Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 44: Chương 44: Tia lửa, trong nháy mắt văng khắp nơi




Gia Mậu đối với khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu chặt của Thất Dạ hoàn toàn coi như không thấy, sống lưng anh dựa vào nệm êm của ghế xe, đôi tay khoanh ở trước ngực, hai mắt hẹp dài đã khép lại, nhắm mắt dưỡng thần. Cái bộ dáng nhàn nhã lười biếng kia, vốn nhìn rất trầm tĩnh, ở thời khắc này cũng lại tản ra khí độ duyên dáng sang trọng, khiến cho người ta không thể không liếc một cái.

Ông trời thật sự là quá bất công, cư nhiên ban cho kẻ ác ôn này một thân xác thượng hạng như vậy ——

Trong lòng Thất Dạ thầm oán, hai má phùng lên, nhìn về phía người đàn ông động động cánh môi, không một tiếng động khẽ nguyền rủa!

"Thay vì phí tâm tư mắng tôi, không bằng suy nghĩ thật kỹ, nên ứng đối như thế nào để cục diện tốt hơn!"

Ngôn ngữ mát mẻ lại đạm bạc thoát ra từ khóe môi khẽ nhếch lên của Gia Mậu, nhộn nhạo trong không khí, giống như băng tuyết trắng đầu mùa xuân đang tan rã, mang theo hơi thở lẫm liệt.

Choáng nha, người đàn ông này đúng là thần thông, nhắm mắt lại cũng có thể đoán được cô đang suy nghĩ cái gì!

Đầu lông mày xinh đẹp của Thất Dạ khẽ nhíu một cái, nếu là đang vẽ tranh miêu tả ngọn núi phía xa xa, nét vẽ liền rất đẹp. khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc bích trắng không tỳ vết, môi mắt thoáng hiện lên thần sắc mỉa mai, đè xuống cỗ rung động chợt dâng lên trong tim kia, dung nhan trắng trong thuần khiết không chút phấn son tựa như ánh bình minh sáng rỡ, bên trong ánh sáng đó, có thoáng qua chút thần thái không chịu khuất phục, thấp giọng trào phúng nói: "Thượng tướng đại nhân yên tâm, kể cả có bị áp lên đoạn đầu đài, tiểu nhân cũng hiểu được tùy cơ ứng biến!"

Trong lời nói, ám chỉ lúc trước Gia Mậu ở trước mặt Tát Khắc Tốn chửi bới cô!

Mí mắt Gia Mậu nhướng lên, hai đạo lông mi dày rậm nhàn nhạt ngưng, như nhuộm khói xuân, giấu đi phong thái, vây quanh ở trong hốc mắt hẹp dài là đôi con ngươi xanh thẫm, càng nhìn càng cuốn hút, lại có một cỗ khí phách tự nhiên trời cho, làm người khác nổi da gà.

Mắt của anh ta, lại có thể đổi màu sắc.

Nhìn thoáng qua dưới ánh đèn, là màu giống như hổ phách. Nhưng ở trong đêm tối, liền xanh biếc sâu thẳm như đầm nước, cái loại ánh sáng sâu kín đó, giống như mắt ưng săn mồi trong đêm đen kịt, cảnh giác, sắc bén, nguy hiểm mà quyết tuyệt!

Chỉ cần anh ta thoáng động một ngón tay, thật giống như mãnh thú đột nhiên nhào tới, tùy thời đoạt mạng người!

"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua mỹ nữ à?"

Tiếp xúc với ánh mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo như hàn băng kia, răng Thất Dạ cắn xuống môi dưới, má phấn trong suốt như nước đá, xuất hiện nhàn nhạt ửng hồng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp thanh thuần của cô gái, vì choáng váng mà đỏ lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt, cặp con ngươi đen nhánh như sóng nước mênh mông, rõ ràng có chút khẩn trương, lại nhộn nhạo một loại quyến rũ như hoa sen mới nở. Dung nhan như ngọc, khí tức thông tuệ, rõ ràng dáng nhỏ xương mềm, cả người lại tản ra hơi thở thơm mát mê người, cộng với khí thế tràn đầy tự tin, vì vậy càng khiến cô phát ra thêm mấy phần sức quyến rũ, cả người như ẩn như hiện phong cách kiều mỵ, không thốt nên lời!

Gia Mậu nghiêng người, quân trang, trùng trùng tản mát ra khí thế cường đại áp về phía cô gái, mắt thấy con ngươi của cô lóe lên, lưng dán vào kính xe phía sau, mặt anh lạnh lùng, càng đến gần cô hơn.

Cảm nhận được cố khí thế áp bức kia của người đàn ông, sự tự tin vốn có của Thất Dạ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Sau lưng đã dính sát vào cửa kính xe lạnh lẽo, không có đường lui nữa, cô không thể không ngẩng đầu lên, muốn cùng người đàn ông kia tiếp tục đối đầu, vô ý má phấn lại đúng lúc quẹt qua chóp mũi Gia Mậu, cái miệng nhỏ nhắn, cũng vừa khéo dán lên cánh môi mỏng khêu gợi kia ——

Bốn cánh môi, như Thiên Lôi vạch ra tia chớp trên mặt đất, trùng điệp!

Mắt của Thất Dạ chớp chớp, lông mi dày chạm lên da thịt người đàn ông, đồng thời tiếp nhận được ánh mắt hài hước toát ra từ đáy mắt anh ta!

Ông trời, thế nào hiện tại cảm giác giống như là cô đang chủ động hôn anh ta vậy?!

Đầu ngón tay vừa kéo, cánh tay cô nhẹ giơ lên, lòng bàn tay muốn đẩy bả vải Gia Mậu ra, nhưng đối phương lại đổi khách làm chủ, bàn tay nắm chặt tay mềm mại của cô vắt qua eo của anh, lồng ngực kiên cố, cùng ngực mềm mại của cô kề thật chặt vào nhau.

Tia lửa, trong nháy mắt văng khắp nơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.