Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 111: Chương 111: Người đó tới cùng là ai???




Nhìn thấy bước chân người đàn ông đang chậm rãi tiến đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu nhịn không được mà xuất hiện thần sắc hoảng hốt. Cả người cô khẩn trương căng thẳng như dây cung, cơ hồ không thể đè nén mà gãy giống như là khó chịu. Cô cố gắng muốn nắm chặt bàn tay nhỏ bé thành quyền, nhưng da thịt lại bị điếu thuốc làm bỏng đến mức thối rữa, bởi vậy mà trái tim đau đớn như bị dùi đâm không cần nói cũng biết — —

Nhưng mặc dù như vậy, trên da thịt bị tổn thương, mà bước chân từ phía xa đi lại của người đàn ông đã dừng ở trước mắt cô, thân thể cao lớn cùng đôi mắt thâm thúy trừng lên nhìn cô đáng sợ như vậy!

"Ầm — —"

Thanh âm thanh thúy của vật hạ xuống vang lên bốn phía, cực kỳ giống ở trên pháp trường, thời khắc tội phạm bị buộc lại bằng xích sắt, lúc bị kéo lên trên pháp trường vang lên những thanh âm như vậy!

Bởi người đàn ông lùi đôi chân thon dài ra phía sau, hung hăng hướng bả vai cô đá một cái đau thấu xương, Chu hít một ngụm khí lạnh, bả vai co rúc vào, cuộn người tiến vào trong góc tường. Nhưng cuối cùng cô phát hiện, cô đã không có đường lui — —

"Cô trốn không được!" Đường Na khom người, đầu ngón tay dọc theo cổ áo Chu kéo mạnh, lôi kéo cô về phía Gia Mậu, nhìn thấy cô nằm rạp dưới chân người đàn ông, giày cao gót dọc theo sống lưng cô hung hăng đạp xuống, sau khi nghe thấy tiếng Chu kêu đau, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng phân phó: "Lập tức hướng Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân nói rõ cô đã phạm vào tội lỗi gì!"

Cả thân thể của Chu dán lên sàn nhà lạnh lẽo, trước mắt nhìn thấy đôi giầy da của người đàn ông, cô cảm thấy trái tim mình như muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài, nhưng trong đầu rối loạn, những hình ảnh đáng sợ lại dâng lên trong đầu cô. Vì thế cô chỉ liều mạng lắc đầu, cố gắng cầu xin: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, tiểu nhân biết rõ tiểu nhân đã sai rồi, cầu xin ngài thưởng cho tiểu nhân một phát sung, để cho tiểu nhân có thể chết dễ chịu hơn!"

Con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống chi là con người? Cái cô Chu này, ngược lại quái gở, lại một lòng muốn chết. Chẳng lẽ cô ta cho rằng, như vậy coi là trừng phạt sao?

Đường Na ngước mắt nhìn người đàn ông, nhưng thấy con người anh là một mảnh tĩnh mịch, đôi tay bắt chéo sau lưng, không có hứng thú muốn nói, cái chân ở phía sau của Đường Na nhẹ nhàng xoay chuyển đè xuống mấy cái, cười lạnh nói: "Không được sự cho phép của Thượng tướng, ngay cả tư cách chết cô cũng không có! Nói!"

Thời điểm một chữ cuối cùng từ từ theo môi cô bật ra ngoài, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc. Cùng lúc đó, thân thể của cô đã ngồi xổm xuống, đầu ngón tay hung ác nắm tóc Chu kéo ngửa mặt ra sau, lạnh lung liếc Chu, trong mắt toát ra nồng đậm cảnh cáo.

Chu vẫn như cũ, quật cường lắc đầu, cắn môi dưới, liều mạng chịu đựng hành hạ dữ dội này.

Đường Na còn muốn để cho Chu nếm thử một chút lợi hại, lại nghe thấy thanh âm của Gia Mậu, thong thả vang lên: "Mạc Nại, chờ một chút!"

Cô gái ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông, nhưng thấy thân thể cao lớn của anh đi về phía trước nửa bước, đưa chân dài đá đá lên người Chu. Cô lập tức ý thức được cái gì, lòng bàn tay dùng sức kìm chặt đầu Chu, nhấn cái mặt đang nằm ngã trên mặt đất, đứng dậy, đem mục tiêu hướng đến một người phụ nữ khác.

Rất rõ ràng, cô gái kia cũng không cố chấp như Chu. Bị ánh mắt của Gia Mậu cùng Đường Na song song nhìn chằm chằm, cả thân thể bị dọa phát run, liều mạng lắc đầu nói: "Cái gì tiểu nhân cũng không biết, chỉ là nghe theo phân phó của bề trên đưa cái túi bột thuốc giao cho Chu mà thôi, xin đừng có giết tiểu nhân. . . . . ."

