Đến ngày thứ hai Thất Dạ tỉnh táo liền rời phòng ngủ đến phòng khách đi lại, mỗi ngày sau đó, cô đều chạy ra bên ngoài. Cô cũng không hề làm chuyện gì đặc biệt, chỉ tản bộ quanh sân trong của phủ đệ, hóng gió, phơi nắng. Thỉnh thoảng, còn có thể bảo người mang một chút điểm tam ra ngồi ăn dưới ô che nắng, nhìn bô dáng, tựa như rất hưởng thụ cuộc sống, nhàn nhã tự đắc, giống như sâu gạo vậy!
Mã Lệ mỗi ngày đều đi theo bên người cô, nói rõ là chăm sóc cô, trên thực tế cô rất rõ ràng, Mã Lệ là thay Gia Mậu giám sát nhất cử nhất động của cô!
Thân thể của cô ngược lại tốt lên rất nhanh, chỉ mới 4, 5 ngày, liền khôi phục lại thấn thái sáng láng vốn có, không thể nhìn ra là vừa trải qua cơn bệnh nặng. Cũng khó trách, kể từ lúc cô tỉnh lại, mỗi ngày đều đúng giờ ăn cơm, cũng đem toàn bộ thuốc được Mã Lệ hầm cách thủy mang đến đưa vào trong bụng. Mấy ngày trôi qua, không chỉ có khí sắc hồi phục mà cả bộ dáng, thậm chí còn trở lên tốt hơn! Hơn nữa, mỗi sáng sớm cô đều đi ra ngoài chạy bộ, còn chạy tới trường bắn súng, vận động ở phòng tập lớn như vậy, cuộc sống như vậy thật đúng là muôn màu muôn vẻ -
Tuyết Lị cũng luôn bồi bên cạnh Thất Dạ, tuy nói Thất Dạ là nữ đày tớ do Gia Mậu mang về, nói cho cùng bởi vì Gia Mậu đặc biệt ra lệnh mà được đối xử như thượng khách, mọi người dù cho có dị nghị đối với cô, vẫn luôn coi cô là sủng cơ của Gia Mậu, một chút cũng không dám phục vụ chậm trễ. Mà Tuyết Lị ở trước mặt cô, lại như là người hầu của cô. Chỉ là, quan hệ của hai cô ngược lại vô cùng tốt, mấy ngày nay, Thất Dạ cũng cùng cô nói chuyện phiếm, khác với thái độ lạnh nhạt với mọi người trước kia.
Mã Lệ nghĩ, có lẽ là bởi vì lúc trước Thất Dạ đã giúp Tuyết Lị thoát khỏi trừng phạt của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, Tuyết Lị đối với cô có sự cảm kích, mà Thất Dạ cũng coi Tuyết Lị như nữ bộc của mình, nên mới có thể nói chuyện vui như vậy! Hơn nữa, những chuyện họ nói, đều là những chuyện thông thường trong cuộc sống, cũng không có gì đặc biệt! Ngày qua ngày, cô cảm thấy buông lỏng một chút!
Nhất cử nhất động trong phủ thượng tướng, thật ra thì cũng có video theo dõi. Thậm chí nội dung họ nói chuyện phiếm, cũng bị ghi âm lại. Mà buổi tối mỗi ngày, Mã Lệ cũng sẽ chỉnh sửa tất cả mọi thứ về cô, rồi gửi cho Gia Mậu.
Mà người đàn ông ở tại phòng Chí Tôn của khách sạn Lý Sa ven sa mạc Cáp Lạp gần biên cảnh, giờ khắc này tỏa ra hương thơm rượu, ánh mắt chăm chú vào hình ảnh không ngừng di động trên màn ảnh, vẻ mắt bí hiểm!
Cô mấy ngày nay quá yên tĩnh rồi, an tĩnh đến khác lạ!
