Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 67: Chương 67: Mỹ nhân kế




“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, cậu có ngửi thấy trong không khí có vị chua không vậy?” Mắt thấy bóng dáng của Thất Dạ và Đỗ Bang chạy càng ngày càng xa, con ngươi của Tư Á khẽ ngưng tụ, nhàn nhạt liếc Gia Mậu, cánh tay dài nhẹ nhàng vòng lên trước ngực, khẽ cười nhạo nói: “Hình như còn rất nồng nữa!”

Ánh mắt từ phương hướng mà bóng dáng mảnh khảnh đó biến mất thu trở về, Gia Mậu lạnh lùng hừ một tiếng, băng trong tròng mắt, hàn quang tản đi khắp nơi: “Nếu như cậu muốn uống thứ vị chua đó, tôi sẽ sai người mang một tấn đến phủ của cậu!”

“Thượng tướng đại nhân, tiểu nhân thuần túy chỉ là đùa một chút thôi mà, cậu ngàn vạn lần không được tưởng thật!” Trong lòng, vẫn rất chắc chắn như trước là Gia Mậu đang vì mới vừa rồi Thất Dạ cùng hắn thân thiết nên sinh hờn dỗi. Nhưng Gia Mậu vốn vô cùng cố chấp, giờ phút này hai bên mày kiếm giương lên, rõ ràng không giống nói đùa, thậm chí còn mang theo nồng nặc mùi vị cảnh cáo. Vì vậy, Tư Á sợ rằng ngày mai máy bay sẽ mang đến phủ Ngõa La Luân hắn bình dấm chua không chỉ 1 mà tới 10 tấn, cho nên lại không dám lỗ mãng. Hắn giơ hai cánh tay lên tỏ vẻ đầu hàng, nhưng vẫn không quên đùa bỡn người khác, cười nhạt trêu đùa Gia Mậu một câu: “Thượng tướng đại nhân, trong phủ tiểu nhân tuyệt đối không thiếu dấm!”

Gia Mậu mặt đầy hắc tuyến, con ngươi vốn vô cùng sắc bén nổi lên ánh sáng âm hàn, bắn thẳng đến trên người Tư Á, hận không thể đem hắn giết chết!

“Ok, tôi sai lầm rồi!” Tư Á vội vàng mở lòng bàn tay, nhún nhún vai, thức thời chuyển đề tài, nói: “Cậu nên rất rõ ràng, cô ấy sẽ thiết tha đề nghị tôi dạy võ cho, cũng chỉ là mượn cớ đến chỗ của Ngõa La Luân tôi để gấp rút gặp gỡ Thiên Đại mà thôi!”

“Nam Thất Dạ, Dung Thiên Đại...” Gia Mậu nhẹ nhàng than: “Hai người bọn họ ngược lại rất có duyên, được giống như họ, là vô cùng hiếm thấy!”

“Cái tên Nam Thất Dạ này, là cô ấy nói cho cậu?”

“Ừ!” Gia Mậu đem hai tay chắp sau lưng, trong đầu, bỗng dưng hiện lên 1 hình ảnh.

Cô gái ngước đầu, con ngươi như hai hạt châu bình thường nhưng thanh nhuận chói mắt tựa ngọc lưu ly hung hăng nhìn chằm chằm anh, trong mắt cô tỏa ra ánh sáng quật cường, so với ánh sao còn sáng hơn, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhưng mang sắc thái lành lạnh kia, giống như tạo thành một xoáy nước sâu không thấy đáy, trực tiếp đem đối thủ cuốn vào trong thế giới chỉ thuộc về riêng cô, phải dò xét xem cô đang thực sự nghĩ gì –

“Cô ấy quả thật là người của Nam gia?” Con mắt Tư Á tựa như biển sâu, sớm không còn vẻ mặt đùa giỡn mới vừa rồi, ngược lại vẻ mặt thành thật: “Nam Tuyệt Hiêu đột nhiên kéo sát Hoàng Thành, chẳng lẽ, thật chỉ vì cô ấy mà đến?”