"Nếu như cô không hợp tác một chút, tôi sẽ nhường lại gian phòng này cho hai quân binh canh cửa đi vào, họ sẽ hầu hạ cô rất tốt!" Đường Na ngồi xổm xuống, bàn tay duỗi ra hung hăng vỗ vỗ hai cái lên mặt cô gái, đầu ngón tay dùng sức bóp cằm cô gái: "Nói, là ai đưa thuốc bột cho cô?"

"Là lính gác cửa, nói là trong cung truyền ra ngoài, bảo tiểu nhân giao cho Chu." Thanh âm cô gái run rẩy, liều mạng giải thích: "Tiểu nhân căn bản không biết đó là cái gì, thật sự cái gì tiểu nhân cũng không biết. Nếu như tôi mà biết Chu dùng ccais đó hại người, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không đưa cho cô ấy!"

Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô, giống như thật sự không biết gì. Sau khi nghe xong, Đường Na nhướng mày, ánh mắt sâu kín nhìn Gia Mậu. Ánh mắt thâm thúy của người phía sau xẹt qua mặt cô, nghiêng mặt nhìn dọc theo Chu.

"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân." Ngay tại giờ phút này, từ phía của truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thân thể cao lớn dừng lại trước cửa. Trong tay người đàn ông cầm một tập tài liệu, sau khi đưa tay ra, nhếch miệng cười khẽ, nói: "Đã tra được rồi."

"Thiếu tướng Đỗ Bang, ngài tra được cái gì?" Đường Na lập tức đứng lên từ trên mặt đất, đi tới nhận tập tài liệu kia.

Đỗ Bang cũng không đưa cho cô, mà tiến lên đưa vào tay Gia Mậu, cũng giải thích cho anh: "Chu, mười tám tuổi, đến từ thế giới thứ ba, hiện đang làm nữ bộc ở trong tẩm cung Mễ Hiết Nhĩ • An Đức Liệt Vương. Nhà cô ta còn có một em trai đang học đại học, họ là hai chị em sinh đôi, nghe nói hôm nay mới tiến vào đại học Quý tộc. Chẳng qua là hai ngày trước cậu ta đột nhiên mất tích, trường học cũng không biết bây giờ cậu ta đang ở đâu . . . . . ."

"Có ý gì." Mắt thấy sau lời báo cáo của Đỗ Bang, sắc mặt Chu tái nhợt, khóe miệng Gia Mậu hiện lên nụ cười: "Nữ bộc trong cung Hoàng Hậu, đi đâu để tìm một người đàn ông hợp tác?"

"Chuyện không liên quan đến em trai của tiểu nhân, xin Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đừng làm thương tổn em ấy. . . . . ."

"Bây giờ người muốn thương tổn cậu ta, chỉ sợ là người đàn ông hợp tác với cô nhỉ?" Đường Na đưa chân lên, hung hăng đạp lên mặt cô gái, chặna ại những lời nói của Chu!

Đỗ Bang có chút ngạc nhiên liếc Đường Na, nhưng mà lực chú ý của Đường Na đều dồn hết lên chơi đùa Chu, không chút để ý, đến khi Gia Mậu ho nhẹ một tiếng, cô mới phản ứng, thu chân ra khỏi mặt Chu.

Sau khi được tự do, Chu nhanh chóng chạy qua chỗ Gia Mậu. Cánh tay bẩn thỉu của Chu nắm lấy ống quần Gia Mậu, nước mắt xông ra, sốt ruột nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, cầu xin ngài bỏ qua cho em trai tiểu nhân!"

"Cút ngay!" Đường Na lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng hướng lồng ngực Chu hung ác đá, khiến cho Chu vì bị đau mà buông tay đang nắm quần Gia Mậu ra, ngã xuống một bên.

"Mấy ngày không gặp, võ nghệ của Thượng úy Mạc Nại hình như tiến bộ không ít!" Đứng ở một bên, Đỗ Bang khẽ cất giọng giễu cợt.

Đường Na thoáng sửng sốt, sau đó có chút đỏ mặt xấu hổ, cô ngượng ngùng nhìn Gia Mậu một cái, sau đó quay người lại, lùi vài bước đứng sang một bên.

Gia Mậu không nói, nhưng mà con mắt sắc lại nhàn nhạt liếc qua Chu, giống như vừa vặn nhìn cô cũng đã biết cô đang sợ cái gì! Mặt cô biểu hiện rõ.