“Leng keng –”
Chậm rãi buông ly trong tay xuống, người đàn ông cầm điều khiển trên mặt bàn hướng về phía cửa phòng ấn một cái, bên ngoài liền truyền đến tiếng của vệ binh: “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, thượng tướng Ngõa La Luân cầu kiến!”
“Cho anh ta vào!” Gia Mậu đem điều khiển chuyển thành màn ảnh, tắt, bỏ xuống, tiếp tục uống rượu.
Cửa phòng mở ra, Tư Á cất bước đi vào, nhanh chóng bước tới ngồi xuống ghế.
Gia Mậu liếc sang, lạnh nhạt nhìn hắn.
Tư Á móc từ trong túi ra một cái điều khiển nhỏ, ấn lên cái nút nhỏ trên đó, đến khi đèn đỏ trên điều khiển sáng lên, mới thở phào một cái, lạnh nhạt nói: “Hệ thống ra đa chống theo dõi cho thấy, 20 dặm xung quanh chỗ chúng ta, có mười mấy cái máy bay ném bom của quân địch tiến tới gần. Theo những gì quan sát được, với thiệt bị của chúng ta bây giờ, muốn đánh rơi toàn bộ, chỉ sợ không dễ dàng!”
“Chống chọi tất nhiên không được!” Gia Mậu nhẹ nhấp rượu, đặt cái ly xuống, thân thể cao lớn đứng lên, dùng khóe mắt liếc về phía Tư Á: “Nhưng chúng ta có thể dùng trí!”
Mày kiếm của Tư Á nhướn lên, mắt thấy bước chân anh khẽ dời, từ cửa sổ sát đất đi ra ngoài, liền vội vàng đứng lên đuổi theo.
Đứng ở trên ban công, phóng mắt nhìn ra, trước mắt một mảnh sa mạc vàng, bát ngát, dưới ánh trăng bạc, mênh mông –
“An Đức Liệt vương cho chúng ta đi đánh giặc, nhưng cũng không nói nhất định phải thắng!” Gia Mậu khẽ mím môi, môi mỏng hình như nhàn nhạt vẽ lên một vòng cung, bộ dáng bình tĩnh: “Hơn nữa, càng không nói là không cho chúng ta có thêm hành động khác!”
“Vậy? !” lòng bàn tay Tư Á để lên trên hàng rào inox, mặc cho gió đêm thổi qua gương mặt, hưởng thụ cảm giác thư thái thoải mái này, con mắt sắc nhìn ra xa.
“Ngươi xem!” Cánh tay Gia Mậu run lên, ngón tay dài chỉ ra phía trước, tròng mắt băng lạnh, khí lạnh tràn ra: “Sa mạc, đó chính là mấu chốt thắng lợi của chúng ta!”
Ở cạnh nhau hơn 20 năm, lời Gia Mậu vừa nói ra, liền khiến cho mắt của Tư Á sáng lên, hai tay hợp thành hình chữ thập nhẹ nhàng chà xát, cười nhẹ nói: “Ý của cậu là…”
Gia Mậu nghiêng mặt sang bên nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, gật đầu.
“Biện pháp tốt! Tôi lập tức cho người đi an bài!” Bàn tay khẽ khoác lên vai người đàn ông nhẹ nhàng vỗ, môi mỏng của Tư Á hiện lên một tia mỉm cười hả hê, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Tư Á!” Gia Mậu đột nhiên gọi hắn lại.
“Hả?”
Gia Mậu khẽ xoay người, lưng dựa vào hàng rào, môi khẽ giương: “Nếu có một ngày tôi ra đi trước cậu, Phí Nhĩ Lạc… liền trông cậy vào cậu rồi!”
Mặt mày Tư Á hơi trầm xuống.
“Còn có.” Ánh mắt Gia Mậu ngưng tụ, thanh âm mơ hồ tựa như gió đêm, giọng khẽ run: “Thượng tướng phủ, chăm nom giúp tôi!”