“Chưa chắc!” Con ngươi Gia Mậu hiện lên ánh sáng u ám, lông mày thoáng nhướng lên, khẽ ngẩng đầu để đôi mắt nhìn về phía bầu trười đêm, sắc thái này, giống như ngôn từ của anh, đạm bạc, mơ hồ, tựa như ảo mộng, không rõ: “Trước đây tôi cũng có hoài nghi cô ấy cùng Tích Cổ thành bảo có quan hệ, nhưng từ tình huống cô ấy muốn chạy trốn vừa rồi, trong này tất nhiên còn có điểm kỳ quặc. Nếu như không phải vì Nam Nhã Toa đột nhiên bị công kích, cô ấy tất nhiên sẽ không về đâu. Người của Nam Gia cũng tương đối khôn khéo, không thể nào tùy tiện mà trở thành tù nhân của quý tộc hoàng thành Lạp Ma. Quan trọng hơn nữa là, cô ấy thậm chí, vẫn còn ở nơi này khai chiến cùng Nam Tuyệt Hiêu.”

“Nhưng tôi phát hiện, Nam Tuyệt Hiêu rõ rang rất coi trọng cô ấy!”

“Cô gái như Nam Thất Dạ, dáng điệu không tệ, bản thân lại mang theo khí chất quật cường và nhiệt tình, rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý. Nhưng cô ấy rõ rang không biết Nam Tuyệt Hiêu, lại còn bị bán đấu giá làm đầy tớ ở Kalaka đại điện. Phải biết, những nô lệ như vậy, đã bị đóng ấn kí lên người, từ đó vĩnh viễn đều chỉ có thể trở thành sủng vật cho giới Quý tộc thương lưu khinh nhờn. Nếu cô ấy là người của Nam Tuyệt Hiêu, thì không lí nào lại lưu lạc đến nơi này! Trừ phi cô ấy là ...”

“Trừ phi, Nam Thất Dạ chính là người đã từng ở trong thành Tích Cổ, trong lúc nhất thời, bị Nam Tuyệt Hiêu nâng niu trong lòng bàn tay, bảo bối không thể đụng đến Tạp Lạc Nhi · Hy Nhĩ?!” Tư Á nói nốt những lời mà Gia Mậu chưa nói ra: “Chỉ tiếc, năm năm trước cô ta phản bội Nam Tuyệt Hiêu, khiến mấy trăm mạng người trong thành Tích Cổ trở thành vật hi sinh, mà Nam Tuyệt Hiêu cũng trở thành tội nhân của tộc Nam thị. Hắn cùng với gia tộc Hy Nhĩ của thành Đức Lan, từ đó cũng kết thù hận. Cũng chính vì bởi như thế, tính tình Nam Tuyệt Hiêu đại biến, từ đó không phải chỉ mấy chữ “lòng dạ độc ác” có thể hình dung được. Hắn hao tốn 3 năm chấn chỉnh lại thành Tích Cổ, lại dùng chưa tới nửa năm đem hơn phân nửa giang sơn thành Lợi Á thu vào trong túi. Còn có tin đồn, hắn từng cố gắng giết chết cha mẹ, cánh làm việc vô cùng tàn độc, khiến người khác nghe thấy đã sợ mất mật. Chỉ là, hắn vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Tạp Lạc Nhi · Hy Nhĩ. Không ai biết hắn tìm cô ta, là vì báo thù, hay vẫn còn những nguyên nhân khác –”

“Cậu thấy thế nào?” Lẳng lặng nghe xong những lời của Tư Á, Gia Mậu khẽ chớp mắt, dùng âm thanh lạnh nhạt hỏi. Chỉ là khẽ suy nghĩ.

“Cậu có đi thăm dò kiểm chứng lại thân phận của cô ấy không?”

