Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 148: Chương 148: Hoàn cảnh không khí cảm giác cũng đúng, không lý do gì không làm!




Thất Dạ không cần quay mặt lại nhìn, chỉ bằng vào hơi thở của bọn họ cũng biết đối phương là Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc. Môi của cô nhẹ nhàng hạ xuống, xoay người, đúng lúc cặp mắt màu hổ phách của người đàn ông kia đang nhìn cô chằm chằm. Ôm lấy ngang lưng cô rồi gối đầu lên bả vai cô, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Anh dựa sát vào tôi như thế làm gì?"

"Bị em mê hoặc, muốn hôn em." Gia Mậu cười cười, con mắt sắc sâu như biển.

Anh thật quá thâm trầm rồi, để cho cô không cách nào thấy rõ anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Anh từng nói qua, không đem cô cho người khác, nhưng anh vẫn để cho cô đi câu ~ dẫn Nam Tuyệt Hiêu. Sự thật chứng minh, Nam Tuyệt Hiêu không cần cô đi câu ~ dẫn, đều vẫn cảm thấy hứng thú đối với cô. Chỉ là giờ phút này bọn họ nếu bắt đầu, trò đùa giỡn kia nhất định phải diễn thôi. Chỉ là, thế nhưng vì sao anh lại không theo nguyên kế hoạch giữ Nam Tuyệt Hiêu lưu lại?

Vốn là, quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt đến thế, nhưng trước đó anh đã không ngại nguy hiểm cứu cô từ trên lưng ngựa, còn khiến mình bị thương. Ban đêm, cô dứng trước mặt Nam Tuyệt Hiêu cùng Y Toa Bối Lạp cũng đã làm cho anh khó chịu, anh cũng không trừng phạt cô, ngược lại hôm nay đối đãi với cô tình ý triền miên liên tục, rốt cuộc bên trong lại chứa âm mưu ý định gì đây?

Thất Dạ không hiểu, cũng không muốn suy nghĩ. Cô quan tâm, chỉ là vấn đề

"Anh cự tuyệt hắn?" Trước đó cô có nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, đồng thời nhìn thấy máy bay trực thăng bay lên. Cô nghĩ, này nhất định là Vưu đến đón Nam Tuyệt Hiêu đi rồi. Vì vậy, Gia Mậu cũng không có theo phía kế hoạch bọn họ định trước, giữ hắn lại.

Gia Mậu không đáp lại, chỉ là cánh tay vốn đnag đỡ ở eo cô lại dời lên bả vai, cánh môi mỏng, liền hôn lien tục lên cái miệng nhỏ nhắn của Thất Dạ.

Lúc người đàn ông muốn tiến sát tới môi cô, Thất Dạ đột nhiên đưa tay hướng lồng ngực của anh đẩy một cái. Đôi lông mày của người đàn ông khẽ nhíu, cô nhướn mày, khóe miệng cong lên nụ cười nhạo bang lạnh lùng, một đôi mắt lạnh lẽo liếc mắt nhìn người đàn ông:” Anh vừa đi âu yếm với cô gái kia?" .

"Đó là em gái của em!" Tầm mắt Gia Mậu, theo mi mắt của cô nhìn vào, thật giống như muốn nhìn xuyên qua cô.

"Cô ta không phải là em gái tôi." Thất Dạ lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm, mang theo vài phần mỉa mai: "Gia Mậu, tôi cho anh biết, tôi căn bản cũng không phải là Tạp Lạc Nhi • Hi!"

Gia Mậu nông cạn cười cười, đột nhiên liền lui về sau nửa bước, không nóng không lạnh hỏi thăm cô: "Như vậy, em là ai?"

Nghe thanh âm của người đàn ông, lòng Thất Dạ chợt run rẩy.

Gia Mậu đang thử dò xét cô!

Hai tay của cô nắm chặt thành quyền, nhìn nam nhân lắc đầu một cái: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh quá là hèn hạ rồi!"

"Em cũng có thể hèn hạ!" đôi tay Gia Mậu vòng trước ngực, ánh mắt không rời khỏi ánh mắt cô. Hình như là, chỉ cần cô nói dối nửa lời, sẽ bị anh phơi bày.

Đối mặt anh với tư thế như muốn gây sự, Thất Dạ hất cằm, lạnh lùng thốt: "Tôi không phải Tạp Lạc Nhi • Hi, toi chỉ là Nam Thất Dạ. Cái này từ lúc vừa mới bắt đầu, anh đã biết rất rõ rồi!"

Gia Mậu mím môi mỏng nhẹ “xuy” cười một tiếng: "Lúc đầu anh ép em thừa nhận mình là Tạp Lạc Nhi • Hi, em vẫn luôn không vui. Nhưng em cùng Nam Tuyệt Hiêu lui tới lại làm cho anh rất hiểu, không hề đơn giản! Em gạt được Nam Tuyệt Hiêu, không lừa được anh! Em cũng không phải là mất trí nhớ không muốn nhớ lại ..., bản thân em chính là Tạp Lạc Nhi • Hi, nhưng lại không hề giống truyền thuyết về cô gái ấy."

