ra ánh sáng sóng sánh rực rỡ, từng tia một dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ, giống như khiến cô, từ đó, chỉ có thể biến thành con mồi của riêng anh!

Nếu anh ta chỉ nổi giận, mắng chửi cô, giày vò cô, Thất Dạ cũng không phải sợ. Nhưng, hiện tại anh ta đang cười, hơn nữa, cười thật giống như gió xuân như hòa, Thất Dạ liền cảm thấy lo lắng. Bả vai cô không chịu được khẽ lay động, đáy mắt rõ ràng hiện lên một chút hốt hoảng, thân thể như nhũn ra, cả người xẹp xuống, mông nhỏ chạm đùi.

“Tôi bắt cô ăn!”

Thời điểm bốn chữ ngắn ngủi nhộn nhạo ở trên không, bàn tay dày rộng mà có lực của Gia Mậu chợt duỗi ra phía trước, đúng lúc bấm lên cổ Thất Dạ. Đốt ngón tay của anh, lấy tốc độ chậm rãi, từng chút, từng chút nắm chặt lại, ưu nhã, tự nhiên, giống như bóp một quả bóng nhỏ có thể biến dạng được, đùa bỡn một cách ác độc!

Cổ, thật giống như muốn đứt rời, vốn có thể hít thở một cách tự nhiên, giờ phút này lại biến thành một thứ xa xỉ.

Ngón tay của người đàn ông, cứng rắn như sắt thép, nắm lại, trực tiếp hung hăng đè một cái ở trên cổ họng của Thất Dạ Thất Dạ cảm thấy, có một lưỡi dao sắc bén đang không ngừng tiến vào dọc theo cổ họng của cô, đâm thủng cổ họng cô khiến cô, từ đó không thể hô hấp –

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bởi vì máu không cách nào lưu thông liền chuyển thành màu xám tro, Thất Dạ căn bản không cách nào thở được, lồng ngực thắt chặt giống như muốn bể ra. Năng lượng của cơ thể, bị động tác của người đàn ông giống như ác ma này lấy đi từng chút từng chút một, hai chân cô bắt đầu đạp loạn xạ hai cái, giống như con mồi sắp chết, đang cố gắng giãy giụa, tìm kiếm cơ hội mới –

Nhưng, lúc này cô ở trước mặt Gia Mậu, chỉ giống như con kiến hôi nhỏ bé, anh hiện tại chỉ đang đắn đo nhẹ nhàng vuốt vuốt trong lòng bàn tay, chỉ cần anh hơi dùng lực, cô sẽ trở thành vong hồn trong tay anh, không chịu nổi một kích, thậm chí chưa kịp hét lên một tiếng, thì từ nay đã hương tiêu ngọc vẫn!

Trước mắt, bị một lớp bụi màu tối bao phủ, con ngươi Thất Dạ, dần dần mông lung, không thấy bất kì sắc thái nào. Ngay tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, bởi vì con ngươi càng phóng đại, liền có vẻ có chút dữ tợn.

Duy nhất không thay đổi là, cô vẫn còn cắn chặt hàm răng, hàng lông mi như cánh bướm chớp chớp tung bay, linh động tinh xảo, trong suốt đến nhu nhược, làm đau lòng người!

Đôi mắt sắc bén thâm u lạnh lùng của Gia Mậu thấy bộ dáng cô như vậy, lực lượng ở ngón tay không những chưa từng hóa giải, ngược lại càng dùng sức bóp chặt, hình như là, hận không thể phá hủy cô –

Không để cô có thể quật cường nữa!

Khiến cô từ nay bị anh cấm cố, chỉ có thể thuận theo anh, làm nô lệ không thể phản kháng!

Nhưng, sẽ chỉ là một cái thi thể không có bất kì sức sống –

“Kít – ”

Bỗng nhiên, tiếng thắng xe chói tai vang vào trong buồng xe, khiến không khí cũng bị khơi dậy một loạt tia lửa!