“Gia Mậu!” Con ngươi màu xanh dương của Tư Á nhàn nhạt thu lại, đáy mắt tràn ra sắc thái âm trầm, thanh âm lành lạnh mà cao ngạo: “Chuyện của bản thân, tự lo liệu!”
“…” Môi mỏng của Gia Mậu nhẹ giương, Tư Á dùng lực vỗ mạnh vào bờ vai anh, bước nhanh rời đi!
Gia Mậu đạm bạc cười một tiếng, trong mắt, sự u ám lan ra.
Coi như hắn không có trả lời, Gia Mậu cũng biết, chuyện này, hắn nhất định sẽ thay anh làm!
………………
“Trời ạ, báo cáo tin tức hôm nay, nói trận chiến lúc rạng sáng, có thể được coi là một trong những cuộc chiến kịch liệt nhất trong lịch sử tinh cầu Chafee. Cả khung cảnh bên trong sa mạc Cáp lạp cũng bị phá hủy, quân địch có 18 máy bay chiến đấu trên không trung, trên tram cỗ xe ẩn dưới đất, hơn ngàn binh lính chạy như bay, mấy ngàn tên nô lệ, toàn bộ đều bị chôn vui, ngay cả vết máu cũng không thấy …”
“Đánh nhau thật kịch liệt, trước kia hai phe giằng co suốt 3 năm cũng không giải quyết được, lần này liền lập tức đổ máu! Không phải nói hoàng thành chúng ta chỉ phái đi hơn ba trăm người thôi sao? Tại sao có thể lấy ít thắng nhiều?”
“Đó là bởi vì thống soái của chúng ta lầm này chính là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc vĩ đại nha! Hơn nữa, còn có thượng tướng Ngõa La Luân, thiếu tướng Bố Lỗ Khắc, trung tá Bác Đốn giúp đỡ. Chỉ là không biết bọn họ có hy sinh không –”
“Ông trời, không cần a…”
Các nữ hầu, vừa quét dọn phòng, vừa thảo luận tình hình chiến tranh ở biên cảnh.
Bước chân bước xuống cầu thang của Thất Dạ chậm lại, từng câu từng chữ này đều lọt vào trong tai, tâm vốn bình tĩnh, không khỏi, trầm xuống.
Gia Mậu chết?!
Anh đã chết, cô nên vui vẻ chứ, dù sao, cô vẫn luôn đang suy nghĩ tất cả các biện pháp thoát khỏi sự khống chế của anh. Hiện tại nếu như anh chết thì tốt, như vậy cô có thể nhân cơ hội này rời đi –
“Tiểu thư Nam Hi!” Người hầu nữ thấy cô,vội vàng ngừng nhiều chuyện (buôn chuyện đó), rối rít tản ra, tiếp tục đi làm việc.
Mắt Thất Dạ nhìn chằm chằm sự thay đổi nhanh như chớp của họ, nhìn họ rối rít đem mặt quay đi, khóe miệng khẽ nhếch, xoay người bước ra cửa.
Đụng mặt Mã Lệ, cô ta hơi gật đầu, nói: “Tiểu thư Nam Hi, muốn đi ra sau viện phơi nắng?”
“Hôm nay tôi muốn đi ra sân cỏ phía sau đình viện!” Tiếng Thất Dạ nhàn nhạt trả lời: “Một mình tôi đi tản bộ, các cô không cần đi theo tôi!”
“Nhưng là, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc phân phó –”
“Anh ấy bây giờ không có ở trong phủ, không ai có thể trông nom tôi. Hơn nữa cô yên tâm, tay của tôi vẫn chưa hoàn toàn khỏi, không kéo được dây cương, cho nên không thể cưỡi ngựa!”
“Tiểu thư Nam Hi…”
“Quản gia Mạc Nại, điện thoại!”