“Từ khi tôi biết hành trình bị tiết lộ, có lưu ý qua vấn đề này. Tư liệu thu về cực ít, hơn nữa tài liệu bên bán đấu giá đưa ra, cũng không thể tin hoàn toàn được, nói là do một hộ bình dân mang tới bán. Nhưng tôi sai người đi điều tra gia đình kia, Nam Thất Dạ đúng là do bọn họ nhặt được bên bờ sông. Ở trước đó, cô ấy dường như tự dưng xuất hiện, hoàn toàn không có đầu mối hay dấu vết gì khác để tìm ra!”

Ngay cả Gia Mậu cũng điều tra không ra, vậy thật không phải chuyện khó giả quết bình thường!

Đầu ngón tay Tư Á sờ sờ dọc theo xương hàm, bỗng dưng ngẩng mặt, nói: “Thật kỳ quái, chẳng lẽ là, cô ấy quả nhiên là tự dưng xuất hiện?”

“Chuyện nực cười!” Gia Mậu khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Đó không phải là chuyện đùa, mà có thể là sự thật!” Tư Á nhún nhún vai, đột nhiên liền đưa tay gõ lên trán mình một cái, nói: “Xem, tôi thật hồ đồ. Chuyện này, có lẽ vẫn còn một người biết!”

“Người nào?”

“Dung Thiên Đại!”

Con ngươi Gia Mậu nhẹ giương, cánh môi lạnh bạc nhếch lên, ngưng tụ trong ánh mắt của anh, có sắc thái giễu cợt.

Tư Á không vui, hừ nói: “MD, cười cái rắm à?”

“Cậu giải quyết được cô gái kia, tôi sẽ lấy họ Ngõa La Luân cùng cậu!”

Coi như không tự mình tiếp xúc qua cùng Dung Thiên Đại, nhưng từ thân phận tù binh của cô, thân thủ nhanh nhẹn, biết trọng nghĩa khí, cô gái kia cũng giống Nam Thất Dạ, đều là người rất phiền toái. Nếu không, ngày đó cô sẽ không mạo hiểm tính mạng mình, nhảy ra từ trong góc tối, muốn đi cứu Nam Thất Dạ thiếu chút nữa bị anh giết chết? Phải biết, tình huống lúc đó, anh là vô cùng có thể sẽ đem cả hai cô giết chết. Lá gan của cô, không phải người thường có thể so sánh cùng –

“Ha ha ha...” Bị anh coi thường, Tư Á cũng không giận, ngược lại hứng thú hỏi thăm: “Gia Mậu, thì ra cậu cũng giống tôi, cũng nếm mùi thất bại rồi hả?”

“Tôi sẽ thuần phục cô ấy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!” Gia Mậu cũng không né tránh, rất rộng rãi thừa nhận: “Cõi đời này, không có chuyện gì Gia Mậu tôi không giải quyết được!”

Khí thế bá đạo điên cuồng kia, vang lên trong không khí, giống như địa vị cao cao tại thượng vương giả của chính anh, đủ để khuất phục vạn vật –

Ánh mắt Tư Á sâu kín nhìn anh, bờ môi rõ ràng có chút vu tâm quang mang xẹt qua. Môi mỏng của hắn giật giật, thanh âm bay vào trong không khí, hết sức du dương: “Giống nhau thôi!”

Sự tình Tư Á hắn muốn làm, đồng dạng cũng là, không có chuyện không làm được!

Đêm hôm nay… Cũng chính là do hắn bố cục kĩ lưỡng, chờ bắt rùa trong hũ!

“Đã đến lúc rồi.” Gia Mậu cũng không coi thường vè mặt của hắn, lạnh nhạt nói: “Chúng ta nên đi chuẩn bị một chút!”

“Ừ!” Tư Á cùng anh đều xoay người, bước vào trong đại điện Kaloka, không chút để ý nói: “Gia Mậu, cậu nói xem một người cường thế như Nam Tuyệt Hiêu, chẳng những không cùng chúng ta xảy ra xung đột, còn đi vội vã như vậy, có phải hay không là vì đã sớm biết thành Đức Lan bên kia tối nay sẽ có điều động ở Kaloka đại điện?”