Con ngươi chìm lạnh của Gia Mậu bỗng chốc trở nên trong trẻo, tựa như chấm thủy mặc, giữa hai lông mày, chứa đầy vẻ chói mắt, từng đợt từng đợt nhộn nhạo lên, sinh ra cảm giác mị hoặc!

Cô gái trước mắt, lại tương phản. Thời khắc này, đôi mắt to của cô vốn nên phát ra ánh sáng rực rỡ lại gắt gao nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngược lại với bộ dáng quật cường thường ngày, có vẻ quá mức an tĩnh điềm đạm, tuy nói cực đẹp, lại thiếu đi nhiều sức sống, làm anh cảm thấy có chút chướng mắt –

Đầu ngón tay nhanh chóng buông lỏng, bàn tay của Gia mậu nâng eo nhỏ mảnh mai của cô gái, ôm cô lên thả nằm ngang vào ghế ngồi bên cạnh.

Thất Dạ như búp bê không có sức sống, gương mặt tinh xảo, không chút thay đổi –

“Nam Thất Dạ!”

Lòng bàn tay dọc theo da thịt mìn màng trên gò má cô gái, nhẹ nhàng vỗ, mặt mày Gia Mậu ngưng trọng, trong thanh âm, tiết lộ một chút căng thẳng mà chính anh cũng không hề phát giác.

Trừ khuôn mặt nho nhỏ theo lực đạo vỗ của anh mà nghiêng qua bên một cái, Thất Dạ cũng không cho anh bất kì phản ứng nào, an tĩnh giống như tượng gỗ!

Đôi mắt sắc bén của Gia Mậu ngày một sâu, đầu ngón tay lập tức liền vuốt xuống theo xương quai xanh của cô, hơi vén lên lễ phục của cô. Anh khom lưng, hai tay giao nhau, dùng sức ép xuống vị trí lồng ngực của cô.

“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, chúng ta đã đến...”

Lúc này cửa xe bị kéo ra, tài xế đứng bên ngoài cung kính khom xuống báo cáo.

“Cút!”

Đơn âm tiết lạnh lẽo bật ra từ môi mỏng của Gia Mậu, con ngươi của anh chỉ lo nhìn về phía Nam Thất Dạ, nhận tiện ép xuống cho cô.

Tài xế thấy tình cảnh này, bị dọa sợ đến cả kinh thất sắc, cấp tốc xoay lưng về phía bọn họ. Hắn chỉ thấy Gia Mậu dễ dàng bóp chết người ném xuống biển làm mồi cho cá, chưa bao giờ thấy Gia Mậu tự mình chủ động cứu người? Chắc hẳn, cô gái trong buồng xe kia, thật sự là vô cùng không đơn giản –

Đầu ngón tay dùng sức nắm lấy chóp mũi của cô gái, Gia Mậu khom người, đôi môi sầm mỏng dán lên cái miệng nho nhỏ của cô gái này, thổi phù một hơi thở mang theo mùi vị mát mẻ của riêng anh vào trong miệng cô.

Sau đó, lại dùng sức lấy tay ép mấy cái –

Cứ như vậy lặp lại một hồi, cô gái đột nhiên phát ra tiếng ho nhẹ. Lông mi của cô khẽ rung lên, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên mở ra, trong veo như nước, giống như sóng biếc ngoài đình, quả nhiên là long lanh mê người.

Gia Mậu hơi thở phào một cái, nghiêng người ngồi một bên, lạnh lùng liếc qua cô.

Thất Dạ được cung cấp dưỡng khí mới mẻ một lần nữa, tiếp tục không ngừng ho mấy cái. Cổ họng cô khô khốc, kéo theo trái tim cũng co quắp đau nhức. Chỉ là, như thế nào đi nữa, cô cũng tham lam thở hổn hển, hít vào hết hơi thở mát mẻ này, để kéo dài sinh mệnh của mình.

Con kiến hôi còn sống trộm, huống chi là người?

“Cảm giác thế nào?”