Người làm kêu lên cắt đứt lời Mã Lệ nói, Thất Dạ lợi dụng lúc cô ta đi vào trong phòng nghe điện, vội vã đi ra khỏi cửa, đi xuống cầu thang liền hướng về phía chuồng ngựa mà bước tới!
Mã Lệ nhanh chóng vào nhà, hướng về phía nữ hầu đứng một bên nhỏ giọng phân phó: “Đi theo tiểu thư Nam Hi, cô ấy nếu muốn cưỡi ngựa, bảo Lạp Cống ngăn lại. Có chuyện gì, tùy lúc trở lại báo cáo tôi!”
“Dạ!” Người hầu nhỏ vội vàng trả lời, vội vã đi ra ngoài.
…………………….
Thất Dạ cuối cùng vẫn đi tới chuồng ngựa.
Lạp Cống đang đem Y Toa Bối Lạp kéo về chuồng, buộc dây lại, thấy cô, vẻ mặt già nua của hắn xẹt qua nét mỉm cười, chào hỏi: “Tiểu thư Nam Hi!”
“Ông là Lạp Cống?” Thất Dạ cong cong đôi môi: “Tuyết Lị nói cho tôi biết.”
“Tiểu nha đầu kia, thật nhiều chuyện!”
“Ngày ngày ở chỗ này chăm ngựa, cho ngựa ăn, dắt ngựa đi rong, có nhàm chán không?”
Lạp Cống lắc đầu, bàn tay vuốt dọc theo chòm râu trắng, cười nói: “Rất vui vẻ!”
Ngày nào cũng lặp lại chuyện như vậy, cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại trong ánh mắt lại có nét vui mừng. Nghĩ đến, ông thật sự là vô cùng yêu ngựa!
Thất Dạ cười cười, không nói gì, ngược lại cất bước đi tới gần Y Toa Bối Lạp, đưa tay sờ sờ đầu nó.
Lạp Cống cười ha ha, nói: “Tiểu thư Nam Hi, nó có vẻ rất thích cô!”
“Ông gần đây đang huấn luyện nó chạy nhảy sao?”
“Khả năng chạy nhảy của nó cũng không kém, lúc ở mã tràng cũng đã được huấn luyện tốt lắm!”
“Như vậy a –” Thất Dạ tỏng lòng mừng rỡ, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Vậy thì tốt!”
Có thể chạy nhảy, là có thể trong lúc hỗn loạn, nhảy qua tường –
Mắt Lạp Cống sáng lên, ánh mắt yên lặng như nước nhìn cô một cái, nói: “Tiểu thư Nam Hi thích Y Toa Bối Lạp?”
“Có chút.”
“Muốn cưỡi thử sao?”
“Có thể?”
“Chờ lão hỏi thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đã, ngài ấy đồng ý là có thể.”
Thất Dạ nghe vậy, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nếu như có thể làm quen với con ngựa này trước, đến lúc đó chạy có thể thoải mái một chút, ít gặp nguy hiểm.
“Tiểu thư Nam Hi, người hầu nữ tới tìm rồi.” Lạp Cống đột nhiên liêc mắt nhìn con đường nhỏ trước mặt: “Không nên làm khó cô ta!”
“Lạp Cống, ông thật là một người thú vị!”
Lạp Cống cười cười, nói một câu khiến cho Thất Dạ khiếp sợ trong lòng.
Ông nói, thật ra thì so với Y Toa Bối Lạp, con tuấn mã màu đen bên cạnh đang chăm chú nhìn người,… Bội Tây, ngược lại càng thêm ôn thuần!
…………
Lúc nửa đêm canh ba, ánh trăng bị mây đen che kín, trừ vệ binh đi lại tuần tra, bốn phía đình viện không có bất cứ một bóng người nào.
Một bóng dáng mảnh khảnh từ cửa trước của phủ đệ, lưu loát xoay người mấy cái, vượt qua Tùng Lâm, đi về phía chuồng ngựa –