“Nam Tuyệt Hiêu cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào!”

“Nhưng hắn sẽ không dễ dàng cùng bọn họ nảy sinh xung đột!”

Gia Mậu liếc nhìn hắn một cái, con ngươi hẹp dài nheo lại, để lộ ra sắc thái đông lạnh, giống như ánh sao sáng lại sắc bén như lưỡi dao, chợt lóe một cái, cao ngạo lại khiến người khác run sợ.

Tư Á dừng lại, nhíu mày đối với anh tỏ vẻ không hiểu.

Lòng bàn tay nghiêng đút vào túi, cánh môi sầm mỏng của Gia Mậu khẽ nhếch lên, ánh mắt như nước tỏa sáng, ánh sáng lung linh: “Nam Tuyệt Hiêu cũng không sợ hãi bất kì thế lực nào hiện tại ở tinh cầu Chafee. Hắn cũng chỉ là, khinh thường việc thông đồng cùng gia tộc Hy Nhĩ làm bậy.”

“Vì sao cậu không nói, thật ra thì hắn đã sớm biết thành Đức Lan bên kia tới nhất định sẽ thua, cho nên mới cố ý tránh bọn họ?”

“Hắn nghĩ cái gì không quan trọng, mấu chốt là chúng ta không bị mê hoặc là được!”

“Nói cũng phải.” Tư Á gật đầu, trong đáy mắt, ẩn ẩn sắc thái thông suốt: “Dù sao qua tối nay, An Đức Liệt vương càng thêm tin tưởng Phí Nhĩ Lặc là được!”

Gia Mậu không nói, trong ánh mắt, có tầng tầng lớp lớp ánh sáng lướt qua.

Coi như tối nay Phí Nhĩ Lạc thật nguyện ý ra tay diệt trừ mật thám của thành Đức Lan bên kia, thì cũng chưa chắc có thể hoàn toàn lấy được sự tin tưởng của An Đức Liệt vương, để cho hắn tự do lộng quyền. Dù sao, Tát Khắc Tốn là hoàng tử trưởng, hắn nếu dám cùng thành Đức Lan quan hệ công khai, nghĩ đến hắn tất nhiên đã chuẩn bị chu toàn.

Vì thế, tối nay, Gia Mậu chỉ bảo thủ đoán chừng có thể trừ đi mật thám của thành Đức Lan gài vào trong quân lực phòng thủ hoàng thành Lạp Ma, cũng không nhất định có thể đem toàn bộ nguy cơ diệt trừ hết!

Dù sao, ai dám đảm bảo ngoại trừ thành Đức Lan của gia tộc Hy Nhĩ đang dòm ngó hoàng thành Lạp Ma, các gia tộc khác như tộc Nam thị, gia tộc Tát Khắc Tốn, không giống nhau cùng mơ tưởng miếng thịt béo bở này đây?

Quan trọng hơn là, Phí Nhĩ Lạc, lúc này đây cũng không có khả năng đối đầu cùng Tát Khắc Tốn. Mà người phía sau, tâm cơ thâm sâu, càng không dễ dàng nắm bắt! Tát Khắc Tốn phía dưới, không chỉ được chống đỡ bởi thực lực phi phàm của gia tộc Trát Tây Tạp, theo anh biết, vị hoàng tử trưởng này, cũng sớm huấn luyện tốt một đội tử sĩ của riêng hắn. Rõ ràng là, Phí Nhĩ Lạc làm việc cũng nhất thiết phải thật cẩn thận, tuyệt đối không thể để Tát Khắc Tốn thừa cơ lợi dụng!

Dĩ nhiên, vì lẽ đó, ai chết vào tay ai, trong thời gian ngắn, cũng chưa biết được!