"Chu đúng không?" Lòng bàn tay Đỗ Bang xoa xoa, nhìn cô gái đáng yêu nằm dưới đất, lạnh nhạt nói: "Dùng tàn thuốc làm bỏng tay, ở trong quân đội đó chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi, đối phó với cô gái như cô, chúng tôi sẽ thoái mái đùa chơi. Ví dụ như . . . . . . Cầm cái búa nhỏ, đập lên mười đầu ngón tay nhỏ nhắn kia; hoặc là cầm cái kim nhỏ đâm vào ngón tay cô; hay là cầm con dao nhỏ rạch lên gương mặt xinh xắn kia, từng nhát từng nhát một . . . . . . Đương nhiên, những thứ này cũng chưa là gì, bởi vì đối tượng là cô! Chỉ là, nếu như chúng tôi từ trong tay người nào đó đem gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này mang đến trước em trai cô, khiến cho người từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng như cậu ta chịu đựng cảm giác này, không biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ!"

"Đừng — —" Chu lo lắng lắc đầu: "Cầu xin các ngài, làm ơn, đừng đối xử với em ấy như vậy!"

"Thì ra là cô rất quý cậu ta!"

"Tiểu nhân không thể nói, nếu tiểu nhân nói, em trai tiểu nhân sẽ. . . . . ."

"Nếu cô không nói cậu ta cũng có chuyện. Nhưng nếu như cô nói, có lẽ chút nữa chúng tôi sẽ có cơ hội cứu cậu ta về!"

Chu nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Bang: "Thiếu tướng Đỗ Bang, ngài sẽ cứu em trai tiểu nhân sao?"

"Để xem biểu hiện của cô thế nào!"

"Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói hết. . . . . .Những việc kia đều có giấy truyền đến tay tiểu nhân." Chu cấp tốc nói: "Người tới đem tiểu thư Nam Hi mang đi đeo khẩu trang, tiểu nhân không nhìn rõ mặt của người đó. Chỉ là, tiểu nhân có thể xác định người đó là lính đi tuần trong cung, bởi vì trên hông người đó có súng, tiểu nhân nhận ra đó là súng mà chỉ có tuần cảnh trong cung mới có! Hơn nữa — —"

"Nói tiếp!"

"Trên vai áo có huy chương, hình như là trưởng quan!" Khi Chu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, cuối cùng cũng nói hết tất cả những gì cô biết.

Mày rậm của Đỗ Bang tà tà nhếch lên, con mắt nhìn Gia Mậu.

Khóe miệng người đàn ông kia thấm ra nụ cười lạnh, trong mắt là một mảnh sương mù.

"Tiêu diệt hết!" Đỗ Bang khẽ nghiêng người, nhường đường cho Gia Mậu. Đồng thời, phân phó Đường Na: "Bắt được em trai cô ta cũng giải quyết luôn!"

Chuyện bọn họ muốn biết cũng đã biết rồi, vì vậy hai người kia không còn giá trị lợi dụng nữa!

Chu nghe thấy người đàn ông nói vậy, sắc mặt đại biến, tức giận nguyền rủa nói: "Vừa này anh nói cái gì? Không phải anh nói sẽ cứu em trai của tôi sao? Tại sao anh nói chuyện không tính toán gì hết?"

"Đây là quy tắc trò chơi!" Mặt Đỗ Bang không chút thay đổi, móc súng lục bên hông Đường Na, tiếp đó theo Gia Mậu đi ra phía ngoài. .

"Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các cô!" Đường Na nhẹ ‘xuy’ một tiếng, trong mắt sáng lên tia lạnh lẽo.

"Để lại Chu, giao cho tiểu thư Nam Hi! Không được để lộ tin tức ra ngoài, sau khi tìm thấy em trai cô ta đưa về trường học. Còn cô gái kia, thủ tiêu!" Người đàn ông đang đi đến cửa phòng lại cất giọng nói: "Còn nữa, sau này phải học hỏi Bố, lúc nào nên động thủ lúc nào không, giải quyết hết chuyện này đi!"

Đường Na sửng sốt, có chút hoài nghi mình nghe lầm, cô không khỏi xuay người lại, thấy Đỗ nhìn cô cười nhạt rồi gật đầu, không khỏi nhướng mày.

"Đừng có giết tôi — —"

"Đoàng — —"

Thanh âm chói tai vang lên, ngay sau đó là tiếng súng thanh thúy vang khắp phòng dưới đất!

"Trưởng quan tuần cảnh cung Hoàng Hậu có năm người, thứ tự là. . . . . ."

"Đỗ Bang!" Gia Mậu cắt đứt lời nói của Bố, con mắt sắc bén: "Người đó tới cùng là ai, cậu cũng biết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.