Người đàn ông thở ơ lạnh nhạt ngồi một bên thấy bộ dạng nhếch nhác này của cô, đuôi mày khóe mắt, khó nén nổi tia giễu cợt.

Thất Dạ nâng hàm, ánh mắt đụng nhau với đôi mắt sâu ám của người đàn ông này, mắt thấy đôi mắt sắc bén của đối phương bình tĩnh lạnh nhạt, con ngươi sáng ngời trong suốt giống như một mặt gương, nổi bật lên thân thể nho nhỏ mảnh khảnh thon gầy của cô. Anh cao ngạo, cuồng vọng, ác bá, khiến cô ý thức được rõ ràng, giữa cô và anh, là chênh lệch như giữa trời và đất!

Thật ra thì, nếu như dùng một súng giết cô thật sảng khoái, Thất Dạ càng thích hơn, nhưng bị anh dùng ngón tay bóp chặt hành hạ, cảm thấy sinh mệnh mình từ từ biến mất, có thể giữ lại sinh mệnh hay không, hoàn toàn dựa vào tâm tình của người đàn ông kia, điểm này làm cô cực kì khó chịu. Mạnh mẽ như cô, há lại chịu thua ở trước mặt Gia Mậu? Vì vậy, lời nói ra, rất tự nhiên trái với lương tâm: “Cũng không tồi!”

Đã như thế rồi, lại còn bướng!

Đáy mắt Gia Mậu nổi lên tia sáng mang ý vị sâu xa, cánh tay đột nhiên vung lên phía trước, đúng lúc nắm lấy bả vai Thất Dạ kéo tới hướng anh. Tay của anh, theo áo của cô kéo phẹc-mơ-tuya ra, đồng thời nhàn nhạt phân phó tài xế phía bên ngoài: “Kiệt Phu, mở mui xe ra!”

Kiệt Phu lĩnh mệnh làm việc.

Mui xe được mở ra, Thất Dạ liền nhìn thấy hoàn cảnh của bọn họ giờ phút này.

Chỗ này, cô nhận ra.

Quảng trường của đại điện Kaloka –

Bốn phía, mấy tên mặc áo màu đen đứng chật kín như rừng, cao lớn uy mãnh. Bọn họ đẩy toàn bộ đám dân chúng cách xa vị trí cô và anh hơn mười trượng, để cho bọn họ chỉ có thể đứng xa xa, tò mò quan sát tình huống bên này.

Trước ngực hơi lạnh, tim của Thất Dạ run lên một cái.

Tay nhỏ bé mảnh mai của cô nhanh chóng nắm lấy mu bàn tay Gia Mậu, hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào anh: “Anh muốn làm gì?”

Gia Mậu cười nhẹ, khuôn mặt nho nhã tuấn tú hướng đến gần cô, vẻ mặt dịu dàng như ngọc. Người ngoài xem được bộ dáng này của bọn họ, ngược lại thấy vô cùng thân mật, chỉ tiếc là, từ ngữ từ trong miệng anh thoát ra, lại hoàn toàn không phải như vậy.

“Để tất cả dân chúng được thưởng thức, nữ đày tớ của Gia Mậu · Dương · A Nhĩ Bá Đặc tôi đây, cởi áo ra, là bộ dạng gì!”

Không hổ là kẻ điên biến thái, chuyện tổn hại bực này cư nhiên cũng làm được!

Người ngoài đều là xem náo nhiệt, lúc này thậm chí còn truyền đến thanh âm cao giộng nói “Tốt”, ai có thể biết được, cô và Gia Mậu lại là hai phương đối nghịch.

Thất Dạ bởi ngôn từ của Gia Mậu mà giận đến lồng ngực phập phồng, một đôi mắt sáng rỡ ánh sóng, nhộn nhạo xuất hiện nộ hỏa bừng bừng, như muốn khiến cho Gia Mậu chết cháy!

Gia Mậu không chút phản ứng, đầu ngón tay ưu nhã tiếp tục kéo phẹc-mơ-tuya trên y phục của cô xuống.