“Cậu cũng không cần nghĩ quá nhiều, một bước không thể lên trời được!” Thật giống như đã xem thấu tâm tư của Gia Mậu, lòng bàn tay Tư Á để lên vai anh nhẹ nhàng vỗ, nghiêm mặt nói: “Gia Mậu, có một vấn đề tôi muốn chính miệng cậu nói cho tôi biết.”

“Nói”

“Cậu đem Nam Thất Dạ áp giải đến đây long trọng như vậy, là muốn đem cô ấy làm mồi nhử sao?”

Mặt mày Gia Mậu nhẹ ngưng, khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ, khẽ nhăn.

Tư Á thấy anh biểu lộ vẻ mặt như vậy, lập tức cảnh giác theo dõi anh: “Cậu không phải hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi!”

“Nếu như cô ấy không có năng lực tự mình ứng đối khi có chuyện xảy ra, lui về phía sau liền không có cách nào sinh tồn ở xã hội này!” Gia Mậu mở miệng, lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tư Á, lòng hiếu kì của cậu, cũng nên có chừng mực thôi. Nếu có thời gian, thì hảo hảo mà nghĩ cách, làm thế nào để cho Dung Thiên Đại mở miệng đi!”

Những lời này, đã đâm vào đúng chỗ yếu của Tư Á!

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Gia Mậu, chúng ta đã biết rõ rồi. Xem một chút, rốt cuộc ai là người thuần phục người của mình trước!”

Gia Mậu không nói, mặt chỉ khẽ run một cái, long mi dày rậm cong lên, khi ánh sáng chiếu xuống, giống như nét mực vẽ thành, cũng có mấy phần phong thái mê người!

Phía dưới, nhất định là ánh mắt lạnh khiếp người!

…………………………..

Đại điện Kaloka phân ra làm bốn tầng, lầu một được các quý tộc dùng để cử hành yến hội, đồng thời là nơi để ăn uống, giải trí, vận động, mua sắm, cung cấp cho khách những dịch vụ tốt nhất. Mà tầng 2 là phòng ở, cung cấp cho đám người phú thương địa chủ vào ở. Lầu ba là phòng hảo hạng, cung cấp nơi ăn ở cho giới Quý tộc. Về phần lầu 4, đương nhiên là được dùng làm nhã phòng.

Bên trong 1 gian nhã phòng, trang hoàng hoa lệ, không gian đủ rộng rãi, bày biện càng thêm thanh nhã, trong lúc vô tình tản ra 1 loại hơi thở Quý tộc.

Giờ phút này, có hai bóng người đang đứng bên cửa sổ thủy tinh được chiếu xuống đất, ánh mắt lạnh nhạt, ngưng trọng nhìn một vị trí, chính là hậu đình –

Hậu viện Kaloka mấy phút trước còn thật ồn ào náo nhiệt, hôm nay lại cô tịch lành lạnh hơn, mất đi nửa phần sinh khí!

Chỉ vì ở nơi nào đó trình diện nháo kịch chưa đến lúc tàn cuộc!

“Trát Ca Tây” Người đàn ông vẫn đang lạnh lùng nhìn hậu viện chợt nghiêng mặt, nhàn nhạt liếc Bỉ Lợi ∙ Trát Ca Tây một cái: “Ta nghe nói, Nam Tuyệt Hiêu, luôn luôn không thích tiến vào hoàng thành Lạp Ma,… chuyện này là sao?”

“Lời đồn đại bên kia, nói hắn tạm thời quyết định là sẽ tới!” Lông mày Bỉ Lợi nhướn lên, suy tư một hồi, nói: “Nghe nói, là bởi thấy được video A Nhĩ Bá Đặc mang nữ đày tớ đó trở lại, không tới 3 phút liền đưa ra quyết định!”

“Nam Hi?”

“Dạ!”