"Trong truyền thuyết là như thế nào? Anh cùng cô ấy có quen biết nhau sao? Làm sao anh biết được trước kia cô áy vốn là người như thế nào sao?" Thất Dạ học theo vẻ mặt của người đàn ông, nở nụ cười: "Gia Mậu, anh đừng trông cậy có thể nhìn thấu tất cả mọi truyện trên thế giới này, an không thể nhìn thấu tất cả đâu! Tại sao anh lại phải bức mình tới tình cảnh này đây? Nhiều mệt mỏi như thế. . . . . ."

"Câm miệng!" Gia Mậu đột nhiên đưa tay khẽ bóp cằm của cô, thanh âm lạnh vô cùng: "Tôi hỏi cô, cô là ai?"

Anh thật sự cố chấp như vậy sao?

Thất Dạ nhìn trong ánh mắt người đàn ông chiếu ra tia sáng lạnh lẽo, trái tim hơi quặn thắt. Cô cắn răng, mở miệng, lạnh lùng thốt: "Tôi là ai? Tôi không phải là người bị anh giam cầm ở trên cái thế giới này không có đường lui, không còn là chính mình, Nam Thất Dạ? Tôi chính là người đã chiếm lấy thân thể Tạp LẠc Nhi • Hi, còn linh hồn này cũng chỉ là một cô hồn lưu lạc, anh có muốn đáp án này không?"

Nói đến quỷ thần, Gia Mậu từ trước đến giờ đều không tin, chỉ là. . . . . .

Sự quật cường cùng cao ngạo của cô, thật sự trái ngược với Tạp LẠc Nhi • Hi.

Cô cho là, anh không biết Tạp Lạc Nhi • Hi sao?

Cô cho là, Tạp Lạc Nhi • Hi đối với anh mà nói, thật chỉ là một nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao?

Nam Thất Dạ, cô cái gì cũng không biết!

"Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Anh muốn đáp án như thế nào, tôi đều có thể cho anh!" Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh, Thất Dạ đem cái cằm bị anh giữa chặt hất cao lên, đôi mắt thanh thuần mở tô không sợ chết lạnh lùng nhìn chằm chằm anh: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, tôi có thể đóng vai cái người mà anh muốn tôi trở thành, nhưng có điều này tôi muốn nói, anh vĩnh viễn sẽ không thể khuất phục được tôi!"

"Đó?" Nghe thanh âm của mang theo khí thế hiên ngang lẫm liệt như vậy, môi mỏng của Gia Mậu khẽ cong, từng tia sáng trong mắt như Thủy Ngân bắn ra ngoài, tràn đầy trong đôi mắt ngọc bích thâm sâu kia.

Người đàn ông này thâm trầm u ám như vực sâu, mang theo khí lạnh bức người, giống như chỉ cần cô nói sai một chữ, anh sẽ đặt cô vào vòng nước xoáy, mãi mãi không thể trốn thoát.

Hô hấp của Thất Dạ trở nên khó khăn, cô cắn răng, lại cảm thấy tim co rút đau đớn. Cô lắc đầu một cái, lòng bàn tay đột nhiên liền hướng lồng ngực Gia Mậu đẩy, xoay người liền muốn trở về phòng.

Nhưng Gia Mậu cũng không đồng ý, cánh tay dài của người đàn ông nhanh nhẹn ôm lấy eo thon của cô, chỉ hơi độn, liền kéo cô về vị trí lúc ban đầu. Thân thể cao lớn của anh, đem thân thể nhỏ nhắn của cô áp đến bên lan can. Để cho cái eo mảnh khảnh của cô dựa vào lan can, khí thế như này, khiến lòng Thất Dạ run rẩy không ngừng.

Thật ra thì lực của anh cũng không tính lớn, nhưng ép vào lan can, Thất Dạ vẫn cảm thấy hông của mình giống như bị nghiền nát. Có lẽ, đó là bởi vì người đàn ông này mang đến cảm giác quá kinh ngạc, mới có thể khiến cho cô có phản ứng như vậy!

Cô ghét bị khi phụ, hơn nữa từ lúc xuyên tới đây trừ Gia Mậu ra, bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì cô đều có thể ứng đối rất tự nhiên . Giờ phút này cùng anh dựa sát vào nhau, hô hấp của cô có chút rối loạn. Chỉ cần cảm nhận được sự kiên cường tỏa ra trên người anh, giống như có thể rút mất trái tim cô ra vậy. Cô ghét mình như vậy, càng ghét Gia Mậu hơn thế.

Anh luôn khống chế được cô, vô luận là theo bản năng hay là vô tình ——

"Buông tôi ra!" Trong lòng biết có phản kháng nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô chỉ có thể thốt ra mấy từ như thế.

"Buông ra?" Thanh âm của người đàn ông, lạnh lùng, rõ ràng nên rất sảng khoái, so với gió lạnh ban đêm còn rùng mình hơn.

Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, bàn tay đánh về phía anh không tự chủ tăng thêm một phần sức!

"Nam Thất Dạ!" Gia Mậu đột nhiên cúi đầu, hướng vành tai của cô cắn nhẹ một cái.

"Buông ra. . . . . ." Thất Dạ "Xuy" thở một hơi lãnh khí, cũng không phải bởi vì anh cắn cô quá mạnh, mà là khi hàm răng của anh va chạm với lỗ tai cô, đầu lưỡi của anh ác ý liếm dọc theo dái tai cô. Cái loại cảm giác tê dại ~ tê dại ~ nhột nhột~ đó quá mức rõ ràng, để cho cả thân thể cô cũng không nhịn được run rẩy.

Gia Mậu hình như là nhận thấy được phản ứng của cô rồi, bàn tay của anh đặt trên vai cô dần dần trượt xuống, dọc theo quần áo ngủ của cô mà trườn vào.

Bị năm ngón tay lạnh lẽo của anh xoa nắn mọi vị trí, cõi lòng tan nát của cô dần dịu đi, tầm mắt Thất dạ rủ xuống, vốn là muốn tránh đi bàn tay anh, lại không nhịn được khẽ vuốt lồng ngực anh.

Gia Mậu còn mặc bộ lễ phục mà cô chọn cho anh, cử chỉ của cô đã đến mức này, không khiến cho anh có chút cảm giác đau dớn nào, mà lại làm thức tỉnh một thứ đặc biệt trong anh. Trong bóng đêm anh chợt muốn có một đứa con

Phải biết, dục ~ vọng của người đàn ông, bình thường chính là tới rất nhanh!

Con mắt sắc của anh u ám, đột nhiên đưa tay bóp lấy cái ót của cô, lúc ánh mắt cô lóe lên, liền cúi đầu cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

"Ừ. . . . . ." Thất Dạ giãy giụa, lại đột nhiên phát giác trước mắt mình, lại là một bầu trời chìm trong đêm tối. Giờ phút này thân thể của cô bị Gia Mậu áp chế, ngang lưng vừa đúng chống đỡ ở lan can, nửa người trên liền có khuynh hướng nhoài ra ngoài ban công lơ lửng giữa không trung. Mặc dù cô không còn sợ độ cao như trước đây nữa, nhưng ở tư thế như này cùng với Gia Mậu, đơn giản chính là đem cô treo lơ lửng ở không trung! Sắc mặt cô có chút trắng bệch, liều mạng dùng nắm đấm đánh vào lồng ngực người đàn ông: "Gia Mậu, không cần. . . . . ."

"Đừng sợ!" Người đàn ông hình như biết trong lòng cô kinh sợ cái gì, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, nói: "Lúc anh còn chưa được hưởng thụ, anh sẽ không để cho em ngã chết đâu!"

Ý tứ của anh là, sau khi anh hưởng thụ xong rồi sẽ đem cô ném xuống cho ngã chết hay sao?

Thất Dạ tình nguyện bị anh đánh chết không thương tiếc, bị bàn tay anh bóp chết, bị anh dùng chân đạp chết, tuyệt đối cũng không nguyện ý bị anh ném xuống ngã chết!

"Tôi không muốn ngã chết." Vốn là hai cánh tay đang đánh vào người lại vòng qua cổ ôm chặt lấy anh.

Đối với phản ứng này của cô, con mắt sắc của Gia Mậu sáng lên. Rất nhanh, anh liền phúc hắc mà nghĩ, việc có con sẽ rất dễ dàng, về sau muốn cùng cô thân thiết, liền đặc biệt chọn một vị trí thật cao, đem cô đẩy ra ngoài. Kể từ lúc đó, cô sẽ chủ động dán vào anh, mặc tình anh muốn làm gì thì làm!

Nghĩ đến cái này, khóe miệng Gia Mậu tà tà cười quyến rũ, vốn là hôn lên cánh môi mỏng của cô, trượt dần xuống cằm cô, cắn lên xương quai xanh tinh xảo, lại lăp lại một đường hôn như thế.

Thân thể mảnh khảnh của cô gái chống đỡ dưới bụng anh, sựu đối lập giữa cứng rắn và mềm mại, tương đối rõ ràng. Dáng người của anh vỗn dĩ là rất tốt, toàn thân đều là bắp thịt săn chắc, mà cô gái mặc dù thường ngày cũng luyện võ, nhưng trời sanh tương đối mềm mại, cũng bởi vì thời gian dài tập võ mà thân thể có độ mềm dẻo nhất định, giờ phút này dán chặt vào nhau, cảm giác lại là vô cùng tốt!

Hoàn cảnh không khí cảm giác cũng đúng, không có lý do gì không làm!

Một cánh tay người đàn ông nắm chặt bả vai cô gái, một cánh tay khác nhẹ nhàng linh hoạt vén lên áo ngủ của cô, đem các khe hở giữa hai người dần dàn lại bỏ, cùng với cô, tạo nên sự thân mật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.