“Đừng như vậy – ”

Trong lòng dù uất ức bất đắc dĩ như thế nào, Thất Dạ vẫn cứ phải cúi đầu trước đã.

Nếu như chỉ bị một người là Gia Mậu làm nhục, đó chính là do cô không có bản lãnh đấu lại người ta, cô nhận. Nhưng cô là con gái, ở trước một đoàn dân chúng mà áo rách quần manh, như vậy, thể diện còn gì?

“Cô nói cái gì?”

Đầu ngón tay Gia Mậu nhẹ nhàng dừng lại, lông mày tựa biển sâu.

Đỉnh đầu Thất Dạ nghiêng đi, không muốn nhìn rõ phong thái mê người của anh, sự thật chỉ là cái vỏ ngoài dối trá.

Vì vậy, dầu ngón tay Gia Mậu, lại chậm rãi di động –

Bả vai Thất Dạ lay động, hai cánh tay cố gắng dùng sức ôm trước ngực mình, nhưng bị bàn tay Gia Mậu chợt nhéo một cái sau lưng váy, lực độ này, thật giống như là muốn trực tiếp xé rách quần áo của cô, ngôn từ nôn nóng, nhanh chóng được phát ra từ cái miệng nhỏ bé: “Thật xin lỗi!”

“Cô nói cái gì?”

Khóe miệng Gia Mậu, hơi nhếch lên, tư thái tà ác phúc hắc như nào, không cần nói cũng biết.

Thất Dạ cắn chặt hàm răng, trong lòng cực kì khuất ~ nhục, nhưng vẫn nắm chặt tay, đề cao âm lượng: “Thật xin lỗi, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, tôi sai lầm rồi, xin anh tha thứ cho tôi một lần!”

“Còn lỗ mãng không?”

Bốn chữ không nóng không lạnh, theo gương mặt tuấn tú của người đàn ông chậm chạp dựa sát tới, âm thầm mang theo hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phun vào vành tai Thất Dạ, khiến cho một mảng da thịt xinh đẹp của cô không khỏi thêm vài phần ửng đỏ. Đầu ngón tay cô liều mạng nắm chặt, cố gắng không để tâm đến sự hấp dẫn trong hơi thở của người đàn ông này, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Không dám!”

“Như vậy, thật đáng yêu!”

Môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, đầu ngón tay khoác lên trên bả vai Thất Dạ, chậm rãi kéo phẹc-mơ-tuya trên lễ phục của Thất Dạ lại từ dưới lên trên, thanh âm Gia Mậu phát ra dễ nghe như nhạc, hết sức động lòng. Ánh sáng lung linh trong mắt anh, thật giống như là, tâm tình rất tốt!

Thất Dạ cũng bị đè nén đến cực điểm, giơ mi mắt lên, hung hăng trừng anh.

Vào lúc này, Gia Mậu ngược lại tự nhiên thanh thản không so đo với cô. Anh vươn đôi chân dài đứng lên trên mặt đất, hơi nghiêng người, bàn tay kia mở rộng, đưa tới trước mặt Thất Dạ, bộ dáng tác phong nhanh nhẹn, quả thật khiến dân chúng đứng sát bên ngoài, đặc biệt là đám nữ sinh liều mạng hét ầm lên!

Nam Thất Dạ, anh là chúa tể cao cao tại thượng trên tinh cầu này, đấu với anh, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá. Không muốn chịu khổ, trước hết giả bộ nghe theo anh đã!

Nhìn bàn tay của người đàn ông kia do dự trong hai giây, Thất Dạ khẽ cắn răng, để bàn tay mảnh khảnh mềm mại của mình vào trong lòng bàn tay của anh.

Lông mày Gia Mậu nhẹ nghiêng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, dắt cô xuống xe, ý bảo cô đưa tay khoác cánh tay của anh, cất bước dẫn cô vào đại điện Kaloka.

Trên đường đi, người đàn ông đột nhiên nói một câu, làm tim của Thất Dạ, trong nháy mắt liền treo lên giữa không trung, không cách nào xuống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.