Chủ ý này hợp lý rồi, nữ đày tớ đó, không chỉ mình Gia Mậu có hứng thú, ngay cả Nam Tuyệt Hiêu cũng tới tham gia náo nhiệt. Nghĩ đến, hắn không có nhìn lầm, cô gái đó, quả thật là một bảo bối! Chỉ là, lúc trước Gia Mậu đề nghị để cho cô ấy cùng mình đi, thì ngược lại chính hắn thoải mái thành toàn cho bọn họ. Hôm nay nghĩ lại, kế sách đó của Gia Mậu, là lấy lui làm tiến! Ngược lại hắn nhất thời khinh thường, mắc bẫy của kẻ đó. Trong thời gian ngắn, chỉ sợ tìm cũng không thấy cơ hội nào tốt như vậy, để cho cô ấy cam tâm tình nguyện đi tới bên cạnh hắn!

“Điện hạ!” Mắt thấy Tát Khác Tốn mang vẻ mặt đáng sợ, trong mắt ám quang liên tục thay đổi, Bỉ Lợi có chút lo lắng mà nhắc nhở: “Trước mắt chúng ta đối phó với những kẻ thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc an bài trước đã có chút khó khăn, chỉ sợ hắn có hậu chiêu!”

“Hắn có, ta cũng có!” Tát Khắc Tốn chắp tay rấu lưng, hướng về phí Bỉ Lợi cười nhạt một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tối nay, hắn đem cái chết của mình, mở ra trước mắt chúng ta rồi!”

“Điện hạ có ý là….” Mặt mày Bỉ Lợi ngưng trọng, trong con ngươi, ánh sáng u ám xoay chuyển.

Tát Khắc Tốn gật đầu, bàn tay miết dọc theo cửa sổ thủy tinh, ánh mắt ngưng trọng bỏ mặc thanh âm xa xôi bên ngoài, môi mỏng, nhếch lên, nói từng chữ một: “Anh hùng, nan quá mỹ nhân quan!” (anh hùng khó qua ải mỹ nhân)

Bỉ Lợi là người thông minh bực nào, ẩn ý trong lời nói của Tát Khắc Tốn, đủ rõ ràng. Khóe miệng hắn cũng cong lên, cúi thấp đầu: “Điện hạ, thuộc hạ biết nên làm sao rồi!”

“Không phải thời điểm tất yếu, không cần tự mình rat ay, sai người dưới làm, hành động bí mật một chút!”

“Dạ!” Bỉ Lợi hắng giọng trả lời, xoay người liền bước ra bên ngoài. Lại nghe Tát Khắc Tốn đột nhiên kêu một tiếng, không khỏi xoay người nhìn về phía người đàn ông kia, nói: “Điện hạ còn có gì phân phó ạ?”

Tát Khắc Tốn không quay hẳn người lại, lại đem bàn tay để trên cửa sổ thủy tinh thu về. Đôi tay khoanh trước ngực, bờ môi hắn nhẹ nhàng nhấp, trong khóe miệng phát ra âm thanh, nhẹ mà nhu.

Hắn nói, tận lực không làm tổn thương cô ấy!

Bỉ Lợi sửng sốt, trong mắt có ánh sáng lướt qua hàm ý không thể tưởng tượng nổi.

Đi theo bên canh Tát Khắc Tốn một thời gian dài như vậy rồi, hắn chưa từng thấy vị chủ tử này để ý đến một cô gái nào như thế? Nếu nói đến phụ nữ, nói thẳng thừng rằng, chỉ là hồng nhan họa thủy, chỉ biết níu chân đàn ông lại phía sau thôi! Nhớ năm đó, cô gái được Nam Tuyệt Hiêu nâng niu trong lòng bàn tay, khiến toàn thế giới hâm mộ, cuối cùng cũng không phải là đã phản bội Nam Tuyệt Hiêu, để cho hắn học được bài học trước nay chưa từng biết, đồng thời gây ra tai họa vô cùng đau đớn cho mọi người sao? Từ đó suy ra, nếu như Tát Khắc Tốn bị loại cô gái cả người đầy gai nhọn như Nam Thất Dạ cuốn hút, thì hậu quả sẽ không thể tưởng thượng nổi đây!

