Mặc dù giờ phút này, cả người Nam Thất Dạ đều đau đớn, nhưng cũng không làm chậm phản ứng nhanh nhẹn của cô, sau khi khóe mắt liếc thấy giứa ngón tay người đàn ông có ngân quang lóe lên, cô rất nhanh lăn thân thể mình trên sàn nhà một cái, khó khăn lắm tránh được mũi dao Gia Mậu muốn đâm mình. Cánh tay người đàn ông run lên, con dao nhỏ một lần nữa hướng dưới đất đam tới, sắc mặt cô hơi đổi, nhanh chóng naamg chân hướng vị trí bắp chân của anh đá tới.
Nếu như Gia Mậu tiếp tục dùng dao nhỏ đâm theo động tác của cô, như vậy tất nhiên anh cũng muốn ăn một cái phi chân của cô.
Thật không nghĩ đến bản lĩnh của cô lại nhanh nhẹn đến thế, lông mi dài của Gia Mậu giương lên, động tác trong tay ngừng lại.
Nhưng chân của anh đã sớm nhấc tới, dọc theo ngực Thất Dạ dùng sức đạp xuống.
Bàn chân đàn ông rất lớn, lực lượng đầy đủ, bị anh đạp trúng, Thất Dạ cảm giác trong phế tạng của mình một hồi khuấy đảo, cả người cơ hồ đều bật lên.
Bởi vì anh dùng sức áp chế, cô hoàn toàn không có cách nào, chỉ là hơi ngọ nguậy người một cái, khóe miệng liền có tia máu thấm ra.
“Không biết tự lượng sức mình.”
Khóe miệng Gia Mậu nói ra lời nói lạnh lùng, chân của anh dùng sức đè ép lại một chút vị trí trái tim đơn thuần, nhìn khuôn mặt thanh tú của cô nhíu chung một chỗ, đôi đồng tử đen phút chốc lạnh lùng, tiếp tục ra âm thanh lạnh bạc: “Tát Khắc Tốn phái cô tới?”
Thất Dạ cắn răng, đầu lông mày nhíu ngang, âm thanh lạnh lùng: “Thúi lắm!”
Trên ngực là giày da, lực thêm một chút.
Thất Dạ cảm thấy, bản thân cơ hồ sắp chết đi.
“Gia Mậu.” Phí Nhĩ Lạc đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Đối với một cô gái nhỏ, phương thức không cần thô lỗ như vậy.”
“Điện hạ, xin đem chuyện này giao cho tôi xử lý.” Giọng nói của Gia Mậu bình tĩnh, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt, giống như là dù đem giết Thất Dạ, cũng chẳng qua chỉ là đơn giản giết một con kiến vậy, sẽ không có cảm giác tội ác.
Hai cánh tay Tư Á vốn ôm ở trước ngực từ từ buông ra, con mắt chăm chú nhìn mặt quật cường của cô gái, nhỏ giọng khuyên can: “Tiểu thư, tôi khuyên cô mau chóng nhận tội đi, Gia mậu đối với phụ nữ, chưa từng có kiên nhẫn.”
Thất Dạ hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, bộ dạng thấy chết không sờn.
Bọn họ đã cho rằng cô chính là mật thám, như vậy dù cô có nói gì cũng vô dụng. Chỉ là, cho dù muốn chết, cô cũng nhất định phải chứng minh là mình vô tội.
“Không sợ chết?” Môi mỏng của Gia Mậu đột nhiên phát ra mấy chữ thật thấp, chân áp chế trên ngực Thất Dạ chợt rời đi, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Thất Dạ: “Đối với Tác Khắc Tốn thật trung thành như vậy?”
“Người mù.” Từ trong miệng Thất Dạ bật ra, chỉ có đơn giản hai chữ.
Đối mặt với sự khiêu khích của cô, ánh mắt Gia Mâu trầm xuống.
Tư Á cũng cảm thấy cực hứng thú, mím môi lại nói: “Tiểu thư, cô nói như vậy là có ý tứ chỉ... Gia Mậu là người mù?”
Mu bàn tay Thất Dạ sát qua khé miệng, lạnh giọng nói: “Để yên cho mật thám chân chính không bắt, đem người vô tội đến đây... Người mù!”
Nghe cô không biết cái gì lặp lại danh từ đó, đôi đồng tử như chim ưng của Gia Mậu thoáng qua thần sắc nham hiểm, khóe miệng, cũng nổi lên nụ cười lạnh lẽo.
“Cô xem ra suy nghĩ một chút, tôi là nhe thế nào mù?”
Lúc anh nói những lời này, đầu ngón tay dọc theo ngực Thất Dạ, dùng sức xé ra, dầu ngón tay thế nhưng đa kéo xuống nút cài áo của cô.
“Anh làm cái gì?” Thất Dạ thét lên một tiếng, lòng bàn tay muốn dọc theo ngực che lại, cố gắng bao chùm khuôn ngực thanh khiết hiện ra trước mặt người đàn ông này.
“Làm cô.” Gia Mậu cười lạnh một tiếng, cản tay của cô, trực tiếp xé rách quần áo che thân cô.