“Có vấn đề?”

Vào lúc tim Bỉ Lợi đập mạnh và loạn nhịp, Tát Khắc Tốn đã quay người lại, nhưng thấy hắn đứng bất động ở chỗ cũ, mặt mày không khỏi nhàn nhạt nhíu lại. Ở bên trong ánh mắt, lộ ra thần thái tương đối bình thản, thật giống như giwof phút này bọn họ không phải chủ tớ, mà hoàn toàn, cực kì giống bằng hữu chân chính có thể tâm sự được!

“Không có, thuộc hạ đi làm ngay!” Bỉ Lợi nghe vậy, lập tức từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại. Hắn nhẹ cúi người, dưới ánh nhìn soi mói của Tát Khắc Tốn, lui ra khỏi phòng.

Mắt thấy cánh cửa phòng mở ra lại đóng lại, khóe miệng Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng giương lên đầy tà khí.

Bỉ Lợi theo bên cạnh hắn nhiều năm,hiểu rõ hắn, nhưng hắn sao lại không hiểu rõ đối phương chứ?

Ta, không phải Nam Tuyệt Hiêu, làm sao có thể, bị phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay?!

…………….

Bị giam trong phòng, đã đủ thảm, còn bị một đôi mắt nhìn chằm chằm, đơn giản chỉ có thể dùng từ khổ sở để hình dung.

Đầu ngón tay Thất Dạ vuốt vuốt khẩu súng lục nhỏ màu bạc tinh xảo, nghiêng mắt nhìn nó một cái rồi nhanh như chớp quay đi, đột nhiên, chân giẫm mạnh xuống đất, cố gắng đứng lên.

“Tiểu thư Nam Hi!” Đỗ Bang phản ứng mau lẹ, không đợi cô đứng dậy đã gọi lại: “Cô, đã mất đi cơ hội chạy trốn rồi!”

“Ai nói tôi muốn chạy? Tôi muốn đi toilet!”

“Trước kia tiểu thư Nam Hi chạy trốn, hình như cũng thích tìm đến toilet.”

“Ngươi –”

Nam Thất Dạ, hắn chỉ là một thuộc hạ của Gia Mậu mà thôi, mình ngay cả Gia Mậu cũng không sợ, lại có thể bị hắn làm tực chết sao?

Mạnh mẽ nhẫn nhịn cảm xúc nóng nảy của mình, Thất Dạ nghĩ lại, môi anh đào khẽ giơ lên, trong mắt tràn đầy vẻ gian xảo, nói: “Thiếu tướng Bố Lỗ Khắc, anh đi theo bên cạnh thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, vậy sao?”

“Ừ.”

“Đối với chuyện của anh ta biết rất rõ?”

“….”

Đối với vẻ mặt phòng bị cô của Đỗ Bang, môi mỏng của Thất Dạ nhẹ nhàng hạ xuống: “Yên tâm, tôi không có ác ý,chỉ là muốn biết nhiều một chút về chuyện của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, để sau này hầu hạ tốt hơn thôi.”

“Tiểu thư Nam Hi, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặ không có nhược điểm gì cả!”

Thất Dạ ôn tồn hỏi thăm, đổi lại là một câu không nóng không lạnh của Đỗ Bang. Đầu lông mày của cô không khỏi nhíu một cái, bàn tay nho nhỏ, nắm chawtjthanhf quyền. Cô biết rõ, với Đỗ Bang xem ra, A Nhĩ Bá Đặc không có nhược điểm, đó là sai lầm. Chỉ cần là người, tóm lại sẽ có nhược điểm. Chỉ quan tâm là, cô có hay không phát hiện ra mà thôi!

“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc không có nhược điểm, như vậy còn anh, thiếu tướng Bố Lỗ Khắc?”Thất Dạ đột nhiên cười nhạt, thân thể thon gầy hướng đến gần Đỗ Bang, ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.

Lông mày Đỗ Bang ngưng tụ, trong mắt hơi chuyển toát ra ánh sáng lành lạnh. Thân thể hắn bỗng nhiên thẳng lên, hướng một bên mà dịch ra, kéo giãn khoảng cách với Thất Dạ, gương mặt tuấn lãng, mang vẻ mơ hồ, bộ dáng giống như có chút khí tin –

Bởi vì hành động của hắn, Thất Dạ trong lòng âm thầm buồn cười.

Hắn, có phải hay không cảm thấy cô đang câu dẫn hắn đây?

Chỉ là, hắn ngược lại nhạy cảm, bởi vì, cô đang sử dụng 1 trong 36 kế…. Mỹ nhân kế!

Dung mạo cô thật thanh lệ, đôi mắt lưu chuyển phong thái mỹ lệ hơn nữa lại sáng long lanh. Nếu như cô vui lòng, tùy thời hướng về phía người khác liếc mắt đưa tình, liền lộ ra phong tình vạn chủng. Chỉ là thường ngày, cô căn bản không biết dùng chiêu này, hôm nay ngược lại lấy dao mổ trâu đi giết chuột, hiệu quả tốt ngoài mong đợi!

Ít nhất, Đỗ Bang đối với cô đề phòng, từ việc không để cô chạy trốn, chuyển thành “hơi lay động”!

Khi ngươi nắm bắt cảm xúc của một người, người kia bị ngươi thu phục, là một chuyện tương đối đơn giản!

“Thiếu tướng Bố Lỗ Khắc, trước đây tôi không chúy ý đến diện mạo của anh, anh xem, cũng có phong thái tương đối mê người….” Đầu ngón tay Thất Dạ nhẹ nhàng để lên đầu gối, chống lên thân thể, ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm Đỗ Bang: “Vẫn ở bên cạnh thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, chẳng nhẽ anh không sợ, sẽ làm mai một bản thân? Vĩnh viễn không có ngày nổi danh sao?”

Lúc cô nói chuyện, từng bước từng bước đi tới bên cạnh Đỗ Bang. Động tác chậm chạp, ưu nhã, ý chí chiến đấu sôi sục tựa khổng tước, giương cao, xinh đẹp đến động lòng người.

Con ngươi Đỗ Bang híp lại, trong lòng dâng lên một cảm giác nóng nảy.

Hắn đối với Gia Mậu là tuyệt đối trung thành, vì vậy đối với Nam Thất Dạ, chưa từng có bất kì mơ ước nào. Trong hoàn cảnh đó, nếu bọn họ ở một chỗ khác, Thất Dạ lấy chính thái độ này đối đãi hắn, tuyệt đối sẽ dẫn tới song gió lớn. Bởi vì, Gia Mậu là một người vô cùng nhạy bén, dù là Thất Dạ lơ đãng ngắm mà trong mắt hắn để lộ một tia tâm tình khác thường, người đàn ông kia tất nhiên sẽ phát hiện. Đến lúc đó, hắn có thể nói dù tự mình đi đến Hoàng Tuyền cũng rửa không sạch tội –

Dù sao, cô ấy hôm nay là đối tượng để mọi người tranh đoạt!

Lúc nghĩ tới điều này, sống lưng đã áp vào xửa phòng, Đỗ Bang không còn đường lui nữa!

Mà Thất Dạ, đã đứng trước mặt hắn, hướng hắn tươi cười rạng rỡ nói: “ Thiếu tướng Bố Lỗ Khắc, thật là một nam tử hán động lòng người…”

Ngón tay nhỏ nhắn của cô, vươn ra nắm lấy cánh tay hắn.

Đỗ Bang sửng sốt, mới vừa muốn hất cô ra, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng “Chi”, ngôn ngữ lạnh lẽo của người đàn ông, rõ rầng lay động trong không khí tĩnh lặng , lạnh đến mức, thấm vào xương tủy, đủ để khiến lòng của hắn, cũng bị đông cứng!

“Các người, đang làm gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.